Trọng Sinh Chi Đế Sư
-
Chương 32: Trở lại Châu Thành
Châu Thành, trên xe ngựa.
Ôn Như Ngọc một bên đùa giỡn Tiểu Bình An mắt tròn xoe thanh triệt một bên nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, tiên sinh trước muốn về phủ Thừa Tướng một chuyến, ngươi về cung trước có được không?”
Nghe xong Ôn Như Ngọc nói, Vũ Văn Bùi gật gật đầu lúc sau lại lắc lắc đầu, cậu biết nguyên nhân Ôn Như Ngọc muốn về phủ Thừa Tướng, “Tiên sinh, Bùi Nhi cùng đi với ngươi.” Vũ Văn Bùi thản ngôn mở miệng, cậu đã sớm muốn đi một chuyến đến phủ Thừa Tướng, tiên sinh đã từng trụ ở địa phương đó, cậu thật sự rất tò mò.
“Chính là, Bùi Nhi, Hoàng Thượng thập phần kiêng kị hoàng tử cùng đại thần lui tới quá nhiều……” Cau mày, Ôn Như Ngọc nhắc nhở Vũ Văn Bùi.
Khóe môi cong lên, Vũ Văn Bùi nở nụ cười, tươi cười như vậy hòa tan đi đường cong cứng rắn khiến khuôn mặt quá mức lãng ngạch, trở nên vô cùng nhu hòa, cả người tản ra hơi thở phúc hậu và vô hại, “Tiên sinh, chuyện này Bùi Nhi hiểu được, nhưng là Bùi Nhi cùng đi với tiên sinh muốn nhìn thấy phụ thân tiên sinh một chút, chắc không đến mức làm khó đi?”
Bị thiếu niên trước mắt bỗng nhiên cười lên khiến Ôn Như Ngọc cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt có chút không được tự nhiên nhìn về phía khác, tâm y tựa hồ lại một lần rung động lên, y không hiểu, mỗi lần nhìn thiếu niên trước mắt lộ ra tươi cười như thế, tâm y, luôn nhảy lên quy luật không nên xuất hiện ——
“Một khi đã như vậy, bên kia cùng đi đi.”
Vũ Văn Bùi lại một lần nữa thành công làm Ôn Như Ngọc thỏa hiệp, ánh mắt đều chứa đầy ý cười, tiên sinh nhà hắn ấy à, mỗi lần sẽ là người dẫn đầu thỏa hiệp đi.
Ôn Như Ngọc có chút bực mình phiết mặt qua không thèm nhìn Vũ Văn Bùi nở nụ cười sáng lạn, y không hiểu, vì cái gì học trò y luôn có thể bắt lấy chính mình uy hiếp, sau đó thành công làm y thỏa hiệp.
—— tóm lại là, y nhiều lần đều xem nhẹ chính mình, đối với học trò ba năm ở chung này đã là trình độ sủng nịch có thừa.
……
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Thừa Tướng, vén màn xe lên, y nhìn phía trước mặt phủ Thừa Tướng lộ ra uy nghiêm trang túc, đáy mắt hiện lên tưởng niệm nhàn nhạt, y phụng chỉ tiến cung, đã là ba năm chưa trở về nhà.
Nhảy xuống xe ngựa, Ôn Như Ngọc đang muốn tiến lên gõ cửa thị vệ phất phất tay ý bảo đối phương lui về phía sau, sau đó chính mình đi lên, tự mình gõ lên đại môn hồng sơn, đáy mắt có tia chớp động mạc danh.
—— thân thể đối với cái nơi gọi là nhà này, có bản năng ỷ lại cùng hoài niệm nha.
Vũ Văn Bùi đứng ở phía sau Ôn Như Ngọc, cậu nhìn Ôn Như Ngọc tự mình gõ cửa, nhìn y cúi đầu suy nghĩ sâu xa…… Cậu nghĩ, chính mình tựa hồ đã bỏ qua tiên sinh đối với người nhà có tưởng niệm.
Rốt cục, tiên sinh vào cung đã ba năm, lại không thấy qua người nhà lần nào.
Đang lúc suy nghĩ, cửa mở ra, hạ nhân dò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, hai mắt trợn trừng, nói chuyện có chút run rẩy: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã trở lại ——“
Tiếp đó, cửa rất nhanh liền mở ra, cung nghênh Ôn Như Ngọc vào cửa, khi nhìn đến Ôn Như Ngọc trong lòng ngực còn ôm một đứa trẻ con, hắn nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ tiểu thiếu gia đã đón dâu?
Ôn Như Ngọc đối với hạ nhân giới thiệu nói, “Vị này chính là Lục hoàng tử, còn không nhanh hành lễ.” Lễ không thể bỏ, tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng sẽ khiến cho người có tâm khi đi qua đây sẽ lấy chủ đề này làm đề tài, cho nên, Ôn Như Ngọc cần thiết phải bảo đảm không lưu lại bất luận đầu đề câu chuyện về sau.
Hiển nhiên, Vũ Văn Bùi hiểu cách làm lần này của Ôn Như Ngọc là vì sao, cho nên mặt cậu vô biểu tình, ánh mắt cũng là nhàn nhạt, cả người tản ra loại sinh ra đã có sẵn tôn quý.
Hạ nhân vừa nghe xong, lập tức quỳ xuống hành lễ cung kính nói: “Nô tài tham kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an.”
Nhàn nhạt liếc mắt quét xuống mọi người đang quỳ xuống, nói: “Miễn lễ.”
Bọn hạ nhân lúc này mới đứng lên, rồi sau đó quản gia vừa mới đến liếc mắt ý bảo một hạ nhân, bảo hắn đi thỉnh Thừa Tướng cùng phu nhân tới đây, hạ nhân cũng linh động, thu được ánh mắt lập tức liền chạy chậm đi.
Vũ Văn Bùi được nghênh vào phòng khách, Ôn Như Ngọc tự nhiên cũng theo đi vào, tốt xấu, đây cũng là nhà mình không phải sao?
……
Ôn phu nhân đang ở nội thất nghe nói Ôn Như Ngọc đã trở lại, lập tức đứng lên đi tới phòng khách, một khắc kia khi nhìn đến Ôn Như Ngọc, nước mắt rơi xuống dưới, “Như Ngọc, nhanh lại đây cho mẹ nhìn con một chút, con có khỏe không?” Tiếp đó lại thấy phía sau lưng y có đứa trẻ con, hỏi: “Đây là……”
Ôn Như Ngọc đối với Ôn phu nhân lộ ra tươi cười ôn hòa, cất tiếng nói: “Mẹ, vị này chính là Lục hoàng tử.” Ôn phu nhân là người thập phần thông thấu nhân nhi, bà nghe xong lời con mình nói, liền dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi một chút nước mắt, sau đó lộ ra nụ cười khéo léo, đối với Vũ Văn Bùi cung kính hành lễ nói: “Thiếp thân bái kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an.”
Vũ Văn Bùi vội vàng nâng dậy Ôn phu nhân, “Phu nhân không cần hành lễ, phu nhân là mẫu thân tiên sinh, đó xem như là trưởng bối Bùi Nhi.”
Lúc này, Ôn Cát nghe được hạ nhân hội báo vội vàng tới đây, thấy Vũ Văn Bùi đang muốn hành lễ, liền bị Vũ Văn Bùi hư đỡ một phen từ bỏ, “Thừa Tướng không cần đa lễ.”
“Tạ ơn Lục điện hạ.” Tuy rằng Vũ Văn Bùi không cần ông hành lễ, nhưng Ôn Cát cũng là một người cẩn thận, quân thần chi lễ này, vẫn là phải làm đủ mới được.
Lúc sau, Ôn Cát lại phân phó hạ nhân dâng trà điểm tâm ngọt lên, đối với tiểu nhi tử đứng ở một bên gật gật đầu, ánh mắt trên mặt lộ ra một tia quan tâm, “Trong ba năm này, con có ổn không?”
Ôn Như Ngọc có thể cảm nhận được, Ôn Cát quan tâm cùng lo lắng, y cười, nói: “Như Ngọc hết thảy đều ổn.”
Ôn Cát nghe xong, gật gật đầu, ông thực vừa lòng tiểu nhi tử này, tạm thời không nói y dạy ra một tiểu hoàng tử thật tốt, chỉ cần một chút tiểu tốt nhỏ này thôi đều gãi đúng chỗ ngứa, cũng đáng để ông tán dương.
Ôn phu nhân còn tò mò Ôn Như Ngọc ôm đứa trẻ con trong lòng ngực, vì thế, Ôn Như Ngọc liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói với Ôn Cát cùng Ôn phu nhân nói hết một lần, chỉ là che giấu thân phận thật sự của La Tuyết.
Sau khi Ôn phu nhân nghe xong, đều cảm khái, nhìn hài tử Ôn Như Ngọc ôm trong lòng ngực trong mắt ánh lên tia yêu thích, “Bùi Nhi, đứa nhỏ này, để nương chăm sóc có được không?”
Ôn Như Ngọc vốn dĩ trở về một chuyến chính là có cái tâm tư tồn tại này, hiện tại Ôn phu nhân mở miệng như vậy, y đương nhiên vui vẻ, gật gật đầu, Ôn Như Ngọc thành thật nói: “Mẹ, Như Ngọc vốn muốn nhờ mẹ hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ này, đây là, cố nhân gửi gắm nó cho con.”
Ôn phu nhân từ trong lòng ngực Ôn Như Ngọc ôm Tiểu Bình An mới chỉ có nửa tháng sơ sinh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tinh tế non mềm của bé, hỏi: “Đứa nhỏ này, tên gọi là gì?”
“Bình An, mẫu thân đệ ấy hi vọng đệ cả đời đều bình bình an an.”
“Bình An…… Thật là một cái tên hay.” Ôn phu nhân cảm khái một tiếng, tiếp đó sai người đem hài tử ôm qua mang đi cho ăn, “Tướng công, Bình An phải lấy loại thân phận nào dưỡng ở phủ Thừa Tướng?”
“Con nuôi đi.”
Đến lúc này Vũ Văn Bùi vẫn không lên tiếng mới nhàn nhạt nói, ánh mắt cậu dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, lộ ra ý cười nhàn nhạt, cậu biết Ôn Như Ngọc đối với Bình An mang theo áy náy, cho nên, cậu chỉ là đem suy nghĩ trong lòng Ôn Như Ngọc nói ra mà thôi. Nếu như cậu nói tới, Ôn Cát tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cho nên, cậu không ngại nói ra, khiến Ôn Như Ngọc vui vẻ một chút.
Quả nhiên, Vũ Văn Bùi thấy tiên sinh nhìn chính mình trong ánh mắt hiện lên mạt ý cười cùng cảm kích.
“Kia vậy liền làm con nuôi đi.” Ôn Cát nhàn nhạt mở miệng.
Về chuyện Tiểu Bình An, xem như lật sang trang mới.
Thời sau gian bọn họ lại cùng Ôn Cát Ôn phu nhân hàn huyên một ít việc vặt, Vũ Văn Bùi liền muốn đứng dậy rời đi, Ôn Như Ngọc chỉ có thể đi theo rời đi, y cáo biệt Ôn Cát cùng Ôn phu nhân, đi phía sau Vũ Văn Bùi, lên xe ngựa.
Rời đi phủ Thừa Tướng, xe ngựa một đường chạy vào hoàng cung, cung tường cao cao lại lần nữa mở ra làm cho bọn họ có khoảng cách cùng thế giới bên ngoài, Ôn Như Ngọc buông bức màn, hơi hơi thở dài một hơi.
Trong hoàng cung này, y trụ trong đó càng thêm buồn bực hơn.
X
Lục hoàng tử hồi cung tin tức này ngay lập tức truyền khắp trong ngoài hoàng cung, Hoàng Hậu Đức phi hai người sớm đã nghe nói lần này Vũ Văn Bùi làm những chuyện như vậy, đều âm thầm cắn răng.
Hai người có nghĩ như thế nào đều không lường trước được, chỉ nhất trí cho rằng cậu chỉ là một tên ngốc, hiện tại lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất đoạt vị nhi tử nhà bọn họ.
Sớm biết như thế, sớm biết như thế ——
Đáng nhẽ thời điểm ban đầu, phải đem con mèo nhỏ này, bóp chết từ trong tã lót.
Vũ Văn Bùi trở lại Cảnh Dương Cung, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Vũ Văn đế gọi đến Ngự Thư Phòng, trước khi rời đi, Ôn Như Ngọc nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nhưng thời điểm không cần khiêm tốn, phải thoải mái hào phóng triển lãm ra trí tuệ bản thân mình.”
Đạo lý này, Vũ Văn Bùi đương nhiên cũng hiểu được, cậu hướng tới Ôn Như Ngọc gật gật đầu, mặt mày cong lên, “Bùi Nhi biết, tiên sinh đừng lo.”
……
Vũ Văn Bùi đi tới Ngự Thư Phòng, sau khi Phúc Toàn thông báo xong liền đi vào, trong Ngự Thư Phòng, Vũ Văn đế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, tay đặt trên chồng tấu chương.
Vũ Văn Bùi chắp tay thi lễ cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại.”
Vũ Văn đế nghe tiếng ngẩng đầu lên, khóe miệng gợi lên hơi hướng về phía trước, hình thành độ cung mỉm cười, âm thanh ông trầm thấp ổn trọng, nói: “Hoàng nhi vất vả, trẫm biết, lần này hoàng nhi lập hạ công lớn, ngày mai lâm triều, trẫm sẽ luận công hành thưởng.”
Vũ Văn Bùi lại lần nữa chắp tay thi lễ, nói: “Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần chỉ là làm hết sức mình thôi.”
Nghe tiểu nhi tử nói xong, Vũ Văn đế cười to, đứng lên đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, dẫn theo ý cười nói: “Ha ha, hay cho cái làm hết sức, trẫm chính là muốn con làm hết sức!” Tiếp đó liền thay đổi ngữ điệu, phẫn nộ nói: “Trẫm thật sự không biết, Đột Quyết này, thế nhưng lại hung hăng ngang ngược như thế!”
Vũ Văn đế tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Bùi liền quỳ xuống, thanh âm đầy nhịp điệu, biểu tình vô cùng kiên nghị, ánh mắt rất sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra, ra khỏi vỏ nhất định sẽ thấy máu.
Cậu cất cao giọng nói: “Nhi thần nguyện thỉnh trước đi đến biên cảnh, thề phải cho những nước có ý lăm le Kiến Nguyên, phải trả giá đại giới!”
Lời này, chấn kinh đến Vũ Văn đế, lúc này đây, ông nghiêm túc nhìn tiểu nhi tử quỳ xuống bên người mình, lại chỉ thấy bộ dáng đầy kiên định ——
Ánh mắt khẽ biến, phức tạp nhìn Vũ Văn Bùi quỳ trên đất, Vũ Văn đế hỏi: “Hoàng nhi, con đứng lên đi. Việc này cũng không phải là chuyện vui đùa nhỏ bé, lời con muốn yêu cầu phải suy nghĩ thật cặn kẽ một lần.”
Vũ Văn Bùi cũng hiểu được, triều đình sẽ không có khả năng chủ động xuất binh, cho nên, cậu còn cần phải chờ đợi một thời cơ.
Nhưng là, cậu tin tưởng, những năm gần đây giấu tài, dã tâm Đột Quyết so với hoàn cảnh những năm trước cực độ bành trướng hơn. Cậu tin, với tiến độ này, chắc chắn không lâu sau đó, sẽ có hồi chiến tranh xảy ra ——
Dấu đi thần sắc trong đáy mắt, Vũ Văn Bùi cung kính trả lời: “Ý tứ phụ hoàng nhi thần đã rõ, nhi thần sẽ nghĩ kỹ đến vấn đề này.”
“Ừ, trước con cứ đi xuống, đi rửa mặt chải đầu một phen.” Vũ Văn đế vẫy vẫy tay, ý bảo Vũ Văn Bùi có thể rời đi.
“Dạ, nhi thần cáo lui.”
Đợi cho thân ảnh Vũ Văn Bùi rời đi Ngự Thư Phòng, đáy mắt Vũ Văn đế mới hiện lên mạt dị sắc, đôi mắt ông vô cùng thâm thúy, hai tay đặt ở phía sau nắm thật chặt chẽ.
Vũ Văn đế như thế, có thể biết được rằng chính lời nói ấy, tất nhiên đã nổi lên tác dụng!
Hết chương 32
Ôn Như Ngọc một bên đùa giỡn Tiểu Bình An mắt tròn xoe thanh triệt một bên nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, tiên sinh trước muốn về phủ Thừa Tướng một chuyến, ngươi về cung trước có được không?”
Nghe xong Ôn Như Ngọc nói, Vũ Văn Bùi gật gật đầu lúc sau lại lắc lắc đầu, cậu biết nguyên nhân Ôn Như Ngọc muốn về phủ Thừa Tướng, “Tiên sinh, Bùi Nhi cùng đi với ngươi.” Vũ Văn Bùi thản ngôn mở miệng, cậu đã sớm muốn đi một chuyến đến phủ Thừa Tướng, tiên sinh đã từng trụ ở địa phương đó, cậu thật sự rất tò mò.
“Chính là, Bùi Nhi, Hoàng Thượng thập phần kiêng kị hoàng tử cùng đại thần lui tới quá nhiều……” Cau mày, Ôn Như Ngọc nhắc nhở Vũ Văn Bùi.
Khóe môi cong lên, Vũ Văn Bùi nở nụ cười, tươi cười như vậy hòa tan đi đường cong cứng rắn khiến khuôn mặt quá mức lãng ngạch, trở nên vô cùng nhu hòa, cả người tản ra hơi thở phúc hậu và vô hại, “Tiên sinh, chuyện này Bùi Nhi hiểu được, nhưng là Bùi Nhi cùng đi với tiên sinh muốn nhìn thấy phụ thân tiên sinh một chút, chắc không đến mức làm khó đi?”
Bị thiếu niên trước mắt bỗng nhiên cười lên khiến Ôn Như Ngọc cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt có chút không được tự nhiên nhìn về phía khác, tâm y tựa hồ lại một lần rung động lên, y không hiểu, mỗi lần nhìn thiếu niên trước mắt lộ ra tươi cười như thế, tâm y, luôn nhảy lên quy luật không nên xuất hiện ——
“Một khi đã như vậy, bên kia cùng đi đi.”
Vũ Văn Bùi lại một lần nữa thành công làm Ôn Như Ngọc thỏa hiệp, ánh mắt đều chứa đầy ý cười, tiên sinh nhà hắn ấy à, mỗi lần sẽ là người dẫn đầu thỏa hiệp đi.
Ôn Như Ngọc có chút bực mình phiết mặt qua không thèm nhìn Vũ Văn Bùi nở nụ cười sáng lạn, y không hiểu, vì cái gì học trò y luôn có thể bắt lấy chính mình uy hiếp, sau đó thành công làm y thỏa hiệp.
—— tóm lại là, y nhiều lần đều xem nhẹ chính mình, đối với học trò ba năm ở chung này đã là trình độ sủng nịch có thừa.
……
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Thừa Tướng, vén màn xe lên, y nhìn phía trước mặt phủ Thừa Tướng lộ ra uy nghiêm trang túc, đáy mắt hiện lên tưởng niệm nhàn nhạt, y phụng chỉ tiến cung, đã là ba năm chưa trở về nhà.
Nhảy xuống xe ngựa, Ôn Như Ngọc đang muốn tiến lên gõ cửa thị vệ phất phất tay ý bảo đối phương lui về phía sau, sau đó chính mình đi lên, tự mình gõ lên đại môn hồng sơn, đáy mắt có tia chớp động mạc danh.
—— thân thể đối với cái nơi gọi là nhà này, có bản năng ỷ lại cùng hoài niệm nha.
Vũ Văn Bùi đứng ở phía sau Ôn Như Ngọc, cậu nhìn Ôn Như Ngọc tự mình gõ cửa, nhìn y cúi đầu suy nghĩ sâu xa…… Cậu nghĩ, chính mình tựa hồ đã bỏ qua tiên sinh đối với người nhà có tưởng niệm.
Rốt cục, tiên sinh vào cung đã ba năm, lại không thấy qua người nhà lần nào.
Đang lúc suy nghĩ, cửa mở ra, hạ nhân dò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, hai mắt trợn trừng, nói chuyện có chút run rẩy: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã trở lại ——“
Tiếp đó, cửa rất nhanh liền mở ra, cung nghênh Ôn Như Ngọc vào cửa, khi nhìn đến Ôn Như Ngọc trong lòng ngực còn ôm một đứa trẻ con, hắn nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ tiểu thiếu gia đã đón dâu?
Ôn Như Ngọc đối với hạ nhân giới thiệu nói, “Vị này chính là Lục hoàng tử, còn không nhanh hành lễ.” Lễ không thể bỏ, tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng sẽ khiến cho người có tâm khi đi qua đây sẽ lấy chủ đề này làm đề tài, cho nên, Ôn Như Ngọc cần thiết phải bảo đảm không lưu lại bất luận đầu đề câu chuyện về sau.
Hiển nhiên, Vũ Văn Bùi hiểu cách làm lần này của Ôn Như Ngọc là vì sao, cho nên mặt cậu vô biểu tình, ánh mắt cũng là nhàn nhạt, cả người tản ra loại sinh ra đã có sẵn tôn quý.
Hạ nhân vừa nghe xong, lập tức quỳ xuống hành lễ cung kính nói: “Nô tài tham kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an.”
Nhàn nhạt liếc mắt quét xuống mọi người đang quỳ xuống, nói: “Miễn lễ.”
Bọn hạ nhân lúc này mới đứng lên, rồi sau đó quản gia vừa mới đến liếc mắt ý bảo một hạ nhân, bảo hắn đi thỉnh Thừa Tướng cùng phu nhân tới đây, hạ nhân cũng linh động, thu được ánh mắt lập tức liền chạy chậm đi.
Vũ Văn Bùi được nghênh vào phòng khách, Ôn Như Ngọc tự nhiên cũng theo đi vào, tốt xấu, đây cũng là nhà mình không phải sao?
……
Ôn phu nhân đang ở nội thất nghe nói Ôn Như Ngọc đã trở lại, lập tức đứng lên đi tới phòng khách, một khắc kia khi nhìn đến Ôn Như Ngọc, nước mắt rơi xuống dưới, “Như Ngọc, nhanh lại đây cho mẹ nhìn con một chút, con có khỏe không?” Tiếp đó lại thấy phía sau lưng y có đứa trẻ con, hỏi: “Đây là……”
Ôn Như Ngọc đối với Ôn phu nhân lộ ra tươi cười ôn hòa, cất tiếng nói: “Mẹ, vị này chính là Lục hoàng tử.” Ôn phu nhân là người thập phần thông thấu nhân nhi, bà nghe xong lời con mình nói, liền dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi một chút nước mắt, sau đó lộ ra nụ cười khéo léo, đối với Vũ Văn Bùi cung kính hành lễ nói: “Thiếp thân bái kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an.”
Vũ Văn Bùi vội vàng nâng dậy Ôn phu nhân, “Phu nhân không cần hành lễ, phu nhân là mẫu thân tiên sinh, đó xem như là trưởng bối Bùi Nhi.”
Lúc này, Ôn Cát nghe được hạ nhân hội báo vội vàng tới đây, thấy Vũ Văn Bùi đang muốn hành lễ, liền bị Vũ Văn Bùi hư đỡ một phen từ bỏ, “Thừa Tướng không cần đa lễ.”
“Tạ ơn Lục điện hạ.” Tuy rằng Vũ Văn Bùi không cần ông hành lễ, nhưng Ôn Cát cũng là một người cẩn thận, quân thần chi lễ này, vẫn là phải làm đủ mới được.
Lúc sau, Ôn Cát lại phân phó hạ nhân dâng trà điểm tâm ngọt lên, đối với tiểu nhi tử đứng ở một bên gật gật đầu, ánh mắt trên mặt lộ ra một tia quan tâm, “Trong ba năm này, con có ổn không?”
Ôn Như Ngọc có thể cảm nhận được, Ôn Cát quan tâm cùng lo lắng, y cười, nói: “Như Ngọc hết thảy đều ổn.”
Ôn Cát nghe xong, gật gật đầu, ông thực vừa lòng tiểu nhi tử này, tạm thời không nói y dạy ra một tiểu hoàng tử thật tốt, chỉ cần một chút tiểu tốt nhỏ này thôi đều gãi đúng chỗ ngứa, cũng đáng để ông tán dương.
Ôn phu nhân còn tò mò Ôn Như Ngọc ôm đứa trẻ con trong lòng ngực, vì thế, Ôn Như Ngọc liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói với Ôn Cát cùng Ôn phu nhân nói hết một lần, chỉ là che giấu thân phận thật sự của La Tuyết.
Sau khi Ôn phu nhân nghe xong, đều cảm khái, nhìn hài tử Ôn Như Ngọc ôm trong lòng ngực trong mắt ánh lên tia yêu thích, “Bùi Nhi, đứa nhỏ này, để nương chăm sóc có được không?”
Ôn Như Ngọc vốn dĩ trở về một chuyến chính là có cái tâm tư tồn tại này, hiện tại Ôn phu nhân mở miệng như vậy, y đương nhiên vui vẻ, gật gật đầu, Ôn Như Ngọc thành thật nói: “Mẹ, Như Ngọc vốn muốn nhờ mẹ hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ này, đây là, cố nhân gửi gắm nó cho con.”
Ôn phu nhân từ trong lòng ngực Ôn Như Ngọc ôm Tiểu Bình An mới chỉ có nửa tháng sơ sinh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tinh tế non mềm của bé, hỏi: “Đứa nhỏ này, tên gọi là gì?”
“Bình An, mẫu thân đệ ấy hi vọng đệ cả đời đều bình bình an an.”
“Bình An…… Thật là một cái tên hay.” Ôn phu nhân cảm khái một tiếng, tiếp đó sai người đem hài tử ôm qua mang đi cho ăn, “Tướng công, Bình An phải lấy loại thân phận nào dưỡng ở phủ Thừa Tướng?”
“Con nuôi đi.”
Đến lúc này Vũ Văn Bùi vẫn không lên tiếng mới nhàn nhạt nói, ánh mắt cậu dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, lộ ra ý cười nhàn nhạt, cậu biết Ôn Như Ngọc đối với Bình An mang theo áy náy, cho nên, cậu chỉ là đem suy nghĩ trong lòng Ôn Như Ngọc nói ra mà thôi. Nếu như cậu nói tới, Ôn Cát tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cho nên, cậu không ngại nói ra, khiến Ôn Như Ngọc vui vẻ một chút.
Quả nhiên, Vũ Văn Bùi thấy tiên sinh nhìn chính mình trong ánh mắt hiện lên mạt ý cười cùng cảm kích.
“Kia vậy liền làm con nuôi đi.” Ôn Cát nhàn nhạt mở miệng.
Về chuyện Tiểu Bình An, xem như lật sang trang mới.
Thời sau gian bọn họ lại cùng Ôn Cát Ôn phu nhân hàn huyên một ít việc vặt, Vũ Văn Bùi liền muốn đứng dậy rời đi, Ôn Như Ngọc chỉ có thể đi theo rời đi, y cáo biệt Ôn Cát cùng Ôn phu nhân, đi phía sau Vũ Văn Bùi, lên xe ngựa.
Rời đi phủ Thừa Tướng, xe ngựa một đường chạy vào hoàng cung, cung tường cao cao lại lần nữa mở ra làm cho bọn họ có khoảng cách cùng thế giới bên ngoài, Ôn Như Ngọc buông bức màn, hơi hơi thở dài một hơi.
Trong hoàng cung này, y trụ trong đó càng thêm buồn bực hơn.
X
Lục hoàng tử hồi cung tin tức này ngay lập tức truyền khắp trong ngoài hoàng cung, Hoàng Hậu Đức phi hai người sớm đã nghe nói lần này Vũ Văn Bùi làm những chuyện như vậy, đều âm thầm cắn răng.
Hai người có nghĩ như thế nào đều không lường trước được, chỉ nhất trí cho rằng cậu chỉ là một tên ngốc, hiện tại lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất đoạt vị nhi tử nhà bọn họ.
Sớm biết như thế, sớm biết như thế ——
Đáng nhẽ thời điểm ban đầu, phải đem con mèo nhỏ này, bóp chết từ trong tã lót.
Vũ Văn Bùi trở lại Cảnh Dương Cung, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Vũ Văn đế gọi đến Ngự Thư Phòng, trước khi rời đi, Ôn Như Ngọc nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nhưng thời điểm không cần khiêm tốn, phải thoải mái hào phóng triển lãm ra trí tuệ bản thân mình.”
Đạo lý này, Vũ Văn Bùi đương nhiên cũng hiểu được, cậu hướng tới Ôn Như Ngọc gật gật đầu, mặt mày cong lên, “Bùi Nhi biết, tiên sinh đừng lo.”
……
Vũ Văn Bùi đi tới Ngự Thư Phòng, sau khi Phúc Toàn thông báo xong liền đi vào, trong Ngự Thư Phòng, Vũ Văn đế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, tay đặt trên chồng tấu chương.
Vũ Văn Bùi chắp tay thi lễ cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại.”
Vũ Văn đế nghe tiếng ngẩng đầu lên, khóe miệng gợi lên hơi hướng về phía trước, hình thành độ cung mỉm cười, âm thanh ông trầm thấp ổn trọng, nói: “Hoàng nhi vất vả, trẫm biết, lần này hoàng nhi lập hạ công lớn, ngày mai lâm triều, trẫm sẽ luận công hành thưởng.”
Vũ Văn Bùi lại lần nữa chắp tay thi lễ, nói: “Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần chỉ là làm hết sức mình thôi.”
Nghe tiểu nhi tử nói xong, Vũ Văn đế cười to, đứng lên đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, dẫn theo ý cười nói: “Ha ha, hay cho cái làm hết sức, trẫm chính là muốn con làm hết sức!” Tiếp đó liền thay đổi ngữ điệu, phẫn nộ nói: “Trẫm thật sự không biết, Đột Quyết này, thế nhưng lại hung hăng ngang ngược như thế!”
Vũ Văn đế tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Bùi liền quỳ xuống, thanh âm đầy nhịp điệu, biểu tình vô cùng kiên nghị, ánh mắt rất sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra, ra khỏi vỏ nhất định sẽ thấy máu.
Cậu cất cao giọng nói: “Nhi thần nguyện thỉnh trước đi đến biên cảnh, thề phải cho những nước có ý lăm le Kiến Nguyên, phải trả giá đại giới!”
Lời này, chấn kinh đến Vũ Văn đế, lúc này đây, ông nghiêm túc nhìn tiểu nhi tử quỳ xuống bên người mình, lại chỉ thấy bộ dáng đầy kiên định ——
Ánh mắt khẽ biến, phức tạp nhìn Vũ Văn Bùi quỳ trên đất, Vũ Văn đế hỏi: “Hoàng nhi, con đứng lên đi. Việc này cũng không phải là chuyện vui đùa nhỏ bé, lời con muốn yêu cầu phải suy nghĩ thật cặn kẽ một lần.”
Vũ Văn Bùi cũng hiểu được, triều đình sẽ không có khả năng chủ động xuất binh, cho nên, cậu còn cần phải chờ đợi một thời cơ.
Nhưng là, cậu tin tưởng, những năm gần đây giấu tài, dã tâm Đột Quyết so với hoàn cảnh những năm trước cực độ bành trướng hơn. Cậu tin, với tiến độ này, chắc chắn không lâu sau đó, sẽ có hồi chiến tranh xảy ra ——
Dấu đi thần sắc trong đáy mắt, Vũ Văn Bùi cung kính trả lời: “Ý tứ phụ hoàng nhi thần đã rõ, nhi thần sẽ nghĩ kỹ đến vấn đề này.”
“Ừ, trước con cứ đi xuống, đi rửa mặt chải đầu một phen.” Vũ Văn đế vẫy vẫy tay, ý bảo Vũ Văn Bùi có thể rời đi.
“Dạ, nhi thần cáo lui.”
Đợi cho thân ảnh Vũ Văn Bùi rời đi Ngự Thư Phòng, đáy mắt Vũ Văn đế mới hiện lên mạt dị sắc, đôi mắt ông vô cùng thâm thúy, hai tay đặt ở phía sau nắm thật chặt chẽ.
Vũ Văn đế như thế, có thể biết được rằng chính lời nói ấy, tất nhiên đã nổi lên tác dụng!
Hết chương 32
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook