Trọng Sinh Chi Đế Sư
Chương 20: Vô cùng hoang đường

Ôn Như Ngọc ngồi trên xe ngựa, bên tai truyền đến tiếng bánh xe chuyển động. Bên trong xe ngựa bố trí thật thoải mái, lại không mất mỹ quan tinh xảo.

Đế xe trải đệm mềm, phía trên đệm mềm lót một lớp chiếu, gần cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có lư hương còn có nước trà, bên cạnh xe vách tường được khảm một kệ sách nhỏ, bên trong đặt thư tịch mà ngày thường y thích xem nhất.

Vươn tay vén lên bức màn thiểm sắc, nhìn ra bên ngoài, phố xá náo nhiệt cùng đám người đi tới đi lui, hàng rong bên đường kêu to, cảnh tượng vui sướng hòa thuận vui vẻ.

Trợn to đôi mắt có chút hưng phấn, bừng bừng hứng thú nhìn những sạp bán hàng rong, những hài đồng chơi đùa bên đường, những công tử trên tay cầm quạt…… Nếu không phải không cho phép, y rất muốn xuống xe ngựa ngay tại đường phố này đi dạo một phen, trải nghiệm một chút dân tình phong tục cổ đại.

Y một người ở dị thế, lại luôn luôn che dấu, đáy lòng đối với thời đại này tò mò đi cùng bất an, bất an này, trong vòng ba năm ở tại đây bởi vì có Vũ Văn Bùi bên cạnh nên đã giảm bớt, nhưng tò mò này, lại không chút giảm đi, ngược lại có xu thế gia tăng.

Thế cho nên vào lúc này, y vén lên bức màn, xem như là đã thỏa mãn.

Đội ngũ xuất phát đã đi hơn hai mươi ngày, trước một ngày bọn họ không đến kịp trời liền sụp tối nên không thể tiến vào trong thành, đành phải dã ngoại vượt qua một đêm dài, buổi trưa ngày hôm nay mới tiến vào Vu thành thương nghiệp phồn hoa.

Đội ngũ đi tới trạm dịch, ngừng lại, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở nơi này.

Ôn Như Ngọc vén lên màn xe, lọt vào trong tầm mắt đó là gương mặt học trò anh tuấn soái khí, tuy rằng mới vừa mười ba tuổi, nhưng ngũ quan đã hiện ra, đôi mắt thâm thúy sống mũi cao thẳng ngũ quan như thế này luôn khiến Ôn Như Ngọc một lần nữa cảm khái.

Vũ Văn Bùi thấy dáng vẻ tiên sinh ngơ ngẩn, lộ ra tia mỉm cười, đưa bàn tay qua, nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi đỡ ngươi xuống xe.”

Đẩy tay Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, nhìn cách đó không xa các quan viên khom lưng chắp tay thi lễ nghênh đón, ôn hòa nói: “Bùi Nhi, ta tự mình đi là được. Đây là bên ngoài, ngươi là hoàng tử, lễ không thể phế.”

Dứt lời, liền tự mình nhảy xuống, chỉnh phục sức một hồi, rồi sau đó mới đứng bên người Vũ Văn Bùi, nhìn cách đó không xa nhóm quan viên địa phương cúi đầu cung kính.

Cầm đầu tri phủ Vu thành thấy Lục hoàng tử cùng một nam nhân dáng người thanh tú đi tới, vội vàng hô: “Thần tham kiến Lục hoàng tử.”

Vũ Văn Bùi nhàn nhạt nói: “Miễn lễ.” Chờ đến khi bọn họ đều đứng lên, lại hỏi: “Lạc Thành cách Lạc Thủy còn bao nhiêu lộ trình? Hiện tại tình huống Lạc Thành như thế nào, bá tánh có khỏe mạnh không?”

Thật lâu không có ai đến trả lời, Vũ Văn Bùi hai mắt sắc bén quét mắt nhìn đám quan viên kia, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập khí thế, “Như thế nào, không ai có thể trả lời vấn đề của bổn điện hạ sao?”

Tri phủ Phạm Lãi trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, ông gục đầu xuống, thanh tuyến có chút run rẩy, “Khởi bẩm điện hạ, từ đây đến Lạc Thành phải mất gần một ngày đường, nhưng Lạc Thành, hiện tại không thể đi được ạ.”

Bắt được câu trọng điểm từ Phạm Lãi, Vũ Văn Bùi nghi hoặc, “Như thế nào lại không đi được? Bên trong Lạc Thành chẳng lẽ còn có sài lang hổ báo sao?!”

Phạm Lãi lắc lắc đầu, thở dài nói: “Là do nạn thiên tai, hơn một tháng trước trong Lạc Thành nháo nhào nổi lên bệnh ôn dịch, đã chết hơn trăm người, quan viên địa phương trong Lạc Thành, e sợ ôn dịch sẽ lây lan sang bên ngoài, thế nhưng ở Lạc Thủy lại đang lũ lụt tai ương, bá tánh trôi dạt khắp nơi, khổ không nói nổi.”

Ôn Như Ngọc rũ mi, nghe ý tứ trong lời nói này, cũng không phải là cố ý không đăng báo, mà là sợ hãi ôn dịch truyền ra bên ngoài sao?

“Đại nhân, ngài không nói cho chúng ta biết, tri phủ Lạc Thành này vì sao lúc ôn dịch vừa mới bắt đầu sao không đăng báo triều đình?” Ôn Như Ngọc hỏi.

Phạm Lãi đầu tiên là nhìn trái phải xung quanh một chút, sau đó mới ngoắc đầu ngón tay nói với Ôn Như Ngọc, thấp giọng nói: “Nghe nói cánh quân đóng ở Lạc Thành cách đó không xa tướng lãnh hạ mệnh lệnh phong thành, nếu có người dám vi phạm liền giết không tha, đến nỗi cụ thể như thế nào, hạ quan cũng không hiểu được.”

Vũ Văn Bùi nghe xong, hừ lạnh một tiếng, “Vớ vẩn! Bá tánh Lạc Thành không thể đăng báo vì sao các ông cũng không đăng báo triều đình, nhìn bá tánh chịu khổ sở.” Lạnh lùng nhìn Phạm Lãi, hơi thở quanh thân xuống đến âm độ.

Phạm Lãi mồ hôi lạnh túa ra liên tục, “Điện hạ, quan viên chúng ta bên này đều bị những tướng lãnh hiếp bức, ai dám báo lên Hoàng Thượng, liền lập tức chém giết, đám người vi thần, cũng là bị buộc bất đắc dĩ a.”

Thật là hạng người tham sống sợ chết! Vũ Văn Bùi lạnh lùng nhìn lướt qua đám quan viên ở đây, sau đó kéo tay Ôn Như Ngọc, đối với binh lính phía sau phân phó nói: “Đem đám quan viên này bắt hết, đợi bổn điện hạ xin chỉ thị phụ hoàng lúc đó sẽ định đoạt sau.” Tầm mắt lạnh băng dừng trên người đám người Phạm Lãi, khóe miệng gợi lên mạt cười lạnh, “Vô cùng hoang đường, bởi vì các ông tham sống sợ chết hại ít nhiều bá tánh vô tội tử vong, chuyện này, đến lúc đó bổn điện hạ sẽ cùng các ông tính sổ!”

Vũ Văn Bùi nói xong lời này, tay áo to rộng vung lên nổi giận đùng đùng lôi kéo Ôn Như Ngọc đi vào trạm dịch, ánh mắt cậu đầy lửa giận, tuy rằng cậu biết quan viên triều đình nhiều hạng người vì lợi ích mà ích kỷ nhưng lại không nghĩ đến cư nhiên lại đáng giận đến thế này.

Sau khi đi vào phòng, Vũ Văn Bùi hung hăng nện tay lên bàn tròn, vốn dĩ bàn tròn rất kiên cố nhưng không chống lại nổi sức mạnh liền run bần bật, cuối cùng lực không chịu được liền ngã xuống ầm ầm.

Ôn Như Ngọc nhìn, đi đến bên người Vũ Văn Bùi, cầm nắm tay cậu thật chặt, âm thanh ôn hòa vang lên bên tại cậu, “Bùi Nhi, hiện tại không phải là lúc ngươi nên tức giận. Bá tánh Lạc Thành cần ngươi đi cứu trợ, còn cần phải nghĩ cách phương pháp trị liệu ôn dịch mới được.”

Vũ Văn Bùi nghe vậy quay đầu, giống như ba năm về trước ôm lấy eo Ôn Như Ngọc đem đầu mình chôn ở bờ vai y cọ cọ, có chút thương cảm nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi thật sự quá tức giận, bọn họ sao có thể coi sinh mệnh như con kiến cỏ rác cho được.” Rồi sau đó lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Tiên sinh, ngươi nói, đám tướng lãnh kia dám phụng ý người nào, cư nhiên can đảm làm ra chuyện như vậy. Bùi Nhi muốn giết bọn họ!”

An ủi vỗ về lên lưng người trong lòng ngực, Ôn Như Ngọc ôn hòa nói: “Đừng vội, người này sống trong thái bình thịnh thế tạo nên chút mầm tai họa, hắn cũng chỉ là người ngồi phía sau ngư ông đắc lợi, có lẽ, vị tướng lãnh này, không phải là ý chỉ từ trên triều Kiến Nguyên ban xuống.”

Vũ Văn Bùi nghe vậy, buông ra Ôn Như Ngọc, biểu tình đã bình tĩnh xuống, “Lời nói của tiên sinh, Bùi Nhi đều minh bạch.”

Ôn Như Ngọc cười cười, y nhìn thiếu niên trước mặt bộ dáng trưởng thành, lắc lắc đầu, cảm khái nói, thời gian ba năm ngắn ngủi, chính mình cư nhiên cũng đã cảm thấy, không còn gì có thể dạy dỗ người trước mắt này.

Trong lòng có chút thất bại, đồng thời cũng có chút kiêu ngạo, đây chính là học trò mình a!

“Tiên sinh trước cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ còn nhiều việc phải làm, tiên sinh thân thể suy yếu, vẫn là nên nghỉ ngơi cho thỏa đáng.” Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc ngữ khí nhàn nhạt ôn nhu nói, ánh mắt như người lớn nhìn đến một đứa trẻ con.

Bị nhìn như vậy, Ôn Như Ngọc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười, y sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên cũng cao giống như mình, có chút buồn bực nói: “Nhỏ mà lanh, kia tiên sinh đi trước nghỉ ngơi. Bùi Nhi, phải nhớ, tiên sinh vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

Vũ Văn Bùi nhìn bóng dáng Ôn Như Ngọc rời đi, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, ánh mắt cậu lộ ra sắc bén cùng thông tuệ, tay gắt gao nắm chặt, những người đó, thật quá đáng chết.

X

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, bọn họ cùng đội ngũ cứu tế liền xuất phát, Ôn Như Ngọc trước sau như một vào trong xe ngựa ngồi, mà Vũ Văn Bùi cưỡi ngựa đi ở đội ngũ phía trước.

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều bá tánh gặp tai họa, bọn họ đại đa số đều quần áo lam lũ, sắc mặt vàng như nến, Ôn Như Ngọc ở trong xe ngựa, nhìn về phía bá tánh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ở hiện đại, y tuy rằng cũng từng đi qua các vùng núi hoang sơ, những hài tử ở nơi đó vô cùng đáng thương, nhưng cùng lúc này đối lập xem ra, căn bản không có bất luận cái gì có thể so sánh được.

Nhìn Vũ Văn Bùi đi đầu trong hàng ngũ, Ôn Như Ngọc nghĩ, lúc này, học trò của y, phỏng chừng nội tâm lại quét lên một lần gió lốc.

Có thể giúp dân không chịu khổ, gánh dân chỗ ưu, mới có thể trở thành quốc quân bá tánh kính yêu, mới chân chính là đạo làm vua.

Tuy rằng hiện tại Kiến Khang đế thống trị Trung Nguyên, thái bình yên ổn, nhưng ông ngồi trên cao kia làm sao có thể biết, cảm nhận được dân tình khó khăn, đối với đạo làm vua, còn có chút khiếm khuyết.

Ôn Như Ngọc vẫn luôn dạy dỗ Vũ Văn Bùi, nhất định phải đương đầu khó khăn mới có thể đối bá tánh ra quyết sách, y biết, Vũ Văn Bùi nghe xong, liền hiểu rõ ngay.

……

Bọn họ vào lúc chạng vạng tối mới tới bên ngoài Lạc Thành, so với Lạc Thành thông hành thương nghiệp hiện giờ lại giống như một tòa thành chết, không có chút sinh khí nào, thành lâu cũng không có người trông coi, cửa thành đóng chặt, đội ngũ tiến lên bị bắt ngừng lại.

Ôn Như Ngọc vén lên màn xe, nói với tiểu binh lái xe: “Giúp ta gọi Lục hoàng tử lại đây, nói ta có việc tìm hắn.”

Tiểu binh gật đầu sau đó bay nhanh chạy tới trước mặt Vũ Văn Bùi, cung kính nói chút gì đó, Ôn Như Ngọc liền thấy học trò y đổi đầu ngựa hướng tới y cưỡi lại đây.

Đến trước mặt Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi hỏi: “Tiên sinh tìm Bùi Nhi là có chuyện gì sao?”

Ôn Như Ngọc liễm mắt, nhìn phiến thổ địa ngầm này, rồi sau đó chậm rãi nói: “Bùi Nhi, bảo mọi người vòng qua thành Ly Lạc đến thị trấn gần nhất đi, trước trị tai ương Lạc Thủy, còn vật tư cứu tế, cần thiết thì cứ đưa đến tay bá tánh.”

Gật gật đầu, Vũ Văn Bùi nói: “Lời tiên sinh nói cực kỳ chí lý, Bùi Nhi cũng có ý này.” Lời này nói xong, ngay sau đó bảo tiểu binh ở bên cạnh truyền lời bảo đội ngũ vòng qua Lạc Thành tới Lạc Thủy cứu tế trước.

Tiểu binh lĩnh mệnh tức khắc truyền đạt mệnh lệnh, mà Vũ Văn Bùi thì xuống ngựa, bò lên trên xe ngựa.

Tiến vào trong xe ngựa, Ôn Như Ngọc đầu tiên vì Vũ Văn Bùi rót một chén nước đưa đến trước mặt cậu, Vũ Văn Bùi không có duỗi tay tiếp mà là uống nước trên tay Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc sờ sờ đầu đối phương, chỉ là cười, chốc lát sau nói: “Bùi Nhi, đợi đội ngũ đến chỗ thiên tai, trước đó chúng ta hãy để mọi người nghỉ ngơi một chút, mà Bùi Nhi, ngươi bồi ta đi Lạc Thủy nhìn xem chỗ thiên tai.”

“Nhưng mà Lạc Thủy đúng lúc này mực nước đang dâng cao……”

“Bùi Nhi, tiên sinh có dụng ý của mình.” Đánh gãy lời Vũ Văn Bùi còn nói chưa xong, Ôn Như Ngọc cười cười, ôn hòa nói.

Nhìn Ôn Như Ngọc đôi mắt mang ý cười, Vũ Văn Bùi không tự giác gật gật đầu.

—— đôi tay nắm lấy tay, vô luận như thế nào, cậu sẽ hảo hảo bảo vệ tiên sinh thật tốt.

Hết chương 20

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương