Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 41: Ông tô

Học kỳ mới chính thức bắt đầu, việc quy hoạch khu Lê Hoa thành phố C cũng sôi sục lên. Hầu như ngày nào cũng có học sinh bàn về chuyện quy hoạch, tuy đều cùng một khu, nhưng mỗi phố mỗi đường bàn giá cả cao thấp khác nhau. Có người tức giận mắng có người vui cười, mấy nhà vui mấy nhà sầu.

Cư xá chỗ Tô Nham ở mấy ngày nay ồn ào sôi sục, bởi vì người cấp trên đã chính thức tìm tới.

Lương Khuê rất coi trọng việc này, tích cực còn hơn Tô Nham. Hơn nữa cậu còn ân cần dạy bảo Tô Nham: “ Cậu tin không, khẳng định có kẻ không biết xấu hổ chạy tới lừa cậu, nếu có người khuyên cậu mức giá thế nào cậu ngàn vạn lần đừng chấp nhận. Không quan tâm sao hết nhất định cậu phải có nhà, càng lớn càng tốt, Tô Nham! Vay tiền tớ không?” Lương Khuê giương mắt tha thiết nhìn Tô Nham, tiền tiêu vặt của hắn khá nhiều, thiệt tình muốn lấy ra giúp Tô Nham lấy căn nhà lớn. Hắn bội phục mẹ như dòng nước cuồn cuộn, mẹ nói sau này nhà đất sẽ tăng cao, lợi nhuận ổn không thể lỗ, hắn liền tin tưởng không nghi ngờ. Tô Nham hiện tại không lấy một căn, sau này chẳng phải sẽ thiệt thòi nặng à!

Tô Nham lắc đầu:“Ngu ngốc, cậu cho tớ vay tiền dùng cái rắm gì, ký tên cũng không phải tớ ký, chủ hộ cũng không phải tớ, đổi lớn đổi nhỏ đều là cha tớ định đoạt. Hơn nữa, tớ còn chưa đủ mười tám, hiện tại đổi bao nhiêu, sau này cũng chưa chắc thuộc về tớ.”

Lương Khuê vừa nghe toàn thân cáu kỉnh, mấy lần muốn nói lại thôi, trong lòng mắng má nó. Nhưng không phải Tô Nham, mà là ông già một trăm năm không về nhà, và cũng là cha trên danh nghĩa của Tô Nham! Bọn họ ra sức lo nghĩ cái rắm xài cũng không xài được, quyền quyết định ở trong tay người đàn ông kia.

“Cậu gọi điện thoại cho ổng! Nếu ổng không chịu cậu cứ quấn quít đến chết luôn, khóc với ổng, để tớ coi tim ổng có phải là làm bằng sắt không. Thực coi cậu là cục đá nhặt về có phải không? Cái quái gì vậy hả!” Lương Khuê một cước đá bay hòn đá. Càng nghĩ đến người đàn ông kia, càng cảm thấy ổng xấu xa. Nếu chờ Tô Nham mười tám tuổi, ông ta ác độc nói căn nhà này không có phần của Tô Nham, Tô Nham chẳng phải là cái gì cũng không có sao?

Tô Nham phụt cười to : “ Tớ phải khóc với ổng thế nào đây? Cậu biểu diễn một lần, tớ học theo, mà cậu có phải thường xuyên làm ầm ĩ như vậy với cha cậu không? không thì sao lại nghĩ ra mánh lối nát bét này.”

Lương Khuê tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, một quyền đập vào lưng Tô Nham, hừ hừ nói:“Cái rắm, tớ lần đầu khóc… ít nhất……là mười tám năm trước.”

Tô Nham buồn cười, mười tám năm trước, hai người bọn họ còn chưa sinh ra mà.

“Tớ không nói giỡn với cậu nghen, tóm lại cậu phải giảng đạo lý với cha cậu. Ổng nếu nhẫn tâm không thuận theo, cậu liền chơi xấu, làm nũng, quậy chết ổng!”

“A, còn muốn làm nũng nữa à.” Tô Nham cười đau bụng.

“Cậu!” Lương Khuê tức giận đến vô lực .

Tô Nham cười đủ mới nghiêm chỉnh lại, thần sắc đứng đắn nói: “ Đừng lo, ổng không quan tâm căn nhà đâu, nhất định sẽ để lại cho tớ.”

Ngày đó sau khi người cấp trên tìm đến, Tô Nham đêm đó liền gọi điện cho cha.

Tuy nói ông ta bận rộn không quan tâm đến con trai, nhưng Tô Nham nói đến chuyện quy hoạch, đầu kia lại dứt khoát đáp lại: “ Việc này dễ xử lý, hai ngày nữa cha về ký tên. Thay nhà mới cũng tốt, sau này con có thể dùng kết hôn.”

“Con muốn đổi căn nhà một trăm hai mươi mét vuông.” Tô Nham bình tĩnh nói.

“Một trăm hai? Rộng hơn hai mươi mét à? Cái này cũng không sai, phòng ốc rộng chút ở mới thoải mái, con muốn một trăm hai thì một trăm hai, cha về chuẩn bị cho con, chờ con mười tám tuổi căn nhà liền thuộc về con. Cha hiếm khi trở về, con muốn quà gì không?”

“Không cần đâu.”

Tô Nham nói không cần, Ông Tô lại rất nghe lời, thật sự ‘Không cần’. Đi ra ngoài hai năm lần đầu tiên trở về, cái gì cũng không mua cho Tô Nham, cả trái cây cũng không mang một quả.

Ngày đó cũng khéo, Ông Tô trong lúc cấp bách tranh thủ trở về, đúng lúc con trai đi học. Ai bảo là học sinh cấp 3, một tháng nếu may mắn có được một ngày nghỉ để gặp nhau thì quả là duyên phận của hai cha con. Nhưng tiếc rằng không bắt được, Ông Tô mạnh mẽ vang dội nói chuyện ký hợp đồng, nhìn thấy con trai còn chưa trở về, liền rút trong bọc ra một vạn tiền mặt giao cho một bác gái trong khu cư xá, vốn định phó thác bác gái chờ con trở lại, chuyển cho nó làm tiêu vặt.

Bác gái thấy ông ta như thế liền không vui nói: “ Tôi nói anh một thằng đàn ông trưởng thành mà làm ra cái chuyện gì vậy, hai vợ chồng các người đi đã hai năm phải không? Sao tôi không thấy hai người về thăm Tiểu Nham? Giờ về rồi mà còn nhờ vả như vậy, anh quay người đi vài bước đến trường, thăm con trai không được sao? Thực sự bận bịu như vậy, vậy anh ăn uống ra sao, bộ ngày nào cũng không ăn không uống chỉ bận rộn kiếm tiền thôi hả.”

Ông Tô bị bác gái nói có chút đỏ mặt, nhưng ông bắt được lỗ thủng trong lời nói, lập tức cả giận nói:“Cái gì! Mẹ nó mãi không về à.”

Bác gái trừng mắt, ôm tay cười nói: “ Hắc hắc, té ra là hai người chơi trò ông đùn cho tôi tôi đẩy cho ông à? Mẹ nó trở lại hay không tôi không biết, tóm lại bà già này chưa từng gặp.”

“Con đàn bà chết tiệt kia……” Ông Tô tức giận không thôi rời khỏi cư xá, hướng phía trường của Tô Nham mà đi.

Trên đường đi, Ông Tô bấm điện thoại cho vợ trước, trực tiếp mắng: “ Rốt cuộc cô làm mẹ thế nào hả, cô thành thật nói đi, cô có trở về thăm Nham Nham không?”

Người đàn bà kia chưa kịp phản ứng, rồi lập tức nổi trận lôi đình:“Anh dựa vào cái gì nói tôi, tôi có về hay không liên quan anh cái rắm. Nó lớn vậy rồi còn cần người quan tâm hả, trong tay tôi còn đứa con chưa dứt sữa mẹ, hơn nữa họ Tô anh biết rõ mà, trên pháp luật nó là con của anh, là của anh, không phải của tôi! Tôi cũng bề bộn nhiều việc, sao mà ở không đi thành phố C.”

“Cô còn nói luật với tôi, cô chính là không có lương tâm, có nhỏ thì quên lớn!”

“Vâng vâng vâng, tôi không có lương tâm, anh có lương tâm, anh là người cha tốt, cha con hai người tình thâm lắm.” người đàn bà kia lạch cạch cúp điện thoại.

Đi vào cổng trường Tô Nham, Ông Tô trong lòng có phần áy náy, ông cũng không ngờ vợ trước căn bản chưa từng trở về. Tuy nói bọn họ ly hôn, đứa con thuộc về ông, nhưng vợ trước muốn thăm con cũng chẳng có người ngăn cản. Tốt xấu gì cũng là mẹ, ông cho rằng mẫu tử tình thâm, nói thế nào thì cô ta nhất định sẽ thỉnh thoảng về thăm con. Sao ngờ rằng vợ trước chưa từng trở về, bản thân ông cũng không về, thì ra hai năm qua, thằng con trai này luôn cô đơn một mình.

Đứng trước cổng trường nghe được chủ nhiệm của Tô Nham là Thầy Mã. Ông Tô sực nhớ mình và Thầy Mã từng có mấy cuộc điện thoại. Tuy nói không hài lòng, nhưng trước khác nay khác, trong lòng ông lại chẳng có nửa phần không được tự nhiên.

Thầy Mã tiếp Ông Tô, nội tâm vô cùng phức tạp, dù chán ghét người cha này nhưng mặt mũi thì vẫn phải cho. Thầy Mã vẻ mặt tươi cười châm trà cho ông Tô: “ Đến thăm Tô Nham à? Anh chờ một chút, tôi bảo người ta đi gọi em ấy tới.” Thầy Mã tiện tay phân phó một giáo viên thực tập đến phòng kêu người.

“Thầy Mã rất quan tâm học sinh, thật là một nhà giáo tốt.”

“Đâu có đâu có, tôi cũng bất công. Tô Nham là học sinh giỏi, thành tích cao phẩm hạnh tốt, năm nào cũng hạng nhất, nào có giáo viên không thích? Làm giáo viên thì ai cũng thích Tô Nham, Ông Tô rất có phúc khí, nuôi ra đứa con ưu tú như vậy, không biết bao nhiêu phụ huynh hâm mộ biết chừng nào.”

“Ha ha, đó là nhờ nó tự tranh giành phấn đấu. Tôi hai năm nay phát triển ở thành phố A, thật sự loay hoay không có thời gian rảnh, cũng áy náy không thôi. Cũng may con trai lớn, cũng không còn cần chăm sóc, tôi còn đặc biệt trở về lo chuyện nhà cửa cho nó. Nó nói muốn một căn lớn, tôi không nói hai lời liền đáp ứng, nó muốn bao nhiêu liền cho bấy nhiêu, sau này đều là của nó. Tôi là cha nó, cũng không thiếu tiền, sao lại không thuận theo nó, phải không ? ”

Thầy Mã sầm mặt gật đầu: “ Vâng vâng, đúng vậy. Nhân tâm tổng thị nhục tố mà.”

“Chính là ý này, tôi thật sự rất bận. A là thành phố lớn, không giống với thành phố C chúng ta, tốc độ phát triển mau hơn, mỗi ngày mỗi dạng, chúng ta kiếm miếng cơm tại đó không dễ dàng, phải đuổi kịp tốc độ, bằng không không kiếm tiền được. Hơn nữa tôi kiếm tiền, còn không phải cho con tôi sao. Sau này nó muốn học muốn kết hôn muốn mua xe, muốn xuất ngoại cái gì, nó xòe tay hỏi tôi một cái, tôi cũng không thể không cho nó được. Tôi làm ăn có lời cũng là cho nó mà.”

Thầy Mã càng nghe càng không đúng, không khỏi lắc đầu: “ Không không, không thể nói như vậy. Ông Tô anh bận rộn có thể không hiểu, thanh thiếu niên hiện tại thấy nhiều nghe nhiều, suy nghĩ trong đầu cũng đặc biệt nhiều, cùng với điều kiện đầy đủ tốt đẹp, tâm lý cũng rất quan trọng. Bọn chúng học tập áp lực lớn, có đôi khi cần cha mẹ quan tâm, thiếu niên tuổi này đang bước vào thời kì phản nghịch, mẫn cảm, có đôi khi bị uất ức, cảm thấy mờ mịt, đều là chuyện thường xảy ra, cha mẹ chính là nguồn an ủi động viên. Ông Tô bận rộn đến đâu tốt nhất cũng nên quan tâm em ấy nhiều hơn, thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện tâm tình vân vân……”

Điện thoại vang lên, Ông Tô cười xin lỗi, cầm điện thoại ra văn phòng nghe.

Máy hát của Thầy Mã im bặt, chỉ có thể cười khổ thở dài.

“Giục! Giục! Đòi mạng mấy người đó! Không có tôi ở đó cái gì cũng duy trì không được có phải không, tôi dùng tiền mướn các người làm gì? Tranh thủ thời gian chạy tới ngân hàng trước cho tôi, tôi lập tức trở lại!” Ông Tô hổn hển tức giận mắng, vội vàng quay đầu: “ Thầy Mã, thật ngại quá, công ty của tôi bên kia bề bộn quá, tôi phải đi đây. Nham Nham phiền thầy chiếu cố nhiều.”

“Chờ một chút! Anh chưa gặp Tô Nham mà?” Thầy Mã đuổi theo.

“Lầu các thầy cũng xa quá, nửa ngày còn không gặp người……” thanh âm Ông Tô dần dần đi xa.

Thầy Mã lắc đầu thở dài, đứng cạnh hành lang, vừa vặn trông thấy Tô Nham đi về hướng ký túc xá, mà Ông Tô đã không nhìn thấy bóng người .

Chờ Tô Nham đi lên, Thầy Mã trong lòng áy náy, lúng túng nói: “ Cha em bận quá, đã đi rồi……”

“ Vậy ạ, ông ấy có nói gì không thầy? ”

“Cha em nói em chuẩn bị cho tốt chuyện nhà, em muốn gì chỉ cần nói với cha. Thầy thấy cha em chỉ là trong coi trọng sự nghiệp, trong lòng vẫn nghĩ đến em mà .”

Tô Nham gật gật đầu:“Em về học ạ.”

“Ừ……”

Tô Nham không bao lâu đã trở về phòng học.

Lương Khuê nhỏ giọng truy vấn: “ Sao về nhanh như vậy, nhìn thấy cha cậu không?” phòng học lớp mười một bọn họ khác với lớp mười, hiện tại ngồi bên cửa sổ cũng không nhìn thấy lầu của giáo viên.

Tô Nham lắc đầu:“Ổng ấy bề bộn, sớm đi trước rồi.”

“……”

Chuyện quy hoạch làm cho ký túc xá trường học trở nên sôi động, rất nhiều học sinh trước kia không ở lại giờ đột nhiên vào. Đám học sinh này đều là nhóm người có nhà ở quy hoạch đầu tiên, Lâm Cường và Trần Yến chính là hai nhà trong đó.

“Cả nhà tớ đều chuyển đi, bàn thật nhanh, nghe nói lập tức khởi công, yêu cầu tháng 8 làm xong. Tô Nham, phố các cậu phỏng chừng sang năm mới khởi công, đến lúc đó cậu cũng sắp tốt nghiệp.”

“Ừ, tạm thời không tới chỗ tớ.” Tô Nham mỉm cười, đến phiên nhà y quy hoạch, y đã tốt nghiệp cấp ba.

“Cậu ký rồi sao? Chỗ chúng tớ vốn có mấy hộ bị cưỡng chế, mấy hôm trước đột nhiên ngoan ngoãn ký. Nghe người khác nói ký càng muộn chính phủ đền càng nhiều, cha tớ thật thà, người khác bảo ký không nói hai lời liền ký .”

Lương Khuê khinh thường nói: “ Đều là đồn nhảm, chuyện sớm muộn thôi, dùng chiến thuật kéo dài cái rắm. Lâm Cường nhà mới của cậu có thể rộng bao nhiêu?”

“Nhà tớ rộng hai bộ, tổng cộng có ba trăm mét.”

“Oa, kẻ có tiền.” Lương Khuê gào to.

Lâm Cường bật cười: “ Cậu đúng là loại trăm đồng chê cười năm xu. Hủy phòng xong không biết sau này sẽ thế nào, nhà mới chưa xây lên, thật nhiều người lo lắng.”

“Không có gì phải lo, hợp đồng đều ký rồi sợ cái qué gì. Trần Yến nhà cậu bao nhiêu đều?”

Trần Yến nghĩ nghĩ, nói: “ Nhà tớ quá nhỏ, trong tay cha tớ lại không có tiền tiết kiệm, đổi không được căn nhà lớn hơn, có người ra giá muốn mua nhà của tớ, cha tớ liền bán.”

Lời này vừa nói ra, Lương Khuê và Tô Nham một ngụm trà xanh đồng thời phun ra, toàn bộ phun lên chân Tần Việt, Tần Việt chửi ầm lên.

“Các cậu làm gì kích động vậy?” Lâm Cường nhíu mày.

“Khụ khụ…… Trần Yến, cha cậu thật sự là……” Lương Khuê thu nhanh, chưa nói ra.

Tô Nham thở ra, thở dài nói:“Bán rồi à?”

“Ừ…… Bán không ít tiền……” Trần Yến nhỏ giọng nói, cô xem phản ứng của Lương Khuê và Tô Nham, hình như nhà mình làm chuyện rất ngốc thì phải.

“Bán thì cũng bán rồi, kỳ thật nhà xép thứ hai của gia đình tớ cũng muốn bán, nhưng mẹ tớ không chịu, nói sau này tớ kết hôn ở một căn, hai người bọn họ thì được một căn, cha tớ liền bỏ ý niệm trong đầu đi. Hừ, căn đó là bà nội tớ cho tớ, bàn chuyện nhà ông chú tớ còn chạy tới đòi, thật không biết xấu hổ. Chưa từng nuôi bà nội bữa nào, dựa vào cái gì muốn nhà. Cư xá chúng tớ có vài nhà bán ra, kiếm không ít tiền, còn có hai nhà mua xe. Trần Yến nhà cậu bán bao nhiêu tiền?”

Trần Yến nói thực ra:“Hình như khoảng 30 vạn thì phải……” Cô nghe con số đó thiếu chút nữa hôn mê, người nhà đều vui sướng, liền như cha cô nói, cả đời không ngờ có ngày cầm được nhiều tiền mặt như vậy! Giống như trong vòng một đêm từ người nghèo túng thiếu biến thành gia đình bậc trung. Hơn nữa nhà ở của họ, trước kia tuyệt đối bán không đến 30 vạn, nhờ phúc quy hoạch mới nâng giá bán được 30 vạn, nói như thế nào, hẳn là một chuyện tốt……

Lương Khuê ôm trán, nhỏ giọng nói thầm: “ Cho dù là căn nhà cũ nát 30 mét, vài năm sau cũng không dừng lại ở 30 vạn ! 30 vạn sau này đi nơi nào mua nhà, hơn nữa con phố nhà các cậu được quy hoạch thành phố buôn bán phồn hoa nhất, thế hệ này sau này phát triển thần tốc, giá phòng sẽ tăng lên theo bội, theo bội đấy.”

“Nhưng mà…… Có gửi ngân hàng bảo hiểm mà? Hơn nữa gửi ngân hàng nhiều như vậy, cha mẹ tớ có thể làm chút ít sinh ý. Nhà ở sau này còn có thể mua, hiện tại phòng cho thuê tiện nghi, không có gì không tốt .”

Lương Khuê còn muốn lải nhải, Tô Nham kéo hắn lại.

Lương Khuê im miệng, ngẫm lại cũng không cần nhiều lời thế. Bọn họ làm bạn với Trần Yến, nhưng cha mẹ người ta cũng không có nghĩa vụ nghe lời bọn hắn mà làm.

Khó được nghỉ ngơi đến một tháng, buổi chiều sau khi tan học Tô Nham cùng Lương Khuê về nhà. Mới đi vào cư xá đã có người gọi y, Tô Nham nhìn lên thấy mấy người lớn, trong đó có một người là quen, mấy người còn lại đều lạ hoắc.

“Tiểu Nham, cháu về rồi à, muốn tìm cháu thật không dễ, học sinh cấp 3 vất vả quá nhỉ. Đi một chút, cùng chú đi Phú Ký uống ngụm trà nha?”

Tô Nham cười thầm, mặt lại lộ vẻ khó hiểu:“Chú tìm con có chuyện gì? Con còn bài tập chưa có làm mà.”

“Tiểu Nham, nhà con có muốn bán trao tay không? Giá tiền rất cao, tuyệt đối không có hại.”

“Bán cái rắm, có chuyện tìm cha cậu ấy mà bàn, nhà cũng không phải của Tô Nham .” Lương Khuê phun một ngụm qua, kéo Tô Nham lên lầu.

Tô Nham buồn cười, vào nhà cố ý rót chén trà cho Lương Khuê: “ Bớt giận, cậu nóng làm gì, hà tất gì phải làm thế chứ.”

“Hừ, tớ cứ giận. Tô Nham cậu đừng không tin tớ, tuy thành phố C không phải A, nhưng mặc kệ ở nơi nào, loại sự tình này đều là giống nhau. Xã hội đang phát triển đang tiến bộ, mức sống càng ngày càng cần đề cao.Thành phố A cũng là chậm rãi quy hoạch chậm rãi biến thành bộ dáng phồn vinh hôm nay, trước kia đều là công ty phân nhà ở, hiện tại thành phố A mua nhà như giá trên trời. Hơn nữa một năm một dạng, tăng gấp bội gấp bội. Cậu đừng không tin, tớ nói đều là thật.”

“Tớ tin.” Tô Nham mỉm cười. Hiện tại giá nhà tính cái gì, qua tiếp vài năm, chờ nhóm bất động sản kia đi dạo một vòng xong, muốn khóc đều khóc không được.

“Những người này đi khắp nơi ra giá mua, đều là có tiền trong tay, lại có mấy người thông minh nhìn xa trông rộng. Sau này bọn họ phát đạt, những người bán ra kia khóc cũng không có chỗ khóc. Hừ, tớ chưa mười tám à nha, tớ mà đủ mười tám, tớ lập tức đi mua.” Lương Khuê dương dương đắc ý cười.

“Nói dễ nghe như vậy, tức là cậu là người thông minh nhìn xa trông rộng hả? Sau này cậu muốn làm bất động sản à?”

“Đúng vậy! Sau này tớ phải đi làm bất động sản, chờ tớ mười tám, tớ sẽ nghĩ hết biện pháp mua đất nha, xây nhà nha, hừ hừ.”

Tô Nham gật gật đầu: “ Không sai, vừa vặn trong nhà cậu có chỗ dựa, có vốn riêng có suy nghĩ để ủng hộ duy trì, rất tốt.”

Lương Khuê có phần kinh ngạc:“Cậu thực sự ủng hộ tớ à? Ha ha, tớ chỉ tùy tiện nói thôi, thực làm gì còn chưa nghĩ ra.”

“ Ủng hộ, chờ cậu thành địa chủ đừng quên tớ là được.”

Lương Khuê mặt đỏ lên, mắng: “ Làm sao có thể…… Khụ khụ, của tớ không phải của cậu sao?”

Tô Nham cười nhẹ không dứt, Lương Khuê càng lúng túng, trong lòng hắn có một con ngựa đang rít gào! Hắn lớn như vậy, nói yêu đương nhiều lần như vậy, chưa từng có loại cảm giác này _ vì sao chỉ nói có mấy câu qua loa chỉ mang chút xíu thân mật với Tô Nham thôi đã xấu hổ cực độ, cảm thấy đặc biệt ngại ngùng thế chứ. Trước kia quen mấy cô gái khác, ba hoa chích choè hạ bút thành văn, khi nào thì bối rối như vậy, khi nào thì xấu hổ như vậy chứ.

Đối với Tô Nham, ngẫu nhiên nghẹn ra một câu, bản thân cũng cảm thấy đần đến lạ thường. Hơn nữa Tô Nham lại không nể mặt chút xíu nào, lần nào cũng cười hắn. Hắn cảm thấy mình đang bước lùi lại, đang từng bước từng bước lui đến nhà trẻ…… Con mẹ nó, nắm cái tay thôi cũng có thể quấn quýt mấy ngày, đến bây giờ còn chưa hôn lại được nữa! Hơn nữa mỗi lần hắn ảo tưởng hôn lại Tô Nham thế nào liền gương mặt nóng lên, rực lửa đến khiếp luôn.

“Tô Nham, buổi tối chúng ta ăn ngay trong nhà đi? Tớ đi ra tiệm mua vài thức ăn chín về, uống chút rượu không?” Lương Khuê cao giọng đề nghị.

Tô Nham gật đầu:“Mua đi, tớ không muốn ăn hoài ăn mãi sủi cảo với mì gói.”

“Ha ha, tớ sẽ đi mua ngay bây giờ.”

“Ừ, ta đi nhà dì Từ một chuyến.”

Hai người đều ra ngoài, Tô Nham tìm được nhà Dì Từ. Dì Từ hai ngày này vì bề bộn chuyện nhà cửa, cố ý mời Tô Nham qua,à lớn tuổi, lại không có trình độ, vừa nói phải phá nhà liền đặc biệt sốt ruột. Tô Nham giải thích lợi và hại trong đó với bà rất nhiều lần, nhưng bà vẫn không hiểu lắm, một mực kéo dài kéo dài, hai ngày sau mới quyết định ký tên.

Dì Từ sau khi ký tên thì tâm tình rất hoang mang, sợ nhà bị phá thì không còn chỗ để ở.

Tô Nham qua an ủi bà vài câu thấy không làm gì được, đành phải trở về.

Lương Khuê đang khẽ hát mang bốn dĩa đồ ăn lên bàn, còn chuẩn bị cả rượu.

“Rượu đế?” Tô Nham nhướng mày.

“Ừm……” Lương Khuê có chút chột dạ: “ Rượu đế hăng nhất.”

“Tớ tối đa chỉ uống một ly nhỏ thôi.”

“Được rồi, tớ cũng không ép cậu uống.” Lương Khuê cười khổ, hắn có thể nói đây là vì cho mình thêm can đảm sao…… Nói ra khỏi sống nữa, mất mặt ném đến nhà bà ngoại luôn.

Tô Nham say sưa ngon miệng dùng bữa, miệng ăn dính đầy váng dầu đến mức tỏa sáng, mắt cũng sáng lóng lánh lóe ra tia thỏa mãn.

Lương Khuê ăn mấy ngụm đồ ăn, nhìn Tô Nham vài lần, sau đó cúi đầu uống mấy ngụm rượu. Chỉ trong chốc lát rượu xông lên, thân thể nóng lên hừng hực, có vật gì đó dâng trào đi lên.

Tô Nham một hơi xử hết ba chén cơm, thỏa mãn lăn lên ghế sofa.

“ Đĩa tiêu xào thịt bò này, ngày mai nấu thêm một đĩa, không, muốn hai đĩa, ăn thật ngon……” Tô Nham vẫn chưa thỏa mãn cảm thán.

“Được.” Lương Khuê nhích gần đến cạnh sofa, ngồi xuống.

Tô Nham đang nằm kỳ quái ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy mặt Lương Khuê đỏ hồng, Tô Nham nhướng mày:“Nhanh vậy mà say rồi à? Cậu uống rượu xông lên mặt kìa.”

Mặt Lương Khuê càng đỏ, ánh mắt có vài phần hổn hển vô tội, nhưng nháy mắt trôi qua liền đổi thành đằng đằng sát khí.

Tô Nham còn đang buồn bực, Lương Khuê đã đằng đằng sát khí nhấn “hung khí” qua, đôi môi đầy mùi rượu như giết người phóng tới môi Tô Nham. Ra tay ngoan độc nhanh chóng, thế nhưng không đủ chính xác, Tô Nham chấn kinh nghiêng qua một cái, “hung khí” của Lương Khuê đâm vào má Tô Nham, Tô Nham thiếu chút nữa kêu đau. Nhưng miệng mau chóng bị ngăn chặn, Lương Khuê phản ứng rất nhanh, cuối cùng đem môi từ trên mặt chuyển đến bên môi Tô Nham. Nhìn thấy Tô Nham trợn to hai mắt, trong đáy mắt nọ là hình ảnh môi hai người kết hợp làm Lương Khuê tâm thần nhộn nhạo.

Chỉ là muốn đi đến bước đầu tiên, nếm thử hương vị làm người ta tâm huyết sôi trào.

Môi con trai và con gái khác nhau bao nhiêu? Vấn đề này không trả lời được.

Nhưng có một loại hương vị luôn độc nhất vô nhị, chính là hương vị của người trong lòng.

Yêu mến một người, trong mắt cái gì của y đều là thứ tốt nhất.

Hoàng hôn yên lặng, hai thiếu niên triền miên nồng nhiệt hôn nhau trên ghế sa lon.

Có lẽ từ nay về sau, sẽ in dấu mùi vị lên nhau.

Cả đời khó quên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương