Trọng Sinh Chi Đại Giới
-
Chương 24: Ý niệm cố chấp trong đầu
Ba chữ[1](Đồng tính luyến) kia đối với rất nhiều người, kể cả Tô Nham mà nói là vô cùng lạ lẫm mà xa xôi, còn không thực tế hơn cả phim hoạt hình anime thứ cấp. Với họ mà nói, nghe qua coi như xong, ba chữ kia có liên quan gì đến họ? Họ vẫn phải đến trường, làm bài thi, vì cuộc thi đại học mà phấn đấu, vì mộng tưởng mà ước mơ.
Dù đứng trong hành lang sau khi tan học, nhìn thấy nam sinh cùng nam sinh ôm nhau vui đùa ầm ĩ, mặt dán mặt đè ép ngây thơ, thậm chí còn có người dò xét nửa người dưới của nhau. Ôm ấp nhau kêu cậu là vợ tớ, gọi bậy vợ ơi vợ à, nhiều lắm nhưng ai cũng không nghĩ lệch cả.
Tất cả đều là vui chơi mà thôi.
Tô Nham ngày trước cũng nghĩ như thế.
Vì sao con trai lại đi yêu con trai? Có lẽ hiện tại y đã tìm được đáp án.
Con trai yêu con trai, cùng con trai yêu con gái, con gái yêu con trai kỳ thật không khác biệt về bản chất.
Một cô bé yêu mến một cậu trai, có lẽ là vì một ca khúc, một câu nói, một gương mặt giống hoàng tử, một dáng cười hoặc sớm chiều đối mặt cho nên lâu ngày sinh tình.
Trăm trăm nghìn nghìn loại ‘Thích em’, ‘Người kia’ trong suy nghĩ thiên hình vạn trạng.
Giáp chi tỳ sương Ất chi mật đường, Giáp chi mật đường Ất chi tỳ sương[2].
Tại sao phải yêu, đơn giản chỉ vì trong lòng mỗi người đều có một người như vậy. Người đó đã từng làm bạn xúc động dù chỉ một giây, làm tim bạn đập loạn nhịp, nhớ kỹ, cũng đã không thể cho rằng chưa từng phát sinh.
Khi từng chút từng chút xúc động càng tích càng sâu, người đó liền chiếm lĩnh trái tim bạn.
Mặc kệ người ta nói thế nào, đều đã là sự thật không thể thay đổi.
Tin Trần Oản Oản và Lương Khuê chia tay truyền đi nhanh chóng, thừa số yêu sớm của 10A2 đều rục rịch lặng xuống, nhưng cũng có một hai đôi vụng trộm qua lại.
Là người ngồi cùng bàn Tô Nham rất rõ, số lượng thư tình Lương Khuê hiện tại thu được liên tiếp tăng cao, tất cả đều là các nữ sinh khối trên lớp khác.
Trong lớp cũng có vài nữ sinh yêu mến Lương Khuê can đảm tiếp cận Lương Khuê. Trần Oản Oản đã là quá khứ thì các cô còn sợ cái quái gì.
Không biết Lương Khuê làm sao nhưng ai cũng không tiếp nhận, học theo Tô Nham sống cuộc sống độc thân tiêu dao khoái hoạt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, dịch SARS càng ngày càng nghiêm trọng, huyên náo lòng người bàng hoàng không yên. Mỗi ngày đi học tin nghe được nhiều nhất chính là nơi nào nơi nào chết mấy người, cũng không ít học sinh có chút hâm mộ nói: Trường học của chúng ta nếu có một người bị SARS thì tốt rồi, như vậy có thể nghỉ học .
“Khặc khặc khặc, Nham Nham không cần sợ, thân thể của ngươi hiện giờ dịch SARS sẽ không tìm tới ngươi.”
Tô Nham đạp nhanh xe đạp, hai tai đeo tai nghe, chạy vụt trên đường về nhà. Gần đây y rất ít nghe kênh âm nhạc, nghe đều là tin tức. Cái từ Dịch SARS này gần như làm lỗ tai người ta tê dại.
“Ta cũng không sợ.” Tô Nham trầm giọng nói ra.
“Khặc khặc, vậy mỗi ngày ngươi nghe làm gì?”
“Hiểu rõ thời sự, dịch SARS không ảnh hưởng đến nơi của chúng ta. Nhưng gần đây ít người chịu ra khỏi cửa, thương trường, đường dành riêng cho người đi bộ, chợ rau, khắp nơi đều rất vắng lặng, hơn nữa người ra ngoài đều là bịch khẩu trang. Cho dù trong lòng không sợ nhưng bên người đều là khẩu trang, đột nhiên cứ như đã vào bệnh viện, tất cả chung quanh đều là ‘Bệnh’.”
Tô Nham nói nâng mắt kính, hiện tại y lại càng không muốn tháo kính xuống.
“Khặc khặc , nói trắng ra là ngươi vẫn sợ.”
“Đại khái đi.”
“Không thể tưởng được thế giới phát triển này còn có ôn dịch, thật là kỳ quái.”
Tô Nham bật cười:“Cái gì gọi là phát triển? Nhân loại đang tiến bộ, tật bệnh cũng ‘Tiến bộ’. Từng thời đại, luôn có một vài bệnh được xưng là nan y, còn có một từ ngữ mới gọi là ‘vi-rút’. Hiện tại dịch SARS, sau này còn có cúm gà, dầu cống ngầm, heo siêu thịt, Melamine, chất hóa học nhiều không kể xiết, không biết ăn cái gì là sạch sẽ .”
“Khặc khặc khặc khặc, thứ ngươi ăn chính là sạch sẽ .”
“Đúng vậy a, nhờ có ngươi cho ta nhân sinh lần thứ hai.”
“Nham Nham hôm nay hơi nhiều lời”
Động tác đạp xe của Tô Nham hơi khựng lại, lập tức điềm nhiên như không tiếp tục đi về phía trước:“Sinh nhật của ta sắp đến .”
Hai mươi sáu tháng tư
Ngày sớm.
Lương Khuê vào phòng thường trực lấy được bọc đồ của mình, tất cả lớn nhỏ chừng bảy tám cái.
Lương Khuê ôm gói hàng hấp tấp trở lại phòng học, mặt mày hớn hở nghênh đón sự kinh hô và tò mò của toàn thể học sinh.
“Oa, Lương Khuê cậu ôm cái gì?”
“Tất cả đều là quà?”
“Thiệt nhiều!”
“Hôm nay ngày mấy?”
Lương Khuê nhân duyên tốt, chốc lát liền bị một đám bạn vây quanh, ba chân bốn cẳng giúp Lương Khuê mở quà.
Giày bóng rổ số lượng có hạn, máy chơi game, quần áo, ví da, chocolate cao cấp, đồ trang trí thủ công, đồng hồ đáng hâm mộ chết người……
“Hôm nay là sinh nhật của tớ.”
Lương Khuê vui tươi hớn hở cười ngây ngô, thật sâu cảm giác được tình yêu của người nhà bạn bè dành cho hắn. Tuy sinh nhật lần này hắn không thể về nhà, người nhà cũng không thể đến thăm hắn, nhưng tấm lòng lại truyền đến tay.
Trừ những vật này, Lương Khuê thỏa mãn nhất chính là tiền ông bà nội để vào thẻ của hắn.
“Sinh nhật vui vẻ! Lương Khuê!” Một đám đồng học lớn tiếng chúc mừng.
Lương Khuê tâm tình thật tốt, lúc này mời toàn bộ bạn bè xế chiều thứ bảy đi ăn cơm. Tuy hôm nay là sinh nhật hắn nhưng hôm nay không có cách nào đi ra ngoài.
Sau tiết đó, Lương Khuê lại tự mình đi dặn từng người thời gian cụ thể, cả Trần Yến cũng mời. Duy nhất không được mời chỉ có Trần Oản Oản.
Hai người đã chia tay, phân rõ quan hệ đương nhiên tốt hơn. Cái gì chia tay còn làm bạn bè, căn bản là lừa người.
“Tô Nham à, cậu đừng không đi mà, nói gì thì nói chúng ta cũng là ngồi cùng bàn, cậu phải cho tôi chút mặt mũi.” Lương Khuê cảm thấy ai cũng chịu đi, nhưng Tô Nham thì nói không chừng.
Tô Nham xoa cái cổ mỏi nhừ gật đầu:“Đi, ăn hải sản nhé, không đi uổng lắm.”
“Ai nha, sao cậu biết ăn hải sản? Ha ha, thật sự là tâm đầu ý hợp, tôi tính mang mọi người đi Chung Sơn lộ ăn hải sản. Đúng rồi, còn phải gọi hai xe, trường chúng ta cách Chung Sơn lộ rất xa, may mà thứ bảy này không có lớp buổi tối.”
Cùng ngày thứ bảy lớp 10A2, cộng thêm vài học sinh lớp khác ngồi trên xe buýt Lương Khuê mời đến. Mấy nam sinh ngoài lớp tất cả đều là bạn bè Lương Khuê quen biết lúc chơi bóng rổ. Hai xe người ngồi chật ních qua nửa thành thị đi vào lầu hải sản.
Thật nhiều người căn bản chưa từng ăn hải sản, ôm tâm tư chờ mong mới lạ đi vào. Ai lại biết sau khi ăn xong có mấy người dị ứng, người này không thoải mái, người kia muốn ói. Liên hoan sinh nhật tốt lành lưu lại chút tiếc nuối.
Tô Nham biết rõ kết quả liên hoan, nhưng không mở miệng ngăn cản.
Lương Khuê hôm nay rất vui sướng, đại đa số học sinh cũng vui sướng. Nguyên đám chơi thỏa thích, ăn thỏa thích, hơn nữa thứ hai bắt đầu kì nghỉ dài mồng 1 tháng 5! Nghỉ bảy ngày, ai không chờ mong.
May mà mọi người đều chơi rất vui vẻ, tuy cũng khắc chế dục vọng uống rượu, toàn bộ dùng đồ uống và nước trà thay thế. Nhiều nữ sinh hợp lại mua một cái bánh kem siêu lớn cho Lương Khuê. Lúc bài hát sinh nhật vui vẻ vang lên, trong ánh nến, Lương Khuê cười chói lọi như mặt trời rực rỡ.
Đây là sinh nhật mười sáu tuổi thuộc về Lương Khuê.
Có lẽ thật sự có thứ gọi là duyên phận.
Hai mươi sáu tháng tư, là sinh nhật Lương Khuê.
Và… trừ cha mẹ Tô Nham, ai cũng không biết kỳ thật hôm nay cũng là sinh nhật của Tô Nham. Chứng minh nhân dân của Tô Nham ghi sinh nhật là mùa đông, nhưng đó là sai lầm lúc ghi hộ khẩu. Sinh nhật chính thức là tháng tư, mà không phải cuối năm.
Trước kia hàng năm, mỗi 26 tháng 4 cha mẹ đều ăn mừng sinh nhật với y.
Đoàn người ăn xong hải sản ra về là tám giờ tối, leo lên xe buýt trở lại trường. Nửa đường có rất nhiều học sinh xuống xe ven đường, nhưng có mấy người nôn mửa, dị ứng. Lương Khuê luống cuống tay chân kéo họ lên taxi đưa đi bệnh viện.
Tô Nham ấn huyệt Thái Dương một lần lại một lần rồi lâm vào hồi ức, như thật như mộng. Phảng phất như sinh ra khe hẹp, đi về bên trái, là Tô Nham sống lại, đi về bên phải, là Tô Nham quá khứ.
Đưa mắt nhìn Lâm Cường và Lương Khuê mang người bệnh đi bệnh viện, Tô Nham đưa học sinh khác về trường.
Hiện tại là như thế, trước kia cũng gần như thế.
Tô Nham tiễn người cuối cùng xong, trở về phòng học thu dọn cặp sách của mình. Đi đến nhà xe, đạp xe rời khỏi vườn trường vắng lặng
Ăn hải sản, sinh nhật Lương Khuê.
Đường phố về đêm một đoạn náo nhiệt một đoạn quạnh quẽ, Tô Nham cách nhà càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……
Một ít cảnh tượng như trong mộng, lúc học đại học luôn xuất hiện trong đầu Tô Nham.
Xe đạp vượt qua vài khúc quẹo, không xa đằng kia chính là cư xá chỗ y ở. Xe đạp leng keng lướt qua ngõ nhỏ âm u, thế giới trong khóe mắt là một ống kính khác, không hợp với màn đêm yên tĩnh, so với đêm càng đen, so với đống rác bên đường càng hôi thối.
Xe đạp đột nhiên ngừng, Tô Nham nhắm hai mắt lại, như đang chần chờ, đang do dự, đang sợ hãi, cũng như đang cổ vũ chính mình.
Vì sao sống lại một lần nữa, cảm giác vẫn giống hệt như vậy ?
Tô Nham lắc đầu, tâm tình lúc nào cũng có khác biệt.
Ngày hôm đó, y chạy xe qua nơi này, sau đó sững sờ trước cửa ngõ. Chần chờ, sợ hãi, muốn đi lên giúp đỡ lại sợ mình bị liên lụy. Nhưng cuối cùng y vẫn ngừng xe đạp, sau đó nhặt thùng rác bên đường lên đập xuống. Không phải vì y quá lo lắng cho Lương Khuê, không phải vì y quá chính nghĩa. Khi đó, số lần y và Lương Khuê nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, quan hệ của hai người chỉ là ‘quen biết’. Y cũng giống như phần lớn người khác, dự liên hoan sinh nhật Lương Khuê, ăn một bữa hải sản đắt tiền. Y và Lương Khuê không quen, nhưng y xông tới, hơn nữa là do tâm lý xao động. Ứ đọng quá nhiều không thoải mái, lúc nhìn thấy bạo lực máu tươi, y xúc động nên bị thiêu cháy.
Khi y cầm thùng rác bất kể hậu quả đập xuống, đứng bên người Lương Khuê, từ thời khắc đó, y bước vào bước ngoặt cuộc đời. Một con đường không bình thường tràn ngập chua xót cũng chẳng có kết quả. Nhưng khi hồi tưởng lại cũng đã từng có rất nhiều vui sướng. Cuộc đời y là con đường như vậy đó.
Hiện tại, y không phải Tô Nham trước kia.
Y có điện thoại, y có thể báo cảnh sát. Y còn bình thường, gặp phải chuyện bất lực thế này, cho dù không cách nào báo cảnh sát cũng có thể kêu cứu người lớn xung quanh.
Một người xông vào, chỉ có thể bị đánh chung với Lương Khuê.
Báo cảnh sát , cảnh sát sẽ đến giải quyết.
Gọi người đến, mọi người cùng nhau giải quyết.
Y còn có thể lựa chọn, chỉ làm một người qua đường.
“Khặc khặc , Nham Nham do dự à, Nham Nham, ngẫm lại chấp niệm cùng lý do sống lại của ngươi lúc trước đi, tại sao phải sống lại?”
Tại sao phải sống lại.
Y đã chết, lòng tràn đầy oán hận mà chết.
Không rõ tại sao mình phải chết, không rõ là ai muốn y chết, không rõ rất nhiều.
Y dù tinh thần sa sút từng quái gở từng âm u từng sa đọa, nhưng tốt nghiệp đại học năm đó, y giống như tất cả sinh viên, toàn tâm đầu nhập nhiệt tình tìm việc làm. Vì tương lai của mình vì có một tiền đồ tốt.
Y lần lượt nộp đơn xin việc, thực tập, tìm được công việc thoả mãn, nghiêm túc làm công nhân. Y muốn mua xe, muốn đổi nhà lớn. Thời gian dài như vậy trôi qua, y sớm đã không còn là Tô Nham trước kia. Y được cấp trên tán thưởng, có vòng luẩn quẩn cùng bạn bè mới, hết thảy đều rất đẹp rất tốt.
Ngày đó là ngày nghỉ phép của công ty, y trở lại trường cầm hồ sơ mà thôi.
Nhưng rốt cuộc không còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Trong nhà xưởng bỏ hoang y bị mấy người xa lạ quyền đấm cước đá, xa lạ, toàn bộ xa lạ.
Khi con dao đâm vào thân thể, y mới giật mình bừng tỉnh, thì ra đây không phải chặn lại giáo huấn hoặc bắt cóc, mà là mưu sát.
Y liều mạng lấy hơi sức cuối cùng một lần lại một lần chất vấn tại sao phải giết y.
Không có đáp án, những người kia căn bản không phải lưu manh trên đường. Lưu manh không có ánh mắt trấn định như vậy, bàn tay lưu manh giết người sẽ không vững vàng như vậy.
Bọn hắn thậm chí một câu cũng không nói.
Nhưng chết không nhắm mắt, Tô Nham một mực nhớ kỹ gương mặt đó.
Y nghĩ, mặc kệ y sống lại mấy lần, y cũng sẽ không quên.
Có người nói con người trước khi chết rất thích nhớ lại, cuộc sống như quay ngược lại mang theo từng chút từng chút tâm tư ngày trước. Quá khứ khắc ghi bị ném trong góc, rất nhiều rất nhiều trí nhớ đều lặp lại từ đầu.
Y nghĩ đến khi còn bé y có một mái nhà bình thường mà hạnh phúc, cha mẹ đều rất thương y.
Y mong lớn nhanh lên, thân thích bạn bè đều thích nói : Nham Nham, Tiểu Nham, con với cha con rất giống nha, sau này lớn lên nhất định là soái ca.
Khi cha mẹ bắt đầu khắc khẩu, khi y biến thành cục nợ, khi họ rời xa y.
Y thật sự lớn lên, thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ là cái giá lớn lên quá đắc.
Y nghĩ đến rất nhiều người, giống như đèn kéo quân từng cái từng cái hiện lên tại ranh giới hấp hối.
Những người kia đều còn sống, mà y lại sắp chết.
Y đã chết, từ nay về sau thật sự bước khỏi thế giới của mọi người.
Tại sao y phải chết, y muốn sống , muốn sống , muốn sống !
Rất nhiều người nợ y một đáp án, y muốn sống tiếp, sống để tìm ra đáp án.
Mà không phải đần độn u mê, ôm tiếc nuối mà chết đi.
“Ngươi đi con đường đồng dạng, đi đến lối ra, không nhất định sẽ đụng phải cùng một người. Sống lại, không có nghĩa là lặp lại. Ngươi sống lại, nhưng cũng không phải là ban đầu. Khi ngươi càng đi càng lệch, đáp án ngươi cần vĩnh viễn không tìm thấy. Thậm chí, ngay cả bản thân cũng bị lạc lối trong con đường mới. Ngươi là Tô Nham, Tô Nham sống lại, mà không phải Tô Nham tìm kiếm đáp án, lòng đầy oán khí vô tội chết đi kia.”
“Nếu ta quên Tô Nham kia, ta sống lại còn có ý nghĩa gì. Nếu không có Tô Nham kia, ta căn bản sẽ không sống lại. Mặc kệ Tô Nham nào, đều là ta, hồi ức của ta, quá khứ của ta, tương lai của ta, đều thuộc về ta.”
“Vậy ngươi phải tuân theo quỹ đạo kia, đừng đi lệch.”
Tô Nham hít sâu, đi về hướng thùng rác.
Đúng vậy, y sống lại . Y còn có không gian trợ giúp.
Y có thể không đi học trung học, có thể rời đi thành thị này, có thể trực tiếp đi ra ngoài làm ăn. Có thể kiếm một khoản tiền lớn, sau đó ném vào mặt hai con người gọi là cha mẹ kia, cám ơn công ơn nuôi dưỡng của họ. Có thể không quản cái gì đồng tính luyến ái không đồng tính luyến ái, có thể lấy vợ sinh con, có thể hoàn toàn không quen biết những người kia.
Y có thể làm Tô Nham, một Tô Nham không chút liên quan với Tô Nham đã chết đi.
Nhưng mà……
Tô Nham hung hăng nện thùng rác vào lưng hồng mao, hồng mao dẫm lên người Lương Khuê kêu thảm một tiếng lăn trên mặt đất. Tô Nham nhanh chóng kéo Lương Khuê, che chở hắn ở phía sau. Một câu cũng không kịp nói, một số tên lông vàng phẫn nộ phóng tới Tô Nham:“Thằng chuột nhỏ đâu tới không muốn sống nữa hả! Dám chõ mõm vào!”
Đám lông vàng quyền đấm cước đá chào hỏi Tô Nham, Tô Nham vừa phản kháng vừa lui về phía sau. Nhưng những người này thật sự quá nhiều, trừ động thủ, còn có một bên cạnh đứng gác vây xem , thí dụ như tên cầm đầu Trầm Thành đang ngậm điếu thuốc!
Quá khứ y căn bản không biết Trầm Thành, không rõ nguyên nhân Trầm Thành vây đánh Lương Khuê. Thẳng đến sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Lương Khuê mới nói cho y biết.
Hiện tại y biết Trầm Thành, Trầm Thành cũng biết y, Trầm Thành kinh hãi nhìn Tô Nham, cau mày nói:“Ôi tao nhớ mày là ai ta…… Tô…… Tô cái gì đó? Mày là lớp trưởng đúng không! Cái này tao nhớ. Thế nào, lớp trưởng muốn giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống à? Lớp trưởng còn phải biểu hiện tình nghĩa huynh đệ? Tao van mày, mày một mình đến thì là cái thá gì, đánh! Cùng đánh cho tao! Đánh không chết là được, tùy tiện chăm sóc! Mẹ ơi thằng chó, một thằng hai thằng coi Trầm Thành tao trở thành cái gì,”
Mặc kệ Tô Nham cố gắng phản kháng như thế nào, thế nhưng đối phương người đông thế mạnh, con mèo nhỏ đấu không lại một đám chó dữ. Mà Lương Khuê từ lúc Tô Nham đi ra liền đánh mất sức chiến đấu, nằm trên mặt đất thần trí không rõ. Đám người này thật ác độc, không dụng sức đến đánh chết người, nhưng có thể đánh cho tàn phế, đánh thành người thực vật.
“Các người…… Không sợ ngồi tù ……” Tô Nham gian nan nói.
Trầm Thành sững sờ, lập tức cười to:“Ha ha ha, cười chết mất, Mày học quá đến ngu rồi! Còn ngồi tù! Ai bảo ông mày ngồi tù ? Không có tiền mà bày đặt bất bình. Hơn nữa ông mày là vị thành niên, sợ cái búa gì. Nhiều lắm thì đi vào ăn hai bữa cơm tù, ông mày không sợ, ông mày cho dù ngồi tù cũng muốn xả giận. Tạp chủng, dám trêu ta! Dám giành con bồ của tao, chia tay trả lại cho ông mày tức tức oai oai vương vấn không dứt được!” Trầm Thành phẫn hận liền đạp Lương Khuê, Lương Khuê một thân máu tươi, mềm nhũn cực kỳ khủng bố. Tô Nham cố gắng nhìn tình huống Lương Khuê, trong lòng thầm kêu không xong.
Không biết có phải là vì y hay không, trước kia Lương Khuê căn bản không bị thương nặng như vậy, về sau nằm viện nửa tháng thì ra. Mà tình huống bây giờ, một tháng cũng khó nói! Thậm chí nhìn, có thể sẽ vĩnh viễn nằm ngủ như vậy, sẽ không tỉnh lại nữa.
Tô Nham nhíu mày, dồn lực đánh về phía Trầm Thành, vài nắm tay đánh trên mặt Trầm Thành, đầu gối dồn sức húc vào bụng Trầm Thành. Trầm Thành đau đến kêu cũng không kêu nổi, đám đàn em vọt tới kéo Tô Nham, Tô Nham cảm thấy da đầu cũng bị kéo, vô cùng đau đớn. Có người ôm lấy đầu Tô Nham, khí lực mạnh đến dọa người, buông lỏng Tô Nham đập xuống, sau đó ầm đánh vào vách tường.
Tô Nham vù vù một chút, cả đầu đều nhiệt thành một mảnh bồng bông, thần trí mơ hồ không rõ,
Tô Nham cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn về phía lối vào ngõ nhỏ, chỗ đó có thể thông tới ánh sáng.
Tiếng còi cảnh sát trong mong muốn từ xa truyền đến, Tô Nham thở phào nhẹ nhõm, tùy ý để mình lâm vào hôn mê.
_______________________________________
[1] đồng tính luyến ái trong tiếng hán chỉ có 3 chữ 同性恋, hán việt là đồng tính luyến.
[2] giáp chi tỳ sương , ất chi mật đường , uống một hớp tỳ sương, ngọt đến thương, lệ như đường … …
Tình yêu, không ngoài hai trạng thái, trước ngọt sau đắng, hoặc là trước đắng sau ngọt. Cứ như mật đường và tỳ sương (thạch tín). Mật đường dưới lớp áo khoác ngọt ngào hạnh phúc, có lẽ chính là tỳ sương đủ để trí mạng, mà ẩn trong tỳ sương kịch độc, có thể chính là sự ngọt ngào vui sướng chúng ta một mực mong đợi, hơn nữa quá trình hưởng thụ cái ngọt này sẽ không bị đau đớn.
Dù đứng trong hành lang sau khi tan học, nhìn thấy nam sinh cùng nam sinh ôm nhau vui đùa ầm ĩ, mặt dán mặt đè ép ngây thơ, thậm chí còn có người dò xét nửa người dưới của nhau. Ôm ấp nhau kêu cậu là vợ tớ, gọi bậy vợ ơi vợ à, nhiều lắm nhưng ai cũng không nghĩ lệch cả.
Tất cả đều là vui chơi mà thôi.
Tô Nham ngày trước cũng nghĩ như thế.
Vì sao con trai lại đi yêu con trai? Có lẽ hiện tại y đã tìm được đáp án.
Con trai yêu con trai, cùng con trai yêu con gái, con gái yêu con trai kỳ thật không khác biệt về bản chất.
Một cô bé yêu mến một cậu trai, có lẽ là vì một ca khúc, một câu nói, một gương mặt giống hoàng tử, một dáng cười hoặc sớm chiều đối mặt cho nên lâu ngày sinh tình.
Trăm trăm nghìn nghìn loại ‘Thích em’, ‘Người kia’ trong suy nghĩ thiên hình vạn trạng.
Giáp chi tỳ sương Ất chi mật đường, Giáp chi mật đường Ất chi tỳ sương[2].
Tại sao phải yêu, đơn giản chỉ vì trong lòng mỗi người đều có một người như vậy. Người đó đã từng làm bạn xúc động dù chỉ một giây, làm tim bạn đập loạn nhịp, nhớ kỹ, cũng đã không thể cho rằng chưa từng phát sinh.
Khi từng chút từng chút xúc động càng tích càng sâu, người đó liền chiếm lĩnh trái tim bạn.
Mặc kệ người ta nói thế nào, đều đã là sự thật không thể thay đổi.
Tin Trần Oản Oản và Lương Khuê chia tay truyền đi nhanh chóng, thừa số yêu sớm của 10A2 đều rục rịch lặng xuống, nhưng cũng có một hai đôi vụng trộm qua lại.
Là người ngồi cùng bàn Tô Nham rất rõ, số lượng thư tình Lương Khuê hiện tại thu được liên tiếp tăng cao, tất cả đều là các nữ sinh khối trên lớp khác.
Trong lớp cũng có vài nữ sinh yêu mến Lương Khuê can đảm tiếp cận Lương Khuê. Trần Oản Oản đã là quá khứ thì các cô còn sợ cái quái gì.
Không biết Lương Khuê làm sao nhưng ai cũng không tiếp nhận, học theo Tô Nham sống cuộc sống độc thân tiêu dao khoái hoạt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, dịch SARS càng ngày càng nghiêm trọng, huyên náo lòng người bàng hoàng không yên. Mỗi ngày đi học tin nghe được nhiều nhất chính là nơi nào nơi nào chết mấy người, cũng không ít học sinh có chút hâm mộ nói: Trường học của chúng ta nếu có một người bị SARS thì tốt rồi, như vậy có thể nghỉ học .
“Khặc khặc khặc, Nham Nham không cần sợ, thân thể của ngươi hiện giờ dịch SARS sẽ không tìm tới ngươi.”
Tô Nham đạp nhanh xe đạp, hai tai đeo tai nghe, chạy vụt trên đường về nhà. Gần đây y rất ít nghe kênh âm nhạc, nghe đều là tin tức. Cái từ Dịch SARS này gần như làm lỗ tai người ta tê dại.
“Ta cũng không sợ.” Tô Nham trầm giọng nói ra.
“Khặc khặc, vậy mỗi ngày ngươi nghe làm gì?”
“Hiểu rõ thời sự, dịch SARS không ảnh hưởng đến nơi của chúng ta. Nhưng gần đây ít người chịu ra khỏi cửa, thương trường, đường dành riêng cho người đi bộ, chợ rau, khắp nơi đều rất vắng lặng, hơn nữa người ra ngoài đều là bịch khẩu trang. Cho dù trong lòng không sợ nhưng bên người đều là khẩu trang, đột nhiên cứ như đã vào bệnh viện, tất cả chung quanh đều là ‘Bệnh’.”
Tô Nham nói nâng mắt kính, hiện tại y lại càng không muốn tháo kính xuống.
“Khặc khặc , nói trắng ra là ngươi vẫn sợ.”
“Đại khái đi.”
“Không thể tưởng được thế giới phát triển này còn có ôn dịch, thật là kỳ quái.”
Tô Nham bật cười:“Cái gì gọi là phát triển? Nhân loại đang tiến bộ, tật bệnh cũng ‘Tiến bộ’. Từng thời đại, luôn có một vài bệnh được xưng là nan y, còn có một từ ngữ mới gọi là ‘vi-rút’. Hiện tại dịch SARS, sau này còn có cúm gà, dầu cống ngầm, heo siêu thịt, Melamine, chất hóa học nhiều không kể xiết, không biết ăn cái gì là sạch sẽ .”
“Khặc khặc khặc khặc, thứ ngươi ăn chính là sạch sẽ .”
“Đúng vậy a, nhờ có ngươi cho ta nhân sinh lần thứ hai.”
“Nham Nham hôm nay hơi nhiều lời”
Động tác đạp xe của Tô Nham hơi khựng lại, lập tức điềm nhiên như không tiếp tục đi về phía trước:“Sinh nhật của ta sắp đến .”
Hai mươi sáu tháng tư
Ngày sớm.
Lương Khuê vào phòng thường trực lấy được bọc đồ của mình, tất cả lớn nhỏ chừng bảy tám cái.
Lương Khuê ôm gói hàng hấp tấp trở lại phòng học, mặt mày hớn hở nghênh đón sự kinh hô và tò mò của toàn thể học sinh.
“Oa, Lương Khuê cậu ôm cái gì?”
“Tất cả đều là quà?”
“Thiệt nhiều!”
“Hôm nay ngày mấy?”
Lương Khuê nhân duyên tốt, chốc lát liền bị một đám bạn vây quanh, ba chân bốn cẳng giúp Lương Khuê mở quà.
Giày bóng rổ số lượng có hạn, máy chơi game, quần áo, ví da, chocolate cao cấp, đồ trang trí thủ công, đồng hồ đáng hâm mộ chết người……
“Hôm nay là sinh nhật của tớ.”
Lương Khuê vui tươi hớn hở cười ngây ngô, thật sâu cảm giác được tình yêu của người nhà bạn bè dành cho hắn. Tuy sinh nhật lần này hắn không thể về nhà, người nhà cũng không thể đến thăm hắn, nhưng tấm lòng lại truyền đến tay.
Trừ những vật này, Lương Khuê thỏa mãn nhất chính là tiền ông bà nội để vào thẻ của hắn.
“Sinh nhật vui vẻ! Lương Khuê!” Một đám đồng học lớn tiếng chúc mừng.
Lương Khuê tâm tình thật tốt, lúc này mời toàn bộ bạn bè xế chiều thứ bảy đi ăn cơm. Tuy hôm nay là sinh nhật hắn nhưng hôm nay không có cách nào đi ra ngoài.
Sau tiết đó, Lương Khuê lại tự mình đi dặn từng người thời gian cụ thể, cả Trần Yến cũng mời. Duy nhất không được mời chỉ có Trần Oản Oản.
Hai người đã chia tay, phân rõ quan hệ đương nhiên tốt hơn. Cái gì chia tay còn làm bạn bè, căn bản là lừa người.
“Tô Nham à, cậu đừng không đi mà, nói gì thì nói chúng ta cũng là ngồi cùng bàn, cậu phải cho tôi chút mặt mũi.” Lương Khuê cảm thấy ai cũng chịu đi, nhưng Tô Nham thì nói không chừng.
Tô Nham xoa cái cổ mỏi nhừ gật đầu:“Đi, ăn hải sản nhé, không đi uổng lắm.”
“Ai nha, sao cậu biết ăn hải sản? Ha ha, thật sự là tâm đầu ý hợp, tôi tính mang mọi người đi Chung Sơn lộ ăn hải sản. Đúng rồi, còn phải gọi hai xe, trường chúng ta cách Chung Sơn lộ rất xa, may mà thứ bảy này không có lớp buổi tối.”
Cùng ngày thứ bảy lớp 10A2, cộng thêm vài học sinh lớp khác ngồi trên xe buýt Lương Khuê mời đến. Mấy nam sinh ngoài lớp tất cả đều là bạn bè Lương Khuê quen biết lúc chơi bóng rổ. Hai xe người ngồi chật ních qua nửa thành thị đi vào lầu hải sản.
Thật nhiều người căn bản chưa từng ăn hải sản, ôm tâm tư chờ mong mới lạ đi vào. Ai lại biết sau khi ăn xong có mấy người dị ứng, người này không thoải mái, người kia muốn ói. Liên hoan sinh nhật tốt lành lưu lại chút tiếc nuối.
Tô Nham biết rõ kết quả liên hoan, nhưng không mở miệng ngăn cản.
Lương Khuê hôm nay rất vui sướng, đại đa số học sinh cũng vui sướng. Nguyên đám chơi thỏa thích, ăn thỏa thích, hơn nữa thứ hai bắt đầu kì nghỉ dài mồng 1 tháng 5! Nghỉ bảy ngày, ai không chờ mong.
May mà mọi người đều chơi rất vui vẻ, tuy cũng khắc chế dục vọng uống rượu, toàn bộ dùng đồ uống và nước trà thay thế. Nhiều nữ sinh hợp lại mua một cái bánh kem siêu lớn cho Lương Khuê. Lúc bài hát sinh nhật vui vẻ vang lên, trong ánh nến, Lương Khuê cười chói lọi như mặt trời rực rỡ.
Đây là sinh nhật mười sáu tuổi thuộc về Lương Khuê.
Có lẽ thật sự có thứ gọi là duyên phận.
Hai mươi sáu tháng tư, là sinh nhật Lương Khuê.
Và… trừ cha mẹ Tô Nham, ai cũng không biết kỳ thật hôm nay cũng là sinh nhật của Tô Nham. Chứng minh nhân dân của Tô Nham ghi sinh nhật là mùa đông, nhưng đó là sai lầm lúc ghi hộ khẩu. Sinh nhật chính thức là tháng tư, mà không phải cuối năm.
Trước kia hàng năm, mỗi 26 tháng 4 cha mẹ đều ăn mừng sinh nhật với y.
Đoàn người ăn xong hải sản ra về là tám giờ tối, leo lên xe buýt trở lại trường. Nửa đường có rất nhiều học sinh xuống xe ven đường, nhưng có mấy người nôn mửa, dị ứng. Lương Khuê luống cuống tay chân kéo họ lên taxi đưa đi bệnh viện.
Tô Nham ấn huyệt Thái Dương một lần lại một lần rồi lâm vào hồi ức, như thật như mộng. Phảng phất như sinh ra khe hẹp, đi về bên trái, là Tô Nham sống lại, đi về bên phải, là Tô Nham quá khứ.
Đưa mắt nhìn Lâm Cường và Lương Khuê mang người bệnh đi bệnh viện, Tô Nham đưa học sinh khác về trường.
Hiện tại là như thế, trước kia cũng gần như thế.
Tô Nham tiễn người cuối cùng xong, trở về phòng học thu dọn cặp sách của mình. Đi đến nhà xe, đạp xe rời khỏi vườn trường vắng lặng
Ăn hải sản, sinh nhật Lương Khuê.
Đường phố về đêm một đoạn náo nhiệt một đoạn quạnh quẽ, Tô Nham cách nhà càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……
Một ít cảnh tượng như trong mộng, lúc học đại học luôn xuất hiện trong đầu Tô Nham.
Xe đạp vượt qua vài khúc quẹo, không xa đằng kia chính là cư xá chỗ y ở. Xe đạp leng keng lướt qua ngõ nhỏ âm u, thế giới trong khóe mắt là một ống kính khác, không hợp với màn đêm yên tĩnh, so với đêm càng đen, so với đống rác bên đường càng hôi thối.
Xe đạp đột nhiên ngừng, Tô Nham nhắm hai mắt lại, như đang chần chờ, đang do dự, đang sợ hãi, cũng như đang cổ vũ chính mình.
Vì sao sống lại một lần nữa, cảm giác vẫn giống hệt như vậy ?
Tô Nham lắc đầu, tâm tình lúc nào cũng có khác biệt.
Ngày hôm đó, y chạy xe qua nơi này, sau đó sững sờ trước cửa ngõ. Chần chờ, sợ hãi, muốn đi lên giúp đỡ lại sợ mình bị liên lụy. Nhưng cuối cùng y vẫn ngừng xe đạp, sau đó nhặt thùng rác bên đường lên đập xuống. Không phải vì y quá lo lắng cho Lương Khuê, không phải vì y quá chính nghĩa. Khi đó, số lần y và Lương Khuê nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, quan hệ của hai người chỉ là ‘quen biết’. Y cũng giống như phần lớn người khác, dự liên hoan sinh nhật Lương Khuê, ăn một bữa hải sản đắt tiền. Y và Lương Khuê không quen, nhưng y xông tới, hơn nữa là do tâm lý xao động. Ứ đọng quá nhiều không thoải mái, lúc nhìn thấy bạo lực máu tươi, y xúc động nên bị thiêu cháy.
Khi y cầm thùng rác bất kể hậu quả đập xuống, đứng bên người Lương Khuê, từ thời khắc đó, y bước vào bước ngoặt cuộc đời. Một con đường không bình thường tràn ngập chua xót cũng chẳng có kết quả. Nhưng khi hồi tưởng lại cũng đã từng có rất nhiều vui sướng. Cuộc đời y là con đường như vậy đó.
Hiện tại, y không phải Tô Nham trước kia.
Y có điện thoại, y có thể báo cảnh sát. Y còn bình thường, gặp phải chuyện bất lực thế này, cho dù không cách nào báo cảnh sát cũng có thể kêu cứu người lớn xung quanh.
Một người xông vào, chỉ có thể bị đánh chung với Lương Khuê.
Báo cảnh sát , cảnh sát sẽ đến giải quyết.
Gọi người đến, mọi người cùng nhau giải quyết.
Y còn có thể lựa chọn, chỉ làm một người qua đường.
“Khặc khặc , Nham Nham do dự à, Nham Nham, ngẫm lại chấp niệm cùng lý do sống lại của ngươi lúc trước đi, tại sao phải sống lại?”
Tại sao phải sống lại.
Y đã chết, lòng tràn đầy oán hận mà chết.
Không rõ tại sao mình phải chết, không rõ là ai muốn y chết, không rõ rất nhiều.
Y dù tinh thần sa sút từng quái gở từng âm u từng sa đọa, nhưng tốt nghiệp đại học năm đó, y giống như tất cả sinh viên, toàn tâm đầu nhập nhiệt tình tìm việc làm. Vì tương lai của mình vì có một tiền đồ tốt.
Y lần lượt nộp đơn xin việc, thực tập, tìm được công việc thoả mãn, nghiêm túc làm công nhân. Y muốn mua xe, muốn đổi nhà lớn. Thời gian dài như vậy trôi qua, y sớm đã không còn là Tô Nham trước kia. Y được cấp trên tán thưởng, có vòng luẩn quẩn cùng bạn bè mới, hết thảy đều rất đẹp rất tốt.
Ngày đó là ngày nghỉ phép của công ty, y trở lại trường cầm hồ sơ mà thôi.
Nhưng rốt cuộc không còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Trong nhà xưởng bỏ hoang y bị mấy người xa lạ quyền đấm cước đá, xa lạ, toàn bộ xa lạ.
Khi con dao đâm vào thân thể, y mới giật mình bừng tỉnh, thì ra đây không phải chặn lại giáo huấn hoặc bắt cóc, mà là mưu sát.
Y liều mạng lấy hơi sức cuối cùng một lần lại một lần chất vấn tại sao phải giết y.
Không có đáp án, những người kia căn bản không phải lưu manh trên đường. Lưu manh không có ánh mắt trấn định như vậy, bàn tay lưu manh giết người sẽ không vững vàng như vậy.
Bọn hắn thậm chí một câu cũng không nói.
Nhưng chết không nhắm mắt, Tô Nham một mực nhớ kỹ gương mặt đó.
Y nghĩ, mặc kệ y sống lại mấy lần, y cũng sẽ không quên.
Có người nói con người trước khi chết rất thích nhớ lại, cuộc sống như quay ngược lại mang theo từng chút từng chút tâm tư ngày trước. Quá khứ khắc ghi bị ném trong góc, rất nhiều rất nhiều trí nhớ đều lặp lại từ đầu.
Y nghĩ đến khi còn bé y có một mái nhà bình thường mà hạnh phúc, cha mẹ đều rất thương y.
Y mong lớn nhanh lên, thân thích bạn bè đều thích nói : Nham Nham, Tiểu Nham, con với cha con rất giống nha, sau này lớn lên nhất định là soái ca.
Khi cha mẹ bắt đầu khắc khẩu, khi y biến thành cục nợ, khi họ rời xa y.
Y thật sự lớn lên, thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ là cái giá lớn lên quá đắc.
Y nghĩ đến rất nhiều người, giống như đèn kéo quân từng cái từng cái hiện lên tại ranh giới hấp hối.
Những người kia đều còn sống, mà y lại sắp chết.
Y đã chết, từ nay về sau thật sự bước khỏi thế giới của mọi người.
Tại sao y phải chết, y muốn sống , muốn sống , muốn sống !
Rất nhiều người nợ y một đáp án, y muốn sống tiếp, sống để tìm ra đáp án.
Mà không phải đần độn u mê, ôm tiếc nuối mà chết đi.
“Ngươi đi con đường đồng dạng, đi đến lối ra, không nhất định sẽ đụng phải cùng một người. Sống lại, không có nghĩa là lặp lại. Ngươi sống lại, nhưng cũng không phải là ban đầu. Khi ngươi càng đi càng lệch, đáp án ngươi cần vĩnh viễn không tìm thấy. Thậm chí, ngay cả bản thân cũng bị lạc lối trong con đường mới. Ngươi là Tô Nham, Tô Nham sống lại, mà không phải Tô Nham tìm kiếm đáp án, lòng đầy oán khí vô tội chết đi kia.”
“Nếu ta quên Tô Nham kia, ta sống lại còn có ý nghĩa gì. Nếu không có Tô Nham kia, ta căn bản sẽ không sống lại. Mặc kệ Tô Nham nào, đều là ta, hồi ức của ta, quá khứ của ta, tương lai của ta, đều thuộc về ta.”
“Vậy ngươi phải tuân theo quỹ đạo kia, đừng đi lệch.”
Tô Nham hít sâu, đi về hướng thùng rác.
Đúng vậy, y sống lại . Y còn có không gian trợ giúp.
Y có thể không đi học trung học, có thể rời đi thành thị này, có thể trực tiếp đi ra ngoài làm ăn. Có thể kiếm một khoản tiền lớn, sau đó ném vào mặt hai con người gọi là cha mẹ kia, cám ơn công ơn nuôi dưỡng của họ. Có thể không quản cái gì đồng tính luyến ái không đồng tính luyến ái, có thể lấy vợ sinh con, có thể hoàn toàn không quen biết những người kia.
Y có thể làm Tô Nham, một Tô Nham không chút liên quan với Tô Nham đã chết đi.
Nhưng mà……
Tô Nham hung hăng nện thùng rác vào lưng hồng mao, hồng mao dẫm lên người Lương Khuê kêu thảm một tiếng lăn trên mặt đất. Tô Nham nhanh chóng kéo Lương Khuê, che chở hắn ở phía sau. Một câu cũng không kịp nói, một số tên lông vàng phẫn nộ phóng tới Tô Nham:“Thằng chuột nhỏ đâu tới không muốn sống nữa hả! Dám chõ mõm vào!”
Đám lông vàng quyền đấm cước đá chào hỏi Tô Nham, Tô Nham vừa phản kháng vừa lui về phía sau. Nhưng những người này thật sự quá nhiều, trừ động thủ, còn có một bên cạnh đứng gác vây xem , thí dụ như tên cầm đầu Trầm Thành đang ngậm điếu thuốc!
Quá khứ y căn bản không biết Trầm Thành, không rõ nguyên nhân Trầm Thành vây đánh Lương Khuê. Thẳng đến sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Lương Khuê mới nói cho y biết.
Hiện tại y biết Trầm Thành, Trầm Thành cũng biết y, Trầm Thành kinh hãi nhìn Tô Nham, cau mày nói:“Ôi tao nhớ mày là ai ta…… Tô…… Tô cái gì đó? Mày là lớp trưởng đúng không! Cái này tao nhớ. Thế nào, lớp trưởng muốn giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống à? Lớp trưởng còn phải biểu hiện tình nghĩa huynh đệ? Tao van mày, mày một mình đến thì là cái thá gì, đánh! Cùng đánh cho tao! Đánh không chết là được, tùy tiện chăm sóc! Mẹ ơi thằng chó, một thằng hai thằng coi Trầm Thành tao trở thành cái gì,”
Mặc kệ Tô Nham cố gắng phản kháng như thế nào, thế nhưng đối phương người đông thế mạnh, con mèo nhỏ đấu không lại một đám chó dữ. Mà Lương Khuê từ lúc Tô Nham đi ra liền đánh mất sức chiến đấu, nằm trên mặt đất thần trí không rõ. Đám người này thật ác độc, không dụng sức đến đánh chết người, nhưng có thể đánh cho tàn phế, đánh thành người thực vật.
“Các người…… Không sợ ngồi tù ……” Tô Nham gian nan nói.
Trầm Thành sững sờ, lập tức cười to:“Ha ha ha, cười chết mất, Mày học quá đến ngu rồi! Còn ngồi tù! Ai bảo ông mày ngồi tù ? Không có tiền mà bày đặt bất bình. Hơn nữa ông mày là vị thành niên, sợ cái búa gì. Nhiều lắm thì đi vào ăn hai bữa cơm tù, ông mày không sợ, ông mày cho dù ngồi tù cũng muốn xả giận. Tạp chủng, dám trêu ta! Dám giành con bồ của tao, chia tay trả lại cho ông mày tức tức oai oai vương vấn không dứt được!” Trầm Thành phẫn hận liền đạp Lương Khuê, Lương Khuê một thân máu tươi, mềm nhũn cực kỳ khủng bố. Tô Nham cố gắng nhìn tình huống Lương Khuê, trong lòng thầm kêu không xong.
Không biết có phải là vì y hay không, trước kia Lương Khuê căn bản không bị thương nặng như vậy, về sau nằm viện nửa tháng thì ra. Mà tình huống bây giờ, một tháng cũng khó nói! Thậm chí nhìn, có thể sẽ vĩnh viễn nằm ngủ như vậy, sẽ không tỉnh lại nữa.
Tô Nham nhíu mày, dồn lực đánh về phía Trầm Thành, vài nắm tay đánh trên mặt Trầm Thành, đầu gối dồn sức húc vào bụng Trầm Thành. Trầm Thành đau đến kêu cũng không kêu nổi, đám đàn em vọt tới kéo Tô Nham, Tô Nham cảm thấy da đầu cũng bị kéo, vô cùng đau đớn. Có người ôm lấy đầu Tô Nham, khí lực mạnh đến dọa người, buông lỏng Tô Nham đập xuống, sau đó ầm đánh vào vách tường.
Tô Nham vù vù một chút, cả đầu đều nhiệt thành một mảnh bồng bông, thần trí mơ hồ không rõ,
Tô Nham cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn về phía lối vào ngõ nhỏ, chỗ đó có thể thông tới ánh sáng.
Tiếng còi cảnh sát trong mong muốn từ xa truyền đến, Tô Nham thở phào nhẹ nhõm, tùy ý để mình lâm vào hôn mê.
_______________________________________
[1] đồng tính luyến ái trong tiếng hán chỉ có 3 chữ 同性恋, hán việt là đồng tính luyến.
[2] giáp chi tỳ sương , ất chi mật đường , uống một hớp tỳ sương, ngọt đến thương, lệ như đường … …
Tình yêu, không ngoài hai trạng thái, trước ngọt sau đắng, hoặc là trước đắng sau ngọt. Cứ như mật đường và tỳ sương (thạch tín). Mật đường dưới lớp áo khoác ngọt ngào hạnh phúc, có lẽ chính là tỳ sương đủ để trí mạng, mà ẩn trong tỳ sương kịch độc, có thể chính là sự ngọt ngào vui sướng chúng ta một mực mong đợi, hơn nữa quá trình hưởng thụ cái ngọt này sẽ không bị đau đớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook