Trọng Sinh Chi Cưu Triền
-
Chương 53
CHƯƠNG 53 – TÂM CỦA HỨA KIỆT (2)
Tôi ngồi ở trên giường nhìn điện thoại trong tay, nó không còn vang lên nữa, sau một hồi tôi giật giật tay chạm vào màn hình trơn bóng của nó, trong nháy mắt đèn màn hình lại sáng lên, sau khi tôi nhìn thấy thời gian thì khựng lại, cách lúc Hứa Kiệt cúp điện thoại của tôi là tầm 10 phút, thế mà bản thân tôi lại cảm thấy nó thật lâu.
Ngồi nghĩ tới thái độ vừa rồi của Hứa Kiệt, càng nghĩ tim như càng bị chèn ngang thêm một ván gỗ lớn, rất đè nén cũng rất khó chịu, chỉ vì một câu nói mà toàn thân toàn tâm khó chịu.
Ngồi ở trên giường nhìn thời gian trên điện thoại di động từng giây từng giây biến hóa, tôi nhăn chặt mày lại, bỗng nhiên xuống giường đến phòng tắm dội một gáo nước lạnh, sau đó thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Âu Phong Minh cùng cha đang ở phòng khách xem TV, cha ngồi ở bên người Âu Phong Minh, hắn thì an nhàn ăn nho.
Tôi đi tới trước mặt Âu Phong Minh gập người xuống hỏi: ” Chương trình gần đây của Hứa Kiệt là cái gì?”
Âu Phong Minh đang đem từng quả nhỏ tròn tròn đặt ở trong miệng, nghe xong lời của tôi thì sửng sốt lo lắng nhìn tôi, sau một hồi chậm rãi đem nho ăn rồi nhả hạt bỏ vào thùng rác bên cạnh, hắn mới nói: “Chương trình của Hứa Kiệt ấy à, tôi đều giao cho Jone rồi, chính là người đại diện của Liễu Nguyên, nhưng bây giờ cậu ấy hẳn đang ghi âm, cậu cũng biết album năm nay của cậu ấy thay đổi phong cách rồi… Cậu đến phòng ghi âm ở Lạc Địa Song tìm cậu ấy là được mà, nếu không cậu gọi điện thoại đi…”
Sau khi nghe được đáp án mình cần, tôi bỗng nhiên đứng lên nói: “Con có việc đi ra ngoài, có việc gì ba cứ gọi điện thoại cho con.”
“Cẩn thận một chút.” Cha đứng lên thản nhiên nói, tôi gật đầu xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa lại, tôi nghe Âu Phong Minh nhỏ giọng nói thầm: “Tín à, có phải Hàn Hiểu thấy chúng ta ân ái như thế nên đố kỵ rồi không…”
“…Cậu nói nhảm gì thế, nhanh ăn nho của cậu đi.”
Tôi nhếch miệng đóng cửa lại đi ra ngoài, lần thứ hai cảm thán Âu Phong Minh không phải người mà kẻ bình thường có thể lý giải, đột nhiên vì cha cảm thấy bi ai, bị một người như vậy coi trọng… Tương lai nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ cũng sẽ dây dưa mãi như thế tới cuối đời, nghĩ đến đây tôi không nhịn được thay cha mặc niệm một phút.
Vừa nghĩ tôi vừa vội vội vàng vàng xuống lầu, lúc ngồi ở trên xe taxi tôi cũng nghĩ đến lúc phải mua một cái xe rồi, không thì thật không tiện lắm.
Sau khi nói cho tài xế địa chỉ, tôi gọi điện thoại cho học trưởng, điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận.
“Hàn Hiểu à, có việc thế?” Thanh âm học trưởng rất miễn cưỡng, không giống như là công việc bị quấy rầy, tôi nhíu nhíu mày thấp giọng hỏi: “Anh không ở công ty à?”
“Công ty cũng không phải sắp phá sản, anh cậu cần gì ngày ngày ngồi ngơ ở đó, nếu phải ngồi ngơ ở công ty thì anh tình nguyện đứng suốt trong nhà bảo bối… Ái…” Thanh âm học trưởng càng về sau càng biến thành tiếng kêu đau đớn.
Tôi chợt nói: “Anh ở nhà à?”
“Hiện tại cậu đã biết rồi đó.” Học trưởng kêu rên: “Nhanh nói, có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi Hứa Kiệt hôm nay có ở công ty hay không, em có việc tìm cậu ấy.” Tôi hạ giọng thản nhiên nói.
“Hứa Kiệt? Hẳn đã sớm tới tìm công ty ghi âm rồi, việc này Âu Phong Minh không phải rõ ràng hơn sao, cậu đi hỏi anh ta ấy, nếu không nữa thì cậu gọi thẳng cho Hứa Kiệt… À à à, Hàn Hiểu, sao cậu lại hỏi anh Hứa Kiệt ở chỗ nào? Cậu gọi cho cậu ấy rồi mà người ta không nói sao? Chẳng lẽ hai người cãi nhau rồi?” Nói xong ngữ khí của học trưởng đột nhiên càng thêm bát quái… Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này cho anh.
“Không… Em chỉ là.. Muốn đi thăm cậu ấy thôi.”
“Hàn Hiểu, cậu không sao chứ, sao mà nghe khẩu khí cậu chua lòm mà lại không tự nhiên như thế?” Học trưởng nói giỡn: “Có muốn anh gọi điện thoại hỏi thăm xem bảo bối nhà cậu đang làm gì hay không? Cũng để cậu có thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Tôi nghe xong cười cười nói: “Học trưởng, anh nói nhảm gì thế, em tìm Hứa Kiệt có chút việc nhỏ thôi, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế cậu nghĩ anh cậu đang nghĩ gì?” Học trưởng cười ha ha hai tiếng: “Được rồi, cậu đi công ty xem xem, nếu như không có thì gọi cho Liễu Nguyên, gần nhất hai người luôn hoạt động chung, cậu hẳn cũng biết.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, nhìn tên Hứa Kiệt trong danh bạ điện thoại, nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy tên Hứa Kiệt được lưu trong danh bạ, trong lòng hơi khẽ động, thời gian chớp mắt trôi qua, rất nhiều chuyện đều thay đổi, rất nhiều chuyện chưa từng thay đổi…
Giữa tôi cùng Hứa Kiệt tựa hồ không có gì biến hóa… Lại hoặc là có, nhưng bị tôi quên rồi?
Càng nghĩ như vậy trong lòng càng loạn thêm, xe chạy đến trước ký túc xá Lạc Địa Song liền dừng lại, tôi thanh toán tiền rồi theo thang máy từ bãi đỗ xe chuyên dụng lên thẳng lầu trên.
Lúc thang máy mở ra, tôi đi ra chuẩn bị đi vào Lạc Địa Song thì đột nhiên khựng lại, tôi nên đi vào như thế nào, vào rồi thì ra sao? Gặp Hứa Kiệt tôi nói như thế nào đây, nói lo lắng cho cậu hay chất vấn vì sao cậu nói dối tôi, lại hoặc là đến bắt gian.
“Cậu là… Hàn Hiểu?” Giữa lúc tôi mờ mịt, chợt nghe có người đang gọi, tôi quay đầu thì thấy là Jone – người đại diện của Liễu Nguyên, gã cầm chén nước vừa đi vừa lắc lư, gã nhìn thấy tôi liền tươi cười nói: “Cậu tới tìm tôi đấy à?”
Tôi đút tay vào túi lắc đầu nói: “Hứa Kiệt đâu?”
Trên mặt Jone vẫn là nụ cười nhạt, nhưng con mắt trong nháy mắt khôi phục quạnh quẽ: “Tôi nghĩ cũng phải, ngày ấy cậu Hàn cự tuyệt nhanh như thế thì sao có thể thay đổi tâm tư ngay được, cậu tới tìm Hứa Kiệt sao? Cậu ấy hiện tại không ở nhà.”
“Phải không?” Tôi hơi rũ mắt xuống nhàn nhạt hỏi: “Anh bây giờ là đại diện lâm thời của cậu ấy, hẳn biết cậu ấy đi đâu chứ?”
“Xin lỗi, đây là sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi không có quyền can thiệp.”
Tôi giương mắt nhìn về phía gã, trên mặt gã lộ ra tươi cười hiền lành hoàn mỹ.
Tôi gật đầu, gã làm như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao với gã mà nói tôi cũng là người ngoài, nghĩ như vậy trong lòng tôi một trận uể oải rồi cũng mang theo tia nhẹ nhõm, không biết thế nào đã vội vã đến tìm Hứa Kiệt, nếu thấy cậu rồi không chừng giữa hai người sẽ có vướng mắc, nếu cậu đã không ở đây, vậy quên đi.
Mỗi người đều có không gian riêng tư của mình, tình tình Hứa Kiệt chẳng phải mình rõ nhất sao, cậu sẽ không bao giờ phản bội tình cảm này. Cho dù là chia tay thì cậu cũng sẽ quang minh chính đại nói ra, nghĩ tới đây tôi ngẩng đầu nhìn về phía Jone, khẽ mỉm cười nói: “Nếu như vậy, tôi về trước đây. Cảm tạ.”
“Chờ một chút.” Jone tiến lên cầm lấy cánh tay của tôi, tôi nhíu mày nhìn gã.
Gã buông tay ra lui về phía sau, cười nhợt nhạt nói: “Cậu đừng cảnh giác tôi như thế, tôi không ý gì khác đâu, chỉ muốn hỏi cậu thực sự không có ý tiến vào giới giải trí sao? Ngoại hình của cậu rất có tiềm năng.”
“Trên đời chắc chắn có nhiều người có ngoại hình tốt hơn, so với đứng trước sân khấu tôi thích hợp đứng sau màn hơn.” Tôi thản nhiên nói.
Gã cười cười nói: “Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.” Nghe xong lời này tôi nhướng mày nhìn về phía gã, lần trước gặp mặt gã còn kiên trì một mực sẽ kéo tôi vào giới giải trí, lúc này lại thả tay thoải mái như thế.
Tôi nghĩ hẳn là học trường đã tạo áp lực cho gã, mới nghĩ như thế thì đã nghe được gã nói: “Không có biện pháp, cấp trên lên tiếng rồi, nói cậu đồng ý thì việc gì cũng có thể bàn, nếu không thì không được co kéo cậu nữa.”
Tôi nghe xong không lên tiếng, học trưởng người nọ vẫn là tâm tư tỉ mỉ như thế, nghĩ tới đây tôi nhìn gã khẽ mỉm cười nói: “Hứa Kiệt tương lai còn phải phiền cậu, có cơ hội cùng nhau đi ăn nhé.”
Gã không thể từ chối mà gật đầu.
“Đây không phải là Hàn Hiểu sao?” Khi đang chuẩn bị rời đi, Liễu Nguyên lại ra, hắn nhìn tôi ưu nhã cười nói: “Tìm Hứa Kiệt à?” Biểu tình này tựa như muốn nói các người không phải người yêu sao? Sao giờ lại không biết cậu ấy ở nơi nào?
Tôi đột nhiên phát hiện mình lỗ mãng như thế này là ngu xuẩn cỡ nào.
“Tôi biết cậu ấy ở đâu đó, sẵn tiện giờ cũng đói bụng rồi, đi cùng ăn chút gì đi.” Liễu Nguyên đi lên trước thản nhiên nói: “Anh Hàn có vui lòng đi cùng không?”
Jone ở bên cạnh nhìn tôi mỉm cười.
“Đương nhiên, nếu như anh trả tiền.” Nhìn Liễu Nguyên như thế, tôi nhếch miệng thản nhiên nói.
Liễu Nguyên khóe miệng co rút, nói: “Đương nhiên.”
Liễu Nguyên cùng Jone dẫn tôi tới một KTV gần đó, bên trong cũng không ầm ĩ, tôi biết ở đây nhìn có vẻ bình thường nhưng giá rất cao. Rất nhiều ngôi sao đều tới nơi này tụ tập, rất nhiều người bàn giao dịch cũng là ở chỗ này, đương nhiên ngẫu nhiên sẽ có thiên vương siêu sao nào đó hăng trí lên mà hát một khúc nhạc.
Vừa đi vào, Liễu Nguyên dùng cánh tay đẩy tôi thấp giọng nói: “Hứa Kiệt ở đây nè.”
Theo ánh mắt của hắn, tôi nhìn về một góc phòng, chỉ thấy Hứa Kiệt đang cùng một cô gái nói chuyện, hai người đều mỉm cười, nam tuấn nhã nữ xinh đẹp, vô luận là ai đều nói một đôi trai tài gái sắc.
“Gần đây Hứa Kiệt mới nhận một bộ phim được đầu tư lớn, cô gái kia là người mới, đối phương yêu cầu cô ta đảm đương vai nữ số hai. Ngày hôm nay cô ta hẹn Hứa Kiệt ra đây, nói thật thì nhiều năm như vậy rồi tôi mới thấy Hứa Kiệt đi hẹn hò với con gái đó.” Liễu Nguyên ở bên cạnh tôi thản nhiên nói.
“Phải không vậy?” Tôi đút tay vào trong túi quần nhìn chằm chằm hai người kia, thản nhiên nói: “Vậy thật là khéo quá.”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới ngồi đối mặt với Hứa Kiệt, người kia tôi có chút quen mắt, suy nghĩ mãi mới nhớ là người không ngừng ám chỉ với tôi trên thảm đỏ – Lý Lực.
“Có rất nhiều công ty đều muốn đoạt được Hứa Kiệt, giá cả rất đúng mức, đáng tiếc cậu ấy không hề có động tác gì.” Liễu Nguyên ở bên làm phiên dịch, tôi à một tiếng không lên tiếng.
Lý Lực đốt một điếu thuốc, kẹp ở ngón tay, mang trên mặt tươi cười hiền lành, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, vừa nhìn thấy tôi thì nhíu mày, hắn rút một điếu thuốc nâng lên chén rượu về phía tôi, tôi chớp mi nhìn hắn.
“Các người quen nhau?” Liễu Nguyên nhìn tôi nhướng mày nói.
Tôi cười cười nói: “Gặp qua.”
“Mặc kệ quen hay không, tôi muốn đi chào hỏi một chút, anh đi không?” Liễu Nguyên hướng tôi cười nói.
Tôi còn chưa nói đã thấy Hứa Kiệt đứng lên cùng Lý Lực nói cái gì đó, Lý Lực gật đầu, Hứa Kiệt xoay người đi hai bước, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, biểu tình trên mặt cậu như nhìn thấy quỷ.
“Cùng đi đi, đều là người quen.” Tôi nhìn cậu rồi quay sang Liễu Nguyên thản nhiên nói.
Liễu Nguyên không từ chối chỉ ừm một tiếng.
Tôi ngồi ở trên giường nhìn điện thoại trong tay, nó không còn vang lên nữa, sau một hồi tôi giật giật tay chạm vào màn hình trơn bóng của nó, trong nháy mắt đèn màn hình lại sáng lên, sau khi tôi nhìn thấy thời gian thì khựng lại, cách lúc Hứa Kiệt cúp điện thoại của tôi là tầm 10 phút, thế mà bản thân tôi lại cảm thấy nó thật lâu.
Ngồi nghĩ tới thái độ vừa rồi của Hứa Kiệt, càng nghĩ tim như càng bị chèn ngang thêm một ván gỗ lớn, rất đè nén cũng rất khó chịu, chỉ vì một câu nói mà toàn thân toàn tâm khó chịu.
Ngồi ở trên giường nhìn thời gian trên điện thoại di động từng giây từng giây biến hóa, tôi nhăn chặt mày lại, bỗng nhiên xuống giường đến phòng tắm dội một gáo nước lạnh, sau đó thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Âu Phong Minh cùng cha đang ở phòng khách xem TV, cha ngồi ở bên người Âu Phong Minh, hắn thì an nhàn ăn nho.
Tôi đi tới trước mặt Âu Phong Minh gập người xuống hỏi: ” Chương trình gần đây của Hứa Kiệt là cái gì?”
Âu Phong Minh đang đem từng quả nhỏ tròn tròn đặt ở trong miệng, nghe xong lời của tôi thì sửng sốt lo lắng nhìn tôi, sau một hồi chậm rãi đem nho ăn rồi nhả hạt bỏ vào thùng rác bên cạnh, hắn mới nói: “Chương trình của Hứa Kiệt ấy à, tôi đều giao cho Jone rồi, chính là người đại diện của Liễu Nguyên, nhưng bây giờ cậu ấy hẳn đang ghi âm, cậu cũng biết album năm nay của cậu ấy thay đổi phong cách rồi… Cậu đến phòng ghi âm ở Lạc Địa Song tìm cậu ấy là được mà, nếu không cậu gọi điện thoại đi…”
Sau khi nghe được đáp án mình cần, tôi bỗng nhiên đứng lên nói: “Con có việc đi ra ngoài, có việc gì ba cứ gọi điện thoại cho con.”
“Cẩn thận một chút.” Cha đứng lên thản nhiên nói, tôi gật đầu xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa lại, tôi nghe Âu Phong Minh nhỏ giọng nói thầm: “Tín à, có phải Hàn Hiểu thấy chúng ta ân ái như thế nên đố kỵ rồi không…”
“…Cậu nói nhảm gì thế, nhanh ăn nho của cậu đi.”
Tôi nhếch miệng đóng cửa lại đi ra ngoài, lần thứ hai cảm thán Âu Phong Minh không phải người mà kẻ bình thường có thể lý giải, đột nhiên vì cha cảm thấy bi ai, bị một người như vậy coi trọng… Tương lai nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ cũng sẽ dây dưa mãi như thế tới cuối đời, nghĩ đến đây tôi không nhịn được thay cha mặc niệm một phút.
Vừa nghĩ tôi vừa vội vội vàng vàng xuống lầu, lúc ngồi ở trên xe taxi tôi cũng nghĩ đến lúc phải mua một cái xe rồi, không thì thật không tiện lắm.
Sau khi nói cho tài xế địa chỉ, tôi gọi điện thoại cho học trưởng, điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận.
“Hàn Hiểu à, có việc thế?” Thanh âm học trưởng rất miễn cưỡng, không giống như là công việc bị quấy rầy, tôi nhíu nhíu mày thấp giọng hỏi: “Anh không ở công ty à?”
“Công ty cũng không phải sắp phá sản, anh cậu cần gì ngày ngày ngồi ngơ ở đó, nếu phải ngồi ngơ ở công ty thì anh tình nguyện đứng suốt trong nhà bảo bối… Ái…” Thanh âm học trưởng càng về sau càng biến thành tiếng kêu đau đớn.
Tôi chợt nói: “Anh ở nhà à?”
“Hiện tại cậu đã biết rồi đó.” Học trưởng kêu rên: “Nhanh nói, có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi Hứa Kiệt hôm nay có ở công ty hay không, em có việc tìm cậu ấy.” Tôi hạ giọng thản nhiên nói.
“Hứa Kiệt? Hẳn đã sớm tới tìm công ty ghi âm rồi, việc này Âu Phong Minh không phải rõ ràng hơn sao, cậu đi hỏi anh ta ấy, nếu không nữa thì cậu gọi thẳng cho Hứa Kiệt… À à à, Hàn Hiểu, sao cậu lại hỏi anh Hứa Kiệt ở chỗ nào? Cậu gọi cho cậu ấy rồi mà người ta không nói sao? Chẳng lẽ hai người cãi nhau rồi?” Nói xong ngữ khí của học trưởng đột nhiên càng thêm bát quái… Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này cho anh.
“Không… Em chỉ là.. Muốn đi thăm cậu ấy thôi.”
“Hàn Hiểu, cậu không sao chứ, sao mà nghe khẩu khí cậu chua lòm mà lại không tự nhiên như thế?” Học trưởng nói giỡn: “Có muốn anh gọi điện thoại hỏi thăm xem bảo bối nhà cậu đang làm gì hay không? Cũng để cậu có thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Tôi nghe xong cười cười nói: “Học trưởng, anh nói nhảm gì thế, em tìm Hứa Kiệt có chút việc nhỏ thôi, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế cậu nghĩ anh cậu đang nghĩ gì?” Học trưởng cười ha ha hai tiếng: “Được rồi, cậu đi công ty xem xem, nếu như không có thì gọi cho Liễu Nguyên, gần nhất hai người luôn hoạt động chung, cậu hẳn cũng biết.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, nhìn tên Hứa Kiệt trong danh bạ điện thoại, nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy tên Hứa Kiệt được lưu trong danh bạ, trong lòng hơi khẽ động, thời gian chớp mắt trôi qua, rất nhiều chuyện đều thay đổi, rất nhiều chuyện chưa từng thay đổi…
Giữa tôi cùng Hứa Kiệt tựa hồ không có gì biến hóa… Lại hoặc là có, nhưng bị tôi quên rồi?
Càng nghĩ như vậy trong lòng càng loạn thêm, xe chạy đến trước ký túc xá Lạc Địa Song liền dừng lại, tôi thanh toán tiền rồi theo thang máy từ bãi đỗ xe chuyên dụng lên thẳng lầu trên.
Lúc thang máy mở ra, tôi đi ra chuẩn bị đi vào Lạc Địa Song thì đột nhiên khựng lại, tôi nên đi vào như thế nào, vào rồi thì ra sao? Gặp Hứa Kiệt tôi nói như thế nào đây, nói lo lắng cho cậu hay chất vấn vì sao cậu nói dối tôi, lại hoặc là đến bắt gian.
“Cậu là… Hàn Hiểu?” Giữa lúc tôi mờ mịt, chợt nghe có người đang gọi, tôi quay đầu thì thấy là Jone – người đại diện của Liễu Nguyên, gã cầm chén nước vừa đi vừa lắc lư, gã nhìn thấy tôi liền tươi cười nói: “Cậu tới tìm tôi đấy à?”
Tôi đút tay vào túi lắc đầu nói: “Hứa Kiệt đâu?”
Trên mặt Jone vẫn là nụ cười nhạt, nhưng con mắt trong nháy mắt khôi phục quạnh quẽ: “Tôi nghĩ cũng phải, ngày ấy cậu Hàn cự tuyệt nhanh như thế thì sao có thể thay đổi tâm tư ngay được, cậu tới tìm Hứa Kiệt sao? Cậu ấy hiện tại không ở nhà.”
“Phải không?” Tôi hơi rũ mắt xuống nhàn nhạt hỏi: “Anh bây giờ là đại diện lâm thời của cậu ấy, hẳn biết cậu ấy đi đâu chứ?”
“Xin lỗi, đây là sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi không có quyền can thiệp.”
Tôi giương mắt nhìn về phía gã, trên mặt gã lộ ra tươi cười hiền lành hoàn mỹ.
Tôi gật đầu, gã làm như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao với gã mà nói tôi cũng là người ngoài, nghĩ như vậy trong lòng tôi một trận uể oải rồi cũng mang theo tia nhẹ nhõm, không biết thế nào đã vội vã đến tìm Hứa Kiệt, nếu thấy cậu rồi không chừng giữa hai người sẽ có vướng mắc, nếu cậu đã không ở đây, vậy quên đi.
Mỗi người đều có không gian riêng tư của mình, tình tình Hứa Kiệt chẳng phải mình rõ nhất sao, cậu sẽ không bao giờ phản bội tình cảm này. Cho dù là chia tay thì cậu cũng sẽ quang minh chính đại nói ra, nghĩ tới đây tôi ngẩng đầu nhìn về phía Jone, khẽ mỉm cười nói: “Nếu như vậy, tôi về trước đây. Cảm tạ.”
“Chờ một chút.” Jone tiến lên cầm lấy cánh tay của tôi, tôi nhíu mày nhìn gã.
Gã buông tay ra lui về phía sau, cười nhợt nhạt nói: “Cậu đừng cảnh giác tôi như thế, tôi không ý gì khác đâu, chỉ muốn hỏi cậu thực sự không có ý tiến vào giới giải trí sao? Ngoại hình của cậu rất có tiềm năng.”
“Trên đời chắc chắn có nhiều người có ngoại hình tốt hơn, so với đứng trước sân khấu tôi thích hợp đứng sau màn hơn.” Tôi thản nhiên nói.
Gã cười cười nói: “Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.” Nghe xong lời này tôi nhướng mày nhìn về phía gã, lần trước gặp mặt gã còn kiên trì một mực sẽ kéo tôi vào giới giải trí, lúc này lại thả tay thoải mái như thế.
Tôi nghĩ hẳn là học trường đã tạo áp lực cho gã, mới nghĩ như thế thì đã nghe được gã nói: “Không có biện pháp, cấp trên lên tiếng rồi, nói cậu đồng ý thì việc gì cũng có thể bàn, nếu không thì không được co kéo cậu nữa.”
Tôi nghe xong không lên tiếng, học trưởng người nọ vẫn là tâm tư tỉ mỉ như thế, nghĩ tới đây tôi nhìn gã khẽ mỉm cười nói: “Hứa Kiệt tương lai còn phải phiền cậu, có cơ hội cùng nhau đi ăn nhé.”
Gã không thể từ chối mà gật đầu.
“Đây không phải là Hàn Hiểu sao?” Khi đang chuẩn bị rời đi, Liễu Nguyên lại ra, hắn nhìn tôi ưu nhã cười nói: “Tìm Hứa Kiệt à?” Biểu tình này tựa như muốn nói các người không phải người yêu sao? Sao giờ lại không biết cậu ấy ở nơi nào?
Tôi đột nhiên phát hiện mình lỗ mãng như thế này là ngu xuẩn cỡ nào.
“Tôi biết cậu ấy ở đâu đó, sẵn tiện giờ cũng đói bụng rồi, đi cùng ăn chút gì đi.” Liễu Nguyên đi lên trước thản nhiên nói: “Anh Hàn có vui lòng đi cùng không?”
Jone ở bên cạnh nhìn tôi mỉm cười.
“Đương nhiên, nếu như anh trả tiền.” Nhìn Liễu Nguyên như thế, tôi nhếch miệng thản nhiên nói.
Liễu Nguyên khóe miệng co rút, nói: “Đương nhiên.”
Liễu Nguyên cùng Jone dẫn tôi tới một KTV gần đó, bên trong cũng không ầm ĩ, tôi biết ở đây nhìn có vẻ bình thường nhưng giá rất cao. Rất nhiều ngôi sao đều tới nơi này tụ tập, rất nhiều người bàn giao dịch cũng là ở chỗ này, đương nhiên ngẫu nhiên sẽ có thiên vương siêu sao nào đó hăng trí lên mà hát một khúc nhạc.
Vừa đi vào, Liễu Nguyên dùng cánh tay đẩy tôi thấp giọng nói: “Hứa Kiệt ở đây nè.”
Theo ánh mắt của hắn, tôi nhìn về một góc phòng, chỉ thấy Hứa Kiệt đang cùng một cô gái nói chuyện, hai người đều mỉm cười, nam tuấn nhã nữ xinh đẹp, vô luận là ai đều nói một đôi trai tài gái sắc.
“Gần đây Hứa Kiệt mới nhận một bộ phim được đầu tư lớn, cô gái kia là người mới, đối phương yêu cầu cô ta đảm đương vai nữ số hai. Ngày hôm nay cô ta hẹn Hứa Kiệt ra đây, nói thật thì nhiều năm như vậy rồi tôi mới thấy Hứa Kiệt đi hẹn hò với con gái đó.” Liễu Nguyên ở bên cạnh tôi thản nhiên nói.
“Phải không vậy?” Tôi đút tay vào trong túi quần nhìn chằm chằm hai người kia, thản nhiên nói: “Vậy thật là khéo quá.”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới ngồi đối mặt với Hứa Kiệt, người kia tôi có chút quen mắt, suy nghĩ mãi mới nhớ là người không ngừng ám chỉ với tôi trên thảm đỏ – Lý Lực.
“Có rất nhiều công ty đều muốn đoạt được Hứa Kiệt, giá cả rất đúng mức, đáng tiếc cậu ấy không hề có động tác gì.” Liễu Nguyên ở bên làm phiên dịch, tôi à một tiếng không lên tiếng.
Lý Lực đốt một điếu thuốc, kẹp ở ngón tay, mang trên mặt tươi cười hiền lành, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, vừa nhìn thấy tôi thì nhíu mày, hắn rút một điếu thuốc nâng lên chén rượu về phía tôi, tôi chớp mi nhìn hắn.
“Các người quen nhau?” Liễu Nguyên nhìn tôi nhướng mày nói.
Tôi cười cười nói: “Gặp qua.”
“Mặc kệ quen hay không, tôi muốn đi chào hỏi một chút, anh đi không?” Liễu Nguyên hướng tôi cười nói.
Tôi còn chưa nói đã thấy Hứa Kiệt đứng lên cùng Lý Lực nói cái gì đó, Lý Lực gật đầu, Hứa Kiệt xoay người đi hai bước, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, biểu tình trên mặt cậu như nhìn thấy quỷ.
“Cùng đi đi, đều là người quen.” Tôi nhìn cậu rồi quay sang Liễu Nguyên thản nhiên nói.
Liễu Nguyên không từ chối chỉ ừm một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook