Trọng Sinh Chi Cự Ái
Chương 31: Tả Khiêm Lẫm

Thẳng đến giờ cơm tối, một thân da gà của Lãnh Tuyệt Dật vẫn chưa mất hẳn, vừa nghĩ tới “Cái quỷ” Điểm Điểm sẽ sống chung một phòng với hắn, hắn liền không tự chủ được mà run rẩy.

“A Dật, tôi trở về phong A Đạc nhé, vừa vặn hắn vẫn ở một mình.” Sơ Vân thấy bộ dáng cực khổ chịu đựng của Lãnh Tuyệt Dật, thật sự không đành lòng.

“Không được.” Lãnh Tuyệt Dật lập tức cự tuyệt, nói giỡn, nếu Sơ Vân trở về đó, vậy hắn vì để Sơ Vân đổi phòng mà mò mẫm lăn qua lăn lại một phen trở thành công cốc? Hơn nữa, không phải chỉ là một con mèo nhỏ sao, có cái gì…… Không chịu nổi……

Run rẩy, ực, không, đúng là có vấn đề!

Chỉ là, tất cả so với Sơ Vân, đều không đáng để tâm, hắn là nam nhân, có thể mãi sợ một con mèo nhỏ không bằng nửa bàn tay ư? Cho nên, liều mạng!

“A Dật……” Sơ Vân thở dài, nhìn hắn, dù ăn cơm cũng không quên nhìn giỏ trúc, giống như Điểm Điểm là món khai vị.

“Không sao.” Lãnh Tuyệt Dật mạnh miệng cam đoan.

Sơ Vân bất đắc dĩ, được rồi, tạm thời quan sát một đêm a, nếu thật sự không được, đợi Tả Khiêm Lẫm về, xem có thể đem Điểm Điểm tới phòng hắn nuôi không. Với tính cách của Lãnh Tuyệt Dật, dù nói gì hắn cũng không đổi phòng, thà rằng tự mình chịu tội.

Ăn xong cơm tối, Lãnh Tuyệt Dật dọn bàn ăn, Sơ Vân uy Điểm Điểm chút nước, lại thay đổi tấm chống thấm nước.

Điểm Điểm so với lúc vừa nhặt được đã khá hơn, khí lực cũng tăng thêm, ít nhất có thể vừa đi vừa bò loạn trong giỏ trúc. Bởi vì nó vẫn chưa mở mắt, cho nên không rõ phương hướng, liền như ruồi bọ không đầu mò mẫm khắp nơi, đụng rồi cứ tiếp tục bò, nếu đụng vào thành giỏ, liền nằm ngược lại, nghỉ một lát, sau đó đổi phương hướng lại tiếp tục.

Sơ Vân cảm thấy rất thú vị, liền ghé vào cạnh giỏ, rất hào hứng nhìn Điểm Điểm, khóe miệng cũng nở nụ cười thản nhiên.

Lãnh Tuyệt Dật đẩy cửa tiến vào, thấy nụ cười nhạt của Sơ Vân, giống như cả người cậu đều tràn đầy sức sống, là một mặt cực nhỏ Sơ Vân biểu lộ.

Không khỏi thầm than trong lòng, vì Sơ Vân, hắn phải vượt qua nỗi sợ vật nhỏ, nếu không thành, sau này bị ông chú bất lương nào đó nắm bắt, sẽ mất đi lợi thế lớn.

Bất quá —

Nghĩ thì dễ làm thì khó, hắn tựa hồ đã dưỡng thành phản xạ, vừa nhìn thấy mèo nhỏ xù lông kia bò loạn, bước chân không khống chế được mà lui về sau.

“A Dật?” Sơ Vân lấy lại tinh thần, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Lãnh Tuyệt Dật, một bộ muốn tới rồi lại không dám tới, cơ hồ sắp khiến khuôn mặt đẹp trai nhăn thành cái bị.

“Nó còn chưa ngủ?” Thanh âm Lãnh Tuyệt Dật từ trong kẽ răng rít ra, hai mắt nhìn chằm chằm Điểm Điểm.

Sơ Vân nhún nhún vai, “Có vẻ vô cùng hưng phấn.” Trong nội tâm là bất đắc dĩ, cũng rất muốn cười.

“Tôi đi đọc sách trước.” Lãnh Tuyệt Dật từ bỏ cơ hội cùng Sơ Vân bồi dưỡng cảm tình, liền rút về lãnh địa của mình, tính toán nhắm mắt làm ngơ với phần tử khủng bố Điểm Điểm.

Sơ Vân thở dài, đậy nắp giỏ trúc, đi về phía Lãnh Tuyệt Dật.

“Sơ Sơ?” Lãnh Tuyệt Dật có chút kinh ngạc.

“Cậu nha, đã không thể chịu đựng được, tội gì gắng gượng?” Sơ Vân ngồi xuống giường của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn cao thấp quan sát mình, như là sợ cậu mang theo Điểm Điểm tới.

“Không sao, thói quen thôi, hai ngày là tốt rồi!” Lãnh Tuyệt Dật âm thầm thở ra, bất quá vẫn là sắc mặt vịt chết như trước, quyết không đầu hàng.

“A Dật……” Sơ Vân thật sự không biết nói gì.

“Không quan hệ, yên tâm đi, Sơ Sơ.” Lãnh Tuyệt Dật an ủi, còn nắm tay Sơ Vân.

Chính là, Sơ Vân cảm giác như đang nhìn thấy cảnh tượng pháp trường thê thảm, cái này, Lãnh Tuyệt Dật hắn, thật sự…… Không có vấn đề ư?

……

Nói đến Tả Khiêm Lẫm.

Đưa mắt nhìn Sơ Vân cùng Thiệu Mục Vân rời đi, sau khi gọi một cú điện thoại, hắn lái xe tới một tòa nhà cũ kĩ.

Mặt tường loang lổ, cửa sổ lung lay, hoang vu, căn bản không ai ở. Bất quá, trong này lại là ổ của người nào đó, nói đúng hơn là một trong các cứ điểm mà thôi.

“Hừm, Tả thiếu, đã lâu không gặp!” Một gương mặt khá anh tuấn, bề ngoài không chỉnh tề, người đàn ông trẻ tuổi tựa trên cánh cổng cũ nát chờ hắn, ngoài miệng ngậm nửa điếu thuốc, chính là chủ nhân của nơi hoang vu này!.

Nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm dừng xe, người đàn ông kia lê gót giày đã mòn đến gần, lười biếng như động vật không xương, đặt tay lên trần xe, cúi người cười thần bí, “Tả thiếu, chuyện cậu bảo tôi tìm hiểu, kết quả khá phấn khích!”

“Thật sao?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, không khách khí đẩy hắn ra, mở cửa xuống xe, quen thuộc tiến vào tòa nhà.

“Tôi nói Tả thiếu, sao Vũ Văn không đi cùng cậu?” Người đàn ông kia nhìn nhìn phía sau, không thấy được Vũ Văn hắn muốn gặp, không khỏi thất vọng.

“Bởi vì nhìn cậu so với chuột còn bẩn hơn, so với tên khất cái còn lôi thôi hơn, Vũ Văn muốn tới gặp cậu mới khùng!” Tả Khiêm Lẫm cười nhạo, nhìn một lượt, phía trong tòa nhà cũng cũ nát như bên ngoài, chậc chậc, ngay cả bóng đèn trên đỉnh đầu cũng có thể liệt vào hàng đồ cổ.

“Tả thiếu, cậu không giấu người đi chứ?” Người đàn ông mếu máo, dùi tàn thuốc trên tay vào tường.

Tả Khiêm Lẫm dương dương tự đắc khiêu mi, quay đầu lại nhìn hắn, cười khẽ, “Không phải cậu thường khen mình tài giỏi mặt này ư? Vậy thì tự tìm a, vô cùng dễ dàng nhỉ?”

Người trước mắt này, Đoan Mộc Hoàn, theo đuổi Vũ Văn đã rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa thành công. Kỳ thật, không phải hắn hoàn toàn vô vọng, Vũ Văn đối với hắn cũng có cảm tình, nhưng cửa ải khó qua nhất của bọn họ chính là….

Người này siêu cấp lôi thôi, lại không biết thay đổi, khiến Vũ Văn thích sạch sẽ không chịu được, mỗi lần giúp hắn thu dọn xong, chỉ cần xoay người một cái, là hắn có thể biến mình thành dân chạy nạn.

Cứ như vậy, hai người ngăn cách, giống như Ngưu Lang Chức Nữ, thật lâu mới gặp nhau ngọt ngào.

Nghe xong lời Tả Khiêm Lẫm, Đoan Mộc Hoàn nghẹn lời, ảo não vò tóc khiến nó càng thêm rối bời, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy trên tóc hắn dính vài vật thể không rõ ràng.

Lên tới tầng ba, Tả Khiêm Lẫm đẩy một cái cửa sắt, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn cũng nhịn không được mà nhíu mày, “Tôi nói, Đoan Mộc, ổ chó của cậu đã bao lâu chưa thu dọn?” Cảnh tượng trong phòng đích thực không thể dùng từ nào để hình dung được, đừng nói Vũ Văn ghét bỏ, đến hắn cũng chịu không nổi.

“Không lâu, mới ba ngày mà thôi.” Đoan Mộc Hoàn tự giác, “Cái kia, Tả thiếu, đến phòng bên ngồi đi.”

Phòng bên có thể tốt hơn sao? Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đoan Mộc hoàn.

“Này này, Tả thiếu, dù cậu hoài nghi tôi, cũng không thể nghi ngờ năng lực làm việc nhà của Tiểu Triệu, không tin cậu đi nhìn xem.” Đoan Mộc Hoàn mở cửa phòng cách vách, mà Tiểu Triệu hắn nói, là trợ lý của hắn.

Tả Khiêm Lẫm bán tín bán nghi nhưng vẫn qua xem, nhẹ nhàng mở của, nhìn vào trong dò xét, ừm, sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng, cái này mới giống văn phòng, vì vậy cuối cùng mở rộng cánh cửa, thong thả bước vào.

Đoan Mộc Hoàn đi theo phía sau, khó chịu, miệng thì thầm cái gì không rõ.

“A, ngài Tả, ngài khỏe chứ!” Tiểu Triệu nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm đến, lập tức đúng dậy từ phía sau máy tính.

“Ừm, xin chào.” Tả Khiêm Lẫm cười cười, đúng là ấn tượng về thanh niên này không tệ, ít nhất có thể giữ sạch sẽ.

“Tôi đi châm trà cho ngài. Còn có, ông chủ –” Tiểu Triệu quay đầu lại, nhìn ông chủ nhà mình – Đoan Mộc Hoàn: “Không thể đặt chân lên bàn trà, cũng không được ném đồ bừa bãi, nếu không, không có trà uống!”

Đoan Mộc Hoàn đưa tay che mặt, cảm thấy xấu hổ gật đầu.

Bất quá, may mắn có tiểu trợ lý này, mới giúp hắn giữ được mấy phần thể diện trước mặt khách, cho nên trước mặt người nhà mình ném một chút thể diện cũng không tính là gì.

Tả Khiêm Lẫm ngồi trên ghế sa lon, hứng thú nhìn hai người, xấu xa nghĩ, nếu như Vũ Văn thấy được mặt này của hắn, không biết có ghen không?

“Ừm, Tả thiếu, tư liệu của cậu.” Đoan Mộc Hoàn lấy một túi giấy từ tủ bảo hiểm ra, đưa cho Tả Khiêm Lẫm,

“Cám ơn.” Nhận lấy, Tả Khiêm Lẫm mở ra, bắt đầu xem, chính là càng xem mày nhíu lại càng chặt, ánh mắt càng sâu, sâu đến mức có thể dìm chết người, bất giác, quanh thân ẩn ẩn sát khí.

Tiểu Triệu vừa mang trà đến, thấy thế, sợ tới mức làm rơi chén trà, xoay người bỏ chạy, lần đầu tiên hắn thấy ngài Tả khủng bố như vậy.

“Như thế nào? Vô cùng kinh người a?” Ngược lại Đoan Mộc Hoàn ngồi xuống, hai tay đặt trên thành ghế. Lúc trước, khi tư liệu được thu thập xong, hắn cũng ngỡ ngàng, thật là nội dung khiến người than thở lại thương cảm!

Tả Khiêm Lẫm không trả lời hắn, ánh mắt tập trung nhìn tài liệu trên tay, trong ảnh là gã đàn ông mập mạp, cười rộ lên như con cóc lớn. Hắn biết, cũng đã gặp qua vài lần, hôm nay còn gặp.

Mà nhìn ảnh chụp, nhớ tới hôm nay Sơ Vân đột nhiên thất thường, lại liên tưởng đến chuyện cũ, Tả Khiêm Lẫm nhíu mày, đột nhiên có một ý nghĩ.

“Đoan Mộc, tôi còn phải nhờ cậu một chuyện, giúp tôi……” Tả Khiêm Lẫm nắm cổ áo Đoan Mộc Hoàn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng giao việc.

“Được, nhưng, cậu phải đem Vũ Văn thân yêu đến, đã hai tháng tôi không gặp cậu ấy, gọi điện bảo cậu ấy đến, cậu ấy cũng không chịu!” Đoan Mộc Hoàn trề môi, đưa ra điều kiện.

“Tên chết tiệt…… Ít nói nhảm, loại chuyện này tự mình làm, vợ của mình còn muốn người khác theo đuổi giúp ư?” Tả Khiêm Lẫm không khách khí đá hai chân hắn, “Tôi nói Đoan Mộc, nếu cậu không nắm chặt một chút, cẩn thận Vũ Văn thay đổi tình cảm, cùng người đàn ông khác chạy!”

Bên cạnh hắn có không ít đàn ông tốt, tuyệt đối đủ cho Vũ Văn tùy tiện chọn.

“Tả thiếu, cậu đừng làm tôi sợ!” Đoan Mộc Hoàn lập tức nhảy dựng lên, nhận thức được nguy cơ.

“Còn hơn đến cuối cùng để người ta chạy thật?” Tả Khiêm Lẫm híp mắt cười khẽ. Bất quá, tên Vũ Văn kia cũng là hết hy vọng, tuy không thể nhẫn nhịn chuyện Đoan Mộc lôi thôi, nhưng về chuyện tình cảm lại thủy chung toàn tâm toàn ý.

Dù sao hai người này chính là không được tự nhiên, tựa như thuốc cao dán lên chỗ đau trên da chó, tuy không đẹp mắt, nhưng hiệu quả tốt, không dán không được.

“Vậy, tôi nên làm gì bây giờ?” Đoan Mộc Hoàn vò loạn tóc, “Đúng, tôi phải đi cắt tóc, cạo râu, phải chuẩn bị một thân thuận mắt, một ít quần áo……” Bắt đầu niệm, nhảy loạn cả phòng.

“Thế nhé, Đoan Mộc, cậu từ từ nghĩ, tôi đi trước!” Tả Khiêm Lẫm phất phất tay, rời đi.

……

Đậu xe lại ven đường, Tả Khiêm Lẫm lấy điện thoại ra.

Điện thoại này hắn dùng vào việc riêng, trong danh bạ, ngoại trừ số của người nhà cùng vài bạn thân, cũng chỉ có Sơ Vân!

Không biết nhóc con hiện tại đang làm gì?

Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, viết tin nhắn: Ở nhà ư? Đang làm gì?』 nếu như tùy tiện gọi điện qua, hắn lo lắng Thiệu Mục Vân biết được.

Rất nhanh, Sơ Vân trả lời, xem xét, Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, thu điện thoại, khởi động xe, rất nhanh lái xe hướng về ký túc xá.

Tin nhắn trả lời của Sơ Vân ghi là: Ký túc xá, trêu chọc mèo nhỏ, cùng A Dật chơi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương