Trọng Sinh Chi Cự Ái
-
Chương 26: Tả lang vs Lãnh lang
“Nhóc con, tay của em làm sao vậy?”
Tả Khiêm Lẫm bỗng nhiên phát hiện tay của Sơ Vân quấn băng vải, lập tức nhíu mày, nhìn kỹ.
“Không có gì, chỉ là trầy da thôi.” Sơ Vân giải thích, “Thật sự không sao!”
Tả Khiêm Lẫm theo thói quen khiêu mi trái, rũ mắt nhìn Sơ Vân, vẻ mặt không đồng ý, hiển nhiên đồi với độ nặng nhẹ của vết thương, hai người không có chung nhận thức.
Sơ Vân rút tay về, trừu trừu khóe miệng, không dám để trước mặt Tả Khiêm Lẫm. Cậu sợ mình đổ thêm dầu vào lửa, kích thích Tả Khiêm Lẫm, khiến hằn xem mình là người bệnh mà quản thúc.
“Anh đã là giáo viên, hẳn là có rất nhiều việc phải làm a?” Sơ Vân ngồi lại bên giường, nhét điện thoại xuống dưới gối, ý nói: Đi thong thả không tiễn!
“Đúng, bất quá việc quan trọng nhất chính là chăm sóc cậu học trò đáng yêu đang bị thương của anh.” Tả Khiêm Lẫm cười cười, kéo chiếc ghế bên bàn học, thoải mái ngồi xuống, bắt chéo chân, nói rõ không muốn đi, phải lưu lại.
Trong đầu Sơ Vân lướt qua hàng tá ý nghĩ, không biết nên nói nam nhân này làm thế là tốt hay xấu. Nhất thời cao hứng, chạy đến trường làm giáo viên, còn chuyện của công ty, hắn không bận sao?
“Nhóc con, không có gì cần giúp đỡ ư? Anh có thể giúp em làm bài tập!” Tả Khiêm Lẫm híp mắt, lắc lắc ngón tay, tâm tình thực tốt, “Tay không thể cử động a?”
“Không cần.” Tay cậu đâu bị phế, huống chi để hắn viết giùm thì chuyện gì xảy ra.
“Anh giúp em massage nhé, đi học rất mệt a?”
“Không cần.” Cậu không phải vận động viên, mỗi ngày huấn luyện xong phải mát xa thả lỏng cơ bắp.
“Anh rót nước cho em?”
“……Càng không cần.” Cậu không phải toàn thân tàn phế, đến uống nước cũng cần người khác giúp, hơn nữa, “Anh rảnh rỗi quá sao, thầy Tả?” Sơ Vân nói từng chữ một, nhắc thân phận hắn bây giờ là giáo viên.
“Ha ha, vô cùng rảnh rỗi nha!” Tả Khiêm Lẫm cười tủm tỉm, “Kỳ thật vừa rồi anh cùng thầy Thương mắt kính trao đổi qua, hắn nói anh không phải xen vào việc khác, chỉ cần chăm sóc em là được!”
Cái này, hiển nhiên là đặc quyền!
Sơ Vân vô lực, ngã xuống giường. Đúng rồi, Thương Văn Phi từng gặp qua Tả Khiêm Lẫm, biết rõ bọn họ là bạn bè, bởi vậy mới có thể thoải mái với hắn như thế? Còn có, chẳng lẽ Tả Khiêm Lẫm tới nơi này, chính là muốn ở cạnh cậu?
“Ha ha, nhóc con, anh thấy bụng em cũng thật nhỏ!” Tả Khiêm Lẫm khom người kề sát Sơ Vân, trêu tức chọt chọt phần bụng Sơ Vân không cẩn thận để lộ ra, ngữ khí cợt nhả, như đang đùa giỡn với phụ nữ.
“Anh…… Tên chết tiệt!” Sơ Vân kinh hô, lập tức nhổm lên, trừng mắt nhìn hắn, trên mặt nhiễm một mạt hồng, vội vàng chỉnh lại quần áo.
Tuy từng để Tả Khiêm Lẫm nhìn thấy lúc không mặc gì, nhưng khi đó cậu phát sốt không được thanh tỉnh, cho nên không tính. Hơn nữa, Cậu cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy có chút ngượng ngùng, bọn họ đều là đàn ông a!
Nhìn thấy bộ dạng vừa giận vừa xấu hổ của Sơ Vân, Tả Khiêm Lẫm ha ha cười, một tay bụm mặt, dường như rất vui vẻ, còn thiếu không trượt khỏi ghế.
Gã đàn ông chết tiệt này…… Sơ Vân không biết nói gì mới tốt, trước sau cộng lại xem như đã sống hai đời, trải qua không ít chuyện, nhưng cậu không học được cách mắng chửi người!
“Ha ha, cũng gần đến bữa tối, anh xuống lấy.” Tả Khiêm Lẫm đứng lên, xoa xoa Sơ Vân đang giận dỗi phình má như con ếch xanh trên giường, cao hứng ra cửa, chuẩn bị đi lấy bữa tối, cùng Sơ Vân ăn ở trong phòng.
Trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông, Sơ Vân bĩu cái miệng nhỏ nhắn, phất phất nắm tay, nhưng ai biết, vừa lúc Tả Khiêm Lẫm quay đầu lại, thấy cảnh này, khóe miệng lập tức cong lên, cười mờ ám.
Quả thực không xong! Sơ Vân lập tức thả tay xuống, xấu hổ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đỏ.
Vì vậy, Tả Khiêm Lẫm cơ hồ là một đường cười hớn hở, đi xuống lầu!
Ai, thiệt là ~~
Sơ Vân vùi mặt vào gối, rầu rĩ, vì sao mỗi lần ở trước mặt Tả Khiêm Lẫm cậu đều dễ dàng xấu hổ chứ?
Không lâu sau, Tả Khiêm Lẫm liền bưng hai cái khay lớn trở về. Vừa nhìn thấy trên khay đặt đầy các loại đồ ăn, Sơ Vân theo bản năng lui lại phía sau, hoặc dứt khoát trốn vào nhà vệ sinh.
Cậu không muốn thành heo! Đáng tiếc, mộng đẹp thất bại.
“Đến, ngoại trừ các món khác, thì sườn lợn rán và thịt bò mềm là anh cố ý bảo phòng bếp làm.” Tả Khiêm Lẫm ân cần chia thức ăn, lại bới cơm vào chén cho Sơ Vân.
“…… Buổi tối ăn nhiều sẽ béo.” Sơ Vân cố gắng nghĩ ra một lý do.
“Không sao, béo một chút cũng tốt.” Tả Khiêm Lẫm không thèm để ý, hơn nữa hắn cho rằng, béo một chút lúc ôm hẳn cảm giác sẽ càng tuyệt.
“Sẽ bị đau dạ dày.” Sơ Vân liếc mắt nhìn hắn, ý là nếu cậu bị đau dạ dày, thì đó chính là do anh hại!
“…… Em còn nhỏ, sẽ không.” Tả Khiêm Lẫm thoáng chần chờ một chút, nhưng lập tức ném sau đầu.
“……”
Bất quá, còn chưa chờ Sơ Vân tiếp tục tìm lý do cự tuyệt, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lãnh Tuyệt Dật cầm đồ ăn xuất hiện!
Vừa nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm, Lãnh Tuyệt Dật lập tức nâng mi, cắn răng, “Ông chú, sao lại ở đây?” Hơn nữa, còn ăn mặc như thế? Đột nhiên có dự cảm không tốt, Lãnh Tuyệt Dật đi qua, cao thấp nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“Tiểu quỷ, sao cậu lại chạy về?” Tả Khiêm Lẫm dương dương tự đắc, mặc hắn dò xét, thậm chí còn khiêu khích nâng phù hiệu trên ngực, “Bây giờ tôi là giáo viên ở đây!”
Lãnh Tuyệt Dật cắn răng, cậu biết ông chú da mặt dày này không thành thật, quả nhiên, chạy đến trường làm giáo viên, quan trọng là, còn trà trộn vào ký túc xá!
Sơ Vân ngồi một bên nhìn hai người đấu tranh gay gắt, chỉ lặng lẽ bĩu môi, không muốn xen vào, cậu để ý chính là túi đồ ăn Lãnh Tuyệt Dật đặt trên bàn, dù không biết là gì nhưng đều muốn nhét vào dạ dày cậu a?
Sắc mặt Sơ Vân biến xanh, một mình Tả Khiêm Lẫm đã đủ rồi, giờ lại thêm một Lãnh Tuyệt Dật, cậu tuyệt không xong, sẽ bị no đến chết!
Nghĩ đi nghĩ lại, liền từng chút từng chút nhích khỏi giường, từng chút hướng đến cửa, đáng tiếc, chạy trốn thất bại, nhanh chóng bị hai cánh tay bắt được, mỗi người kéo một bên, đặt cậu ngồi xuống ghế!
Trời muốn giết cậu!
Sơ Vân oán thầm, trừng mắt nhìn cả bàn toàn đồ ăn, chưa ăn, đã bắt đầu cảm thấy no hết chống đỡ nổi!
“Sơ Sơ, tôi mua thức ăn ở Trai Viên, ăn nhiều một chút.” Lãnh Tuyệt Dật mở túi ra.
“Nhóc con, em đang tuổi lớn, nên ăn nhiều thịt, đến, anh đút cho em.” Tả Khiêm Lẫm gắp một miếng thịt bò, đưa đến bên miệng Sơ Vân.
Nhìn miếng thịt trước mặt, lại nhìn nhìn Tả Khiêm Lẫm, không có biện pháp, Sơ Vân đành phải há miệng ngậm xuống.
Tranh đoạt cho ăn chính thức mở màn, rất nhanh, “cuộc chiến” liền bước vào giai đoạn gay cấn.
Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật đấu đến khí thế ngất trời, tuy nhiên khổ nhất là Sơ Vân, miệng của cậu một khắc cũng không được rảnh rỗi, một lát sau dạ dày bị chất đầy, tuyên bố đầu hàng.
“Ngừng!” Sơ Vân bất đắc dĩ gầm nhẹ, ngăn hai người còn muốn tiếp tục, “Đủ rồi, tôi ăn không vô!” Dùng sức trừng mắt nhìn hai người, cho thấy lập trường kiên quyết của mình.
“Nhưng Sơ Sơ, còn rất nhiều……” Lãnh Tuyệt Dật chỉ đồ ăn trên bàn.
“Đúng thế, nhóc con, ăn nhiều một chút.” Tả Khiêm Lẫm cũng không thỏa hiệp.
“Các người muốn bức chết tôi sao?” Sơ Vân khiêu mi, “Nếu vậy, tôi thành quỷ sẽ nằm sấp trên cửa sổ nhà các người.”
“……” Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật hai mặt nhìn nhau, sau vài giây đều tự quay đầu, bắt đầu cười, hai vai không ngừng run rẩy.
Dường như bọn họ đều thầm nghĩ, xem ra, Sơ Vân thật sự ăn không vào, ngay cả loại lời cậu không bao giờ nói cũng tức đến nói ra rồi!
Đầu Sơ Vân bốc khói, âm thầm cắn răng, hai tên khốn kiếp này!
Một lát sau, cười đủ, cả hai mới xoay người lại.
“Tốt lắm, nhóc con, không bức em ăn nữa!” Tả Khiêm Lẫm không ngăn được nụ cười bên môi, sờ sờ đầu Sơ Vân, chính mình bắt đầu ăn.
Lãnh Tuyệt Dật cũng vậy, tùy ý ngồi vào bên giường của Sơ Vân, thu thập đồ ăn còn lại.
Nhìn hai người, nội tâm Sơ Vân đột nhiên ghen tị, con mắt nóng rát. Cậu có gì mà khiến cho bọn họ đối tốt với cậu như thế.
Cúi đầu nhìn băng vải trên tay, tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ, thấy không rõ, vội vàng lấy tay chùi chùi mắt, băng vải lập tức ướt một mảng.
“Làm sao vậy, nhóc con?” Tả Khiêm Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu, đã thấy cậu đứng dậy đi về hướng toilet.
“Em đi súc miệng.” Sơ Vân nói, không muốn để bọn họ nhìn thấy nước mắt của mình.
“……” Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật thoáng nhìn nhau, tuy nhiên không nói gì thêm.
……
Ăn cơm tối xong, Sơ Vân cho rằng Tả Khiêm Lẫm sẽ về, ai ngờ hắn lại chơi xấu, vẫn ở lì trong phòng không chịu đi.
“Gấp cái gì, chờ giúp em tắm rửa xong rồi anh trở về phòng, dù sao cũng ở ngay bên cạnh.” Tả Khiêm Lẫm nói rất chi đương nhiên, lại khiến hai người nghe như sấm bên tai.
“Tôi không cần anh giúp tôi tắm rửa.” Sơ Vân gầm nhẹ, cảm giác đầu sắp nổ tung.
“Sao anh lại ở phòng bên cạnh, tôi nhớ phòng bên cạnh là hai người năm ba mà.” Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Dật biến đen, người đàn ông họ Tả này quả thực là không gì không làm.
“Tôi đổi phòng cho bọn họ, bọn họ rất vui vẻ!” Tả Khiêm Lẫm híp mắt cười, biểu lộ rất vô tội.
Tên chết tiệt!– Đây là tiếng lòng chung của Sơ Vân cùng Lãnh Tuyệt Dật!
“Ông chú, tôi sẽ chăm sóc Sơ Sơ, chú nên về phòng a, người lớn tuổi, việc nhiều, cẩn thận sáng mai dậy không nổi!” Lãnh Tuyệt Dật quyệt miệng, ngạo nghễ nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“Yên tâm đi, tôi còn trẻ, không có những vấn đề kia, ngược lại tiểu quỷ cậu, không đi luyện tập còn có thể đuổi kịp ban nhạc ư? Cẩn thận bị đá ra!” Trong lời Tả Khiêm Lẫm tràn đầy nồng hậu.
“Không nhọc ông chú quan tâm!” Hai tay Lãnh Tuyệt Dật vòng trước ngực, tựa bên cạnh giá sách.
“Ha ha, vậy thôi.” Tả Khiêm Lẫm nhún nhún vai.
Sơ Vân ở một bên xem, đầu đầy hắc tuyến, cảm giác sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt, hai người này, quả thực như trẻ con mẫu giáo, gặp nhau liền tranh chấp so đo.
Không quan tâm hai con gà chọi đang khoe mào, Sơ Vân lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.
“Nhóc con!”
“Sơ Sơ!”
Hai người lại lần nữa hợp tấu, nhất tề ngăn cản Sơ Vân.
“Nhóc con, anh giúp em tắm, tay em bị thương, không nên dính nước.” Tả Khiêm Lẫm muốn rút quần áo Sơ Vân đang ôm.
“Sơ Sơ, tôi giúp cậu a.” Lãnh Tuyệt Dật cũng không rớt lại phía sau, “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cậu.” Nói xong, muốn đi vào phòng tắm.
“Không cần.” Sơ Vân nhanh chóng xuyên qua Tả Khiêm Lẫm, lướt qua Lãnh Tuyệt Dật, vượt lên trước chui vào phòng tắm, thừa dịp hai người không kịp phản ứng, lưu loát đóng cửa, khóa lại!
Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật bị giam bên ngoài, sửng sốt hai giây, sau đó mới kịp phản ứng, nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng gõ cửa.
“Nhóc con, không sợ tay em dính nước sao?” Tả Khiêm Lẫm lo lắng hỏi.
“Sơ Sơ, tay không đau ư?” Lãnh Tuyệt Dật nâng lông mày.
“Không sao, tôi có túi nhựa.” Thanh âm Sơ Vân sau cánh cửa truyền tới.
Ừm, nghĩ rất chu đáo!
Nghe tiếng nước bên trong, Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật lại nhìn nhau lần nữa, bất đắc dĩ than nhẹ, đành phải trở về chỗ chờ lệnh.
Trong phòng tắm, Sơ Vân ngâm mình, để nước cao đến cằm, từ miệng nhỏ thổi ra bọt khí, đồng thời ảo não than thở. Xem ra, cuộc sống sau này của cậu chắc chắc sẽ đặc sắc tới mức khiến cậu choáng váng, hoa mắt!
Tả Khiêm Lẫm bỗng nhiên phát hiện tay của Sơ Vân quấn băng vải, lập tức nhíu mày, nhìn kỹ.
“Không có gì, chỉ là trầy da thôi.” Sơ Vân giải thích, “Thật sự không sao!”
Tả Khiêm Lẫm theo thói quen khiêu mi trái, rũ mắt nhìn Sơ Vân, vẻ mặt không đồng ý, hiển nhiên đồi với độ nặng nhẹ của vết thương, hai người không có chung nhận thức.
Sơ Vân rút tay về, trừu trừu khóe miệng, không dám để trước mặt Tả Khiêm Lẫm. Cậu sợ mình đổ thêm dầu vào lửa, kích thích Tả Khiêm Lẫm, khiến hằn xem mình là người bệnh mà quản thúc.
“Anh đã là giáo viên, hẳn là có rất nhiều việc phải làm a?” Sơ Vân ngồi lại bên giường, nhét điện thoại xuống dưới gối, ý nói: Đi thong thả không tiễn!
“Đúng, bất quá việc quan trọng nhất chính là chăm sóc cậu học trò đáng yêu đang bị thương của anh.” Tả Khiêm Lẫm cười cười, kéo chiếc ghế bên bàn học, thoải mái ngồi xuống, bắt chéo chân, nói rõ không muốn đi, phải lưu lại.
Trong đầu Sơ Vân lướt qua hàng tá ý nghĩ, không biết nên nói nam nhân này làm thế là tốt hay xấu. Nhất thời cao hứng, chạy đến trường làm giáo viên, còn chuyện của công ty, hắn không bận sao?
“Nhóc con, không có gì cần giúp đỡ ư? Anh có thể giúp em làm bài tập!” Tả Khiêm Lẫm híp mắt, lắc lắc ngón tay, tâm tình thực tốt, “Tay không thể cử động a?”
“Không cần.” Tay cậu đâu bị phế, huống chi để hắn viết giùm thì chuyện gì xảy ra.
“Anh giúp em massage nhé, đi học rất mệt a?”
“Không cần.” Cậu không phải vận động viên, mỗi ngày huấn luyện xong phải mát xa thả lỏng cơ bắp.
“Anh rót nước cho em?”
“……Càng không cần.” Cậu không phải toàn thân tàn phế, đến uống nước cũng cần người khác giúp, hơn nữa, “Anh rảnh rỗi quá sao, thầy Tả?” Sơ Vân nói từng chữ một, nhắc thân phận hắn bây giờ là giáo viên.
“Ha ha, vô cùng rảnh rỗi nha!” Tả Khiêm Lẫm cười tủm tỉm, “Kỳ thật vừa rồi anh cùng thầy Thương mắt kính trao đổi qua, hắn nói anh không phải xen vào việc khác, chỉ cần chăm sóc em là được!”
Cái này, hiển nhiên là đặc quyền!
Sơ Vân vô lực, ngã xuống giường. Đúng rồi, Thương Văn Phi từng gặp qua Tả Khiêm Lẫm, biết rõ bọn họ là bạn bè, bởi vậy mới có thể thoải mái với hắn như thế? Còn có, chẳng lẽ Tả Khiêm Lẫm tới nơi này, chính là muốn ở cạnh cậu?
“Ha ha, nhóc con, anh thấy bụng em cũng thật nhỏ!” Tả Khiêm Lẫm khom người kề sát Sơ Vân, trêu tức chọt chọt phần bụng Sơ Vân không cẩn thận để lộ ra, ngữ khí cợt nhả, như đang đùa giỡn với phụ nữ.
“Anh…… Tên chết tiệt!” Sơ Vân kinh hô, lập tức nhổm lên, trừng mắt nhìn hắn, trên mặt nhiễm một mạt hồng, vội vàng chỉnh lại quần áo.
Tuy từng để Tả Khiêm Lẫm nhìn thấy lúc không mặc gì, nhưng khi đó cậu phát sốt không được thanh tỉnh, cho nên không tính. Hơn nữa, Cậu cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy có chút ngượng ngùng, bọn họ đều là đàn ông a!
Nhìn thấy bộ dạng vừa giận vừa xấu hổ của Sơ Vân, Tả Khiêm Lẫm ha ha cười, một tay bụm mặt, dường như rất vui vẻ, còn thiếu không trượt khỏi ghế.
Gã đàn ông chết tiệt này…… Sơ Vân không biết nói gì mới tốt, trước sau cộng lại xem như đã sống hai đời, trải qua không ít chuyện, nhưng cậu không học được cách mắng chửi người!
“Ha ha, cũng gần đến bữa tối, anh xuống lấy.” Tả Khiêm Lẫm đứng lên, xoa xoa Sơ Vân đang giận dỗi phình má như con ếch xanh trên giường, cao hứng ra cửa, chuẩn bị đi lấy bữa tối, cùng Sơ Vân ăn ở trong phòng.
Trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông, Sơ Vân bĩu cái miệng nhỏ nhắn, phất phất nắm tay, nhưng ai biết, vừa lúc Tả Khiêm Lẫm quay đầu lại, thấy cảnh này, khóe miệng lập tức cong lên, cười mờ ám.
Quả thực không xong! Sơ Vân lập tức thả tay xuống, xấu hổ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đỏ.
Vì vậy, Tả Khiêm Lẫm cơ hồ là một đường cười hớn hở, đi xuống lầu!
Ai, thiệt là ~~
Sơ Vân vùi mặt vào gối, rầu rĩ, vì sao mỗi lần ở trước mặt Tả Khiêm Lẫm cậu đều dễ dàng xấu hổ chứ?
Không lâu sau, Tả Khiêm Lẫm liền bưng hai cái khay lớn trở về. Vừa nhìn thấy trên khay đặt đầy các loại đồ ăn, Sơ Vân theo bản năng lui lại phía sau, hoặc dứt khoát trốn vào nhà vệ sinh.
Cậu không muốn thành heo! Đáng tiếc, mộng đẹp thất bại.
“Đến, ngoại trừ các món khác, thì sườn lợn rán và thịt bò mềm là anh cố ý bảo phòng bếp làm.” Tả Khiêm Lẫm ân cần chia thức ăn, lại bới cơm vào chén cho Sơ Vân.
“…… Buổi tối ăn nhiều sẽ béo.” Sơ Vân cố gắng nghĩ ra một lý do.
“Không sao, béo một chút cũng tốt.” Tả Khiêm Lẫm không thèm để ý, hơn nữa hắn cho rằng, béo một chút lúc ôm hẳn cảm giác sẽ càng tuyệt.
“Sẽ bị đau dạ dày.” Sơ Vân liếc mắt nhìn hắn, ý là nếu cậu bị đau dạ dày, thì đó chính là do anh hại!
“…… Em còn nhỏ, sẽ không.” Tả Khiêm Lẫm thoáng chần chờ một chút, nhưng lập tức ném sau đầu.
“……”
Bất quá, còn chưa chờ Sơ Vân tiếp tục tìm lý do cự tuyệt, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lãnh Tuyệt Dật cầm đồ ăn xuất hiện!
Vừa nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm, Lãnh Tuyệt Dật lập tức nâng mi, cắn răng, “Ông chú, sao lại ở đây?” Hơn nữa, còn ăn mặc như thế? Đột nhiên có dự cảm không tốt, Lãnh Tuyệt Dật đi qua, cao thấp nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“Tiểu quỷ, sao cậu lại chạy về?” Tả Khiêm Lẫm dương dương tự đắc, mặc hắn dò xét, thậm chí còn khiêu khích nâng phù hiệu trên ngực, “Bây giờ tôi là giáo viên ở đây!”
Lãnh Tuyệt Dật cắn răng, cậu biết ông chú da mặt dày này không thành thật, quả nhiên, chạy đến trường làm giáo viên, quan trọng là, còn trà trộn vào ký túc xá!
Sơ Vân ngồi một bên nhìn hai người đấu tranh gay gắt, chỉ lặng lẽ bĩu môi, không muốn xen vào, cậu để ý chính là túi đồ ăn Lãnh Tuyệt Dật đặt trên bàn, dù không biết là gì nhưng đều muốn nhét vào dạ dày cậu a?
Sắc mặt Sơ Vân biến xanh, một mình Tả Khiêm Lẫm đã đủ rồi, giờ lại thêm một Lãnh Tuyệt Dật, cậu tuyệt không xong, sẽ bị no đến chết!
Nghĩ đi nghĩ lại, liền từng chút từng chút nhích khỏi giường, từng chút hướng đến cửa, đáng tiếc, chạy trốn thất bại, nhanh chóng bị hai cánh tay bắt được, mỗi người kéo một bên, đặt cậu ngồi xuống ghế!
Trời muốn giết cậu!
Sơ Vân oán thầm, trừng mắt nhìn cả bàn toàn đồ ăn, chưa ăn, đã bắt đầu cảm thấy no hết chống đỡ nổi!
“Sơ Sơ, tôi mua thức ăn ở Trai Viên, ăn nhiều một chút.” Lãnh Tuyệt Dật mở túi ra.
“Nhóc con, em đang tuổi lớn, nên ăn nhiều thịt, đến, anh đút cho em.” Tả Khiêm Lẫm gắp một miếng thịt bò, đưa đến bên miệng Sơ Vân.
Nhìn miếng thịt trước mặt, lại nhìn nhìn Tả Khiêm Lẫm, không có biện pháp, Sơ Vân đành phải há miệng ngậm xuống.
Tranh đoạt cho ăn chính thức mở màn, rất nhanh, “cuộc chiến” liền bước vào giai đoạn gay cấn.
Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật đấu đến khí thế ngất trời, tuy nhiên khổ nhất là Sơ Vân, miệng của cậu một khắc cũng không được rảnh rỗi, một lát sau dạ dày bị chất đầy, tuyên bố đầu hàng.
“Ngừng!” Sơ Vân bất đắc dĩ gầm nhẹ, ngăn hai người còn muốn tiếp tục, “Đủ rồi, tôi ăn không vô!” Dùng sức trừng mắt nhìn hai người, cho thấy lập trường kiên quyết của mình.
“Nhưng Sơ Sơ, còn rất nhiều……” Lãnh Tuyệt Dật chỉ đồ ăn trên bàn.
“Đúng thế, nhóc con, ăn nhiều một chút.” Tả Khiêm Lẫm cũng không thỏa hiệp.
“Các người muốn bức chết tôi sao?” Sơ Vân khiêu mi, “Nếu vậy, tôi thành quỷ sẽ nằm sấp trên cửa sổ nhà các người.”
“……” Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật hai mặt nhìn nhau, sau vài giây đều tự quay đầu, bắt đầu cười, hai vai không ngừng run rẩy.
Dường như bọn họ đều thầm nghĩ, xem ra, Sơ Vân thật sự ăn không vào, ngay cả loại lời cậu không bao giờ nói cũng tức đến nói ra rồi!
Đầu Sơ Vân bốc khói, âm thầm cắn răng, hai tên khốn kiếp này!
Một lát sau, cười đủ, cả hai mới xoay người lại.
“Tốt lắm, nhóc con, không bức em ăn nữa!” Tả Khiêm Lẫm không ngăn được nụ cười bên môi, sờ sờ đầu Sơ Vân, chính mình bắt đầu ăn.
Lãnh Tuyệt Dật cũng vậy, tùy ý ngồi vào bên giường của Sơ Vân, thu thập đồ ăn còn lại.
Nhìn hai người, nội tâm Sơ Vân đột nhiên ghen tị, con mắt nóng rát. Cậu có gì mà khiến cho bọn họ đối tốt với cậu như thế.
Cúi đầu nhìn băng vải trên tay, tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ, thấy không rõ, vội vàng lấy tay chùi chùi mắt, băng vải lập tức ướt một mảng.
“Làm sao vậy, nhóc con?” Tả Khiêm Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu, đã thấy cậu đứng dậy đi về hướng toilet.
“Em đi súc miệng.” Sơ Vân nói, không muốn để bọn họ nhìn thấy nước mắt của mình.
“……” Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật thoáng nhìn nhau, tuy nhiên không nói gì thêm.
……
Ăn cơm tối xong, Sơ Vân cho rằng Tả Khiêm Lẫm sẽ về, ai ngờ hắn lại chơi xấu, vẫn ở lì trong phòng không chịu đi.
“Gấp cái gì, chờ giúp em tắm rửa xong rồi anh trở về phòng, dù sao cũng ở ngay bên cạnh.” Tả Khiêm Lẫm nói rất chi đương nhiên, lại khiến hai người nghe như sấm bên tai.
“Tôi không cần anh giúp tôi tắm rửa.” Sơ Vân gầm nhẹ, cảm giác đầu sắp nổ tung.
“Sao anh lại ở phòng bên cạnh, tôi nhớ phòng bên cạnh là hai người năm ba mà.” Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Dật biến đen, người đàn ông họ Tả này quả thực là không gì không làm.
“Tôi đổi phòng cho bọn họ, bọn họ rất vui vẻ!” Tả Khiêm Lẫm híp mắt cười, biểu lộ rất vô tội.
Tên chết tiệt!– Đây là tiếng lòng chung của Sơ Vân cùng Lãnh Tuyệt Dật!
“Ông chú, tôi sẽ chăm sóc Sơ Sơ, chú nên về phòng a, người lớn tuổi, việc nhiều, cẩn thận sáng mai dậy không nổi!” Lãnh Tuyệt Dật quyệt miệng, ngạo nghễ nhìn Tả Khiêm Lẫm.
“Yên tâm đi, tôi còn trẻ, không có những vấn đề kia, ngược lại tiểu quỷ cậu, không đi luyện tập còn có thể đuổi kịp ban nhạc ư? Cẩn thận bị đá ra!” Trong lời Tả Khiêm Lẫm tràn đầy nồng hậu.
“Không nhọc ông chú quan tâm!” Hai tay Lãnh Tuyệt Dật vòng trước ngực, tựa bên cạnh giá sách.
“Ha ha, vậy thôi.” Tả Khiêm Lẫm nhún nhún vai.
Sơ Vân ở một bên xem, đầu đầy hắc tuyến, cảm giác sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt, hai người này, quả thực như trẻ con mẫu giáo, gặp nhau liền tranh chấp so đo.
Không quan tâm hai con gà chọi đang khoe mào, Sơ Vân lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.
“Nhóc con!”
“Sơ Sơ!”
Hai người lại lần nữa hợp tấu, nhất tề ngăn cản Sơ Vân.
“Nhóc con, anh giúp em tắm, tay em bị thương, không nên dính nước.” Tả Khiêm Lẫm muốn rút quần áo Sơ Vân đang ôm.
“Sơ Sơ, tôi giúp cậu a.” Lãnh Tuyệt Dật cũng không rớt lại phía sau, “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cậu.” Nói xong, muốn đi vào phòng tắm.
“Không cần.” Sơ Vân nhanh chóng xuyên qua Tả Khiêm Lẫm, lướt qua Lãnh Tuyệt Dật, vượt lên trước chui vào phòng tắm, thừa dịp hai người không kịp phản ứng, lưu loát đóng cửa, khóa lại!
Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật bị giam bên ngoài, sửng sốt hai giây, sau đó mới kịp phản ứng, nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng gõ cửa.
“Nhóc con, không sợ tay em dính nước sao?” Tả Khiêm Lẫm lo lắng hỏi.
“Sơ Sơ, tay không đau ư?” Lãnh Tuyệt Dật nâng lông mày.
“Không sao, tôi có túi nhựa.” Thanh âm Sơ Vân sau cánh cửa truyền tới.
Ừm, nghĩ rất chu đáo!
Nghe tiếng nước bên trong, Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật lại nhìn nhau lần nữa, bất đắc dĩ than nhẹ, đành phải trở về chỗ chờ lệnh.
Trong phòng tắm, Sơ Vân ngâm mình, để nước cao đến cằm, từ miệng nhỏ thổi ra bọt khí, đồng thời ảo não than thở. Xem ra, cuộc sống sau này của cậu chắc chắc sẽ đặc sắc tới mức khiến cậu choáng váng, hoa mắt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook