Trọng Sinh Chi Cự Ái
Chương 1: Sống lại chi bi hài kịch

Cậu nghĩ, cậu vĩnh viễn không quên được ngày đông giá lạnh kia, quên không được nụ cười ấm áp giữa tuyết trắng của người kia, quên không được nhiệt độ hai tay ôm cậu của người kia!

“Đến đây, theo tôi về nhà!” Thanh âm vang vọng, người kia đứng đầu góc đường vươn tay với cậu, nụ cười nhu hòa cho cậu ánh sáng và cứu thục duy nhất.

Bởi vậy, yêu, vì một chút ôn nhu mà sinh, dần dần vươn cành lá, bao lấy toàn bộ thể xác và tinh thần của cậu!

Nhưng…

Hôm nay cậu mới biết được, năm đó người kia nhặt cậu về, chỉ là xuất phát từ kế hoạch, chỉ là lợi dụng những gì cậu đã trải qua, bồi dưỡng cậu trở thành công cụ tuyệt hảo cho sự nghiệp của hắn, hơn nữa còn là công cụ có thể bị thay thế bất kì lúc nào. Lời nói ôn nhu, bất quá là dầu bôi trơn để công cụ vận hành tốt mà thôi!

“Thân thể dơ bẩn kia sao xứng có được tình yêu của anh?” Trong thư phòng, người kia nói vậy với tình nhân, giọng điệu thờ ơ như nói về thứ đáng bỏ đi.

Bên ngoài thư phòng, cậu như bị sét đánh, toàn thân lạnh băng, chút hy vọng mỏng manh trong nội tâm vỡ vụn, tâm, nhanh chóng chìm vào vực sâu tăm tối. Thì ra là thế! Tám năm qua, đây là lý do người nọ không chạm vào mình ư? Mà ngay cả hôn môi cũng không, nhiều nhất chỉ là ôm.

Cậu yên lặng nở nụ cười gượng gạo, ngực rất đau, tuy nhiên nó không rơi lệ.

Dơ bẩn ư? Đúng a, thân thể này đã không biết bị bao nhiêu gã đàn ông tùy ý đùa giỡn, đã lưu lại vô số vết sẹo nhơ nhuốc, ngay mới hôm qua, vì một cuộc làm ăn lớn mà cậu thuận theo yêu cầu của người kia tiếp khách hàng đến hừng đông, trên người lại tăng thêm không ít vết thương.

Cố gắng chống đỡ thân thể vội vàng trở về, rất muốn nhìn thấy bóng dáng ngươi kia, nghe lời an ủi nhẹ nhàng của người kia, xua tan đi mỏi mệt và bực bội, không ngờ, nghe được là lời đánh giá lạnh băng như thế.

Bất quá, đó là kết luận vô cùng chính xác, ngươi ti tiện như cậu, sao xứng có được ấm áp và yêu thương?

Mà điều này cũng chẳng trách người khác, đều là lỗi của cậu, yêu người kia là sai, tin tưởng mình có thể yêu là sai, mong mỏi được yêu cũng là sai, đều là cậu đơn phương, sai càng thêm sai, cho nên mới có kết cục hôm nay? Như vậy, có thể o trở lại quỹ đạo, nên đã xong……

Hận ư? Không, chỉ là tuyệt vọng.

Ánh sáng cuối cùng trong lòng bị sương mù bao phủ, cậu vốn mất đi ý thức sinh tồn, chẳng qua giờ trở lại điểm xuất phát mà thôi! Năm đó, là ngày đông tuyết bay tán loạn, hôm nay, là hoàng hôn mưa bay đầy trời.

Gió biển phần phật lay động tay áo, mưa lất phất trên mái tóc hỗn độn, vách đá lởm chởm bên bờ biển giang đôi tay dịu dàng nghênh đón cậu, sóng nước cuồn cuộn như đang thấp giọng nỉ non: “Mau tới đi, nơi này vô cùng yên tĩnh, là thiên đường cho ngươi an giấc……”

Mưa ưu thương, tí tách rơi xuống, là bầu trời rơi lệ ư? Cậu đã sớm không còn lệ, chỉ có nụ cười khẽ bên môi.

Chào tạm biệt, gặp lại sau, tất cả……

Trong mưa, cậu như hồ điệp thoát xác, không chút do dự nhẹ nhàng nhảy xuống, thế nhưng nó bị bão tố vô tình xé nát đôi cánh yếu ớt, xinh đẹp, lại không cách nào bay lượn……

Không biết qua bao lâu, Liêu Y Phàm bất giác mở mắt ra. Đường nhìn mờ mịt sau một lúc mới dần dần rõ ràng, lọt vào tầm mắt là tấm màn xanh nhạt, trần nhà màu trắng cùng với túi thuốc nâu sẫm. Hương vị thuốc sát trùng bay vào chóp mũi, bên tai là tiếng vang của dụng cụ.

Nơi này là…… Bệnh viện? Mình…… Không chết ư?

Liêu Y Phàm cố sức quay đầu quan sát, mới phát giác phần cổ được cố định bằng cái gì đó, đưa tay sờ soạng, lập tức bị bàn tay của mình hù dọa, vội vàng nhìn kỹ!

Đây là cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên chưa trưởng thành, không thể nào là cánh tay của một người đàn ông 24 tuổi!

Chuyện gì xảy ra? Liêu Y Phàm sợ hãi, cậu lại giơ tay kia lên, lật lật vài cái, vẫn nhỏ và mảnh mai như thế, còn cố định kim tiêm, bởi vì cánh tay bị nâng lên mà máu trong túi truyền dịch đổ ngược lại.

Cái này, đây không phải tay của hắn, sao lại là tay của hắn! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhổ kim tiêm, dùng khuỷu tay cố sức khởi động nửa người trên, từ đầu đến lòng bàn chân, thân thể nhỏ gầy làm cậu mơ hồ. Cậu kéo chăn đơn trắng tinh xuống, đôi chân non nớt như đang cười nhạo cậu, xâm nhập tầm mắt cậu, chân phải còn băng bó thạch cao, bị treo trên cao.

Chắc chắc mình đang nằm mơ, chắc chắn!

Liêu Y Phàm thầm nghĩ, có lẽ tỉnh ngủ sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng hoàng lương (ý chỉ giấc một quá đẹp đẽ)! Nếu không, sao cậu có thể nhỏ đi trong vòng một đêm, thân thể này nhiều nhất chỉ mới 12, 13 tuổi, cậu không tin thời gian quay ngược lại vài chục năm?

Hơn nữa, quan trọng là, thân thể này không phải của cậu, từ lúc mười tuổi thân thể cậu đã không ngừng chồng chất những vết sẹo nhơ nhuốc, còn thân thể này hoàn toàn không có, trắng nõn trơn mềm giống như đậu hũ mới làm, bấm cái có thể ra nước.

Rốt cuộc mình làm sao vậy? Suy nghĩ của Liêu Y Phàm hỗn loạn, có lẽ phần cổ chân truyền đến đau đớn nhắc nhở cậu, cậu đang tỉnh táo, nhưng mà……

Cậu vẫn còn nhớ rõ mình tự sát, thân thể va vào vách đá, vô cùng đau đớn, cảm giác không thở nổi khi trầm xuống biển sâu vẫn khắc trong đầu cậu, tuy nhanh chóng rơi vào bóng tối, không còn nhớ được gì, nhưng không thể nào xảy ra chuyện huyền bí như vậy được?

Mình chết đi sống lại sao? Hơn nữa, sống lại trong thân thể một thiếu niên non nớt!

“Loảng xoảng!” Bình hoa rơi xuống đất vỡ toang, thanh âm kinh động đến Liêu Y Phàm, cậu cố sức nghiêng đầu, liền thấy một phụ nữ tóc hoa râm đứng ở cửa ra vào, run rẩy môi, nhìn cậu, kích động đỏ vành mắt.

“Y, bác sĩ! Bác sĩ! Tiểu Y tỉnh, bác sĩ, Tiểu Y tỉnh rồi.” Người phụ nữ đều quên trên giường bệnh có chuông, liền xoay người chạy ra, hướng hành lang hô to, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào!

Bước chân lộn xộn nhanh chóng truyền đến, vài giây sau, các bác sĩ liền xông ào vào phòng bệnh, vây quanh Liêu Y Phàm.

“Tiểu Luyến Y, tỉnh rồi, cảm giác thế nào?” Một bác sĩ đeo kính cười hỏi, cưỡng chế Liêu Y Phàm nằm xuống. Lúc này Liêu Y Phàm thân đơn lực mỏng, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó mờ mịt nhìn các bác sĩ vây quanh.

Vừa rồi, bác sĩ đeo kính gọi mình là “Tiểu Luyến Y”, không sai? Quả nhiên thân thể này không phải mình.

“A, đúng rồi, bây giờ Tiểu Luyến Y còn chưa thể mở miệng, bởi vì nơi này bị thương!” Bác sĩ đeo kính khẽ vuốt cổ Liêu Y Phàm, “Nhưng không sao, vài ngày có thể khôi phục, đừng cố gắng nói chuyện!”

“Tiểu Luyến Y, để chúng ta kiểm tra qua một chút!” Một vị bác sĩ khác lấy dụng cụ ra, kiểm tra phản xạ thần kinh của Liêu Y Phàm, cậu cũng ngoan ngoãn phối hợp, tuy nhiên chân bị lăn qua lăn lại càng đau đớn! Bất quá, cậu đã sớm quen với đau đớn!

“Được rồi, rất tốt!” Bác sĩ đeo kính cười cười, xoa đầu Liêu Y Phàm, sau đó nói với người phụ nữ đứng cuối giường: “Bà Lâm, Tiểu Luyến Y đã không sao, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, qua ít ngày sẽ bình phục!”

“Cám ơn, cám ơn!” Người phụ nữ vui sướng mà rơi lệ, bà cũng chẳng quan tâm đến việc lau đi, vội bước tới đầu giường, nâng cánh tay run rẩy, như đang vuốt ve bảo bối trân quý, nhẹ nhàng xoa gò má Liêu Y Phàm.

Liêu Y Phàm theo phản xạ muốn tránh, thế nhưng không kịp, một khắc sau đó, cậu cảm nhận được bàn tay khô ráo mà ấm áp, có chút ngây ngẩn cả người, cảm giác này, như là mùa đông năm đó cảm nhận được ấm áp duy nhất!

“Cám ơn trời đất, Tiểu Y, rốt cục cháu đã tỉnh lại!” Người phụ nữ lấy tay lau đi lệ không ngừng chảy xuống, kích động tới mức chân đứng không vững, “Tiểu Y đã ngủ lâu rồi, trường học cũng không đi!” Cầm tay Liêu Y Phàm, người phụ nữ bắt đầu nói linh tinh.

Liêu Y Phàm không cách nào nói, chỉ có thể lẳng lặng nghe. Như vậy, mình được sống thêm lần nữa? Mình không còn là Liêu Y Phàm dơ bẩn, không cần làm người nhẫn nhục dùng sắc hầu hạ kẻ khác, cũng không cần tuyệt vọng lưu luyến tình yêu? Cuộc sống mới…… Cậu có mơ ước xa vời không?

Người phụ nữ vẫn lảm nhảm, cậu căn bản không chú ý nghe, trên tay truyền đến ấm áp, Liêu Y Phàm cảm thấy buồn ngủ dâng lên, sau đó chẳng biết ngủ từ lúc nào!

Cậu càng không biết, khi cậu ngủ một lần nữa, đã dọa người phụ nữ và các bác sĩ chết khiếp, sau khi kiểm tra phát hiện cậu đúng là chỉ ngủ, mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng, ông trời có vẻ thích đũa giỡn.

Liêu Y Phàm không thể ngờ, khi cậu mở mắt lần nữa thì thấy, ngồi bên cậu không phải người phụ nữ kia, cũng không phải bác sĩ hay y tá, mà là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, khuôn mắt đã sớm khắc sâu vào xương tủy cậu.

Người đàn ông cậu yêu hơn 9 năm, người cứu cậu vào mùa đông lạnh lẽo năm đó, rồi lại lần nữa đẩy cậu vào vực sâu tuyệt vọng, Thiệu Mục Vân, hắn đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

“Luyến Y, em đã tỉnh?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu khỏi tờ báo, trên mặt là vẻ ôn nhu như nước mà Liêu Y Phàm cảm thấy vô cùng lạ lẫm cùng chói mắt.

Liêu Y Phàm rùng mình, đồng tử không tự chủ được mà co rút lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương