Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ
-
2: Bị Quý Ám
Có thể tới võ trường, phần lớn đều là người thô bỉ, lời nói cũng bất kham thô tục, không thể nào xuôi tai.
Lận Huyền Chi mở đôi mắt đầy huyết, thân thể quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hắn đều như là tan rã, xương cốt trên đùi không còn độ cung linh hoạt, hiễn nhiên đã bị bẻ gãy.
Nhưng Lận Huyền Chi vẫn gian nan như cũ mà đem đầu chuyển tới mặt thiếu niên bên kia.
– “Ta có tiền ta có tiền, một ngàn kim, chuộc ca ca ta!” Thiếu niên kêu, rồi vội vàng đem một kim phiếu nhét vào trong tay quản sự võ đấu trường.
Quản sự nhíu mày, híp mắt nhìn kim phiếu.
Yến Thiên Ngân sợ quản sự không thu, có chút thấp thỏm mà nói:
– “Ngươi từng nói qua, một ngàn kim là ca ca ta có thể rời đi, không thể lật lọng!”
– “Mao đầu tiểu tử, gấp cái gì? Ta có nói không thu sao? Đi đi, đứng sang một bên, đừng ở chỗ này chiếm không khí của ta.”
Quản sự không kiên nhẫn mà xua đuổi Yến Thiên Ngân, cúi đầu nhìn ấn ký trên mặt kim phiếu, khóe môi lộ ra một nụ cười xảo trá, đem kim phiếu thu vào túi trữ vật.
Tiểu tử này lại có biện pháp kiếm được tiền, bất quá, phỏng chừng là tiền áp đáy hòm của Lận Huyền Chi.
Quản sự lúc này mới vẫy vẫy tay, đối với tùy tùng bên cạnh nói mấy câu.
Lát sau, thực nhanh liền có người lên sân khấu tuyên bố:
– “Tràng tỷ thí Lận Huyền Chi cùng Ngô Khánh Tông, Ngô Khánh Tông thắng lợi!”
Tuyên bố vừa xong, một bóng dáng của thiếu niên dáng người nhỏ gầy sử dụng tay chân vọt lên đài.
Nhưng động tác của hắn có chút chậm chạp, chân trái không dùng được nhiều lực.
Yến Thiên Ngân đầy mặt nôn nóng mà quỳ gối bên người Lận Huyền Chi, nhìn huynh trưởng người đầy màu máu, đã lan xuống bạch y, không biết nên lau như thế nào.
Yến Thiên Ngân đã gặp qua bộ dáng bị thương của Lận Huyền Chi, nhưng hắn chưa từng thấy bộ dạng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Lận Huyền Chi không phải là muốn chết chứ?
Yến Thiên Ngân nhíu mày thật sâu, mặt đầy vết nứt màu đen, thoạt nhìn càng khủng bố.
Lúc này Yến Thiên Ngân hoàn toàn không có nghĩ tới, trên người hắn còn nợ năm trăm kim, không biết kiếm tiền như thế nào để trả!
Đôi mắt Yến Thiên Ngân ẩn ẩn đỏ lên không biết là vì lo lắng quá mức hay là vì nhìn huynh trưởng bị thương thành như vậy.
Hai cánh tay hắn bắt đầu ôm Lận Huyền Chi, muốn đem hắn kéo lên lưng.
Thần trí Lận Huyền Chi dần dần thanh tỉnh, hắn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc khác hẳn với thiếu niên thường nhân gầy yếu, bất giác mũi đau xót, trong lòng có thể nói là chua ngọt đắng cay ngũ vị trần tạp, trái tim cũng hung hăng như là bị búa tạ đập.
– “Đã sắp mười ba, sao còn có thể tùy ý khóc nhè?” Lận Huyền Chi gian nan nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt Yến Thiên Ngân đang nước mắt lưng tròng ở trước mặt, lộ ra một nụ cười thực lòng, nói:
– “Đi, chúng ta về nhà.”
Yến Thiên Ngân đầu tiên là nặng nề gật đầu, sau đó nhìn Lận Huyền Chi ngây ngẩn cả người ——
Ca ca Hắn, vừa rồi sờ mặt hắn, còn nói cùng hắn về nhà?
Này không phải là bị quỷ ám chứ?
Hoặc là bị người đoạt xá?!
Lận Huyền Chi chống đỡ thân mình đau đớn, một cánh tay đặt trên vai gầy Yến Thiên Ngân để chống đỡ, trọng lượng đại bộ phận thân thể đều dựa vào Yến Thiên Ngân, ở trong ánh mắt mọi người tràn ngập các loại ý vị khác nhau, sắc mặt hắn thản nhiên mà một chân què hướng phía dưới đài mà đi xuống.
Còn Yến Thiên Ngân còn ở trong trạng thái ngây ngốc, đang đắm chìm trong lời nói ôn nhu đối với hắn của Lận Huyền Chi, trong lòng hắn còn không thể tự kềm chế kích thích..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook