Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
-
Chương 53
Lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng chậm rãi xoa lên bắp đùi non giữa hai chân của Bạch Luyện Hoa.
Bạch Luyện Hoa nằm ở trên người của Phó Kinh Hồng khẽ thở dồn dập, ánh mắt mê ly.
Phó Kinh Hồng lại bắt đầu chậm rãi xoa nắn lên nơi đang khẽ ngẩng đầu của Bạch Luyện Hoa, vừa híp đôi mắt lại chôn giấu tâm tình.
– Ừm… Sư huynh…
Tình cảnh bây giờ, đang có mỹ nhân tự động chui vào trong ngực của mình, nếu là kiếp trước, thì đại khái là y đã lập tức đè lên trên người của tiểu sư đệ ‘ấy ấy’ thế kia, rồi thế này đi…
Nhưng mà hiện tại, dù tiểu sư đệ đang bày ra mỹ cảnh hoạt sắc sinh hương, hai vạt áo trắng như tuyết bán mở, trên mảng da thịt trơn mịn đang hiện ra một tầng màu hồng nhạt, ánh mắt lại mê ly, đang nằm gọn ở trên người của y, nhưng đến một tia phản ứng ham muốn ở trong cơ thể của y cũng không có nữa là.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa cúi đầu, mấy sợi tóc liền rũ xuống, che khuất đi vẻ mặt mê loạn của hắn, hơi thở đang dần dần nóng rực đang phả vào bên tai của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng buông mí mắt xuống, nhưng trong tay vẫn tiếp tục động tác kia.
Chuyện này…
Rốt cuộc là tại sao đây?
Nếu nói là do y đã sớm không ôm tâm tư gì với tiểu sư đệ nữa, nên tâm của y mới sẽ phẳng lặng như mặt nước…
Nhưng mà cơ thể cũng không nên, không có một chút phản ứng chút nào cả a!
Chẳng lẽ, đây là di chứng do độc của thư độc trùng để lại sao?
Phó Kinh Hồng âm thầm hoảng sợ, nhất thời, trong tay không nhịn được mà dùng sức.
Bạch Luyện Hoa bỗng rên khẽ lên một tiếng, lập tức cố nén lại ý định sắp cao trào.
Hắn nhịn xuống một lúc, mới cúi đầu, hôn nhẹ lên sư huynh của hắn. Nhưng nhìn thấy Phó Kinh Hồng vẫn đang bày ra một bộ mặt xuất thần, khiến hắn không khỏi có chút bất mãn, nhất thời, thẳng tắp sống lưng, đẩy cả người về trước.
– Sư huynh…
Phó Kinh Hồng nghĩ tới kết cục, sau này đến cả đời, bản thân của y đều chỉ có thể muốn nằm dưới thân của nam nhân khác. Khiến cho y không khỏi thấy được một vùng tối tăm ngay ở trước mắt, cảm giác như không có gì lưu luyến để sống tiếp được nữa.
Không thể như vậy được.
Độc của thư độc trùng đã được giải. Tình trạng bây giờ, nhất định, chỉ là tạm thời mà thôi.
Phó Kinh Hồng cắn răng tự an ủi lấy mình, nhưng trong lòng lai bi thương một mảng.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa thấp giọng nỉ non gọi Phó Kinh Hồng. Nhưng vẫn thấy Phó Kinh Hồng trước sau như một bộ dáng đang xuất thần, đến cả động tác ở trong tay cũng dần dần chậm lại, thì càng khiến hắn thêm bất mãn.
Hắn thấp giọng khẽ gọi hai tiếng, thấy Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa hoàn hồn, liền tự mình cúi đầu, hôn một cái lên cằm của Phó Kinh Hồng.
Nhưng Phó Kinh Hồng cứ không thể nào tự kiềm chế được mình mà tâm thần vẫn đang đắm chìm trong bi thống.
Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng không có phản ứng, liền cẩn thận từng li từng tí mà duỗi ra đầu lưỡi, tiếp tục liếm láp chiếc cằm của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng lại vẫn cứ không có phản ứng nào cả.
Bạch Luyện Hoa liền nổi lên can đảm, từ từ liếm một đường từ trên cần cổ của Phó Kinh Hồng xuống dưới.
Mãi đến tận khi Bạch Luyện Hoa khẽ cắn lên trên xương quai xanh của Phó Kinh Hồng, ở trong cảm giác có chút đau nhói, Phó Kinh Hồng mới chịu hồi phục lại tinh thần.
Bạch Luyện Hoa thấp giọng thở hổn hển, cách hai tầng vải vóc, Phó Kinh Hồng cũng có thể cảm nhận được phản ứng rõ rệt của phân thân này.
Lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng đã sớm buông ra, nhưng vẫn còn có loại xúc cảm dính dấp, chán ghét.
Trên thân của người trước mặt, trang phục nội y đã ngổn ngang, ánh mắt mê ly, nhưng lại khiến cho Phó Kinh Hồng bi ai phát hiện ra rằng, quả nhiên, đến một chút phản ứng, y cũng đều không có a.
– Sư huynh, giúp đệ…
Bạch Luyện Hoa vô thức mà nỉ non, theo bản năng mà sống lưng thẳng tắp lên, dẫn theo, nơi nào đó ở phía dưới của hắn, cư nhiên, đột ngột đâm đến giữa hai chân của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng sững sờ, nhận ra được Bạch Luyện Hoa vẫn còn muốn tiếp tục thẳng lưng, đẩy sâu đến nữa. Y lập tức hừ lạnh lên một tiếng. Thừa dịp, ý thức của Bạch Luyện Hoa vẫn còn mê ly, đột ngột, y bật người lên đè Bạch Luyện Hoa xuống giường.
Nhất thời, Bạch Luyện Hoa vẫn còn mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn y, trong đôi con ngươi long lanh tựa hồ như đang mang theo hơi nước.
Phó Kinh Hồng bày ra sắc mặt âm trầm, ngồi lên trên vòng eo của hắn.
Bạch Luyện Hoa khó hiểu, nhìn chằm chằm y.
Nhìn Bạch Luyện Hoa, Phó Kinh Hồng bỗng nở nụ cười, thừa dịp Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang ngây người, bất thình lình, đưa tay đến mạnh mẽ ngắt một cái lên nơi vẫn còn đang giương cao dưới lớp vải vóc kia.
Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa gào lên một tiếng, cả viền mắt đều đã ửng hồng lên.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng, nói:
– Lần sau, đệ lại dám quấy rầy giấc ngủ ngon của sư huynh, hừ…
Bạch Luyện Hoa cực kì đáng thương mà nhìn Phó Kinh Hồng một lát, mới lẳng lặng mà gật gật đầu, hắn liền trở mình, che đi tiểu liên hoa đã bị nội thương.
Phó Kinh Hồng sắc mặt khó chịu, nhìn Bạch Luyện Hoa cuộn mình ở trong góc tối, trong lòng lại càng thêm bi thương.
Trong cơ thể của y thì vẫn còn độc tàn dư của thư độc trùng.
Còn bên ngoài thì lại luôn có sư đệ đang trừng mắt nhìn chằm chằm y…
Lẽ nào, thật sự là đã định một đời một kiếp này, y vốn không thể vươn mình lại hay sao?
Phó Kinh Hồng nhìn tua rua trên mạn giường, chỉ cảm thấy một mảng tương lai tối tăm.
*
Phó Kinh Hồng mang theo tâm sự đầy bụng, dần dần thiếp đi, cư nhiên lại có thể ngủ say đế gần tới hừng đông, nhưng khi y thức dậy mới biết thời gian này đã là giữa trưa.
Y mơ mơ màng màng bò người lên, chỉ nhìn thấy tiểu sư đệ ngồi ở trên ghế, cứ sợ sệt mà nhìn y. Mà không thấy tung tích của nhị sư đệ đâu cả. Tựa hồ như là nhìn ra được sự nghi hoặc của Phó Kinh Hồng, tiểu sư đệ e dè nói:
– Nhị sư huynh, hắn đi mua đồ rồi… Thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Phó Kinh Hồng gật đầu, biểu thị là y đã biết rồi.
Y chỉ đơn giản rửa mặt qua một cái, liền ngồi xuống trước bàn, uống vào một hớp trà, giữa bàn vẫn còn bày một cái dĩa bánh màn thầu, cùng với mấy dĩa ăn sáng đơn giản.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Luyện Hoa, nói:
– Chúng ta xuống dưới sảnh, dùng bữa đi.
Bạch Luyện Hoa sợ sệt liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, hỏi:
– Vì sao a? Chúng ta đã gọi thức ăn…
Phó Kinh Hồng lắc đầu một cái, nói:
– Ngoại trừ thanh lâu ra, thì khách điếm cũng chính là một nơi dễ dàng nghe ngóng được nhiều tin tức nhất đi. Chúng ta xuống ngồi một lát xem đã. Nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó thì sao.
Trên thoại bản vốn đều viết như vậy đi.
– Há, hóa ra là như vậy sao.
Bạch Luyện Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
– Ân, đi thôi.
Phó Kinh Hồng thâm trầm nói.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn chính là, ngồi ở phía dưới, vốn có thật nhiều cảnh tượng náo nhiệt có thể xem nha…
Không biết là, Liễu Nhàn Cầm ngày hôm qua, có còn ở đây nữa hay không đây?
Phó Kinh Hồng đi xuống lầu, liếc mắt nhìn qua một vòng quanh sảnh khách điếm liền nhìn thấy Liễu Nhàn Cầm đang ngồi một mình ở một bàn.
Hầu như bàn ghế ở bên dưới đều đã ngồi đầy người, phi thường náo nhiệt, tất nhiên, dáng vẻ của Liễu Nhàn Cầm lại là người nổi bật khiến cho mọi người chú ý nhất rồi đi.
Phó Kinh Hồng đảo mắt lướt nhanh qua đám người đang ngồi ở trong sảnh khách điếm này, mới phát hiện ra phần lớn đám người này đều mang theo đao bên người. Nhìn liền biết rõ đám người ô hợp này, đều đang đi đến Thượng Tắc Sơn mà tham gia cuộc tỉ thí võ lâm minh hội.
Trong đám người này, có rất nhiều người đều bày ra một bộ mặt hung thần ác sát, tản ra sát khí. Cho nên, đương nhiên là Liễu Nhàn Cầm mặc một thân bạch y liền cực kì nổi bật khiến cho người khác phải chú ý đến đi.
Hắn vẫn là một bộ mặt bình tĩnh ngồi ở bên một cái bàn gỗ, ôm cầm đặt ở trên đầu gối, bạch y như tuyết, không vướng phải một hạt bụi nhỏ nào.
Phó Kinh Hồng nhìn qua Liễu Nhàn Cầm đang tản ra khí chất bất phàm một lát, khiến y không khỏi quay đầu, lại liếc mắt nhìn đến Bạch Luyện Hoa đang đứng ở bên cạnh mình.
… Đều cùng mặc một bộ bạch y, nhưng làm sao mà khí chất của cả hai lại kém xa nhau đến vậy đây?
Tiểu sư đệ dùng ánh mắt vô tội nhìn lại y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, liền tiếp tục bước xuống dưới.
Hầu như trên sảnh đường của khách sạn đều đã đầy người, chỉ có mỗi chiếc bàn của Liễu Nhàn Cầm đang ngồi mới còn ghế trống.
Cho nên, Phó Kinh Hồng ngừng lại một chút, mới đi về phía Liễu Nhàn Cầm.
– Đã không còn ghế nào trống nữa… Liễu công tử sẽ không ngại cho bọn ta chen chúc ngồi cùng bàn một lát thôi, có được không a?
Liễu Nhàn Cầm giương mắt nhìn lướt qua hai người Phó Kinh Hồng cùng với Bạch Luyện Hoa một lượt, cũng không nói là được, mà cũng không nói là không được.
Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười nhìn hắn, tiếp đó, lại ngồi xuống.
Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng ngồi xuống, cũng liền ngồi xuống theo.
Phó Kinh Hồng vừa gọi tiểu nhị bưng món ăn lên, vừa đánh giá đám người đang ngồi ở xung quanh.
Y hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy gã đại hán của ngày hôm qua.
Đang ngồi bên cạnh đại hán kia, có mấy hán tử khác, tuy thoạt nhìn khá là nhanh nhẹn nhưng phỏng chừng cũng chỉ có võ công thường thường như đại hán kia mà thôi, không có gì phải lo lắng cả.
Ở đây, kẻ có võ công cao nhất, chỉ sợ lại là người mà y vốn nhìn không thấu, Liễu Nhàn Cầm này đi.
Phó Kinh Hồng cúi đầu uống một hớp trà, che giấu đi ánh mắt dò xét của y.
Nếu danh tiếng của Liễu Nhàn Cầm cùng với đám người Ôn Như Ngọc vang xa, thì tất nhiên là võ công của hắn vốn là không thấp rồi đi…
Y đã từng thấy Ôn Như Ngọc xuất ra thân thủ, chỉ là không biết, để Liễu Nhàn Cầm so tài với Ôn Như Ngọc mà nói, thì võ công của ai mới là người cao hơn đôi chút đây?
Tuy rằng, xuôi theo trí nhớ của kiếp trước, đến cuối cùng, Ôn Như Ngọc vẫn trở thành minh chủ võ lâm. Thế nhưng, y luôn cảm thấy, võ công của người ở trước mắt này, lại sâu không lường được.
Gã đại hán nào đó vừa nốc một hơi, ừng ực mà uống xong cả một chén rượu, liền đặt mạnh cái chén xuống bàn vang vọng một tiếng, tầm mắt lại nhìn lướt qua một vòng đám người ở trong khách điếm, liền mở miệng nói lớn:
– Tham gia võ lâm minh hội lần này, lại chỉ vài ba loại mặt hàng này thôi sao, hừ…
Nhất thời, đám người ở xung quanh đều im ắng lại. Lập tức, gã đại hán kia liền bày ra bộ dạng dương dương tự đắc mà nhìn lướt qua bọn họ một vòng, tựa hồ như rất hài lòng là vẻ mặt kinh sợ của đám người xung quanh đều là do câu nói thị uy của gã tạo nên. Gã liền không kiêng kị liền nói:
– Hừ. Một đám chuột nhắt nhát gan!
Một đại hán râu quai nón lập tức vỗ bàn mà bật người lên, giận dữ quát lên:
– Ngươi nói cái gì!
Đại hán kia lườm gã râu quai nón một cái, nói:
– Có bản lĩnh liền lên!
– Đánh thì liền đánh!
*
Bên đây, Phó Kinh Hồng chỉ vừa mới cắn một ngụm lên bánh hoa quế…
Tuy rằng, đây chỉ một khách điếm nhỏ, nhưng mà tiểu nhị lại luôn cười híp mắt, đề cử bánh hoa quế này.
Quả nhiên là hương vị không tệ. Ngọt mà không ngán, vừa vào miệng liền tan ra.
Bất thình lình, một vò rượu đang bay về phía bàn bên này của ba người họ.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền nghiêng đầu tránh đi, vò rượu liền đập lên trên sàn nhà, vỡ nát chia năm xẻ bảy.
Y nhíu nhíu mày.
*
Nhưng bên kia vẫn đang diễn ra đấu đá đến khí thế ngất trời.
“Được!”
“Cố gắng!”
“Đánh thật hay!”
“Đạp ngã hắn đi!”
“Hầu tử thâu đào!”
“…”
Quần chúng cũng đang vây xem đến khí thế ngất trời.
*
Đến ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn nữa a!
Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, đành chấp nhận số phận mà cắn một ngụm lên cái bánh màn thầu trong tay của mình.
Y lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Liễu Nhàn Cầm.
Người luôn mặc một thân bạch y ở rước mắt này, vẫn luôn bình tĩnh như lúc ban đầu, tựa hồ như hoàn toàn không để ý đến trò khôi hài đang diễn ra ở xung quanh, chỉ là buông mí mắt xuống, duỗi năm ngón tay trắng nõn, thon dài chậm rãi vân vê mấy sợi dây đàn.
Bên kia, ngọn lửa chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, mấy vò rượu bị quăng ném tứ tung vang lên tiếng đùng đùng bể nát rớt xuống ở cũng một chỗ, đến cả chén dĩa đồ ăn trên mấy bàn xung quang cũng đã bị quét qua, đổ tháo, rơi vỡ rải rác ở trên mặt đất, mấy chiếc bàn ghế đều đã bị bẻ gãy.
Chỉ thấy gã râu quai nón liền hét lớn một tiếng, giơ lên một cái bàn lên, ném về phía gã đại hán kia.
Gã đại hán kia nhấc chân lên, liền đá cái bàn kia đang lơ lửng ở trong không trung lại quay về bên phía gã râu quai nón. Ngay lập tức, gã râu quai nón liền vọt người lên, đá cái bàn kia bay về phía ba người của Phó Kinh Hồng bên này.
Phó Kinh Hồng vừa cắn một ngụm lớn bánh màn thầu, vẫn còn chưa kịp đến nuốt xuống, liền nhìn thấy cái bàn kia càng lúc càng bay đến gần.
– Sư huynh!
Bạch Luyện Hoa đang muốn đứng lên. Nhưng Liễu Nhàn Cầm lại càng nhanh tay hơn…
Nhất thời, năm ngón tay thon dài của hắn đang đặt ở trên dây đàn vừa nhúc nhích, chỉ kịp nghe một tiếng đàn vang lên
“Tưng ——”
… Ngay lập tức, ở trên không trung, cái bàn kia liền vỡ thành vô số khối.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người, xoay mặt về, khẽ mỉm cười nhìn Liễu Nhàn Cầm, giấu đi chiếc đũa đang cầm ở trên hai ngón đầu tay.
Liễu Nhàn Cầm vẫn có chút cúi đầu như cũ, năm ngón tay hơi đè lên trên dây đàn.
Dù cho hai gã đại hán có lại làm càn đến đâu, cũng tự biết được người trước mắt này, tuyệt đối là cao thủ, liền không dám gây chuyện nữa, tầm mắt lại nhìn thấy bàn tay của Liễu Nhàn Cầm vẫn không rời khỏi cầm. Cả hai nhanh chân, vội vã lùi mấy bước về sau, cả người đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Liễu Nhàn Cầm cũng không hề ngẩng đầu lên, nhìn đến hai gã, càng khiến cho gã râu quai nón thêm nơm nớp, lo sợ hô lên một tiếng
– Hảo hán tha mạng.
Thì, hai chân đã lập tức run cầm cập mà điên cuồng chạy, lao ra khỏi khách điếm.
Tuy còn một gã khác cũng sợ sệt gần như vậy, thế nhưng rốt cuộc, gã vẫn không hề bỏ chạy, chỉ là chùi đi mồ hôi lạnh, tìm đến một cái bàn xa nhất mà ngồi xuống.
Nhất thời, trong khách điếm, đám người còn lại đều hoàn toàn im lìm.
Trong chốc lát, vẫn thấy Liễu Nhàn Cầm không còn làm ra động tác nào khác nữa. Lúc này, đám người này mới cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xuống, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.
Âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, tựa hồ như là sợ kinh động ai đó vậy.
Rốt cuộc, Liễu Nhàn Cầm đã ngẩng đầu lên, chậm rãi giơ tay ra…
Nhất thời, bầu không khí xì xào ở trong khách điếm, lại hoàn toàn căng thẳng, im lìm.
Chỉ thấy Liễu Nhàn Cầm cầm lên chén trà đang để ở trên bàn, đưa tới bên mép, nhấp một miếng.
Chốc lát sau, bầu không khí im lìm trong khách điếm, mới chậm rãi khôi phục lại chút âm thanh xì xào.
Ngồi ở một bên, Phó Kinh Hồng nhìn thấy cảnh này, liền buồn cười, khóe miệng không nhịn được mà uốn cong lên.
Ngồi đối diện y, Liễu Nhàn Cầm chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ, trong tâm lại căng thẳng không thôi.
Mà, bên kia, Liễu Nhàn Cầm cũng đã cúi đầu, nhẹ nhàng uống một hớp trà
Bạch Luyện Hoa nằm ở trên người của Phó Kinh Hồng khẽ thở dồn dập, ánh mắt mê ly.
Phó Kinh Hồng lại bắt đầu chậm rãi xoa nắn lên nơi đang khẽ ngẩng đầu của Bạch Luyện Hoa, vừa híp đôi mắt lại chôn giấu tâm tình.
– Ừm… Sư huynh…
Tình cảnh bây giờ, đang có mỹ nhân tự động chui vào trong ngực của mình, nếu là kiếp trước, thì đại khái là y đã lập tức đè lên trên người của tiểu sư đệ ‘ấy ấy’ thế kia, rồi thế này đi…
Nhưng mà hiện tại, dù tiểu sư đệ đang bày ra mỹ cảnh hoạt sắc sinh hương, hai vạt áo trắng như tuyết bán mở, trên mảng da thịt trơn mịn đang hiện ra một tầng màu hồng nhạt, ánh mắt lại mê ly, đang nằm gọn ở trên người của y, nhưng đến một tia phản ứng ham muốn ở trong cơ thể của y cũng không có nữa là.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa cúi đầu, mấy sợi tóc liền rũ xuống, che khuất đi vẻ mặt mê loạn của hắn, hơi thở đang dần dần nóng rực đang phả vào bên tai của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng buông mí mắt xuống, nhưng trong tay vẫn tiếp tục động tác kia.
Chuyện này…
Rốt cuộc là tại sao đây?
Nếu nói là do y đã sớm không ôm tâm tư gì với tiểu sư đệ nữa, nên tâm của y mới sẽ phẳng lặng như mặt nước…
Nhưng mà cơ thể cũng không nên, không có một chút phản ứng chút nào cả a!
Chẳng lẽ, đây là di chứng do độc của thư độc trùng để lại sao?
Phó Kinh Hồng âm thầm hoảng sợ, nhất thời, trong tay không nhịn được mà dùng sức.
Bạch Luyện Hoa bỗng rên khẽ lên một tiếng, lập tức cố nén lại ý định sắp cao trào.
Hắn nhịn xuống một lúc, mới cúi đầu, hôn nhẹ lên sư huynh của hắn. Nhưng nhìn thấy Phó Kinh Hồng vẫn đang bày ra một bộ mặt xuất thần, khiến hắn không khỏi có chút bất mãn, nhất thời, thẳng tắp sống lưng, đẩy cả người về trước.
– Sư huynh…
Phó Kinh Hồng nghĩ tới kết cục, sau này đến cả đời, bản thân của y đều chỉ có thể muốn nằm dưới thân của nam nhân khác. Khiến cho y không khỏi thấy được một vùng tối tăm ngay ở trước mắt, cảm giác như không có gì lưu luyến để sống tiếp được nữa.
Không thể như vậy được.
Độc của thư độc trùng đã được giải. Tình trạng bây giờ, nhất định, chỉ là tạm thời mà thôi.
Phó Kinh Hồng cắn răng tự an ủi lấy mình, nhưng trong lòng lai bi thương một mảng.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa thấp giọng nỉ non gọi Phó Kinh Hồng. Nhưng vẫn thấy Phó Kinh Hồng trước sau như một bộ dáng đang xuất thần, đến cả động tác ở trong tay cũng dần dần chậm lại, thì càng khiến hắn thêm bất mãn.
Hắn thấp giọng khẽ gọi hai tiếng, thấy Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa hoàn hồn, liền tự mình cúi đầu, hôn một cái lên cằm của Phó Kinh Hồng.
Nhưng Phó Kinh Hồng cứ không thể nào tự kiềm chế được mình mà tâm thần vẫn đang đắm chìm trong bi thống.
Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng không có phản ứng, liền cẩn thận từng li từng tí mà duỗi ra đầu lưỡi, tiếp tục liếm láp chiếc cằm của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng lại vẫn cứ không có phản ứng nào cả.
Bạch Luyện Hoa liền nổi lên can đảm, từ từ liếm một đường từ trên cần cổ của Phó Kinh Hồng xuống dưới.
Mãi đến tận khi Bạch Luyện Hoa khẽ cắn lên trên xương quai xanh của Phó Kinh Hồng, ở trong cảm giác có chút đau nhói, Phó Kinh Hồng mới chịu hồi phục lại tinh thần.
Bạch Luyện Hoa thấp giọng thở hổn hển, cách hai tầng vải vóc, Phó Kinh Hồng cũng có thể cảm nhận được phản ứng rõ rệt của phân thân này.
Lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng đã sớm buông ra, nhưng vẫn còn có loại xúc cảm dính dấp, chán ghét.
Trên thân của người trước mặt, trang phục nội y đã ngổn ngang, ánh mắt mê ly, nhưng lại khiến cho Phó Kinh Hồng bi ai phát hiện ra rằng, quả nhiên, đến một chút phản ứng, y cũng đều không có a.
– Sư huynh, giúp đệ…
Bạch Luyện Hoa vô thức mà nỉ non, theo bản năng mà sống lưng thẳng tắp lên, dẫn theo, nơi nào đó ở phía dưới của hắn, cư nhiên, đột ngột đâm đến giữa hai chân của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng sững sờ, nhận ra được Bạch Luyện Hoa vẫn còn muốn tiếp tục thẳng lưng, đẩy sâu đến nữa. Y lập tức hừ lạnh lên một tiếng. Thừa dịp, ý thức của Bạch Luyện Hoa vẫn còn mê ly, đột ngột, y bật người lên đè Bạch Luyện Hoa xuống giường.
Nhất thời, Bạch Luyện Hoa vẫn còn mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn y, trong đôi con ngươi long lanh tựa hồ như đang mang theo hơi nước.
Phó Kinh Hồng bày ra sắc mặt âm trầm, ngồi lên trên vòng eo của hắn.
Bạch Luyện Hoa khó hiểu, nhìn chằm chằm y.
Nhìn Bạch Luyện Hoa, Phó Kinh Hồng bỗng nở nụ cười, thừa dịp Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang ngây người, bất thình lình, đưa tay đến mạnh mẽ ngắt một cái lên nơi vẫn còn đang giương cao dưới lớp vải vóc kia.
Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa gào lên một tiếng, cả viền mắt đều đã ửng hồng lên.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng, nói:
– Lần sau, đệ lại dám quấy rầy giấc ngủ ngon của sư huynh, hừ…
Bạch Luyện Hoa cực kì đáng thương mà nhìn Phó Kinh Hồng một lát, mới lẳng lặng mà gật gật đầu, hắn liền trở mình, che đi tiểu liên hoa đã bị nội thương.
Phó Kinh Hồng sắc mặt khó chịu, nhìn Bạch Luyện Hoa cuộn mình ở trong góc tối, trong lòng lại càng thêm bi thương.
Trong cơ thể của y thì vẫn còn độc tàn dư của thư độc trùng.
Còn bên ngoài thì lại luôn có sư đệ đang trừng mắt nhìn chằm chằm y…
Lẽ nào, thật sự là đã định một đời một kiếp này, y vốn không thể vươn mình lại hay sao?
Phó Kinh Hồng nhìn tua rua trên mạn giường, chỉ cảm thấy một mảng tương lai tối tăm.
*
Phó Kinh Hồng mang theo tâm sự đầy bụng, dần dần thiếp đi, cư nhiên lại có thể ngủ say đế gần tới hừng đông, nhưng khi y thức dậy mới biết thời gian này đã là giữa trưa.
Y mơ mơ màng màng bò người lên, chỉ nhìn thấy tiểu sư đệ ngồi ở trên ghế, cứ sợ sệt mà nhìn y. Mà không thấy tung tích của nhị sư đệ đâu cả. Tựa hồ như là nhìn ra được sự nghi hoặc của Phó Kinh Hồng, tiểu sư đệ e dè nói:
– Nhị sư huynh, hắn đi mua đồ rồi… Thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Phó Kinh Hồng gật đầu, biểu thị là y đã biết rồi.
Y chỉ đơn giản rửa mặt qua một cái, liền ngồi xuống trước bàn, uống vào một hớp trà, giữa bàn vẫn còn bày một cái dĩa bánh màn thầu, cùng với mấy dĩa ăn sáng đơn giản.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Luyện Hoa, nói:
– Chúng ta xuống dưới sảnh, dùng bữa đi.
Bạch Luyện Hoa sợ sệt liếc mắt nhìn Phó Kinh Hồng, hỏi:
– Vì sao a? Chúng ta đã gọi thức ăn…
Phó Kinh Hồng lắc đầu một cái, nói:
– Ngoại trừ thanh lâu ra, thì khách điếm cũng chính là một nơi dễ dàng nghe ngóng được nhiều tin tức nhất đi. Chúng ta xuống ngồi một lát xem đã. Nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó thì sao.
Trên thoại bản vốn đều viết như vậy đi.
– Há, hóa ra là như vậy sao.
Bạch Luyện Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
– Ân, đi thôi.
Phó Kinh Hồng thâm trầm nói.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn chính là, ngồi ở phía dưới, vốn có thật nhiều cảnh tượng náo nhiệt có thể xem nha…
Không biết là, Liễu Nhàn Cầm ngày hôm qua, có còn ở đây nữa hay không đây?
Phó Kinh Hồng đi xuống lầu, liếc mắt nhìn qua một vòng quanh sảnh khách điếm liền nhìn thấy Liễu Nhàn Cầm đang ngồi một mình ở một bàn.
Hầu như bàn ghế ở bên dưới đều đã ngồi đầy người, phi thường náo nhiệt, tất nhiên, dáng vẻ của Liễu Nhàn Cầm lại là người nổi bật khiến cho mọi người chú ý nhất rồi đi.
Phó Kinh Hồng đảo mắt lướt nhanh qua đám người đang ngồi ở trong sảnh khách điếm này, mới phát hiện ra phần lớn đám người này đều mang theo đao bên người. Nhìn liền biết rõ đám người ô hợp này, đều đang đi đến Thượng Tắc Sơn mà tham gia cuộc tỉ thí võ lâm minh hội.
Trong đám người này, có rất nhiều người đều bày ra một bộ mặt hung thần ác sát, tản ra sát khí. Cho nên, đương nhiên là Liễu Nhàn Cầm mặc một thân bạch y liền cực kì nổi bật khiến cho người khác phải chú ý đến đi.
Hắn vẫn là một bộ mặt bình tĩnh ngồi ở bên một cái bàn gỗ, ôm cầm đặt ở trên đầu gối, bạch y như tuyết, không vướng phải một hạt bụi nhỏ nào.
Phó Kinh Hồng nhìn qua Liễu Nhàn Cầm đang tản ra khí chất bất phàm một lát, khiến y không khỏi quay đầu, lại liếc mắt nhìn đến Bạch Luyện Hoa đang đứng ở bên cạnh mình.
… Đều cùng mặc một bộ bạch y, nhưng làm sao mà khí chất của cả hai lại kém xa nhau đến vậy đây?
Tiểu sư đệ dùng ánh mắt vô tội nhìn lại y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, liền tiếp tục bước xuống dưới.
Hầu như trên sảnh đường của khách sạn đều đã đầy người, chỉ có mỗi chiếc bàn của Liễu Nhàn Cầm đang ngồi mới còn ghế trống.
Cho nên, Phó Kinh Hồng ngừng lại một chút, mới đi về phía Liễu Nhàn Cầm.
– Đã không còn ghế nào trống nữa… Liễu công tử sẽ không ngại cho bọn ta chen chúc ngồi cùng bàn một lát thôi, có được không a?
Liễu Nhàn Cầm giương mắt nhìn lướt qua hai người Phó Kinh Hồng cùng với Bạch Luyện Hoa một lượt, cũng không nói là được, mà cũng không nói là không được.
Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười nhìn hắn, tiếp đó, lại ngồi xuống.
Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng ngồi xuống, cũng liền ngồi xuống theo.
Phó Kinh Hồng vừa gọi tiểu nhị bưng món ăn lên, vừa đánh giá đám người đang ngồi ở xung quanh.
Y hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy gã đại hán của ngày hôm qua.
Đang ngồi bên cạnh đại hán kia, có mấy hán tử khác, tuy thoạt nhìn khá là nhanh nhẹn nhưng phỏng chừng cũng chỉ có võ công thường thường như đại hán kia mà thôi, không có gì phải lo lắng cả.
Ở đây, kẻ có võ công cao nhất, chỉ sợ lại là người mà y vốn nhìn không thấu, Liễu Nhàn Cầm này đi.
Phó Kinh Hồng cúi đầu uống một hớp trà, che giấu đi ánh mắt dò xét của y.
Nếu danh tiếng của Liễu Nhàn Cầm cùng với đám người Ôn Như Ngọc vang xa, thì tất nhiên là võ công của hắn vốn là không thấp rồi đi…
Y đã từng thấy Ôn Như Ngọc xuất ra thân thủ, chỉ là không biết, để Liễu Nhàn Cầm so tài với Ôn Như Ngọc mà nói, thì võ công của ai mới là người cao hơn đôi chút đây?
Tuy rằng, xuôi theo trí nhớ của kiếp trước, đến cuối cùng, Ôn Như Ngọc vẫn trở thành minh chủ võ lâm. Thế nhưng, y luôn cảm thấy, võ công của người ở trước mắt này, lại sâu không lường được.
Gã đại hán nào đó vừa nốc một hơi, ừng ực mà uống xong cả một chén rượu, liền đặt mạnh cái chén xuống bàn vang vọng một tiếng, tầm mắt lại nhìn lướt qua một vòng đám người ở trong khách điếm, liền mở miệng nói lớn:
– Tham gia võ lâm minh hội lần này, lại chỉ vài ba loại mặt hàng này thôi sao, hừ…
Nhất thời, đám người ở xung quanh đều im ắng lại. Lập tức, gã đại hán kia liền bày ra bộ dạng dương dương tự đắc mà nhìn lướt qua bọn họ một vòng, tựa hồ như rất hài lòng là vẻ mặt kinh sợ của đám người xung quanh đều là do câu nói thị uy của gã tạo nên. Gã liền không kiêng kị liền nói:
– Hừ. Một đám chuột nhắt nhát gan!
Một đại hán râu quai nón lập tức vỗ bàn mà bật người lên, giận dữ quát lên:
– Ngươi nói cái gì!
Đại hán kia lườm gã râu quai nón một cái, nói:
– Có bản lĩnh liền lên!
– Đánh thì liền đánh!
*
Bên đây, Phó Kinh Hồng chỉ vừa mới cắn một ngụm lên bánh hoa quế…
Tuy rằng, đây chỉ một khách điếm nhỏ, nhưng mà tiểu nhị lại luôn cười híp mắt, đề cử bánh hoa quế này.
Quả nhiên là hương vị không tệ. Ngọt mà không ngán, vừa vào miệng liền tan ra.
Bất thình lình, một vò rượu đang bay về phía bàn bên này của ba người họ.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền nghiêng đầu tránh đi, vò rượu liền đập lên trên sàn nhà, vỡ nát chia năm xẻ bảy.
Y nhíu nhíu mày.
*
Nhưng bên kia vẫn đang diễn ra đấu đá đến khí thế ngất trời.
“Được!”
“Cố gắng!”
“Đánh thật hay!”
“Đạp ngã hắn đi!”
“Hầu tử thâu đào!”
“…”
Quần chúng cũng đang vây xem đến khí thế ngất trời.
*
Đến ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn nữa a!
Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, đành chấp nhận số phận mà cắn một ngụm lên cái bánh màn thầu trong tay của mình.
Y lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Liễu Nhàn Cầm.
Người luôn mặc một thân bạch y ở rước mắt này, vẫn luôn bình tĩnh như lúc ban đầu, tựa hồ như hoàn toàn không để ý đến trò khôi hài đang diễn ra ở xung quanh, chỉ là buông mí mắt xuống, duỗi năm ngón tay trắng nõn, thon dài chậm rãi vân vê mấy sợi dây đàn.
Bên kia, ngọn lửa chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, mấy vò rượu bị quăng ném tứ tung vang lên tiếng đùng đùng bể nát rớt xuống ở cũng một chỗ, đến cả chén dĩa đồ ăn trên mấy bàn xung quang cũng đã bị quét qua, đổ tháo, rơi vỡ rải rác ở trên mặt đất, mấy chiếc bàn ghế đều đã bị bẻ gãy.
Chỉ thấy gã râu quai nón liền hét lớn một tiếng, giơ lên một cái bàn lên, ném về phía gã đại hán kia.
Gã đại hán kia nhấc chân lên, liền đá cái bàn kia đang lơ lửng ở trong không trung lại quay về bên phía gã râu quai nón. Ngay lập tức, gã râu quai nón liền vọt người lên, đá cái bàn kia bay về phía ba người của Phó Kinh Hồng bên này.
Phó Kinh Hồng vừa cắn một ngụm lớn bánh màn thầu, vẫn còn chưa kịp đến nuốt xuống, liền nhìn thấy cái bàn kia càng lúc càng bay đến gần.
– Sư huynh!
Bạch Luyện Hoa đang muốn đứng lên. Nhưng Liễu Nhàn Cầm lại càng nhanh tay hơn…
Nhất thời, năm ngón tay thon dài của hắn đang đặt ở trên dây đàn vừa nhúc nhích, chỉ kịp nghe một tiếng đàn vang lên
“Tưng ——”
… Ngay lập tức, ở trên không trung, cái bàn kia liền vỡ thành vô số khối.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người, xoay mặt về, khẽ mỉm cười nhìn Liễu Nhàn Cầm, giấu đi chiếc đũa đang cầm ở trên hai ngón đầu tay.
Liễu Nhàn Cầm vẫn có chút cúi đầu như cũ, năm ngón tay hơi đè lên trên dây đàn.
Dù cho hai gã đại hán có lại làm càn đến đâu, cũng tự biết được người trước mắt này, tuyệt đối là cao thủ, liền không dám gây chuyện nữa, tầm mắt lại nhìn thấy bàn tay của Liễu Nhàn Cầm vẫn không rời khỏi cầm. Cả hai nhanh chân, vội vã lùi mấy bước về sau, cả người đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Liễu Nhàn Cầm cũng không hề ngẩng đầu lên, nhìn đến hai gã, càng khiến cho gã râu quai nón thêm nơm nớp, lo sợ hô lên một tiếng
– Hảo hán tha mạng.
Thì, hai chân đã lập tức run cầm cập mà điên cuồng chạy, lao ra khỏi khách điếm.
Tuy còn một gã khác cũng sợ sệt gần như vậy, thế nhưng rốt cuộc, gã vẫn không hề bỏ chạy, chỉ là chùi đi mồ hôi lạnh, tìm đến một cái bàn xa nhất mà ngồi xuống.
Nhất thời, trong khách điếm, đám người còn lại đều hoàn toàn im lìm.
Trong chốc lát, vẫn thấy Liễu Nhàn Cầm không còn làm ra động tác nào khác nữa. Lúc này, đám người này mới cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xuống, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.
Âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, tựa hồ như là sợ kinh động ai đó vậy.
Rốt cuộc, Liễu Nhàn Cầm đã ngẩng đầu lên, chậm rãi giơ tay ra…
Nhất thời, bầu không khí xì xào ở trong khách điếm, lại hoàn toàn căng thẳng, im lìm.
Chỉ thấy Liễu Nhàn Cầm cầm lên chén trà đang để ở trên bàn, đưa tới bên mép, nhấp một miếng.
Chốc lát sau, bầu không khí im lìm trong khách điếm, mới chậm rãi khôi phục lại chút âm thanh xì xào.
Ngồi ở một bên, Phó Kinh Hồng nhìn thấy cảnh này, liền buồn cười, khóe miệng không nhịn được mà uốn cong lên.
Ngồi đối diện y, Liễu Nhàn Cầm chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ, trong tâm lại căng thẳng không thôi.
Mà, bên kia, Liễu Nhàn Cầm cũng đã cúi đầu, nhẹ nhàng uống một hớp trà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook