Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
-
Chương 33
Một trận xoay chuyển đến long trời lở đất.
Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy toàn thân bị đau nhức, không thể nào dậy nổi sức lực. Nơi miệng huyệt tư mật của y, lại càng thêm đau dữ dội. Nếu không phải, ở ngay trong nháy mắt đang bị rớt xuống, cả người của y đều được Ôn Như Ngọc che chắn, chỉ sợ là cũng sẽ bị trực tiếp bị té xuống rồi đi.
Trong nháy mắt mặt đất bị sụp đổ, Ôn Như Ngọc đã mau lẹ kịp phản ứng lại, một tay đỡ lấy, ôm choàng vòng eo của Phó Kinh Hồng kéo sát vào người của mình, tiếp theo, nhanh nhẹn di chuyển mà né sang bên cạnh, mới thoát hiểm, tránh xa khỏi chỗ vừa bị sụp đổ.
Nhưng mà, nam căn của Ôn Như Ngọc vẫn đang chôn sâu ở trong miệng huyệt của Phó Kinh Hồng vẫn chưa từng rút ra. Trong khi diễn ra một loạt động tác liên tiếp tục này, càng khiến cho nam căn của Ôn Như Ngọc chôn vào càng sâu, dẫn tới, cả toàn thân của Phó Kinh Hồng đều phải run rẩy lên.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.
Phó Kinh Hồng cảm thấy nam căn vẫn ở đang đâm sâu ở trong hậu huyệt của mình, dường như lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên. Y liền vội vàng đứng lên, muốn đẩy Ôn Như Ngọc ra.
– Đi ra.
Y khàn giọng đuổi người.
Ôn Như Ngọc nhìn y một lát, mới bắt đầu chậm rãi rút nam căn của mình ra.
Nhất thời, tựa hồ như miệng huyệt vốn khó có thể nào thích ứng được việc đột ngột bị bỏ trống, liền co rụt lại thật chặt.
Ôn Như Ngọc cũng lập tức rên khẽ lên một tiếng, biểu hiện lại có chút biến hóa.
Phó Kinh Hồng liền sợ, nếu cứ tiếp tục thế này, lại sẽ xảy ra chuyện không thể nào ngăn cản được, cho nên, y quyết đoán, vội vàng đẩy Ôn Như Ngọc ra. Động tác này của y, khó tránh khỏi có hơi mạnh tay, không cẩn thận, ảnh hưởng đến hậu huyệt, nhất thời, khiến cho cả sắc mặt của y có chút phức tạp.
Đột ngột, Ôn Như Ngọc lại bị đẩy ra, cho nên, dường như hắn có chút bất mãn. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Phó Kinh Hồng, hắn lại cũng không biết phải làm sao.
Phó Kinh Hồng cũng cố sức bình ổn lại sắc mặt, không để ý quá nhiều, dùng ống tay áo của mình, lau đi chất lỏng chảy xuôi theo bắp đùi của mình. Tuy rằng, y rất thích bộ trang phục này, nhưng mà hiện tại y lại không tìm được những thứ gì khác để chùi sạch được cả.
Sau khi đã đẩy lui được kì phát tác của cổ độc, tâm tình của Phó Kinh Hồng mới chậm rãi bình phục lại, thần trí của y cũng dần dần tỉnh táo lại.
Y cũng đã bắt đầu ý thức được tình huống ở trước mắt này là ra sao đây.
Mà, ở phía đối diện, Ôn Như Ngọc ung dung mà chậm rãi buộc lại đai lưng, chỉnh sửa lại vạt áo, lại khôi phục một dáng dấp ôn nhuận như ngọc.
Chỉ là đôi chân mày của hắn, vẫn còn có chút nhíu lại.
Phó Kinh Hồng cũng không hề mở miệng nói ra lời nào nữa. Y vốn cũng không muốn giải thích cái gì.
Bản chất của y vốn là người tùy tâm sở dục, huống chi dưới tình trạng bị cổ độc phát tác, y càng không cách nào mà cưỡng chế được hành vi làm ra việc kích động.
Mà, dường như Ôn Như Ngọc cũng không muốn nói ra lời nào cả.
Vì vậy, trong lúc nhất thời, cả hai người đều càng thêm trầm mặc.
Phó Kinh Hồng miễn cưỡng chỉnh sửa lại y phục ngổn ngang ở trên người, rốt cuộc, y mới buông mắt xuống nhìn vào cái động khá sâu đã được tạo nên ở giữa mặt đất của ngọn núi giả này. Y nhíu nhíu mày.
– Đây là…
Y liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc đứng ở bên cạnh.
Ôn Như Ngọc cũng đã sửa sang y phục tốt rồi, mới ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhìn vào đôi mắt đen láy, thâm trầm của Ôn Như Ngọc, nhất thời, y liền ngẩn người. Nhưng y lại lập tức tự nói tiếp, sắc mặt cũng được thay bằng một vẻ hờ hững, xem như là không có chuyện gì xảy ra, giải thích:
– Cái động này, có lẽ cũng một trong những lối đi thông đến mật đạo của Mộ Dung phủ đi…
Xem như là do cả hai người bọn họ tùy tiện dùng sức đến mạnh như thế nào, cũng không thể mạnh bạo đến mức làm sụp mặt đất mà tạo nên một cái động a.
Huống chi cái cửa động này lại khá là chỉnh tề, vừa nhìn liền biết là do người làm ra.
Ôn Như Ngọc không hề trả lời, chỉ là đi vài bước lên trước, cúi đầu nhìn xuống.
Tuy trong núi giả chỉ có chút tia sáng chiếu vào, nhưng không gian vẫn vô cùng tối tăm, phía dưới động không biết là sâu cạn ra làm sao, lại tựa hồ như sâu hoắm đến mức không nhìn thấy được đáy. Tất cả đều hoàn toàn là một mảng tối tăm.
– Vừa nãy, huynh đã đụng phải cái cơ quan gì không?
Phó Kinh Hồng theo bản năng liền hỏi, lại vừa nhớ đến chuyện vừa mới phát sinh. Tuy y là người tùy tâm sở dục, thế nhưng, cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng, y chỉ đành giả bộ ho khan lên vài tiếng.
Ôn Như Ngọc quay đầu, tựa như cười lại như không cười, liếc mắt nhìn y, nói:
– Tựa hồ như là có.
Phó Kinh Hồng liền làm ra bộ dáng như là đi tìm kiếm thử xem, chợt, y lại dừng lại, bởi vì y nghe thấy Ôn Như Ngọc lên tiếng, nói:
– Bên dưới thật giống như là có bậc thềm đá.
Phó Kinh Hồng chuyển tầm vừa nhìn kĩ đến, quả thực là giữa một mảng tối tăm, mờ mịt, tựa hồ như là đang lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy mấy tảng đá xanh, chỉ là từ vị trí của cả hai đến thềm đá đó, cách xa đến mười mấy thước.
Nếu như là bình thường, chút khoảng cách này, tất nhiên là y chắc chắn sẽ dễ dàng nhìn thấy rõ rồi đi, nhưng mà lúc này, Phó Kinh Hồng lại phải nhíu nhíu mày mới nhìn rõ được.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc cũng đã phát hiện ra tình trạng không ổn của Phó Kinh Hồng, cho nên, hắn chỉ là ôn hòa mà nói:
– Hiện tại… Có vẻ như huynh khá là bất tiện?
Nhất thời, sắc mặt của Phó Kinh Hồng liền chìm xuống.
Tuy rằng, vốn đây là sự thực, thế nhưng với việc bị người khác chính miệng vạch trần ra, lại là một chuyện khác.
– Thật sự xin lỗi… Ta vốn không nên đối xử với huynh như vậy…
Trên mặt của Ôn Như Ngọc lại hiện lên vẻ áy náy.
Sắc mặt của Phó Kinh Hồng lại càng thêm âm trầm.
– Chỉ là… Ta không nhịn được…
Ôn Như Ngọc lại tiếp tục hiện lên sắc mặt áy náy càng sâu.
– …
Phó Kinh Hồng mang theo sắc mặt âm trầm mà liền quay đầu đi.
Ôn nhuận như ngọc cái quái quỷ gì…
Nhất định là lừa bịp thế nhân đi!
– Vậy để ta ôm huynh đi xuống dưới, có được không?
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng bày ra sắc mặt âm trầm, không thể làm gì khác hơn là chỉ đành bất đắc dĩ mà cười cười, mở miệng thăm dò.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn hắn.
– Phía dưới có thể chính là nơi giấu bí mật của Mộ Dung Lân đi…
Ôn Như Ngọc cũng vừa bình tĩnh nhìn lại Phó Kinh Hồng vừa nói.
Nội tâm của Phó Kinh Hồng lại giãy dụa một phen, cuối cùng, chỉ đành nói:
– … Không thể làm gì khác hơn, chỉ đành phải làm như vậy thôi.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, như gió xuân.
Hắn liền đi tới, đưa tay đến ôm choàng lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng.
Trong khi Phó Kinh Hồng vẫn còn đang sững sờ, thì hắn đã đỡ lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, triển khai khinh công, nhảy xuống thềm đá bên dưới.
Hai người đều vững vàng đáp. xuống trên thềm đá.
Thì, Phó Kinh Hồng liền trầm mặt đẩy Ôn Như Ngọc ra, xoay người, đi men theo thềm đá kéo dài xuống phía dưới.
Đi ở phía sau của y, Ôn Như Ngọc chỉ là nở nụ cười bất đắc dĩ.
Thềm đá thẳng tắp kéo dài đến vô cùng.
Cả hai đã đi hồi lâu, cũng không thấy đến đích cuối cùng là ở đâu cả.
Trong bóng tối cũng không hề có bất cứ thứ gì để chiếu sáng cả, cả hai chỉ có thể dựa vào thính lực của bản thân để nhận biết phương hướng, đề phòng có ám khí đột ngột phóng đến.
Nhưng mà, cả một đường đi này, đều cực kì bình an, yên ắng đến có chút kì lạ.
Lại đi thêm hồi lâu nữa, rốt cuộc, Phó Kinh Hồng mới không nhịn được nữa, mới mở miệng hỏi:
– Huynh có cảm thấy, càng đi sâu vào… Thật giống như càng lạnh hay không?
Ôn Như Ngọc trầm ngâm một lát, lại đáp:
– Tựa hồ như quả thật là như vậy đi. Đúng là vừa mới đi vào vốn không lạnh lẽo đến thế này, mà càng đi theo mật đạo này đi sâu xuống, lại càng cảm thấy lạnh đi.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Đích cuối cùng của mật đạo này, rốt cuộc là có cái gì đây?
Y chính là đang chìm vào trong suy tư, chợt nhìn thấy phía trước, tựa hồ như là đang xuất hiện ra vài tia sáng.
Trong lòng của y lập tức vui vẻ, bước chân vội đi nhanh hơn về phía trước, tiến về nơi có ánh sáng.
Ở phía sau, Ôn Như Ngọc cũng đang đuổi tới.
Cả hai đi thêm mấy bước, liền thấy ánh sáng kia lại càng lúc càng thêm đầy đủ, càng đi về phía trước, thì cả hai liền nhìn thấy, hai bên vách tường ở phía trước của mật đạo, đã được từng người ta xếp thành một hàng dạ minh châu ngay ngắn.
Phó Kinh Hồng không khỏi có chút kinh ngạc. Tuy, y cũng đã từng thấy dạ minh châu ở trong mật đạo này. Nhưng đây là lần thứ hai, y lại nhìn thấy được cảnh tượng đồ sộ đến vậy. Cho nên, y không khỏi lại tự thuyết phục bản thân một lần nữa…
Tuy từ nhỏ, thân y đã ở trong Đoạn Tụ cốc, vốn không quá coi trọng tiền tài, báu vật ngoài thân.
Thế nhưng, y cũng biết dạ minh châu vốn có thể phát sáng trong bóng tối, sáng sủa đến mức hệt như ban ngày. Xưa nay đều là báu vật mà ngàn vàng khó cầu.
Người thường có thể chiếm được một viên này, đã là việc cực kì không dễ dàng gì rồi đi. Mà, kẻ chiếm được, tất nhiên là sẽ quý trọng vật này đến mức cố sức lại cẩn thận cất giấu vào trong hộp làm bằng kim ngân đi…
Nhưng mà, bây giờ, Mộ Dung Lân lại khảm một hàng dạ minh châu này ở trên tường của một lối mật đạo tối tăm vốn không thấy đáy, chỉ để vật này đảm nhiệm chức trách chiếu sáng ở trong bóng tối.
Thật không biết là, nên phải thầm khen một tiếng là biết tận dùng của trời cho; hay nên phải thầm than là quá phung phí của trời cho đây.
Ôn Như Ngọc nhìn dạ minh châu được khảm đầy trên tường, chỉ là nhíu nhíu mày, nói:
– Những viên dạ minh châu vốn có giá trị liên thành này… Dù cho là kẻ phú quý như người trong hoàng tộc, cũng không thể có nhiều đến thế này đi…
Ý tứ là, ban đầu, những viên dạ minh châu này, tự nhiên là không thể thuộc về Mộ Dung Lân đi.
– Vậy nếu tự tay lão ta tự cướp về đây thì sao hả?
Phó Kinh Hồng bĩu môi cười.
Dĩ nhiên là do Mộ Dung Lân đã cất giấu đi rất nhiều bí tịch võ công của ma giáo, cho nên, vốn dễ dàng đoạt được những bí tịch cùng với vật chí bảo của môn phái khác càng là điều có thể chắc chắn đi…
Chỉ là y đang cảm thấy buồn cười thay cho đám nhân sĩ chính phái vẫn còn đang cung phụng lão Mộ Dung Lân này như là một vị tiền bối a.
Cả hai lại tiếp tục đi về phía trước, càng cảm thấy lạnh giá đến bức người.
Phó Kinh Hồng vận nội công lên để hộ thể, rốt cục, mới cảm thấy cơ thể mới ấm áp lên đôi chút.
Lúc này, ở phía trước lại xuất hiện một cánh cửa.
Rốt cục, đã đi đến đích cuối cùng của mật đạo này rồi đi.
– Bên trong lại sẽ có cái gì đây?
Phó Kinh Hồng bỗng nhiên hỏi.
Có lẽ bên trong sẽ có đống bí tích bảo bối của Mộ Dung Lân đi, nhưng cũng có thể sẽ có thứ gì đó để hại người thì sao đây…
– Đi vào thì liền biết thôi.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười nói. Hắn liền đi lên vài bước, xoay tròn cơ quan để mở cửa.
Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa kịp lên tiếng. Thì, trong nháy mắt, cánh cửa kia đã mở ra. Đột ngột, phả ra một trận hàn khí bức người thẩm thấu đến tận tâm tỳ. Dù cho Phó Kinh Hồng đã vận công hộ thể, nhưng vẫn bị hơi lạnh này khiến cho cả thân người đều vẫn phải bị lạnh run lên.
Hàn ý thấu đến tận xương.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn đến, lập tức đã bị kinh sợ.
Cảnh tượng ở phía trước, mỗi một chỗ được tầm mắt nhìn tới, đều hoàn toàn là băng, từng khối băng một xếp chồng lên nhau, lại từng khối một đều lan toả ra hàn khí lạnh lẽo.
Một khối băng, ước chừng lớn đến mười mấy thước. Mà cả bốn bức tường trong thạch thất này đều chất đầy những khối băng này. Chỉ có ở chính giữa là chừa ra một lối đi dẫn đến một mảnh đất trống trải có khoảng cách chừng mười thước vuông vức.
Trên mặt đất trống trải đó, được đặt vào một chiếc quan tài bằng băng.
– Chẳng trách, dù cách xa đến vậy cũng đều cảm thấy được khí lạnh lan đến. Hóa ra, nơi này lại chất chứa nhiều khối hàn băng ngàn năm đến vậy.
Ôn Như Ngọc đánh giá một phen, chậm rãi nói.
– Người ở trong đó là ai?
Từ khoảng cách rất xa, Phó Kinh Hồng nhìn đến chiếc quan tài băng kia, nghi ngờ, lên tiếng hỏi.
Nào là một hàng dạ minh châu chiếu sáng cả con đường này. Nào là hàn băng ngàn năm để bảo hộ quan tài kia…
Xem ra, người đang nằm trong quan tài băng kia, nhất định không phải là người tầm thường gì. Chí ít, đối với Mộ Dung Lân mà nói, vốn không phải là một người bình thường.
– Không biết.
Ôn Như Ngọc ngừng lại một chút, nói:
– Có thể là… Tứ phu nhân Mộ Dung hay không đây?
Phật Tâm Lưu Ly?
Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng cũng liền nghĩ đến người này.
Y xoa xoa cằm, nói:
– Hai ta có nên đi lên xem một chút hay không đây?
Ôn Như Ngọc không nói một lời, chỉ là nhíu nhíu mày, đăm chiêu.
Phó Kinh Hồng liền đi vài bước về phía trước, lập tức vươn người ra, nhìn về phía chiếc quan tài băng kia.
Nhất thời, cả người vừa đến gần để nhìn, thì y càng cảm thấy hàn khí bức người. Dù y đã vận nội công hộ thể, nhưng hàn khí được tỏa ra từ trên quan tài băng này, lại có thể xuyên thấu qua cả lớp vải y phục, khiến cho cả người của y đều phải rét run.
Dưới tầng băng trong suốt của quan tài này, dường như ở bên trong lại lúc ẩn lúc hiện ra bóng người. Đáng tiếc, hàn ý ở xung quanh quan tài băng này quá nặng, dễ dàng ngưng tụ lại thành một tầng sương mù, chắn đi tầm mắt của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, đưa tay ra là ra động tác quơ qua quơ lại, nhất thời, xua đi tầng tầng sương mù mịt mờ trên bề mặt của nắp quan tài băng này.
Thình lình, một luồng hương thơm kì dị liền xộc thẳng vào trong mũi.
Mà, dung mạo của người nằm trong quan tài băng cũng đã hiện ra rõ rệt ở bên dưới lớp băng trong suốt.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đã bị sững sờ.
Người trong quan tài băng này, thật sự là đã bị Ôn Như Ngọc nói trúng rồi.
Đúng là Phật Tâm Lưu Ly.
Nếu như khi vừa nhìn thấy bức tranh họa mỹ nhân kia, y chỉ là kinh diễm. Thì, bây giờ, khi y đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự này, lại chân chính bị thuyết phục rồi.
Người trong quan tài băng, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, giữa hai hàng chân mày còn điểm lên một viên chu sa chí, nổi bật, rực rỡ như máu.
Một thân hồng y, phong hoa khuynh thế. Mặc dù, khuôn mặt vốn đã trắng bệch như tuyết, cũng thể loáng thoáng nhìn ra được dung nhan tuyệt thế khi còn sống của nàng đi.
Nhưng mà một mỹ nhân tuyệt thế như vậy, bây giờ, cũng chỉ hồn quy về cửu tuyền, chỉ còn lưu lại mỗi thân xác trống rỗng mà thôi.
Chỉ là…
Một thân hồng y, sáng bừng đến rực rỡ đang nằm yên trong quan tài băng, càng không giống như là một người đã chết đi.
Ngũ quan của nàng lại không thấy được một nét già nua nào cả. Thân thể cũng không thấy có chút dấu hiệu thối rữa nào cả.
Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng vẫn cứ giống như là người sống vậy.
Phảng phất giống như chỉ là cả người đang lẳng lặng nằm ngủ ở nơi đó, phảng phất như là chỉ sau một khắc nữa thì nàng sẽ lập tức mở to mắt ra, mà tỉnh lại.
Nhưng mà, nào có ai vẫn còn sống bình thường, lại sẽ không hề có chuyện gì lại chạy vào trong quan tài ngủ đây?
– Nàng là đã thật sự chết rồi, hay là vẫn còn sống đây?
Phó Kinh Hồng có chút không xác định nổi mà mở miệng hỏi.
Ôn Như Ngọc đến gần một chút, nhìn người đang nằm yên ở trong quan tài băng, như là có điều suy nghĩ, tiếp theo, mới đáp:
– Hẳn là đã chết rồi đi.
– Vậy thì vì sao, thi thể của nàng lại còn có thể được bảo tồn tốt đến vậy a?
Phó Kinh Hồng nhìn người đang nằm ở trong quan tài băng, cực kì ngạc nhiên hòa lẫn với nghi ngờ hỏi.
Dù cho là do tác dụng bảo tồn thi thể của hàn ngàn năm, thì không ai có thể bảo đảm việc thi thể được bảo hộ đến cả thời gian dài mà vẫn không bị mục nát, hoàn hảo như lúc ban đầu được cả.
Phó Kinh Hồng vừa nói, liền muốn đưa tay đến, để chạm vào thi thể kia, thử xem có còn ấm áp hay không.
– Khoan đã.
Đột nhiên, Ôn Như Ngọc lên tiếng ngăn lại.
Phó Kinh Hồng chợt ngẩn người, không rõ vì sao, quay đầu nhìn lại.
– Thi thể của Phật Tâm Lưu Ly vốn không bị thối rữa lại có bảo tồn tốt đến mức này, trong một thời gian dài đến vậy, hẳn là có nguyên do khác đi…
Ôn Như Ngọc chậm rãi nói. Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn phía Phó Kinh Hồng.
– Ân?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Lúc nãy, ngay khi vừa mới mở quan tài, có phải huynh đã từng ngửi thấy một luồng hương thơm kì lạ hay không?
Ôn Như Ngọc hỏi.
Phó Kinh Hồng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
Tuy chỉ là một cỗ hương thơm nhàn nhạt, vừa bay thoáng qua liền tiêu tán đi mất. Nhưng, y xác thực là có ngửi thấy được. Chỉ là nếu như Ôn Như Ngọc không hỏi tới, thì y cũng không nhớ ra được.
– Luồng hương thơm kì lạ kia có vấn đề gì sao?
Ôn Như Ngọc trầm ngâm, nói:
– Ta từng may mắn, được xem qua một quyển sách bách sâu độc lục. Trong đó có ghi chép về mấy trăm loại sâu độc cùng với mọi cách thức kì lạ khác nhau về việc dùng sâu độc của Miêu Cương – nơi luôn hiểu biết về mọi loại độc… Trong đó có một loại sâu độc, là được nuôi nấng từ mọi loại độc vật mà lớn lên, gọi là bách luyện độc trùng. Sau khi loại sâu độc được nuôi thành công, liền có thể đuổi hết mọi loại độc trùng trong vòng mười dặm xung quanh nơi nó ở, mà mọi loại sâu độc khác cũng không dám tới gần. Loại sâu độc này còn có một loại công dụng. Chính là có thể đảm bảo cho thi thể đã chết vốn không thể thối rữa trong một thời gian dài. Bởi vì đám cổ trùng này sẽ chui vào trong khắp ngũ tạng lục phủ cũng với mọi kinh mạch ở trong thi thể, mà đuổi đi tử khí…
– Hơn nữa…
Ôn Như Ngọc ngừng lại một chút, nói:
– Dựa theo trong sách kia đã từng nói, bạch luyện độc trùng này, vào mỗi thời kì lại phải thay vỏ một lần. Mà trong lúc đó, thân thể túc chủ được loại sâu độc này kí sinh, liền có thể chiếm được một tia sinh khí. Cứ vậy, lại đợi thêm mấy lần, sinh khí dần dà tích tụ đủ, thì người chết kia liền có thể hồi sinh…
– Làm sao lại có thể chứ.
Phó Kinh Hồng không khỏi cau mày, chuyện quỷ dị, huyền huyễn thế này…
Người chết rồi, lại có thể hồi sinh sao?
– Ta cũng cảm thấy hoang đường,
Ôn Như Ngọc lắc lắc đầu, nói:
– Nhưng, trong sách kia, đã ghi chép như thế. Thế nhưng cứ xem như là Phật Tâm Lưu Ly có thể hồi sinh thì cũng vô dụng. Bởi vì khi bách luyện độc trùng, đang thay vỏ, thì cũng chính là vật kịch độc. Dù cho quả thực là người kia có hấp thu đầy đủ sinh khí mà hồi sinh, thì khắp toàn thân cũng đều đã mang theo độc tố. Huống chi, khi người kia hồi sinh được, cũng chính là lúc bách luyện độc trùng phải chết đi. Mà một khi bách luyện độc trùng vừa chết đi, thì máu huyết quanh thân cũng đều sẽ bị rút sạch đi. Nếu muốn người kia không chết… Trừ phi…
– Vậy cứ cách bao lâu thì bách luyện độc trùng mới thay vỏ một lần đây? Người kia phải trải mấy kì thay vỏ mới có thể hồi sinh hả?
Phó Kinh Hồng càng kinh ngạc, hiếu kì hỏi.
– Có người nói, bách luyện độc trùng, cứ cách ba năm lại thay vỏ một lần. Sau sáu kì thay vỏ, thì người kia liền có thể nhờ vào đó hồi sinh…
Ôn Như Ngọc nói.
– Huynh mới vừa mới nói, ‘trừ phi’…
Phó Kinh Hồng ngừng lại một chút, hỏi:
– Là ‘trừ phi’ cái gì?
– Trừ phi, ở ngay thời khắc, ngay khi người kia hồi sinh lại trước lúc bách luyện độc trùng chết đi, có người ra tay lấy thư cổ trùng dụ bách luyện độc trùng rời khỏi cơ thể của túc chủ. Thế nhưng nếu làm vậy, thì thân thể của người đã được thư cổ trùng kí sinh, đã lấy thân mình ra để dẫn dụ bách luyện độc trùng chui ra, cũng sẽ trúng phải độc tính kia mà bỏ mình. Bất quá, chỉ giống như là lấy một mạng đổi một mạng mà thôi… Hơn nữa, thư cổ trùng vốn là cực kỳ khó tìm.
– Thư cổ trùng?
Phó Kinh Hồng sững sờ.
– Có người nói, thư cổ trùng chỉ sinh ở nơi cực âm, ký sinh ở trong thư sâu độc quả. Bây giờ, trong thiên hạ mênh mông này, chỉ còn duy nhất lại một quả. Mẫu sâu độc chết thì tử sâu độc cũng không sống nổi.
Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy toàn thân bị đau nhức, không thể nào dậy nổi sức lực. Nơi miệng huyệt tư mật của y, lại càng thêm đau dữ dội. Nếu không phải, ở ngay trong nháy mắt đang bị rớt xuống, cả người của y đều được Ôn Như Ngọc che chắn, chỉ sợ là cũng sẽ bị trực tiếp bị té xuống rồi đi.
Trong nháy mắt mặt đất bị sụp đổ, Ôn Như Ngọc đã mau lẹ kịp phản ứng lại, một tay đỡ lấy, ôm choàng vòng eo của Phó Kinh Hồng kéo sát vào người của mình, tiếp theo, nhanh nhẹn di chuyển mà né sang bên cạnh, mới thoát hiểm, tránh xa khỏi chỗ vừa bị sụp đổ.
Nhưng mà, nam căn của Ôn Như Ngọc vẫn đang chôn sâu ở trong miệng huyệt của Phó Kinh Hồng vẫn chưa từng rút ra. Trong khi diễn ra một loạt động tác liên tiếp tục này, càng khiến cho nam căn của Ôn Như Ngọc chôn vào càng sâu, dẫn tới, cả toàn thân của Phó Kinh Hồng đều phải run rẩy lên.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.
Phó Kinh Hồng cảm thấy nam căn vẫn ở đang đâm sâu ở trong hậu huyệt của mình, dường như lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên. Y liền vội vàng đứng lên, muốn đẩy Ôn Như Ngọc ra.
– Đi ra.
Y khàn giọng đuổi người.
Ôn Như Ngọc nhìn y một lát, mới bắt đầu chậm rãi rút nam căn của mình ra.
Nhất thời, tựa hồ như miệng huyệt vốn khó có thể nào thích ứng được việc đột ngột bị bỏ trống, liền co rụt lại thật chặt.
Ôn Như Ngọc cũng lập tức rên khẽ lên một tiếng, biểu hiện lại có chút biến hóa.
Phó Kinh Hồng liền sợ, nếu cứ tiếp tục thế này, lại sẽ xảy ra chuyện không thể nào ngăn cản được, cho nên, y quyết đoán, vội vàng đẩy Ôn Như Ngọc ra. Động tác này của y, khó tránh khỏi có hơi mạnh tay, không cẩn thận, ảnh hưởng đến hậu huyệt, nhất thời, khiến cho cả sắc mặt của y có chút phức tạp.
Đột ngột, Ôn Như Ngọc lại bị đẩy ra, cho nên, dường như hắn có chút bất mãn. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Phó Kinh Hồng, hắn lại cũng không biết phải làm sao.
Phó Kinh Hồng cũng cố sức bình ổn lại sắc mặt, không để ý quá nhiều, dùng ống tay áo của mình, lau đi chất lỏng chảy xuôi theo bắp đùi của mình. Tuy rằng, y rất thích bộ trang phục này, nhưng mà hiện tại y lại không tìm được những thứ gì khác để chùi sạch được cả.
Sau khi đã đẩy lui được kì phát tác của cổ độc, tâm tình của Phó Kinh Hồng mới chậm rãi bình phục lại, thần trí của y cũng dần dần tỉnh táo lại.
Y cũng đã bắt đầu ý thức được tình huống ở trước mắt này là ra sao đây.
Mà, ở phía đối diện, Ôn Như Ngọc ung dung mà chậm rãi buộc lại đai lưng, chỉnh sửa lại vạt áo, lại khôi phục một dáng dấp ôn nhuận như ngọc.
Chỉ là đôi chân mày của hắn, vẫn còn có chút nhíu lại.
Phó Kinh Hồng cũng không hề mở miệng nói ra lời nào nữa. Y vốn cũng không muốn giải thích cái gì.
Bản chất của y vốn là người tùy tâm sở dục, huống chi dưới tình trạng bị cổ độc phát tác, y càng không cách nào mà cưỡng chế được hành vi làm ra việc kích động.
Mà, dường như Ôn Như Ngọc cũng không muốn nói ra lời nào cả.
Vì vậy, trong lúc nhất thời, cả hai người đều càng thêm trầm mặc.
Phó Kinh Hồng miễn cưỡng chỉnh sửa lại y phục ngổn ngang ở trên người, rốt cuộc, y mới buông mắt xuống nhìn vào cái động khá sâu đã được tạo nên ở giữa mặt đất của ngọn núi giả này. Y nhíu nhíu mày.
– Đây là…
Y liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc đứng ở bên cạnh.
Ôn Như Ngọc cũng đã sửa sang y phục tốt rồi, mới ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhìn vào đôi mắt đen láy, thâm trầm của Ôn Như Ngọc, nhất thời, y liền ngẩn người. Nhưng y lại lập tức tự nói tiếp, sắc mặt cũng được thay bằng một vẻ hờ hững, xem như là không có chuyện gì xảy ra, giải thích:
– Cái động này, có lẽ cũng một trong những lối đi thông đến mật đạo của Mộ Dung phủ đi…
Xem như là do cả hai người bọn họ tùy tiện dùng sức đến mạnh như thế nào, cũng không thể mạnh bạo đến mức làm sụp mặt đất mà tạo nên một cái động a.
Huống chi cái cửa động này lại khá là chỉnh tề, vừa nhìn liền biết là do người làm ra.
Ôn Như Ngọc không hề trả lời, chỉ là đi vài bước lên trước, cúi đầu nhìn xuống.
Tuy trong núi giả chỉ có chút tia sáng chiếu vào, nhưng không gian vẫn vô cùng tối tăm, phía dưới động không biết là sâu cạn ra làm sao, lại tựa hồ như sâu hoắm đến mức không nhìn thấy được đáy. Tất cả đều hoàn toàn là một mảng tối tăm.
– Vừa nãy, huynh đã đụng phải cái cơ quan gì không?
Phó Kinh Hồng theo bản năng liền hỏi, lại vừa nhớ đến chuyện vừa mới phát sinh. Tuy y là người tùy tâm sở dục, thế nhưng, cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng, y chỉ đành giả bộ ho khan lên vài tiếng.
Ôn Như Ngọc quay đầu, tựa như cười lại như không cười, liếc mắt nhìn y, nói:
– Tựa hồ như là có.
Phó Kinh Hồng liền làm ra bộ dáng như là đi tìm kiếm thử xem, chợt, y lại dừng lại, bởi vì y nghe thấy Ôn Như Ngọc lên tiếng, nói:
– Bên dưới thật giống như là có bậc thềm đá.
Phó Kinh Hồng chuyển tầm vừa nhìn kĩ đến, quả thực là giữa một mảng tối tăm, mờ mịt, tựa hồ như là đang lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy mấy tảng đá xanh, chỉ là từ vị trí của cả hai đến thềm đá đó, cách xa đến mười mấy thước.
Nếu như là bình thường, chút khoảng cách này, tất nhiên là y chắc chắn sẽ dễ dàng nhìn thấy rõ rồi đi, nhưng mà lúc này, Phó Kinh Hồng lại phải nhíu nhíu mày mới nhìn rõ được.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc cũng đã phát hiện ra tình trạng không ổn của Phó Kinh Hồng, cho nên, hắn chỉ là ôn hòa mà nói:
– Hiện tại… Có vẻ như huynh khá là bất tiện?
Nhất thời, sắc mặt của Phó Kinh Hồng liền chìm xuống.
Tuy rằng, vốn đây là sự thực, thế nhưng với việc bị người khác chính miệng vạch trần ra, lại là một chuyện khác.
– Thật sự xin lỗi… Ta vốn không nên đối xử với huynh như vậy…
Trên mặt của Ôn Như Ngọc lại hiện lên vẻ áy náy.
Sắc mặt của Phó Kinh Hồng lại càng thêm âm trầm.
– Chỉ là… Ta không nhịn được…
Ôn Như Ngọc lại tiếp tục hiện lên sắc mặt áy náy càng sâu.
– …
Phó Kinh Hồng mang theo sắc mặt âm trầm mà liền quay đầu đi.
Ôn nhuận như ngọc cái quái quỷ gì…
Nhất định là lừa bịp thế nhân đi!
– Vậy để ta ôm huynh đi xuống dưới, có được không?
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng bày ra sắc mặt âm trầm, không thể làm gì khác hơn là chỉ đành bất đắc dĩ mà cười cười, mở miệng thăm dò.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn hắn.
– Phía dưới có thể chính là nơi giấu bí mật của Mộ Dung Lân đi…
Ôn Như Ngọc cũng vừa bình tĩnh nhìn lại Phó Kinh Hồng vừa nói.
Nội tâm của Phó Kinh Hồng lại giãy dụa một phen, cuối cùng, chỉ đành nói:
– … Không thể làm gì khác hơn, chỉ đành phải làm như vậy thôi.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, như gió xuân.
Hắn liền đi tới, đưa tay đến ôm choàng lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng.
Trong khi Phó Kinh Hồng vẫn còn đang sững sờ, thì hắn đã đỡ lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, triển khai khinh công, nhảy xuống thềm đá bên dưới.
Hai người đều vững vàng đáp. xuống trên thềm đá.
Thì, Phó Kinh Hồng liền trầm mặt đẩy Ôn Như Ngọc ra, xoay người, đi men theo thềm đá kéo dài xuống phía dưới.
Đi ở phía sau của y, Ôn Như Ngọc chỉ là nở nụ cười bất đắc dĩ.
Thềm đá thẳng tắp kéo dài đến vô cùng.
Cả hai đã đi hồi lâu, cũng không thấy đến đích cuối cùng là ở đâu cả.
Trong bóng tối cũng không hề có bất cứ thứ gì để chiếu sáng cả, cả hai chỉ có thể dựa vào thính lực của bản thân để nhận biết phương hướng, đề phòng có ám khí đột ngột phóng đến.
Nhưng mà, cả một đường đi này, đều cực kì bình an, yên ắng đến có chút kì lạ.
Lại đi thêm hồi lâu nữa, rốt cuộc, Phó Kinh Hồng mới không nhịn được nữa, mới mở miệng hỏi:
– Huynh có cảm thấy, càng đi sâu vào… Thật giống như càng lạnh hay không?
Ôn Như Ngọc trầm ngâm một lát, lại đáp:
– Tựa hồ như quả thật là như vậy đi. Đúng là vừa mới đi vào vốn không lạnh lẽo đến thế này, mà càng đi theo mật đạo này đi sâu xuống, lại càng cảm thấy lạnh đi.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Đích cuối cùng của mật đạo này, rốt cuộc là có cái gì đây?
Y chính là đang chìm vào trong suy tư, chợt nhìn thấy phía trước, tựa hồ như là đang xuất hiện ra vài tia sáng.
Trong lòng của y lập tức vui vẻ, bước chân vội đi nhanh hơn về phía trước, tiến về nơi có ánh sáng.
Ở phía sau, Ôn Như Ngọc cũng đang đuổi tới.
Cả hai đi thêm mấy bước, liền thấy ánh sáng kia lại càng lúc càng thêm đầy đủ, càng đi về phía trước, thì cả hai liền nhìn thấy, hai bên vách tường ở phía trước của mật đạo, đã được từng người ta xếp thành một hàng dạ minh châu ngay ngắn.
Phó Kinh Hồng không khỏi có chút kinh ngạc. Tuy, y cũng đã từng thấy dạ minh châu ở trong mật đạo này. Nhưng đây là lần thứ hai, y lại nhìn thấy được cảnh tượng đồ sộ đến vậy. Cho nên, y không khỏi lại tự thuyết phục bản thân một lần nữa…
Tuy từ nhỏ, thân y đã ở trong Đoạn Tụ cốc, vốn không quá coi trọng tiền tài, báu vật ngoài thân.
Thế nhưng, y cũng biết dạ minh châu vốn có thể phát sáng trong bóng tối, sáng sủa đến mức hệt như ban ngày. Xưa nay đều là báu vật mà ngàn vàng khó cầu.
Người thường có thể chiếm được một viên này, đã là việc cực kì không dễ dàng gì rồi đi. Mà, kẻ chiếm được, tất nhiên là sẽ quý trọng vật này đến mức cố sức lại cẩn thận cất giấu vào trong hộp làm bằng kim ngân đi…
Nhưng mà, bây giờ, Mộ Dung Lân lại khảm một hàng dạ minh châu này ở trên tường của một lối mật đạo tối tăm vốn không thấy đáy, chỉ để vật này đảm nhiệm chức trách chiếu sáng ở trong bóng tối.
Thật không biết là, nên phải thầm khen một tiếng là biết tận dùng của trời cho; hay nên phải thầm than là quá phung phí của trời cho đây.
Ôn Như Ngọc nhìn dạ minh châu được khảm đầy trên tường, chỉ là nhíu nhíu mày, nói:
– Những viên dạ minh châu vốn có giá trị liên thành này… Dù cho là kẻ phú quý như người trong hoàng tộc, cũng không thể có nhiều đến thế này đi…
Ý tứ là, ban đầu, những viên dạ minh châu này, tự nhiên là không thể thuộc về Mộ Dung Lân đi.
– Vậy nếu tự tay lão ta tự cướp về đây thì sao hả?
Phó Kinh Hồng bĩu môi cười.
Dĩ nhiên là do Mộ Dung Lân đã cất giấu đi rất nhiều bí tịch võ công của ma giáo, cho nên, vốn dễ dàng đoạt được những bí tịch cùng với vật chí bảo của môn phái khác càng là điều có thể chắc chắn đi…
Chỉ là y đang cảm thấy buồn cười thay cho đám nhân sĩ chính phái vẫn còn đang cung phụng lão Mộ Dung Lân này như là một vị tiền bối a.
Cả hai lại tiếp tục đi về phía trước, càng cảm thấy lạnh giá đến bức người.
Phó Kinh Hồng vận nội công lên để hộ thể, rốt cục, mới cảm thấy cơ thể mới ấm áp lên đôi chút.
Lúc này, ở phía trước lại xuất hiện một cánh cửa.
Rốt cục, đã đi đến đích cuối cùng của mật đạo này rồi đi.
– Bên trong lại sẽ có cái gì đây?
Phó Kinh Hồng bỗng nhiên hỏi.
Có lẽ bên trong sẽ có đống bí tích bảo bối của Mộ Dung Lân đi, nhưng cũng có thể sẽ có thứ gì đó để hại người thì sao đây…
– Đi vào thì liền biết thôi.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười nói. Hắn liền đi lên vài bước, xoay tròn cơ quan để mở cửa.
Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa kịp lên tiếng. Thì, trong nháy mắt, cánh cửa kia đã mở ra. Đột ngột, phả ra một trận hàn khí bức người thẩm thấu đến tận tâm tỳ. Dù cho Phó Kinh Hồng đã vận công hộ thể, nhưng vẫn bị hơi lạnh này khiến cho cả thân người đều vẫn phải bị lạnh run lên.
Hàn ý thấu đến tận xương.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn đến, lập tức đã bị kinh sợ.
Cảnh tượng ở phía trước, mỗi một chỗ được tầm mắt nhìn tới, đều hoàn toàn là băng, từng khối băng một xếp chồng lên nhau, lại từng khối một đều lan toả ra hàn khí lạnh lẽo.
Một khối băng, ước chừng lớn đến mười mấy thước. Mà cả bốn bức tường trong thạch thất này đều chất đầy những khối băng này. Chỉ có ở chính giữa là chừa ra một lối đi dẫn đến một mảnh đất trống trải có khoảng cách chừng mười thước vuông vức.
Trên mặt đất trống trải đó, được đặt vào một chiếc quan tài bằng băng.
– Chẳng trách, dù cách xa đến vậy cũng đều cảm thấy được khí lạnh lan đến. Hóa ra, nơi này lại chất chứa nhiều khối hàn băng ngàn năm đến vậy.
Ôn Như Ngọc đánh giá một phen, chậm rãi nói.
– Người ở trong đó là ai?
Từ khoảng cách rất xa, Phó Kinh Hồng nhìn đến chiếc quan tài băng kia, nghi ngờ, lên tiếng hỏi.
Nào là một hàng dạ minh châu chiếu sáng cả con đường này. Nào là hàn băng ngàn năm để bảo hộ quan tài kia…
Xem ra, người đang nằm trong quan tài băng kia, nhất định không phải là người tầm thường gì. Chí ít, đối với Mộ Dung Lân mà nói, vốn không phải là một người bình thường.
– Không biết.
Ôn Như Ngọc ngừng lại một chút, nói:
– Có thể là… Tứ phu nhân Mộ Dung hay không đây?
Phật Tâm Lưu Ly?
Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng cũng liền nghĩ đến người này.
Y xoa xoa cằm, nói:
– Hai ta có nên đi lên xem một chút hay không đây?
Ôn Như Ngọc không nói một lời, chỉ là nhíu nhíu mày, đăm chiêu.
Phó Kinh Hồng liền đi vài bước về phía trước, lập tức vươn người ra, nhìn về phía chiếc quan tài băng kia.
Nhất thời, cả người vừa đến gần để nhìn, thì y càng cảm thấy hàn khí bức người. Dù y đã vận nội công hộ thể, nhưng hàn khí được tỏa ra từ trên quan tài băng này, lại có thể xuyên thấu qua cả lớp vải y phục, khiến cho cả người của y đều phải rét run.
Dưới tầng băng trong suốt của quan tài này, dường như ở bên trong lại lúc ẩn lúc hiện ra bóng người. Đáng tiếc, hàn ý ở xung quanh quan tài băng này quá nặng, dễ dàng ngưng tụ lại thành một tầng sương mù, chắn đi tầm mắt của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày, đưa tay ra là ra động tác quơ qua quơ lại, nhất thời, xua đi tầng tầng sương mù mịt mờ trên bề mặt của nắp quan tài băng này.
Thình lình, một luồng hương thơm kì dị liền xộc thẳng vào trong mũi.
Mà, dung mạo của người nằm trong quan tài băng cũng đã hiện ra rõ rệt ở bên dưới lớp băng trong suốt.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đã bị sững sờ.
Người trong quan tài băng này, thật sự là đã bị Ôn Như Ngọc nói trúng rồi.
Đúng là Phật Tâm Lưu Ly.
Nếu như khi vừa nhìn thấy bức tranh họa mỹ nhân kia, y chỉ là kinh diễm. Thì, bây giờ, khi y đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự này, lại chân chính bị thuyết phục rồi.
Người trong quan tài băng, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, giữa hai hàng chân mày còn điểm lên một viên chu sa chí, nổi bật, rực rỡ như máu.
Một thân hồng y, phong hoa khuynh thế. Mặc dù, khuôn mặt vốn đã trắng bệch như tuyết, cũng thể loáng thoáng nhìn ra được dung nhan tuyệt thế khi còn sống của nàng đi.
Nhưng mà một mỹ nhân tuyệt thế như vậy, bây giờ, cũng chỉ hồn quy về cửu tuyền, chỉ còn lưu lại mỗi thân xác trống rỗng mà thôi.
Chỉ là…
Một thân hồng y, sáng bừng đến rực rỡ đang nằm yên trong quan tài băng, càng không giống như là một người đã chết đi.
Ngũ quan của nàng lại không thấy được một nét già nua nào cả. Thân thể cũng không thấy có chút dấu hiệu thối rữa nào cả.
Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng vẫn cứ giống như là người sống vậy.
Phảng phất giống như chỉ là cả người đang lẳng lặng nằm ngủ ở nơi đó, phảng phất như là chỉ sau một khắc nữa thì nàng sẽ lập tức mở to mắt ra, mà tỉnh lại.
Nhưng mà, nào có ai vẫn còn sống bình thường, lại sẽ không hề có chuyện gì lại chạy vào trong quan tài ngủ đây?
– Nàng là đã thật sự chết rồi, hay là vẫn còn sống đây?
Phó Kinh Hồng có chút không xác định nổi mà mở miệng hỏi.
Ôn Như Ngọc đến gần một chút, nhìn người đang nằm yên ở trong quan tài băng, như là có điều suy nghĩ, tiếp theo, mới đáp:
– Hẳn là đã chết rồi đi.
– Vậy thì vì sao, thi thể của nàng lại còn có thể được bảo tồn tốt đến vậy a?
Phó Kinh Hồng nhìn người đang nằm ở trong quan tài băng, cực kì ngạc nhiên hòa lẫn với nghi ngờ hỏi.
Dù cho là do tác dụng bảo tồn thi thể của hàn ngàn năm, thì không ai có thể bảo đảm việc thi thể được bảo hộ đến cả thời gian dài mà vẫn không bị mục nát, hoàn hảo như lúc ban đầu được cả.
Phó Kinh Hồng vừa nói, liền muốn đưa tay đến, để chạm vào thi thể kia, thử xem có còn ấm áp hay không.
– Khoan đã.
Đột nhiên, Ôn Như Ngọc lên tiếng ngăn lại.
Phó Kinh Hồng chợt ngẩn người, không rõ vì sao, quay đầu nhìn lại.
– Thi thể của Phật Tâm Lưu Ly vốn không bị thối rữa lại có bảo tồn tốt đến mức này, trong một thời gian dài đến vậy, hẳn là có nguyên do khác đi…
Ôn Như Ngọc chậm rãi nói. Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn phía Phó Kinh Hồng.
– Ân?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Lúc nãy, ngay khi vừa mới mở quan tài, có phải huynh đã từng ngửi thấy một luồng hương thơm kì lạ hay không?
Ôn Như Ngọc hỏi.
Phó Kinh Hồng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
Tuy chỉ là một cỗ hương thơm nhàn nhạt, vừa bay thoáng qua liền tiêu tán đi mất. Nhưng, y xác thực là có ngửi thấy được. Chỉ là nếu như Ôn Như Ngọc không hỏi tới, thì y cũng không nhớ ra được.
– Luồng hương thơm kì lạ kia có vấn đề gì sao?
Ôn Như Ngọc trầm ngâm, nói:
– Ta từng may mắn, được xem qua một quyển sách bách sâu độc lục. Trong đó có ghi chép về mấy trăm loại sâu độc cùng với mọi cách thức kì lạ khác nhau về việc dùng sâu độc của Miêu Cương – nơi luôn hiểu biết về mọi loại độc… Trong đó có một loại sâu độc, là được nuôi nấng từ mọi loại độc vật mà lớn lên, gọi là bách luyện độc trùng. Sau khi loại sâu độc được nuôi thành công, liền có thể đuổi hết mọi loại độc trùng trong vòng mười dặm xung quanh nơi nó ở, mà mọi loại sâu độc khác cũng không dám tới gần. Loại sâu độc này còn có một loại công dụng. Chính là có thể đảm bảo cho thi thể đã chết vốn không thể thối rữa trong một thời gian dài. Bởi vì đám cổ trùng này sẽ chui vào trong khắp ngũ tạng lục phủ cũng với mọi kinh mạch ở trong thi thể, mà đuổi đi tử khí…
– Hơn nữa…
Ôn Như Ngọc ngừng lại một chút, nói:
– Dựa theo trong sách kia đã từng nói, bạch luyện độc trùng này, vào mỗi thời kì lại phải thay vỏ một lần. Mà trong lúc đó, thân thể túc chủ được loại sâu độc này kí sinh, liền có thể chiếm được một tia sinh khí. Cứ vậy, lại đợi thêm mấy lần, sinh khí dần dà tích tụ đủ, thì người chết kia liền có thể hồi sinh…
– Làm sao lại có thể chứ.
Phó Kinh Hồng không khỏi cau mày, chuyện quỷ dị, huyền huyễn thế này…
Người chết rồi, lại có thể hồi sinh sao?
– Ta cũng cảm thấy hoang đường,
Ôn Như Ngọc lắc lắc đầu, nói:
– Nhưng, trong sách kia, đã ghi chép như thế. Thế nhưng cứ xem như là Phật Tâm Lưu Ly có thể hồi sinh thì cũng vô dụng. Bởi vì khi bách luyện độc trùng, đang thay vỏ, thì cũng chính là vật kịch độc. Dù cho quả thực là người kia có hấp thu đầy đủ sinh khí mà hồi sinh, thì khắp toàn thân cũng đều đã mang theo độc tố. Huống chi, khi người kia hồi sinh được, cũng chính là lúc bách luyện độc trùng phải chết đi. Mà một khi bách luyện độc trùng vừa chết đi, thì máu huyết quanh thân cũng đều sẽ bị rút sạch đi. Nếu muốn người kia không chết… Trừ phi…
– Vậy cứ cách bao lâu thì bách luyện độc trùng mới thay vỏ một lần đây? Người kia phải trải mấy kì thay vỏ mới có thể hồi sinh hả?
Phó Kinh Hồng càng kinh ngạc, hiếu kì hỏi.
– Có người nói, bách luyện độc trùng, cứ cách ba năm lại thay vỏ một lần. Sau sáu kì thay vỏ, thì người kia liền có thể nhờ vào đó hồi sinh…
Ôn Như Ngọc nói.
– Huynh mới vừa mới nói, ‘trừ phi’…
Phó Kinh Hồng ngừng lại một chút, hỏi:
– Là ‘trừ phi’ cái gì?
– Trừ phi, ở ngay thời khắc, ngay khi người kia hồi sinh lại trước lúc bách luyện độc trùng chết đi, có người ra tay lấy thư cổ trùng dụ bách luyện độc trùng rời khỏi cơ thể của túc chủ. Thế nhưng nếu làm vậy, thì thân thể của người đã được thư cổ trùng kí sinh, đã lấy thân mình ra để dẫn dụ bách luyện độc trùng chui ra, cũng sẽ trúng phải độc tính kia mà bỏ mình. Bất quá, chỉ giống như là lấy một mạng đổi một mạng mà thôi… Hơn nữa, thư cổ trùng vốn là cực kỳ khó tìm.
– Thư cổ trùng?
Phó Kinh Hồng sững sờ.
– Có người nói, thư cổ trùng chỉ sinh ở nơi cực âm, ký sinh ở trong thư sâu độc quả. Bây giờ, trong thiên hạ mênh mông này, chỉ còn duy nhất lại một quả. Mẫu sâu độc chết thì tử sâu độc cũng không sống nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook