Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
-
Chương 18
Chạy xuyên qua lối mật đạo quanh co này, Phó Kinh Hồng mới tìm lại được cửa ra, lập tức, xoay chiếc đầu rồng trên bức phù điêu, liền bật người liền nhảy ra khỏi cửa hầm liền thoát thân ra ngoài, tiếp theo, trở tay lại, lập tức đóng cửa hầm lại.
Y chỉ lo Mộ Dung Lân thì sẽ lập tức đuổi theo, cho nên, vội chạy đi, rẽ về một mảnh sân.
Dựa theo tiếng gió rít gào từ phía sau, tự động truyền đến bên tai của y. Quả nhiên là, Mộ Dung Lân vẫn đang đuổi theo sát sao ở phía sau. Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đề khí vận công, bật người, nhảy vào trong một biệt viện.
Y cứ phi thân một cái mà tiến vào, nhìn thấy, một cánh cửa sổ đang bán mở, lập tức lách mình nhảy vào, đồng thời cũng trở tay mau lẹ đóng kín cửa sổ lại.
Y không mong muốn Mộ Dung Lân phát hiện ra căn phòng này có gì khác thường. Y chỉ là định núp trong căn phòng này, để tạm thời ẩn nấp, lợi dụng trong lúc Mộ Dung Lân loay hoay tìm kiếm không ra, thì y sẽ trực tiếp trốn thoát, quay trở về phòng của mình.
Phó Kinh Hồng xoay người, mới phát hiện ra, căn phòng này, cư nhiên lại là căn phòng ở của Tam công tử Mộ Dung mà y đã từng nhìn lén qua.
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Quả thật là duyên phận đi.
Gió thổi qua, tua rua rũ xuống trên mạn giường đang rung rinh, mạn giường cũng đang khẽ khàng lay động.
Bỗng nhiên, sau mạn giường, truyền đến vài tiếng tiếng ho khan.
Mà, ngay lúc này, bên ngoài sân, cũng đã truyền đến một tiếng động của vật nặng rơi xuống, vừa chạm xuống mặt đất.
Xem ra, quả thật là Mộ Dung Lân đã tìm tới rồi đi.
Phó Kinh Hồng nhìn đến mạn giường kia, có chút suy tư.
Chờ đến khi Mộ Dung Lân gõ cửa, thì ngay lập tức, y đã lách người chui vào trong mạn giường.
Bên ngoài, Mộ Dung Lân khẽ gõ ba cái lên cửa, lên tiếng nói với người ở trong phòng:
– Vừa rồi, ngươi có nghe thấy tiếng động phát ra do ai đó đi ngang qua đây không?
Mà, Phó Kinh Hồng, đang giấu mình sau mạn giường, nhìn về phía người đang nằm ở trên giường.
Rốt cục, y cũng hữu duyên mà được nhìn thấy người ở sau mạn giường này.
Phó Kinh Hồng nhìn chăm chú người ở trước mắt này, trong lòng lập tức dâng lên xúc động được mãn nguyện sau một giấc mộng dài vậy.
Người đang nằm ở trên giường, dáng người thon, dài lại gầy gò. Làn da trắng bệch gần giống như màu trắng thanh thuần của đồ sứ, cảm xúc lại trơn mịn, tinh xảo như ngọc.
Một thân trường bào thanh thiên nhàn nhạt, để lộ ra chiếc gáy thon thả, yếu ớt cùng cùng với xương quai xanh tinh tế, sâu xa.
Ba ngàn sợi tóc đen dài như vẩy mực, trút xuống, ngổn ngang, mà lại triền miên, tản mát khắp ở trên mặt gối.
Tựa hồ giống như người kia không nhìn thấy Phó Kinh Hồng vậy, sắc mặt của hắn vốn không hề gợn sóng, giữa hai hàng chân mày, luôn giữ một phong thái vân đạm phong khinh.
Sau khi nghe xong, câu hỏi của Mộ Dung Lân, hắn lại “khụ” hai tiếng, sau một lát, hắn mới chậm rãi nói:
– Chưa từng nghe thấy.
Ngoài cửa, tựa hồ như Mộ Dung Lân khựng lại một chút, lại nói:
– … Dạo gần đây, ngươi có khỏe không, Thương.
Người kia chỉ khẽ nhắm mắt lại, đáp:
– Mạnh khỏe.
– …
Đứng ở bên ngoài, tựa hồ như Mộ Dung Lân còn muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng nói ra, chỉ vội ném xuống một câu.
– Vậy thì, ngươi nên nghỉ ngơi sớm, để mau khỏe.
Gã liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi, y vừa thả lỏng khí tức, thì cổ độc đang phát tác ở trong cơ thể lại càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Khí tức của Phó Kinh Hồng liền bất ổn.
Trong lòng của y, vội nghĩ cách…
Trong Mộ Dung phủ này, ngoại trừ đám hạ nhân ra, tựa hồ như là không có nam tử nào khác nữa đi. Tất nhiên là Mộ Dung Ý kia, không thể làm ấy ấy cùng với y đi. Ban đêm thì Mộ Dung Nhị vốn chưa bao giờ trở về phủ này…
Lão quản gia Mộ Dung thì…
Tất nhiên là càng không được.
Nếu bắt y phải thư phục dưới thân của đám hạ nhân này, thì y lại không cam tâm.
Y lại chuyển tầm mắt, nhìn về phía Mộ Dung Thương.
Mộ Dung Thương vốn thân thể yếu ớt, mang theo nhiều bệnh, e là cũng không thể làm nổi cái vận động có trình độ quá mức kịch liệt kia đi…
Thân thể của Mộ Dung Thương vốn đã gầy yếu đến thành như vậy, phảng phất như là cả người yếu đuối, vừa chạm vào liền dễ vỡ vụn như là một món đồ sứ trắng thanh thuần quý giá vậy.
Mà, ở bên kia, phảng phất giống như là Mộ Dung Thương vốn không hề nhìn thấy Phó Kinh Hồng. Hai mắt của hắn chỉ hơi khép hờ lại, lim dim, thân thể đang nửa nằm nửa tựa người.
Phó Kinh Hồng suy nghĩ linh tinh một lúc. Thì, từng cơn sóng nhiệt đang cuộn trào, quấy phá không ngừng ở trong cơ thể của y, càng không cho phép có đủ bình tĩnh để y suy nghĩ được nhiều nữa.
Y do dự một lúc lâu.
Y vẫn đành phải, vươn tay ra, chậm rãi đưa tới Mộ Dung Thương.
Y vừa đưa tay chạm đến người. Trong nháy mắt, phảng phất như Mộ Dung Thương đã lập tức phát giác ra, bất thình lình, hắn liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng.
Đôi con ngươi của Mộ Dung Thương đều đen lấy như được vẩy mực, không hề gợn sóng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cắn răng một cái, đưa tay đến mò vào sâu trong lớp chăn của Mộ Dung Thương. Y tiến đến, leo lên, nhấc người ngồi lên trên thân của Mộ Dung Thương.
Y lại không dám thật sự để cả cơ thể của mình hoàn toàn ngồi xuống trên thân thể quá mức gầy gò này. Y chỉ đành tự duy trì tư thế bán ngồi nửa quỳ, mà đưa tay vào trong quần áo, bắt đầu xoa nắn đùi trong cùng với nam căn giấu sau tiết khố của Mộ Dung Thương.
Lúc này, Mộ Dung Thương không khỏi chấn động, rốt cục, ở sâu trong đáy mắt đã xuất hiện một cơn sóng lớn.
Phó Kinh Hồng không dám làm ra động tác quá mạnh, chỉ có thể khinh nhu mò lên nam căn của Mộ Dung Thương, nhẹ nhàng mơn trớn.
Ma, Mộ Dung Thương vốn chưa từng trải qua lần động tình nào đi, cho nên, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lập tức nổi lên từng mạt đỏ ửng, trong đôi con ngươi đen láy cũng đã xuất hiện vẻ mê man.
Không đến một lúc, dương v*t của Mộ Dung Thương đã run rẩy, dựng đứng lên.
Trên lồng ngực trắng bệch của hắn, đang run rẩy lên từng chút, mấy ngón tay gầy gò, thon dài túm chặt lấy lớp chăn.
Phó Kinh Hồng mơn trớn một trận, cảm thấy phân thân của Mộ Dung Thương đã cứng đến đủ độ cần thiết rồi đi, cho nên, y liền lập tức tự cởi bỏ tiết khố của mình.
Lúc này, trong cơ thể của y lại đang dậy lên từng sóng nhiệt hung mãnh dồn dập, xô đẩy. Miệng huyệt ở phía sau, cũng cư nhiên, đã tự phân bố ra chất dịch để bôi trơn.
Y không dám trực tiếp ngồi xuống hẳn, đè lên trên người của Mộ Dung Thương, liền trở tay, ôm lấy Mộ Dung Thương xoay thân lại, để Mộ Dung Thương nằm lên trên người của y.
Hai cánh tay của Mộ Dung Thương vô lực chống xuống giường, nhất thời, mái tóc đen đều được vén sang bên trái, đuôi tóc đều rũ xuống trên mặt của Phó Kinh Hồng.
Hai bắp đùi của Phó Kinh Hồng tự giác dang rộng ra, đưa tay nắm lấy nam căn của Mộ Dung Thương, tự chậm rãi đưa vào trong cơ thể của y.
Giữa hai cẳng chân của y đã dính dấp một mảng mồ hôi ướt sũng, mà phân thân của Mộ Dung Thương càng lúc thuận lợi vào xâm nhập vào bên trong vách thịt.
Phó Kinh Hồng cắn răng, đưa tay đến, nắm lấy bắp đùi của Mộ Dung Thương, cố sức đẩy nam căn của Mộ Dung Thương từng chút một đâm vào càng thêm sâu vào một chút nữa.
Mộ Dung Thương khe khẽ thở gấp. Phân thân của hắn lại trướng lên theo một vòng to.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được từ trong vách thịt của mình đang chậm rãi lan ra cảm giác khác lạ khiến cho khóe mắt của y đều đã ướt át lên.
Mộ Dung Thương thở hổn hển một trận, dần dần bình phục lại, nằm yên ở trên người Phó Kinh Hồng, vốn không động đậy nữa.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng biết rõ, chỉ cần khiến Mộ Dung Thương xuất tinh một lần vào trong cơ thể của y thì cổ độc sẽ ổn định lại ngay.
Xem như là y đã tự hiểu rõ, cho nên y càng muốn phải tốc chiến tốc thắng.
Vì vậy, y lập tức co rút lại vách thịt ở trong miệng huyệt, muốn khiến cho Mộ Dung Thương mau mau cao trào.
Không ngờ tới, phân thân chôn trong người của y đã run rẩy lên một trận, nhưng Mộ Dung Thương lại nhịn xuống.
Phó Kinh Hồng cắn răng, ghé sát vào lỗ tai của hắn, thì thầm:
– Mau tiết ra một chút … Liền xong rồi…
Mộ Dung Thương dùng đôi con ngươi đen láy nhìn chăm chú y một lát. Mặc cho, Phó Kinh Hồng đã dùng mọi lời lẽ khuyên bảo, nhưng hắn lại không thèm nhúc nhích.
Phó Kinh Hồng sốt ruột, thật muốn tự chủ động làm tới cho xong chuyện, y định vươn mình bật dậy, lại bị Mộ Dung Thương lập tức đè ngã người xuống.
– Mau mau…
Y còn chưa kịp nói dứt câu, bất thình lình, đã bị Mộ Dung Thương động thân, va chạm không ngừng.
Phó Kinh Hồng càng khó có thể mở miệng.
Mộ Dung Thương lại bắt đầu va chạm tiếp. Hắn nằm đè lên trên người của Phó Kinh Hồng. Tuy động tác cực kì chậm rãi, nhưng luôn liên tục ra vào từng hồi một, mà mỗi một cái đâm vào lại vô cùng dùng sức, khiến cho nam căn càng đâm sâu vào tận cùng bên trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
Một lần rồi lại một lần, càng lúc càng thêm sâu.
Khóe mắt của Phó Kinh Hồng đã ướt át không thôi, hai tay đều tự túm chặt lấy ống tay áo của y.
– Mau mau…
Y lên tiếng thúc giục.
Nhưng, phảng phất giống như là Mộ Dung Thương không hề nghe thấy vậy, chỉ lại một lần rồi lại một lần, chậm rãi đâm sâu vào trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
– Mau mau…
Khóe mắt của Phó Kinh Hồng đều đã đỏ ửng lên, trong giọng nói đều mang theo tiếng nức nở.
Y lại càng không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ, đến cuối cùng, tiếng rên rỉ đều có chút khàn khàn.
Cuối cùng, y mới cảm nhận được, cả người của Mộ Dung Thương đang nằm đè ở trên thân của mình, nhất thời, run rẩy lên một cái. Trong lòng của y biết, rốt cuộc, Mộ Dung Thương đang sắp xuất tinh, cho nên, y đã vội vã, cố ý khiến cho vách thịt co rút chặt chẽ lại.
Chung quy thì, cả người của Mộ Dung Thương đều đang run rẩy lên một trận, phân thân của hắn vẫn thuận theo phản ứng của cơ thể mà tiết ra.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được một dòng nước nóng chậm rãi rót vào trong cơ thể, mà ngay lúc này, cỗ nhiệt lưu càn quấy ở trong bụng của y cũng đã biến mất rồi.
Cùng với, dưới sự kích thích này, dương v*t cương cứng của y cũng cao trào mà bắn đi ra, chất lỏng tinh dịch phun dính vào trên nội y của Mộ Dung Thương.
Vẫn nằm trên người của Phó Kinh Hồng, Mộ Dung Thương vẫn còn đang thở dồn dập, lồng ngực trắng bệch của hắn vẫn đang chập trùng không ngừng.
Còn Phó Kinh Hồng, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung tinh thần, vận chuyển nội công tâm pháp của Cúc Công Tận Toái trong cơ thể của mình. Đợi đến sau khi y tự cảm nhận được toàn bộ dòng nước nóng kia chậm rãi rót vào bên trong đan điền, thì y mới chậm rãi mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.
Mà ngay khi y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy, Mộ Dung Thương nhìn chằm chằm vào y.
Trong đôi con ngươi đen như mực của Mộ Dung Thương đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, không hề gợn sóng. Trong lúc này, chỉ là đang mở ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng.
Lúc này, cả khuôn mặt già nua của Phó Kinh Hồng mới bất chợt đỏ ửng lên. Y tự hồi tưởng lại, hành vi vừa rồi của mình, tựa hồ như, gọi là bá vương ngạnh thượng cung đi…
– Khục…
Phó Kinh Hồng giả vờ ho một tiếng, nói.
– Non xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy dài… Hai ta, nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại ở trên giang hồ vậy.
Y liền vội vàng nâng người lên, đẩy Mộ Dung Thương nằm lại trên giường, còn mình thì tự vươn nguười, bước vội xuống giường. Nhưng ngay khi vừa đứng dậy, thì nhất thời, vòng eo liền mềm nhũn đi, lại nặng nề ngã ngồi xuống.
Mộ Dung Thương bình tĩnh nhìn y.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng, tự giác yên lặng mà rơi lệ. Vòng eo của y, cư nhiên đã bị làm đến mềm nhũn, đến mức không thể nào đứng thẳng lên được a…
Mà, lúc này, trên người cực kì ngổn ngang, tiết khố nửa cởi nửa treo trên người, nội y mở rộng, cũng không biết tự lúc nào mà dây cột đã bị bung ra. Mái tóc đen, dài rũ xuống, đầy hỗn loạn. Trên lồng ngực lẫn ở trên bắp đùi đều hiện lên hồng ngân cùng với chất lỏng trắng đục bị dính phải.
Phó Kinh Hồng tự nhìn thấy dấu vết đáng xấu hổ ở trên người của mình, y chỉ càng cảm thấy phi thường lúng túng. Mà, Mộ Dung Thương theo tầm mắt của y, hắn cũng dời tầm mắt nhìn đến, bắt đầu ngắm nghía kỹ mọi dấu vết đã bị lưu lại ở trên người của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú theo dõi y đang bắt đầu nóng rực lên.
Y gấp gáp mặc lại quần áo, buộc chặt đai lưng, định rời đi.
Ở trong đôi con ngươi đen láy của Mộ Dung Thương, tựa hồ như vừa lóe qua một tia thất lạc. Nhưng hắn vẫn chỉ là dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng đang lúng túng mặc lại tiết khố, sửa sang lại quần áo.
Sau khi Phó Kinh Hồng mặc quần áo lại tử tế, định cất bước rời đi, thì đột ngột, Mộ Dung Thương bỗng lên tiếng hỏi:
– Ngươi là ai.
Giọng điệu cực kì bình thản, không giống như là đang hỏi.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng không thể nào tự báo ra tục danh của mình được. Y chỉ là nhất thời bị sửng sốt.
– Ngươi là… Yêu tinh sao?
Mộ Dung Thương nhàn nhạt hỏi.
Phó Kinh Hồng càng thêm sững sờ. Y mới hiểu ra, đại khái là vị Tam công tử này, đang xem y là yêu tinh, và nghĩ mọi chuyện vừa rồi là do hắn gặp phải nữ yêu tinh yêu thích thư sinh mà cam tâm tình nguyện cùng thư sinh trải qua một đêm phong lưu hay được kể ở trong mấy thoại bản kia đi…
Cứ nghĩ như vậy thì cũng được đi. Cho nên, Phó Kinh Hồng liền quay đầu nhìn Mộ Dung Thương, nói:
– Ta cùng với công tử, đã từng có tam thế nhân duyên. Đáng tiếc là kiếp này, ta là yêu mà công tử thì lại là nhân. Nhân và yêu vốn không thể nào đi chung đường được. Kiếp này vô duyên, ta cũng chỉ đành lấy một đêm phong lưu này mà báo đáp lại tình nghĩa của công tử…
– Tam thế nhân duyên…
Mộ Dung Thương trầm ngâm một lát.
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, khẽ mỉm cười, lách mình đến trước cửa sổ mà nhảy ra.
Mà, sau khi Mộ Dung Thương bình tĩnh nhìn bóng lưng của Phó Kinh Hồng biến mất trong bóng đêm, thì ở sâu nơi đáy mắt liền dập dờn sóng lớn.
______________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có một hủ muội muội nói là chuyện xưa do Phó Kinh Hồng bịa ra quá mức thô tục, cho nên, cần phải thay thành một phiên bản khác tao nhã hơn đi…
Kiếp trước, Mộ Dung Thương vốn là thượng tiên chuyên quản về các loại hoa cỏ tiểu tiên ở trên thiên đình.
Ma, Phó Kinh Hồng lại là một cây giáng châu tiên thảo mọc ở ven sông phía tây. Sau đó, hấp thụ linh khí của thiên địa mà tu luyện thành chân thân.
Lúc này, đến hạn chịu lịch kiếp, Mộ Dung Thương phải hạ phàm.
Mà, Phó Kinh Hồng liền theo hắn cùng hạ phàm, định dùng cả một đời nước mắt của y để báo đáp lại ân đức chăm sóc của vị thượng tiên Mộ Dung Thương đi…
Y chỉ lo Mộ Dung Lân thì sẽ lập tức đuổi theo, cho nên, vội chạy đi, rẽ về một mảnh sân.
Dựa theo tiếng gió rít gào từ phía sau, tự động truyền đến bên tai của y. Quả nhiên là, Mộ Dung Lân vẫn đang đuổi theo sát sao ở phía sau. Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng đề khí vận công, bật người, nhảy vào trong một biệt viện.
Y cứ phi thân một cái mà tiến vào, nhìn thấy, một cánh cửa sổ đang bán mở, lập tức lách mình nhảy vào, đồng thời cũng trở tay mau lẹ đóng kín cửa sổ lại.
Y không mong muốn Mộ Dung Lân phát hiện ra căn phòng này có gì khác thường. Y chỉ là định núp trong căn phòng này, để tạm thời ẩn nấp, lợi dụng trong lúc Mộ Dung Lân loay hoay tìm kiếm không ra, thì y sẽ trực tiếp trốn thoát, quay trở về phòng của mình.
Phó Kinh Hồng xoay người, mới phát hiện ra, căn phòng này, cư nhiên lại là căn phòng ở của Tam công tử Mộ Dung mà y đã từng nhìn lén qua.
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Quả thật là duyên phận đi.
Gió thổi qua, tua rua rũ xuống trên mạn giường đang rung rinh, mạn giường cũng đang khẽ khàng lay động.
Bỗng nhiên, sau mạn giường, truyền đến vài tiếng tiếng ho khan.
Mà, ngay lúc này, bên ngoài sân, cũng đã truyền đến một tiếng động của vật nặng rơi xuống, vừa chạm xuống mặt đất.
Xem ra, quả thật là Mộ Dung Lân đã tìm tới rồi đi.
Phó Kinh Hồng nhìn đến mạn giường kia, có chút suy tư.
Chờ đến khi Mộ Dung Lân gõ cửa, thì ngay lập tức, y đã lách người chui vào trong mạn giường.
Bên ngoài, Mộ Dung Lân khẽ gõ ba cái lên cửa, lên tiếng nói với người ở trong phòng:
– Vừa rồi, ngươi có nghe thấy tiếng động phát ra do ai đó đi ngang qua đây không?
Mà, Phó Kinh Hồng, đang giấu mình sau mạn giường, nhìn về phía người đang nằm ở trên giường.
Rốt cục, y cũng hữu duyên mà được nhìn thấy người ở sau mạn giường này.
Phó Kinh Hồng nhìn chăm chú người ở trước mắt này, trong lòng lập tức dâng lên xúc động được mãn nguyện sau một giấc mộng dài vậy.
Người đang nằm ở trên giường, dáng người thon, dài lại gầy gò. Làn da trắng bệch gần giống như màu trắng thanh thuần của đồ sứ, cảm xúc lại trơn mịn, tinh xảo như ngọc.
Một thân trường bào thanh thiên nhàn nhạt, để lộ ra chiếc gáy thon thả, yếu ớt cùng cùng với xương quai xanh tinh tế, sâu xa.
Ba ngàn sợi tóc đen dài như vẩy mực, trút xuống, ngổn ngang, mà lại triền miên, tản mát khắp ở trên mặt gối.
Tựa hồ giống như người kia không nhìn thấy Phó Kinh Hồng vậy, sắc mặt của hắn vốn không hề gợn sóng, giữa hai hàng chân mày, luôn giữ một phong thái vân đạm phong khinh.
Sau khi nghe xong, câu hỏi của Mộ Dung Lân, hắn lại “khụ” hai tiếng, sau một lát, hắn mới chậm rãi nói:
– Chưa từng nghe thấy.
Ngoài cửa, tựa hồ như Mộ Dung Lân khựng lại một chút, lại nói:
– … Dạo gần đây, ngươi có khỏe không, Thương.
Người kia chỉ khẽ nhắm mắt lại, đáp:
– Mạnh khỏe.
– …
Đứng ở bên ngoài, tựa hồ như Mộ Dung Lân còn muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng nói ra, chỉ vội ném xuống một câu.
– Vậy thì, ngươi nên nghỉ ngơi sớm, để mau khỏe.
Gã liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi, y vừa thả lỏng khí tức, thì cổ độc đang phát tác ở trong cơ thể lại càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Khí tức của Phó Kinh Hồng liền bất ổn.
Trong lòng của y, vội nghĩ cách…
Trong Mộ Dung phủ này, ngoại trừ đám hạ nhân ra, tựa hồ như là không có nam tử nào khác nữa đi. Tất nhiên là Mộ Dung Ý kia, không thể làm ấy ấy cùng với y đi. Ban đêm thì Mộ Dung Nhị vốn chưa bao giờ trở về phủ này…
Lão quản gia Mộ Dung thì…
Tất nhiên là càng không được.
Nếu bắt y phải thư phục dưới thân của đám hạ nhân này, thì y lại không cam tâm.
Y lại chuyển tầm mắt, nhìn về phía Mộ Dung Thương.
Mộ Dung Thương vốn thân thể yếu ớt, mang theo nhiều bệnh, e là cũng không thể làm nổi cái vận động có trình độ quá mức kịch liệt kia đi…
Thân thể của Mộ Dung Thương vốn đã gầy yếu đến thành như vậy, phảng phất như là cả người yếu đuối, vừa chạm vào liền dễ vỡ vụn như là một món đồ sứ trắng thanh thuần quý giá vậy.
Mà, ở bên kia, phảng phất giống như là Mộ Dung Thương vốn không hề nhìn thấy Phó Kinh Hồng. Hai mắt của hắn chỉ hơi khép hờ lại, lim dim, thân thể đang nửa nằm nửa tựa người.
Phó Kinh Hồng suy nghĩ linh tinh một lúc. Thì, từng cơn sóng nhiệt đang cuộn trào, quấy phá không ngừng ở trong cơ thể của y, càng không cho phép có đủ bình tĩnh để y suy nghĩ được nhiều nữa.
Y do dự một lúc lâu.
Y vẫn đành phải, vươn tay ra, chậm rãi đưa tới Mộ Dung Thương.
Y vừa đưa tay chạm đến người. Trong nháy mắt, phảng phất như Mộ Dung Thương đã lập tức phát giác ra, bất thình lình, hắn liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng.
Đôi con ngươi của Mộ Dung Thương đều đen lấy như được vẩy mực, không hề gợn sóng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cắn răng một cái, đưa tay đến mò vào sâu trong lớp chăn của Mộ Dung Thương. Y tiến đến, leo lên, nhấc người ngồi lên trên thân của Mộ Dung Thương.
Y lại không dám thật sự để cả cơ thể của mình hoàn toàn ngồi xuống trên thân thể quá mức gầy gò này. Y chỉ đành tự duy trì tư thế bán ngồi nửa quỳ, mà đưa tay vào trong quần áo, bắt đầu xoa nắn đùi trong cùng với nam căn giấu sau tiết khố của Mộ Dung Thương.
Lúc này, Mộ Dung Thương không khỏi chấn động, rốt cục, ở sâu trong đáy mắt đã xuất hiện một cơn sóng lớn.
Phó Kinh Hồng không dám làm ra động tác quá mạnh, chỉ có thể khinh nhu mò lên nam căn của Mộ Dung Thương, nhẹ nhàng mơn trớn.
Ma, Mộ Dung Thương vốn chưa từng trải qua lần động tình nào đi, cho nên, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lập tức nổi lên từng mạt đỏ ửng, trong đôi con ngươi đen láy cũng đã xuất hiện vẻ mê man.
Không đến một lúc, dương v*t của Mộ Dung Thương đã run rẩy, dựng đứng lên.
Trên lồng ngực trắng bệch của hắn, đang run rẩy lên từng chút, mấy ngón tay gầy gò, thon dài túm chặt lấy lớp chăn.
Phó Kinh Hồng mơn trớn một trận, cảm thấy phân thân của Mộ Dung Thương đã cứng đến đủ độ cần thiết rồi đi, cho nên, y liền lập tức tự cởi bỏ tiết khố của mình.
Lúc này, trong cơ thể của y lại đang dậy lên từng sóng nhiệt hung mãnh dồn dập, xô đẩy. Miệng huyệt ở phía sau, cũng cư nhiên, đã tự phân bố ra chất dịch để bôi trơn.
Y không dám trực tiếp ngồi xuống hẳn, đè lên trên người của Mộ Dung Thương, liền trở tay, ôm lấy Mộ Dung Thương xoay thân lại, để Mộ Dung Thương nằm lên trên người của y.
Hai cánh tay của Mộ Dung Thương vô lực chống xuống giường, nhất thời, mái tóc đen đều được vén sang bên trái, đuôi tóc đều rũ xuống trên mặt của Phó Kinh Hồng.
Hai bắp đùi của Phó Kinh Hồng tự giác dang rộng ra, đưa tay nắm lấy nam căn của Mộ Dung Thương, tự chậm rãi đưa vào trong cơ thể của y.
Giữa hai cẳng chân của y đã dính dấp một mảng mồ hôi ướt sũng, mà phân thân của Mộ Dung Thương càng lúc thuận lợi vào xâm nhập vào bên trong vách thịt.
Phó Kinh Hồng cắn răng, đưa tay đến, nắm lấy bắp đùi của Mộ Dung Thương, cố sức đẩy nam căn của Mộ Dung Thương từng chút một đâm vào càng thêm sâu vào một chút nữa.
Mộ Dung Thương khe khẽ thở gấp. Phân thân của hắn lại trướng lên theo một vòng to.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được từ trong vách thịt của mình đang chậm rãi lan ra cảm giác khác lạ khiến cho khóe mắt của y đều đã ướt át lên.
Mộ Dung Thương thở hổn hển một trận, dần dần bình phục lại, nằm yên ở trên người Phó Kinh Hồng, vốn không động đậy nữa.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng biết rõ, chỉ cần khiến Mộ Dung Thương xuất tinh một lần vào trong cơ thể của y thì cổ độc sẽ ổn định lại ngay.
Xem như là y đã tự hiểu rõ, cho nên y càng muốn phải tốc chiến tốc thắng.
Vì vậy, y lập tức co rút lại vách thịt ở trong miệng huyệt, muốn khiến cho Mộ Dung Thương mau mau cao trào.
Không ngờ tới, phân thân chôn trong người của y đã run rẩy lên một trận, nhưng Mộ Dung Thương lại nhịn xuống.
Phó Kinh Hồng cắn răng, ghé sát vào lỗ tai của hắn, thì thầm:
– Mau tiết ra một chút … Liền xong rồi…
Mộ Dung Thương dùng đôi con ngươi đen láy nhìn chăm chú y một lát. Mặc cho, Phó Kinh Hồng đã dùng mọi lời lẽ khuyên bảo, nhưng hắn lại không thèm nhúc nhích.
Phó Kinh Hồng sốt ruột, thật muốn tự chủ động làm tới cho xong chuyện, y định vươn mình bật dậy, lại bị Mộ Dung Thương lập tức đè ngã người xuống.
– Mau mau…
Y còn chưa kịp nói dứt câu, bất thình lình, đã bị Mộ Dung Thương động thân, va chạm không ngừng.
Phó Kinh Hồng càng khó có thể mở miệng.
Mộ Dung Thương lại bắt đầu va chạm tiếp. Hắn nằm đè lên trên người của Phó Kinh Hồng. Tuy động tác cực kì chậm rãi, nhưng luôn liên tục ra vào từng hồi một, mà mỗi một cái đâm vào lại vô cùng dùng sức, khiến cho nam căn càng đâm sâu vào tận cùng bên trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
Một lần rồi lại một lần, càng lúc càng thêm sâu.
Khóe mắt của Phó Kinh Hồng đã ướt át không thôi, hai tay đều tự túm chặt lấy ống tay áo của y.
– Mau mau…
Y lên tiếng thúc giục.
Nhưng, phảng phất giống như là Mộ Dung Thương không hề nghe thấy vậy, chỉ lại một lần rồi lại một lần, chậm rãi đâm sâu vào trong cơ thể của Phó Kinh Hồng.
– Mau mau…
Khóe mắt của Phó Kinh Hồng đều đã đỏ ửng lên, trong giọng nói đều mang theo tiếng nức nở.
Y lại càng không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ, đến cuối cùng, tiếng rên rỉ đều có chút khàn khàn.
Cuối cùng, y mới cảm nhận được, cả người của Mộ Dung Thương đang nằm đè ở trên thân của mình, nhất thời, run rẩy lên một cái. Trong lòng của y biết, rốt cuộc, Mộ Dung Thương đang sắp xuất tinh, cho nên, y đã vội vã, cố ý khiến cho vách thịt co rút chặt chẽ lại.
Chung quy thì, cả người của Mộ Dung Thương đều đang run rẩy lên một trận, phân thân của hắn vẫn thuận theo phản ứng của cơ thể mà tiết ra.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được một dòng nước nóng chậm rãi rót vào trong cơ thể, mà ngay lúc này, cỗ nhiệt lưu càn quấy ở trong bụng của y cũng đã biến mất rồi.
Cùng với, dưới sự kích thích này, dương v*t cương cứng của y cũng cao trào mà bắn đi ra, chất lỏng tinh dịch phun dính vào trên nội y của Mộ Dung Thương.
Vẫn nằm trên người của Phó Kinh Hồng, Mộ Dung Thương vẫn còn đang thở dồn dập, lồng ngực trắng bệch của hắn vẫn đang chập trùng không ngừng.
Còn Phó Kinh Hồng, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung tinh thần, vận chuyển nội công tâm pháp của Cúc Công Tận Toái trong cơ thể của mình. Đợi đến sau khi y tự cảm nhận được toàn bộ dòng nước nóng kia chậm rãi rót vào bên trong đan điền, thì y mới chậm rãi mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.
Mà ngay khi y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy, Mộ Dung Thương nhìn chằm chằm vào y.
Trong đôi con ngươi đen như mực của Mộ Dung Thương đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, không hề gợn sóng. Trong lúc này, chỉ là đang mở ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng.
Lúc này, cả khuôn mặt già nua của Phó Kinh Hồng mới bất chợt đỏ ửng lên. Y tự hồi tưởng lại, hành vi vừa rồi của mình, tựa hồ như, gọi là bá vương ngạnh thượng cung đi…
– Khục…
Phó Kinh Hồng giả vờ ho một tiếng, nói.
– Non xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy dài… Hai ta, nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại ở trên giang hồ vậy.
Y liền vội vàng nâng người lên, đẩy Mộ Dung Thương nằm lại trên giường, còn mình thì tự vươn nguười, bước vội xuống giường. Nhưng ngay khi vừa đứng dậy, thì nhất thời, vòng eo liền mềm nhũn đi, lại nặng nề ngã ngồi xuống.
Mộ Dung Thương bình tĩnh nhìn y.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng, tự giác yên lặng mà rơi lệ. Vòng eo của y, cư nhiên đã bị làm đến mềm nhũn, đến mức không thể nào đứng thẳng lên được a…
Mà, lúc này, trên người cực kì ngổn ngang, tiết khố nửa cởi nửa treo trên người, nội y mở rộng, cũng không biết tự lúc nào mà dây cột đã bị bung ra. Mái tóc đen, dài rũ xuống, đầy hỗn loạn. Trên lồng ngực lẫn ở trên bắp đùi đều hiện lên hồng ngân cùng với chất lỏng trắng đục bị dính phải.
Phó Kinh Hồng tự nhìn thấy dấu vết đáng xấu hổ ở trên người của mình, y chỉ càng cảm thấy phi thường lúng túng. Mà, Mộ Dung Thương theo tầm mắt của y, hắn cũng dời tầm mắt nhìn đến, bắt đầu ngắm nghía kỹ mọi dấu vết đã bị lưu lại ở trên người của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú theo dõi y đang bắt đầu nóng rực lên.
Y gấp gáp mặc lại quần áo, buộc chặt đai lưng, định rời đi.
Ở trong đôi con ngươi đen láy của Mộ Dung Thương, tựa hồ như vừa lóe qua một tia thất lạc. Nhưng hắn vẫn chỉ là dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng đang lúng túng mặc lại tiết khố, sửa sang lại quần áo.
Sau khi Phó Kinh Hồng mặc quần áo lại tử tế, định cất bước rời đi, thì đột ngột, Mộ Dung Thương bỗng lên tiếng hỏi:
– Ngươi là ai.
Giọng điệu cực kì bình thản, không giống như là đang hỏi.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng không thể nào tự báo ra tục danh của mình được. Y chỉ là nhất thời bị sửng sốt.
– Ngươi là… Yêu tinh sao?
Mộ Dung Thương nhàn nhạt hỏi.
Phó Kinh Hồng càng thêm sững sờ. Y mới hiểu ra, đại khái là vị Tam công tử này, đang xem y là yêu tinh, và nghĩ mọi chuyện vừa rồi là do hắn gặp phải nữ yêu tinh yêu thích thư sinh mà cam tâm tình nguyện cùng thư sinh trải qua một đêm phong lưu hay được kể ở trong mấy thoại bản kia đi…
Cứ nghĩ như vậy thì cũng được đi. Cho nên, Phó Kinh Hồng liền quay đầu nhìn Mộ Dung Thương, nói:
– Ta cùng với công tử, đã từng có tam thế nhân duyên. Đáng tiếc là kiếp này, ta là yêu mà công tử thì lại là nhân. Nhân và yêu vốn không thể nào đi chung đường được. Kiếp này vô duyên, ta cũng chỉ đành lấy một đêm phong lưu này mà báo đáp lại tình nghĩa của công tử…
– Tam thế nhân duyên…
Mộ Dung Thương trầm ngâm một lát.
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, khẽ mỉm cười, lách mình đến trước cửa sổ mà nhảy ra.
Mà, sau khi Mộ Dung Thương bình tĩnh nhìn bóng lưng của Phó Kinh Hồng biến mất trong bóng đêm, thì ở sâu nơi đáy mắt liền dập dờn sóng lớn.
______________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có một hủ muội muội nói là chuyện xưa do Phó Kinh Hồng bịa ra quá mức thô tục, cho nên, cần phải thay thành một phiên bản khác tao nhã hơn đi…
Kiếp trước, Mộ Dung Thương vốn là thượng tiên chuyên quản về các loại hoa cỏ tiểu tiên ở trên thiên đình.
Ma, Phó Kinh Hồng lại là một cây giáng châu tiên thảo mọc ở ven sông phía tây. Sau đó, hấp thụ linh khí của thiên địa mà tu luyện thành chân thân.
Lúc này, đến hạn chịu lịch kiếp, Mộ Dung Thương phải hạ phàm.
Mà, Phó Kinh Hồng liền theo hắn cùng hạ phàm, định dùng cả một đời nước mắt của y để báo đáp lại ân đức chăm sóc của vị thượng tiên Mộ Dung Thương đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook