Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
-
Chương 10
Lấy thân báo đáp sao?
Phó Kinh Hồng bên tai ở Ôn Như Ngọc thấp giọng nói.
Trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của Ôn Như Ngọc nổi lên từng trận ửng hồng, hắn nhìn Phó Kinh Hồng, không nói.
Phó Kinh Hồng liền cũng cười không nói. Cách lớp vải quần, lòng bàn tay của y xoa lên nam căn vừa mới tiết ra của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc khẽ run lên, khóe mắt đều đã ửng hồng.
Phó Kinh Hồng thấy phản ứng của Ôn Như Ngọc thực sự đáng yêu, liền thấp tiếng cười khẽ, trong tay nắm lấy nam căn ở trong tay càng chuyển động nhanh hơn nữa.
Ôn Như Ngọc vừa mới tiết qua một lần, cả người đều đã vô lực mềm nhũn. Mà, lúc này, vật yếu ớt của hắn lại đang bị người khác cầm lấy, cũng không hề chống cự. Cả người, chỉ có thể bán dựa vào trước lồng ngực của Phó Kinh Hồng. Hắn chỉ có thể vừa híp mắt, vừa cắn chặt môi lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ.
Hàng lông mi của hắn khẽ run rẩy, cũng không biết là vì phải khuất nhục hay là vì cái gì khác đây.
Phó Kinh Hồng thấy dáng vẻ ấy của hắn, cũng không muốn mạnh tay mà xoa nắn mà chỉ là cố gắng nhẹ nhàng chơi đùa nam căn của Ôn Nhu Ngọc như thế này thôi.
Nói không chừng, chắc là lúc này, Ôn Như Ngọc đã xấu hổ đến muốn chết rồi đi.
Nghĩ như vậy, Phó Kinh Hồng cũng không lên tiếng để trêu chọc hắn nữa, mà y chỉ tăng nhanh động tác trên tay, muốn Ôn Như Ngọc mau mau xuất tinh ra.
Chiếc cằm của Ôn Như Ngọc đang đặt ở trên vai của y, những sợi tóc dài rơi trên bả vai của y.
Phó Kinh Hồng có chút xuất thần, nhìn gò má trắng nõn như bạch ngọc của Ôn Như Ngọc.
Kiếp trước, y cũng chưa từng ở khoảng cách gần đến mức này mà ngắm kĩ khuôn mặt của Ôn Như Ngọc.
Y nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Ngọc, tựa hồ như là ở trong lần tỉ thí tuyển chọn võ lâm minh chủ.
Thiếu niên mặc áo trắng kia cầm trong tay một thanh trường kiếm, đã tạo nên kinh động khắp võ lâm.
Y nhớ, đây cũng là lần thứ nhất cùng tiểu sư đệ cùng xuống núi.
Ngày ấy, ở trên dưới đài tỉ thí, y vừa nhìn lên, liền thấy, thiếu niên mặc áo trắng kia đang linh hoạt múa kiếm.
Vào lúc ấy, y đã từng kinh diễm, nhìn chăm chú vào kiếm ảnh của thiếu niên áo trắng này. Chỉ có điều, cũng chỉ là dừng lại mà nhìn một chút mà thôi, chưa từng nghĩ gì quá sâu.
Kiếp trước, y dành một lòng một dạ cho tiểu sư đệ. Ánh mắt của y cũng chưa bao giờ dừng lại ở trên thân của người nào khác.
… Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước ánh mắt của y đều bị che lấp bởi tiểu sư đệ, mà đã bỏ qua rất nhiều phong cảnh đẹp.
Quả thật là đáng tiếc.
Trong chốc lát, Phó Kinh Hồng xuất thần, đến khi phục hồi tinh thần lại thì, Ôn Như Ngọc thở hổn hển đã tựa vào trên người của y. Hai tay của hắn mò mẫn, men theo đường cong cơ thể trần trụi, chậm rãi sờ về phía sau thắt lưng của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sửng sốt.
Ngón tay thon dài của Ôn Như Ngọc cũng đang sờ soạng nơi kín đáo phía sau của y.
Hai mắt của Ôn Như Ngọc đã bị dục vọng che lấp, trở nên âm trầm hiện loé lên ham muốn ngược đãi, tàn nhẫn, cũng không hề ý thức được động tác của bản thân hắn một chút nào cả…
Phó Kinh Hồng khẽ cười ra một tiếng. Đột ngột, vật kia của Ôn Như Ngọc bị tay của y bóp chặt một cái.
Cả người của Ôn Như Ngọc run lên, là tiết ra a.
Phó Kinh Hồng ngẩn người.
Tất nhiên là không ngờ nổi…
Sau khi Ôn Như Ngọc tiết ra, cả thân người vẫn cứ dựa vào Phó Kinh Hồng, liên tục thở hổn hển.
Phó Kinh Hồng nhìn thứ chất lỏng sền sệt dính ở trên tay mình, có chút dở khóc dở cười.
Một lát, Ôn Như Ngọc mới phục hồi tinh thần lại, vội vã đứng thẳng người lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng vẫn còn đang dính ở trong tay của Phó Kinh Hồng, có chút không biết làm sao.
Hắn hoảng loạn, lại nhìn vào thân thể trơn tru của Phó Kinh Hồng. Ánh mắt của hắn lại càng là lúng túng đến không biết nên nhìn vào đâu.
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn vào thứ chất lỏng ở trong tay mình, chợt nhớ tới, một vấn đề…
Nếu ở kiếp trước, ở chỗ này, là do Bạch Luyện Hoa cứu Ôn Như Ngọc, tức là Bạch Luyện Hoa đã ra tay giải dược cho Ôn Như Ngọc hay sao?
Nhưng, Bạch Luyện Hoa đều luôn một lòng một dạ say mê Lãnh Tề Hiên, thì làm sao có thể ra tay hầu hạ nam nhân khác được đây?
Phó Kinh Hồng đăm chiêu nhìn Ôn Như Ngọc, nghĩ mãi mà không ra.
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng nhìn chăm chú vào hắn, vành tai lại đỏ lên một mảng.
Phó Kinh Hồng suy nghĩ ra sao, cũng không thể tìm ra được manh mối, cho nên, chỉ đơn giản là dừng lại suy nghĩ này…
Chỉ có điều…
– Xuân dược này, có phải là do Đào Chi Hoa xuống tay hay không đây?
Phó Kinh Hồng thả tay vào trong nước, rửa ráy một chút, vừa mở miệng hỏi.
Đào Chi Hoa, là mỹ nhân đệ nhất giang hồ đệ. Cần gì lại phải lén lúc mà đi hạ xuân dược một nam nhân sao?
Ôn Như Ngọc dừng một chút, phảng phất như là đang châm chước ngôn từ.
Ôn Như Ngọc chỉ thốt lên “ân” một tiếng, ngập ngừng một hồi.
Phó Kinh Hồng lại nhíu mày nhìn hắn.
Xem ra, tựa hồ như có chút chuyện ẩn tình đi?
-… Không phải.
Ôn Như Ngọc lại dừng một chút, nói.
– Ồ?
Phó Kinh Hồng hiếu kỳ, liền nhìn về Ôn Như Ngọc, chờ hắn nói tiếp.
Nhìn thấy Phó Kinh Hồng nhìn về phía hắn, Ôn Như Ngọc nghiêng mặt đi, chậm rãi nói:
– … Hôm qua ta cùng với Chi Hoa… Ghé qua rồi ở lại một khách điếm trong trấn nhỏ, cách đây không xa… Lần này, hai ta đi ra ngoài là đại diện cho môn phái Thanh Thành tham gia võ lâm minh hội.
Võ lâm minh hội sao?
Phó Kinh Hồng khựng lại một chút, lẳng lặng lắng nghe.
Ôn Như Ngọc chần chờ rồi lại nói:
– … Đại khái là vì dung nhan của Chi Hoa đã bị một tên hái hoa tặc thương nhớ… Cho nên, mới hạ độc vào trong chén trà của Chi Hoa… Nhưng mà, lại bị ta uống nhầm.
Phó Kinh Hồng nhìn cả một mặt của Ôn Như Ngọc đều đang hiện lên một vẻ nan kham. Y chỉ cười nói:
– Vì sao, ngươi lại biết, không phải là do Đào Chi Hoa thương nhớ ngươi. Cho nên, hắn đã tự tay bỏ thuốc vào trong chén trà kia, sau đó, mới đưa ngươi uống đi?
– Không… Chi Hoa vốn không phải là người như vậy.
Ôn Như Ngọc vội vàng biện minh.
Phó Kinh Hồng lại cười mà không nói.
– Tuy rằng… sau khi ta uống nhầm phải dược kia, Chi Hoa đã… thổ lộ tấm lòng với ta,
Nói đến chỗ này, thì vành tai của Ôn Như Ngọc lại đỏ lên một chút,
– … Đồng ý làm người giải dược giúp ta. Thế nhưng, ta… lại chỉ coi Chi Hoa là huynh đệ, cho nên, liền bỏ chạy, ra khỏi khách điếm…
– Đào Chi Hoa vẫn luôn đuổi theo sau lưng ngươi không buông.
Phó Kinh Hồng nói tiếp.
– … Hắn… chỉ là đang lo lắng cho ta…
Ôn Như Ngọc nhắm mắt lại nói.
Phó Kinh Hồng vẫn chỉ cười không nói.
– Chi Hoa, hắn…
Ôn Như Ngọc im hẳn.
Nhìn bộ dạng này của Ôn Như Ngọc, hẳn là hắn cũng không phải là hoàn toàn không để ý đến Đào Chi Hoa ….
Nếu như kiếp trước, không phải là do Bạch Luyện Hoa xuất hiện, thì nói không chừng, quả thực Ôn Như Ngọc cùng Đào Chi Hoa đã có thể trở thành là một đôi thần tiên quyến lữ cũng không sai đi.
Ai~ Quả nhiên, tiểu sư đệ của y là kẻ gây họa a.
– Vậy bây giờ thì sao rồi? Ngươi đã có thể biết rõ tâm ý của bản thân mình hay chưa?
Phó Kinh Hồng thích nhất là được nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt, chìm trong buồn phiền của mọi người, cho nên, y mới liền cười, cố ý hỏi khó Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc chỉ là ngẩng đầu nhìn Phó Kinh Hồng, không hề nói gì.
Phó Kinh Hồng bị ánh mắt này của Ôn Như Ngọc nhìn chăm chú. Ở trong lòng của y, đột ngột sinh ra một loại cảm giác quái dị, bất chợt, y không muốn biết được đáp án nữa.
– … Mà thôi. Chuyện của hai ngươi vốn không có liên quan gì đến ta cả. Trái lại, chỉ cần ngươi nhớ đến món nợ ân tình này của ta là được rồi a.
Phó Kinh Hồng mơ hồ cảm thấy như là y vừa thoát thân ra khỏi một đống phiền phức này, lại tựa hồ như vừa rơi vào một cái hố phiền phức khác. Trong lòng của y, có chút lo lắng.
– Ngươi là ân cứu mạng của ta. Tất nhiên là ta sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Ôn Như Ngọc nói, mí mắt rũ xuống.
Phó Kinh Hồng “ân” một tiếng, liền không nói lời nào nữa.
Y thấy Ôn Như Ngọc đang cúi đầu, không thấy được vẻ mặt, vẫn còn đứng ngây người ở trong nước.
Y liền nhíu mày nói:
– Còn không mau mau lên bờ.
Ôn Như Ngọc chậm chạm đáp một tiếng, liền xoay người lên bờ.
Phó Kinh Hồng thấy Ôn Như Ngọc lên bờ, cũng đứng dậy, leo lên bờ, nhặt lên quần áo, mặc vào từng cái một.
Chờ y mặc xong cả trường bào lên thân, vừa xoay người lại, thì y đã thấy Ôn Như Ngọc đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm y.
– Ân?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Ôn Như Ngọc vội vã dời đi ánh mắt, nhưng vành tai đã đỏ lên một mảng.
Phó Kinh Hồng cũng không có tâm tình trêu đùa hắn nữa.
Y nhìn qua sắc trời một cái, lại nói:
– Bây giờ, sắc trời đã không còn sớm … Không bằng, liền ở đây nghỉ ngơi đỡ trước đã. Sáng sớm ngày mai lại đi tới trấn nhỏ của các ngươi sau đi.
Y vừa nói xong, vừa quay đầu đến, lại thấy Ôn Như Ngọc nhìn y lần nữa.
Tựa hồ như, Ôn Như Ngọc đang cân nhắc một lát, rồi mới hỏi:
– … Hình như là ta vẫn còn chưa biết… Họ tên của các hạ là gì.
Phó Kinh Hồng sững sờ một chút.
Tựa hồ như đúng là y vẫn chưa không báo ra họ tên của mình cho Ôn Như Ngọc biết…
Từ khi gặp đến giờ, Ôn Như Ngọc cũng vẫn luôn tự xưng là ‘tại hạ’ lại gọi y là ‘các hạ’ đi…
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nở nụ cười:
– Phó Kinh Hồng.
– … Phó Kinh Hồng,
Ôn Như Ngọc khẽ lặp lại một lần, rồi nói:
– Tại hạ… Ôn Như Ngọc.
Nói đến chỗ này, hắn đột ngột dừng lại một chút,
– Vừa nãy, vẫn còn chưa kịp hỏi. Phó huynh,… Tựa hồ như ngươi đã biết tục danh của tại hạ. Không biết, làm sao mà Phó huynh biết được đây?
Phó Kinh Hồng giả vờ cao thâm nói:
– Tổ tiên của tại hạ vốn tu luyện Âm Dương thuật. Kỳ thực, khi nãy, ta cũng không hẳn là đang tắm rửa. Mà, là đang làm sạch thân thể để hấp thụ linh khí thiên địa, tiến hành thần tu… Mà, tại hạ cũng hiểu sơ về thuật bấm đốt tay đoán mệnh đi. Trong khi tắm rửa, ta cũng đã bấm tay tính toán, phát hiện ra có quý nhân ghé đến đây. Lại nhìn lên tinh tượng kì biến. Chính là một vị quý nhân hữu duyên với nước mà đến…
Ôn Như Ngọc sững sờ.
– Lần này, ngươi vốn là người đại diện môn phái Thanh Thành tham gia võ lâm minh hội đi. Nhưng mà, mục đích chính của ngươi, là muốn đến tham gia tỉ thí để chiếm được vị trí minh chủ võ lâm đi?
Phó Kinh Hồng cười hỏi.
Ôn Như Ngọc trầm ngâm một lát, mới đáp:
– Ân.
– Hiện tại, minh chủ võ lâm chính là Nhật Nguyệt tôn sư đi… Trong tên của ngươi lại có chữ ‘Ngọc’ là chỉ một vật quý báu do trời đất, nhật nguyệt tạo thành. Không phải vẫn còn một chữ ‘Ôn’ là chỉ ấm áp, ý tứ là cả người đều được phúc khí trời ban. Ý trời đã chỉ định rõ ràng, ngươi sẽ ngồi lên được vị trí này rồi đi?
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Ôn Như Ngọc ngẩn người.
Tuy sư phụ đã nói lần này, trong cuộc tỉ thí võ lâm minh chủ, hắn vốn sẽ rất khó mà đoạt được chiến thắng…
Nhưng mà người trước mắt này lại chắc chắc rằng, hắn có thể trở thành là minh chủ võ lâm…
– Ta thấy, quanh thân của ngươi đều phát ra mơ hồ quang mang của ngọc huy hoàng lại vững chắc như núi, liền biết rõ, ngươi tuyệt đối không phải là vật trong ao…
Phó Kinh Hồng tiếp tục nói.
Phó Kinh Hồng nhìn bộ dạng nửa tin nửa ngờ của Ôn Như Ngọc.
Y liền khẽ mỉm cười nói:
– Nếu mà các hạ không tin, không ngại, đánh cuộc với tại hạ đi… Nếu là lần này, ngươi không chiếm được vị trí minh chủ võ lâm vị trí, thì ta liền xoá bỏ món nợ ân tình của ngươi đang nợ ta đây, thế nào hả?
– Nhưng, nếu kết quả đúng như theo lời của ta nói, vậy thì ngươi liền lại đồng ý làm một chuyện cho ta… Thấy sao?
Phó Kinh Hồng bên tai ở Ôn Như Ngọc thấp giọng nói.
Trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của Ôn Như Ngọc nổi lên từng trận ửng hồng, hắn nhìn Phó Kinh Hồng, không nói.
Phó Kinh Hồng liền cũng cười không nói. Cách lớp vải quần, lòng bàn tay của y xoa lên nam căn vừa mới tiết ra của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc khẽ run lên, khóe mắt đều đã ửng hồng.
Phó Kinh Hồng thấy phản ứng của Ôn Như Ngọc thực sự đáng yêu, liền thấp tiếng cười khẽ, trong tay nắm lấy nam căn ở trong tay càng chuyển động nhanh hơn nữa.
Ôn Như Ngọc vừa mới tiết qua một lần, cả người đều đã vô lực mềm nhũn. Mà, lúc này, vật yếu ớt của hắn lại đang bị người khác cầm lấy, cũng không hề chống cự. Cả người, chỉ có thể bán dựa vào trước lồng ngực của Phó Kinh Hồng. Hắn chỉ có thể vừa híp mắt, vừa cắn chặt môi lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ.
Hàng lông mi của hắn khẽ run rẩy, cũng không biết là vì phải khuất nhục hay là vì cái gì khác đây.
Phó Kinh Hồng thấy dáng vẻ ấy của hắn, cũng không muốn mạnh tay mà xoa nắn mà chỉ là cố gắng nhẹ nhàng chơi đùa nam căn của Ôn Nhu Ngọc như thế này thôi.
Nói không chừng, chắc là lúc này, Ôn Như Ngọc đã xấu hổ đến muốn chết rồi đi.
Nghĩ như vậy, Phó Kinh Hồng cũng không lên tiếng để trêu chọc hắn nữa, mà y chỉ tăng nhanh động tác trên tay, muốn Ôn Như Ngọc mau mau xuất tinh ra.
Chiếc cằm của Ôn Như Ngọc đang đặt ở trên vai của y, những sợi tóc dài rơi trên bả vai của y.
Phó Kinh Hồng có chút xuất thần, nhìn gò má trắng nõn như bạch ngọc của Ôn Như Ngọc.
Kiếp trước, y cũng chưa từng ở khoảng cách gần đến mức này mà ngắm kĩ khuôn mặt của Ôn Như Ngọc.
Y nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Ngọc, tựa hồ như là ở trong lần tỉ thí tuyển chọn võ lâm minh chủ.
Thiếu niên mặc áo trắng kia cầm trong tay một thanh trường kiếm, đã tạo nên kinh động khắp võ lâm.
Y nhớ, đây cũng là lần thứ nhất cùng tiểu sư đệ cùng xuống núi.
Ngày ấy, ở trên dưới đài tỉ thí, y vừa nhìn lên, liền thấy, thiếu niên mặc áo trắng kia đang linh hoạt múa kiếm.
Vào lúc ấy, y đã từng kinh diễm, nhìn chăm chú vào kiếm ảnh của thiếu niên áo trắng này. Chỉ có điều, cũng chỉ là dừng lại mà nhìn một chút mà thôi, chưa từng nghĩ gì quá sâu.
Kiếp trước, y dành một lòng một dạ cho tiểu sư đệ. Ánh mắt của y cũng chưa bao giờ dừng lại ở trên thân của người nào khác.
… Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước ánh mắt của y đều bị che lấp bởi tiểu sư đệ, mà đã bỏ qua rất nhiều phong cảnh đẹp.
Quả thật là đáng tiếc.
Trong chốc lát, Phó Kinh Hồng xuất thần, đến khi phục hồi tinh thần lại thì, Ôn Như Ngọc thở hổn hển đã tựa vào trên người của y. Hai tay của hắn mò mẫn, men theo đường cong cơ thể trần trụi, chậm rãi sờ về phía sau thắt lưng của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sửng sốt.
Ngón tay thon dài của Ôn Như Ngọc cũng đang sờ soạng nơi kín đáo phía sau của y.
Hai mắt của Ôn Như Ngọc đã bị dục vọng che lấp, trở nên âm trầm hiện loé lên ham muốn ngược đãi, tàn nhẫn, cũng không hề ý thức được động tác của bản thân hắn một chút nào cả…
Phó Kinh Hồng khẽ cười ra một tiếng. Đột ngột, vật kia của Ôn Như Ngọc bị tay của y bóp chặt một cái.
Cả người của Ôn Như Ngọc run lên, là tiết ra a.
Phó Kinh Hồng ngẩn người.
Tất nhiên là không ngờ nổi…
Sau khi Ôn Như Ngọc tiết ra, cả thân người vẫn cứ dựa vào Phó Kinh Hồng, liên tục thở hổn hển.
Phó Kinh Hồng nhìn thứ chất lỏng sền sệt dính ở trên tay mình, có chút dở khóc dở cười.
Một lát, Ôn Như Ngọc mới phục hồi tinh thần lại, vội vã đứng thẳng người lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng vẫn còn đang dính ở trong tay của Phó Kinh Hồng, có chút không biết làm sao.
Hắn hoảng loạn, lại nhìn vào thân thể trơn tru của Phó Kinh Hồng. Ánh mắt của hắn lại càng là lúng túng đến không biết nên nhìn vào đâu.
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn vào thứ chất lỏng ở trong tay mình, chợt nhớ tới, một vấn đề…
Nếu ở kiếp trước, ở chỗ này, là do Bạch Luyện Hoa cứu Ôn Như Ngọc, tức là Bạch Luyện Hoa đã ra tay giải dược cho Ôn Như Ngọc hay sao?
Nhưng, Bạch Luyện Hoa đều luôn một lòng một dạ say mê Lãnh Tề Hiên, thì làm sao có thể ra tay hầu hạ nam nhân khác được đây?
Phó Kinh Hồng đăm chiêu nhìn Ôn Như Ngọc, nghĩ mãi mà không ra.
Ôn Như Ngọc thấy Phó Kinh Hồng nhìn chăm chú vào hắn, vành tai lại đỏ lên một mảng.
Phó Kinh Hồng suy nghĩ ra sao, cũng không thể tìm ra được manh mối, cho nên, chỉ đơn giản là dừng lại suy nghĩ này…
Chỉ có điều…
– Xuân dược này, có phải là do Đào Chi Hoa xuống tay hay không đây?
Phó Kinh Hồng thả tay vào trong nước, rửa ráy một chút, vừa mở miệng hỏi.
Đào Chi Hoa, là mỹ nhân đệ nhất giang hồ đệ. Cần gì lại phải lén lúc mà đi hạ xuân dược một nam nhân sao?
Ôn Như Ngọc dừng một chút, phảng phất như là đang châm chước ngôn từ.
Ôn Như Ngọc chỉ thốt lên “ân” một tiếng, ngập ngừng một hồi.
Phó Kinh Hồng lại nhíu mày nhìn hắn.
Xem ra, tựa hồ như có chút chuyện ẩn tình đi?
-… Không phải.
Ôn Như Ngọc lại dừng một chút, nói.
– Ồ?
Phó Kinh Hồng hiếu kỳ, liền nhìn về Ôn Như Ngọc, chờ hắn nói tiếp.
Nhìn thấy Phó Kinh Hồng nhìn về phía hắn, Ôn Như Ngọc nghiêng mặt đi, chậm rãi nói:
– … Hôm qua ta cùng với Chi Hoa… Ghé qua rồi ở lại một khách điếm trong trấn nhỏ, cách đây không xa… Lần này, hai ta đi ra ngoài là đại diện cho môn phái Thanh Thành tham gia võ lâm minh hội.
Võ lâm minh hội sao?
Phó Kinh Hồng khựng lại một chút, lẳng lặng lắng nghe.
Ôn Như Ngọc chần chờ rồi lại nói:
– … Đại khái là vì dung nhan của Chi Hoa đã bị một tên hái hoa tặc thương nhớ… Cho nên, mới hạ độc vào trong chén trà của Chi Hoa… Nhưng mà, lại bị ta uống nhầm.
Phó Kinh Hồng nhìn cả một mặt của Ôn Như Ngọc đều đang hiện lên một vẻ nan kham. Y chỉ cười nói:
– Vì sao, ngươi lại biết, không phải là do Đào Chi Hoa thương nhớ ngươi. Cho nên, hắn đã tự tay bỏ thuốc vào trong chén trà kia, sau đó, mới đưa ngươi uống đi?
– Không… Chi Hoa vốn không phải là người như vậy.
Ôn Như Ngọc vội vàng biện minh.
Phó Kinh Hồng lại cười mà không nói.
– Tuy rằng… sau khi ta uống nhầm phải dược kia, Chi Hoa đã… thổ lộ tấm lòng với ta,
Nói đến chỗ này, thì vành tai của Ôn Như Ngọc lại đỏ lên một chút,
– … Đồng ý làm người giải dược giúp ta. Thế nhưng, ta… lại chỉ coi Chi Hoa là huynh đệ, cho nên, liền bỏ chạy, ra khỏi khách điếm…
– Đào Chi Hoa vẫn luôn đuổi theo sau lưng ngươi không buông.
Phó Kinh Hồng nói tiếp.
– … Hắn… chỉ là đang lo lắng cho ta…
Ôn Như Ngọc nhắm mắt lại nói.
Phó Kinh Hồng vẫn chỉ cười không nói.
– Chi Hoa, hắn…
Ôn Như Ngọc im hẳn.
Nhìn bộ dạng này của Ôn Như Ngọc, hẳn là hắn cũng không phải là hoàn toàn không để ý đến Đào Chi Hoa ….
Nếu như kiếp trước, không phải là do Bạch Luyện Hoa xuất hiện, thì nói không chừng, quả thực Ôn Như Ngọc cùng Đào Chi Hoa đã có thể trở thành là một đôi thần tiên quyến lữ cũng không sai đi.
Ai~ Quả nhiên, tiểu sư đệ của y là kẻ gây họa a.
– Vậy bây giờ thì sao rồi? Ngươi đã có thể biết rõ tâm ý của bản thân mình hay chưa?
Phó Kinh Hồng thích nhất là được nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt, chìm trong buồn phiền của mọi người, cho nên, y mới liền cười, cố ý hỏi khó Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc chỉ là ngẩng đầu nhìn Phó Kinh Hồng, không hề nói gì.
Phó Kinh Hồng bị ánh mắt này của Ôn Như Ngọc nhìn chăm chú. Ở trong lòng của y, đột ngột sinh ra một loại cảm giác quái dị, bất chợt, y không muốn biết được đáp án nữa.
– … Mà thôi. Chuyện của hai ngươi vốn không có liên quan gì đến ta cả. Trái lại, chỉ cần ngươi nhớ đến món nợ ân tình này của ta là được rồi a.
Phó Kinh Hồng mơ hồ cảm thấy như là y vừa thoát thân ra khỏi một đống phiền phức này, lại tựa hồ như vừa rơi vào một cái hố phiền phức khác. Trong lòng của y, có chút lo lắng.
– Ngươi là ân cứu mạng của ta. Tất nhiên là ta sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Ôn Như Ngọc nói, mí mắt rũ xuống.
Phó Kinh Hồng “ân” một tiếng, liền không nói lời nào nữa.
Y thấy Ôn Như Ngọc đang cúi đầu, không thấy được vẻ mặt, vẫn còn đứng ngây người ở trong nước.
Y liền nhíu mày nói:
– Còn không mau mau lên bờ.
Ôn Như Ngọc chậm chạm đáp một tiếng, liền xoay người lên bờ.
Phó Kinh Hồng thấy Ôn Như Ngọc lên bờ, cũng đứng dậy, leo lên bờ, nhặt lên quần áo, mặc vào từng cái một.
Chờ y mặc xong cả trường bào lên thân, vừa xoay người lại, thì y đã thấy Ôn Như Ngọc đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm y.
– Ân?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Ôn Như Ngọc vội vã dời đi ánh mắt, nhưng vành tai đã đỏ lên một mảng.
Phó Kinh Hồng cũng không có tâm tình trêu đùa hắn nữa.
Y nhìn qua sắc trời một cái, lại nói:
– Bây giờ, sắc trời đã không còn sớm … Không bằng, liền ở đây nghỉ ngơi đỡ trước đã. Sáng sớm ngày mai lại đi tới trấn nhỏ của các ngươi sau đi.
Y vừa nói xong, vừa quay đầu đến, lại thấy Ôn Như Ngọc nhìn y lần nữa.
Tựa hồ như, Ôn Như Ngọc đang cân nhắc một lát, rồi mới hỏi:
– … Hình như là ta vẫn còn chưa biết… Họ tên của các hạ là gì.
Phó Kinh Hồng sững sờ một chút.
Tựa hồ như đúng là y vẫn chưa không báo ra họ tên của mình cho Ôn Như Ngọc biết…
Từ khi gặp đến giờ, Ôn Như Ngọc cũng vẫn luôn tự xưng là ‘tại hạ’ lại gọi y là ‘các hạ’ đi…
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nở nụ cười:
– Phó Kinh Hồng.
– … Phó Kinh Hồng,
Ôn Như Ngọc khẽ lặp lại một lần, rồi nói:
– Tại hạ… Ôn Như Ngọc.
Nói đến chỗ này, hắn đột ngột dừng lại một chút,
– Vừa nãy, vẫn còn chưa kịp hỏi. Phó huynh,… Tựa hồ như ngươi đã biết tục danh của tại hạ. Không biết, làm sao mà Phó huynh biết được đây?
Phó Kinh Hồng giả vờ cao thâm nói:
– Tổ tiên của tại hạ vốn tu luyện Âm Dương thuật. Kỳ thực, khi nãy, ta cũng không hẳn là đang tắm rửa. Mà, là đang làm sạch thân thể để hấp thụ linh khí thiên địa, tiến hành thần tu… Mà, tại hạ cũng hiểu sơ về thuật bấm đốt tay đoán mệnh đi. Trong khi tắm rửa, ta cũng đã bấm tay tính toán, phát hiện ra có quý nhân ghé đến đây. Lại nhìn lên tinh tượng kì biến. Chính là một vị quý nhân hữu duyên với nước mà đến…
Ôn Như Ngọc sững sờ.
– Lần này, ngươi vốn là người đại diện môn phái Thanh Thành tham gia võ lâm minh hội đi. Nhưng mà, mục đích chính của ngươi, là muốn đến tham gia tỉ thí để chiếm được vị trí minh chủ võ lâm đi?
Phó Kinh Hồng cười hỏi.
Ôn Như Ngọc trầm ngâm một lát, mới đáp:
– Ân.
– Hiện tại, minh chủ võ lâm chính là Nhật Nguyệt tôn sư đi… Trong tên của ngươi lại có chữ ‘Ngọc’ là chỉ một vật quý báu do trời đất, nhật nguyệt tạo thành. Không phải vẫn còn một chữ ‘Ôn’ là chỉ ấm áp, ý tứ là cả người đều được phúc khí trời ban. Ý trời đã chỉ định rõ ràng, ngươi sẽ ngồi lên được vị trí này rồi đi?
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Ôn Như Ngọc ngẩn người.
Tuy sư phụ đã nói lần này, trong cuộc tỉ thí võ lâm minh chủ, hắn vốn sẽ rất khó mà đoạt được chiến thắng…
Nhưng mà người trước mắt này lại chắc chắc rằng, hắn có thể trở thành là minh chủ võ lâm…
– Ta thấy, quanh thân của ngươi đều phát ra mơ hồ quang mang của ngọc huy hoàng lại vững chắc như núi, liền biết rõ, ngươi tuyệt đối không phải là vật trong ao…
Phó Kinh Hồng tiếp tục nói.
Phó Kinh Hồng nhìn bộ dạng nửa tin nửa ngờ của Ôn Như Ngọc.
Y liền khẽ mỉm cười nói:
– Nếu mà các hạ không tin, không ngại, đánh cuộc với tại hạ đi… Nếu là lần này, ngươi không chiếm được vị trí minh chủ võ lâm vị trí, thì ta liền xoá bỏ món nợ ân tình của ngươi đang nợ ta đây, thế nào hả?
– Nhưng, nếu kết quả đúng như theo lời của ta nói, vậy thì ngươi liền lại đồng ý làm một chuyện cho ta… Thấy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook