Trong lòng của Phó Kinh Hồng vẫn luôn có một đóa bạch liên hoa. Nhưng mà người ở trong lòng của bạch liên hoa, lại không phải là y.

Cả đời của Phó Kinh Hồng đều là móc tim móc phổi ra mà đối xử thật tốt với tiểu sư đệ của mình. Nhưng mà, cả đời này của hắn vốn chưa từng nhìn thẳng vào y một lần nào cả, dù chỉ là lướt qua.

Y chờ đợi, dùng mọi cách để cung phụng tiểu sư đệ. Nhưng tiểu sư đệ chỉ xem y như là hạt bụi.

Y cũng không phải là chưa từng bi phẫn qua. Thế nhưng, vậy thì có thể làm thế nào đây…

Người kia ở trong lòng của tiểu sư đệ, trước sau gì thì cũng không phải là y. Cho dù y đã vì tiểu sư đệ làm ra rất nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng xưa nay, tiểu sư đệ chưa từng quay đầu lại nhìn về người vẫn đứng ở phía sau lưng của hắn.

Tiểu sư đệ của y, xưa nay đều không chưa từng nhìn đến y.

Ngay khi ở Trọng Sinh nhai bị tiểu sư đệ đâm xuyên tim bằng một chiêu kiếm, trong lòng của Phó Kinh Hồng chợt bình tĩnh đến khác lạ. Y nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu sư đệ đang đối diện mình. Trong lòng của y, vô hỉ vô bi.

Tiểu sư đệ của y, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy y.

Thế nhưng, chỉ bởi vì…

Hắn muốn giết y, cho nên, mới phải nhìn thẳng y.

Trong đôi mắt của tiểu sư đệ, rốt cục cũng đã phản chiếu lên bóng người của y. Nhưng mà, y lại chợt phát hiện ra, tựa hồ như y cũng không hề chấp nhất đến mù quáng như trước nữa.

Đã từng chấp nhất, chỉ có điều là bởi vì cầu mà không được.

Tiểu sư đệ sắc hiện lên sắc mặt tái nhợt, hàng lông mi của hắn run rẩy, hắn nói:

– Xin lỗi, đại sư huynh.

… Xin lỗi.

Hóa ra, tất cả mọi việc của y đã làm vì tiểu sư đệ, chỉ có thể đổi lại một câu xin lỗi.

– Thế nhưng, nếu như huynh không chết, thì nhị sư huynh – hắn liền…

Sắc mặt của tiểu sư đệ mặt bỗng âm trầm xuống.

Phó Kinh Hồng vô lực cười cười, hiểu rõ.

Ba ngày sau, là tổng tuyển chọn người có đủ tư cách để ngồi lên vị trí chưởng môn.

Mà y và nhị sư đệ của y, là hai vị đệ tử được cực kì xem trọng.

Thì ra là như vậy…

– Cho nên…

– Xin lỗi, đại sư huynh.

Tiểu sư đệ của y liếc mắt nhìn sâu vào y, mũi kiếm lại hoàn toàn đâm sâu vào trong lồng ngực của y, bức y phải lui hai bước về sau.

Mà mười bước sau lưng của y, chính là vách núi.

– Nếu như có kiếp sau… Nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ không phụ đi tình ý của sư huynh.

Phó Kinh Hồng nhìn kẻ đang cầm kiếm đâm mình ở trước mắt, đánh rơi thanh kiếm va xuống mặt đất vang lên một tiếng ‘keng’, thân thể của hắn run rẩy lùi lại mấy bước, run giọng nói.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng nở nụ cười, kiếp sau…

Một từ nghe sao hư huyễn mờ mịt đến dường nào. Sao mà y dám hy vọng nổi đây?

Chỉ có điều…

Nếu thật sự có kiếp sau, thì y vẫn không muốn gặp lại kẻ ở trước mắt này, như vậy liền thỏa đáng tất cả đi.

Truy đuổi cả một đời, rốt cuộc, y cũng đã mệt mỏi.

Nếu như có kiếp sau, thì y nguyện không gặp nhau nữa.

Tiểu sư đệ hé miệng, động đậy, tựa hồ như còn muốn nói điều gì đó, nhưng Phó Kinh Hồng cũng đã không cho hắn có được cơ hội đó nữa.

Y lùi mấy bước về sau, thả người rơi xuống vách núi.

Vốn là, sau ngày hôm nay, y cũng quyết định xin sư phụ từ bỏ quyền tranh đoạt chức chưởng môn, rời khỏi sư môn. Từ đây một thân một mình, lưu lạc đến chân trời.

Y vốn cùng tiểu sư đệ sớm chiều ở chung. Thì, y làm sao mà lại không biết rõ, người mà tiểu sư đệ tâm tâm niệm niệm là vị nhị sư huynh lạnh lùng như hàn băng của hắn được chứ. Cho nên, giữa hai người đều tồn tại một uẩn khúc, chỉ có điều là lại thêm một đoạn thương tâm mà thôi.

Nhưng mà, rốt cuộc, y vẫn là chậm một bước.

Đến cuối cùng, y vẫn là chậm một bước.

Nếu như có kiếp sau…

Nếu như có kiếp sau, y cũng sẽ không bao giờ ngơ ngơ ngác ngác mà trải qua một đời như thế này nữa.

Nếu như có kiếp sau…

*

Thức tỉnh từ trong một cơn ác mộng.

Phó Kinh Hồng đổ ra mồ hôi lạnh tràn đầy khắp người, lập tức mở mắt ra.

Trong mộng, y đã chết rồi.

Bị tiểu sư đệ yêu dấu, đâm đến một chiêu kiếm liền chết đi.

Không, mọi chuyện vừa xảy ra không phải là mộng…

Đó là sự thật…

Loại cảm giác bị đâm nhói đến ghi lòng tạc dạ, hàn khí của kiếm lạnh lẽo đến tận xương. Làm sao lại có thể chỉ là một giấc mộng được chứ?

Lúc này, nếu như theo trong truyền thuyết, thì y đang ở âm tào địa phủ đi?

Nhưng mà, sau khi tỉnh lại, Phó Kinh Hồng ngồi dậy, lại phát hiện ra toàn bộ khung cảnh ở xung quanh đều quen thuộc đến thế. Nơi này, rõ ràng chính là căn phòng luyện công mà y đã ở hơn mười năm.

… Đã xảy ra chuyện gì vậy, y cư nhiên lại không chết?

Thế nhưng, sao lại có thể có chuyện đó được…

Cho dù không bị chiêu kiếm đó của tiểu sư đệ đâm chết, thì tiếp theo, y liền rơi xuống vách núi vạn trượng, thì làm sao y có thể lại bình yên vô sự mà sống sót ở trên cõi đời này được chứ?

Nếu nói, đây là âm tào địa phủ, thì tại vì sao lại giống với trần thế đến vậy đi?

Lẽ nào là do y vẫn còn lưu luyến hồng trần, tâm niệm vẫn còn chưa hoàn thành, cho nên, đã tới âm tào địa phủ, y đã xuất hiện ảo giác đi?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở toang cửa mà vào.

Phó Kinh Hồng sững sờ, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc một thân mang đồ trắng, không nhiễm hạt bụi tiến vào trong phòng.

Thiếu niên này vốn mi thanh mục tú, mi mục như họa, trên trán còn điểm một nốt chu sa chí đỏ như rướm máu. Cho dù dáng người chưa cao lớn, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, sau khi hắn trưởng thành, sẽ thành một vị công tử khuynh thành nổi danh sáng như sao đi.

– Sư huynh, huynh tỉnh rồi.

Thiếu niên kia vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng, liền kêu lên một tiếng giòn tan, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ rệt.

Phó Kinh Hồng nhìn thấy thiếu niên kia. Ở trong lòng lại dâng lên một trận cảm xúc mới mẻ.

Gương mặt quen thuộc đến vậy, tự nhiên chính là vị tiểu sư đệ mà y đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm.

Phó Kinh Hồng đã mất đi hết cả niềm tin. Chỉ có thể nói là từ sau khi y bị rơi xuống vách núi lại bị cứu lên, đưa về Đoạn Tụ cốc sao.

Trong lúc hoảng hốt, y tự nhiên không hề phát hiện, mọi đường nét trên khuôn mặt của thiếu niên ở trước mắt này đều non nớt hơn rất nhiều so với vị sư đệ đã đâm y một kiếm.

– Sư huynh, huynh sao vậy? Hay là thân thể không được khỏe?

Thiếu niên thấy vừa thấy sắc mặt của Phó Kinh Hồng xám lại, trong mắt lộ ra từng tia sầu lo.

Phó Kinh Hồng nghe thấy lời hỏi han quan tâm của thiếu niên này, ở trong lòng dâng lên một trận cảm xúc không tên. Không phải do ngươi đã đâm một chiêu kiếm lên trên người của ta sao?

Lúc này, tại sao lại quay đầu, giả ra một bộ dạng vô tội đây?

Trong lòng của Phó Kinh Hồng nổi lên một trận lạnh lẽo. Trên mặt của y lại không hề lộ ra cảm xúc gì cả.

– Sư huynh, quả nhiên là, trên thân thể của huynh có nơi nào không thoải mái sao? Nếu không để đệ đi tìm sư phụ đến.

Thiếu niên thấy Phó Kinh Hồng mặt không biểu hiện gì, trong giọng nói liền càng thêm sầu lo.

Sau khi Phó Kinh Hồng vừa nghe liền sững sờ, tiểu sư đệ của y đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng quan tâm y?

Trước đây thì vẫn từng có đi, khi tiểu sư đệ chỉ mới mười một, mười hai tuổi, đúng là dính lấy y vô cùng. Mỗi ngày, đều luôn theo phía sau mình, giọng nói giòn tan luôn gọi mình là đại sư huynh. Nhưng, từ lúc sau khi nhị sư đệ vào bái môn hạ, thì tâm tư của tiểu sư đệ liền một mực ttuy đuổi theo bóng người của nhị sư đệ, bỏ mặc một tấm chân tâm của mình, không hề để ý tới. Tất cả mọi việc mà mình làm cho hắn, thì hắn cũng chỉ là lạnh mắt nhìn lướt qua.

… Nhưng bây giờ, tại sao tiểu sư đệ của y, bỗng nhiên lại quan tâm tới y đến vậy?

Hay là nói, quả nhiên, một màn này đây, chỉ là ảo tưởng của y mà thôi sao?

Hóa ra là đến chết, y vẫn còn đang mơ hão…

Phó Kinh Hồng lại sững sờ một hồi, nhưng mà y lại nghĩ tới tình cảnh lúc này, bỗng nhiên, y chú ý tới điểm khác thường.

Y đột ngột ngẩng đầu lên, khiến cho tiểu sư đệ đang hiện lên cả mặt đầy lo lắng đang nhìn y, sợ đến hết hồn.

– Sư huynh, huynh…

Tiểu sư đệ sợ hãi hỏi một câu.

– Bạch Luyện Hoa… Ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng nhớ tới điểm không đúng này. Quan sát mấy lần, từ trên xuống dưới, toàn thân của thiếu niên ở trước mắt này. Vẫn cứ là một thân áo bào trắng tinh không dính một hạt bụi, vẫn cứ là một cây trâm bằng gỗ đào đơn giản, búi lên một đầu tóc đen tuyền này…

Thế nhưng, thiếu niên ở trước mắt, hiển nhiên vẫn không thể bì kịp với vị tiểu sư đệ mười bảy tuổi của y, vốn có mi mục như họa, dung nhan vô song kia.

Thiếu niên ở trước mắt, rõ ràng chỉ mới mười một, mười hai tuổi mà thôi.

– Sư huynh, huynh quên rồi sao? Năm nay, Luyện Hoa, vừa tròn mười hai tuổi.

Thiếu niên có chút oan ức nhìn Phó Kinh Hồng một cái, phảng phất như đang oán giận gì đó,

– Sư huynh, từ xưa đến nay, cũng chưa từng gọi thẳng họ tên của Luyện Hoa như vậy…

Thiếu niên ủy ủy khuất khuất, bắt đầu sụt sịt muốn khóc.

… Lúc này, Bạch Luyện Hoa chỉ mới mười hai tuổi?

Vậy lúc này, chẳng phải là năm năm trước hay sao?

– Vậy ta… Lúc này, ta…

Phó Kinh Hồng sững sờ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đó vẫn là một đôi bàn tay vẫn còn non nớt. Trên mấy ngón tay lẫn lòng bàn tay đều chỉ mới nổi lên lớp chai mỏng, không hề giống với đôi bàn tay đều đầy vết chai cùng với vết sẹo vì luyện kiếm, đây là một đôi bàn tay rất trẻ tuổi.

– Ngày mai, sư huynh liền tròn mười lăm tuổi… Làm sao vậy. Sư huynh vừa ngủ dậy liền bị hồ đồ rồi sao?

Thiếu niên thấy Phó Kinh Hồng nhìn bàn tay của y đến sững sờ, tựa hồ như có chút không cao hứng khi đối phương không nhìn hắn, liền mở miệng nói.

Phó Kinh Hồng nhìn đôi bàn tay của mình, một lúc lâu.

Cuối cùng, y cũng đã hiểu rõ ràng, tựa hồ như là y đã quay trở lại năm năm trước.

Quả nhiên, Trọng Sinh nhai không hổ danh là Trọng Sinh nhai sao…

Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn Bạch Luyện Hoa chỉ mới mười hai tuổi ở trước mắt. Trong lòng dâng lên một trận mê mang, trống rỗng.

Thật sự là y đã trở lại năm năm trước rồi sao?

Chỉ có điều…

Ông trời vừa ban ơn cho y dược trùng sinh lại một kiếp. Đời này, y xin thề, nhất định sẽ không tiếp tục làm một Phó Kinh Hồng mù quáng, lưu lại tiếng xấu, khiến cho người trong thiên hạ đều chế nhạo nữa đi.

Kiếp này, y nhất định chỉ sống vì chính bản thân mình mà thôi.

Tùy ý sống thong thả một đời. Có gì là không thể?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương