Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm
-
Chương 30
Mặt? Mặt của ta? Không phải hỏi ta chuyện hành thích sao?
Ta thở ra một hơi thả lỏng, có điều vấn đề trước mắt cũng có vẻ rất kỳ lạ. Nhìn Dược lão bên cạnh đang trợn tròn hai con mắt vô tội, không biết gia gia rốt cuộc đã hỏi lão thế nào, lão lại trả lời ra sao.
“Con…”
“Nếu không phải ta hỏi Dược lão đầu vết thương trên mặt con có thể chữa lành hay không thì không biết con còn dám cùng Thái y liên hợp để lừa gạt ta.
“Lão hủ tuy rằng mắt kém,” Dược lão lúc này lại chầm chậm lên tiếng, “Thế nhưng thương thế kia của ngươi là đá rạch hay là vũ khí kim loại sắc bén gây nên thì lão hủ vẫn còn phân biệt được rõ ràng. Vậy mà ngươi lại cố tình giấu giếm. Ngay cả Thái y cũng nói láo theo ngươi, không thể nói, a di đà phật…”
Ta…
“Có điều đứa trẻ này trái lại có tâm,” Dược lão lại nói tiếp, “Để gia đình hòa thuận, bằng lòng nhịn xuống cục tức này…. Từ xưa đến nay người làm việc lớn đều có thể nhẫn những điều mà người thường không thể nhẫn…” Tiếp đó lại liếc mắt nhìn ta một cái sâu xa, nếp nhăn bên mép nhíu lại: “…Có thể làm được những việc mà thường nhân không dám làm.” Một câu nói sau cùng này là chỉ việc hành thích, ta nghe được nhãn thần lóe lên, bất động thanh sắc rời mắt đi.
“Kỳ, con…!” Vẻ mặt gia gia đầy bi thương. Ta hổ thẹn trong lòng, quay mặt đi chỗ khác. Chỉ nghe ông khổ sở nói, “Con sai lầm a! Loại chuyện này sao có thể không nói cho ta? Nếu như còn có lần tới, nếu như tổn thương tính mạng của con… Con bảo ta tìm ai để hỏi đây?”
“Gia gia, Kỳ bất hiếu.” Ta nghe không nổi nữa. Ta có thể phụ bạc lừa dối bất kỳ ai, chỉ có lão nhân tóc hoa râm trước mắt này ta không đành lòng.
Gia gia cũng mệt mỏi, trong mắt đầy thương xót nắm lấy tay ta, nói muốn vì ta đòi công bằng, tra rõ chuyện này.
Ta liền cười nói: “Thật ra bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, đây cũng chỉ là trong lúc nhất thời không kịp dừng đúng lúc mới khiến cho mọi chuyện trở nên tệ như vậy. Con từ trước tới nay tính tình luôn quá ác liệt, lại cậy tài khinh người. Nhị nương kiêng kị con đoạt mất danh tiếng của Ngũ đệ cũng là bình thường. Dù sao bọn họ thấy con như thế này, bây giờ lại có bệ hạ ban cho một thân phong hào mang theo, tuyệt đối sẽ không dám đụng đến con. Người nếu như làm lớn chuyện, chẳng phải là cô phụ dụng tâm của con sao?”
“Nhưng…”
“Oan có đầu nợ có chủ. Nhà chúng ta cũng không khắt khe với hạ nhân nhưng nếu nô tài phạm thượng thì tất nhiên phải phạt. Thương thế của con hiện giờ cũng không dính dáng đến người khác, vốn chỉ có nha đầu hầu hạ Nhị nương tên Oanh Vũ làm hại, chỉ cần hỏi nàng là được.” Con người ta ấy mà, luôn luôn mở to mắt mà trả thù, đủ thấy chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Gia gia thấy vậy cũng minh bạch. Ta cũng không cần nhiều lời nữa, hướng Dược lão dâng trà nhận sư phụ, lại định ra ngày đi Yên Sơn.
Ngay đêm hôm đó nghe nói bên Tây Uyển kia đánh chết một nha đầu mạnh miệng. Diệu Thưởng còn hiếu kỳ nữa, hỏi ta ta cũng không biết, chỉ nói với nàng rằng: “Kẻ cắp sao có thể thừa nhận mình ăn cắp?”
Ngâm Tình chung quy vẫn là thiếu kiên nhẫn nhất, cao giọng nói: “Tỷ tỷ hỏi cái đồ chân chó ấy để làm chi? Theo Di nương một câu lại một câu phu nhân. Lão gia cùng Quốc Công gia lại chưa từng nói muốn đem Di nương phù chính. Nó ở đó to mồm sủa cái gì?! Tự cho là leo lên chức vị cao, không đem mấy người chúng ta vào mắt, đáng đời bị đánh chết.”
Ngâm Tình này ấy à, từ nhỏ miệng lưỡi đã tốt, ngay cả mắng chửi người cũng nghe đặc biệt lanh lẹ sảng khoái.
Nhưng mà cô ngươi gia vẫn nên tích chút khẩu đức thì tốt hơn. Đáng tiếc cho dù ta dạy thế nào, bọn họ cũng không học được…. Chỉ có Diệu Thưởng nghe lời dạy bảo, lớn lên so với tiểu thư người ta còn xinh đẹp danh giá hơn. Ngay cả Bạch Cần Mặc Thảo cử chỉ còn nhã nhặn thanh lịch hơn so với Ngâm Tình. Ngâm Tình thật là không giống như nữ hài nhi ta dạy dỗ chút nào.
Lại nói tới, nữ hài nhi trong phòng ta vừa có nhan sắc, lại làm việc quy củ có ý tứ. Ngay cả Vân Xuyên cũng từng khen các nàng học thức cử chỉ vô cùng nổi trội.
Nhớ tới đó ta liền hướng Diệu Thưởng nói: “Ta nhớ trong tiểu viện cúng ta còn có Ngũ Nhi năm nay chắc cũng được mười sáu rồi nhỉ?”
“Vâng, một tay thư họa cực đẹp, đáng tiếc là trong thư phòng không có việc cho nàng, giờ chỉ chăm sóc chim hoàng yến ở dưới hành lang.”
“Nàng cũng là một người có tâm tư phóng khoáng, tư thái dung mạo như vậy mà chỉ cho chim hoàng yến thêm thức ăn nước uống thì có phần đáng tiếc. Đáng lẽ nàng cũng nên được làm chim hoàng yến mới phải,” Ta thở dài, “Oanh Vũ bên cạnh Nhị Nương nếu đã không còn, khó tránh trà nước không chu toàn. Bây giờ Nhị nương còn đang mang bầu, mọi chuyện đều bận bịu, chính là lúc thiếu nhân thủ. Để cho nàng đi đi, cũng đừng quá khoa trương bằng không người không biết còn tưởng rằng ta đặc biệt sắp xếp vào mất.”
“Nếu không muốn để người khác biết, vẫn nên đổi một cái tên mới tốt bằng không vừa nghe liền biết là từ phòng ai ra.” Ngâm Tình mặc dù thẳng thắn nhưng tâm tư cũng rất tỉ mỉ. Bởi vậy ngoài Diệu Thưởng, nha đầu bên cạnh ta trông cậy nhất chỉ có nàng.
Ngay sau đó liền truyền gọi Ngũ Nhi đến. Ta nhìn kỹ: Dung mạo xinh đẹp thanh tú, hiếm có được là giữa hàng lông mày còn mơ hồ nét ngây thơ, vừa nhìn liền thấy gần gũi. Đôi mắt kia cũng rất linh hoạt, vừa trông liền biết là một nha đầu thông minh.
Ta vừa thấy liền cười nói: “Quả là khiến người ta phải động lòng thương yêu, Di nương sẽ thích ngươi. Chủ tử đều thích những nữ tử thông minh như ngươi vậy… Gọi Nhược Khâm cũng hay lắm, mỹ nhân thủa non nớt, yếu đuối không thua gì gấm lụa.
Ngũ Nhi, không đúng, Nhược Khâm hé miệng cười trên mặt bay lên hai đám mây ửng hồng, khéo léo cúi đầu tiếp nhận hà bao ta thưởng cho nàng.
Ta lại dặn dò: “Hương liệu trong hà bao này hiếm có, là ta đặc biệt hướng Dược lão xin được. Ngươi hàng ngày đeo bên người mới là ý tứ không quên chủ cũ, ngươi có bằng lòng hay không?”
Nhược Khâm ngẩng đầu một cái, lại trịnh trọng cúi đầu, chính là đáp ứng.
An bài xong Nhược Khâm, ta mấy ngày nữa cũng phải khởi hành rồi.
Vừa khéo là ngày đó cũng chính là ngày Vân Xuyên dẫn binh rời thành.
Ngoại thành ba tầng vọng lâu, ngắm nhìn mây khói năm sông. Lần này ly biệt không phải là bất đắc dĩ chạy trốn, cũng không còn tình cảm lưu luyến, chỉ là chim no về rừng, mỗi người đều bay tới chân trời của riêng mình.
Tất nhiên, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chia ly cũng có thời hạn, nhưng lòng ta minh bạch: Trong lòng hắn là quốc gia thiên hạ, trong lòng ta ta gút mắc tình cừu. Hắn quân công ở Tây Lương, áo gấm mà về nghĩa là thành công. Còn thành công của ta thì phải đợi khi ta xuất sư trở về.
Vân Xuyên, ta chưa bao giờ là một người có tâm quảng đại, cũng không có nhiều hoài bão anh hùng như thế. Duyên phận giữa ta và ngươi tất nhiên đã hết. Nhưng tử thù của mẫu thân ta còn chưa báo, trong nhà còn có thân nhân không bỏ xuống được… Chỉ có thể cùng kinh thành này tiếp tục gút mắc.
Nếu như ta có được tạo hóa, trời cao thương xót để cho ta làm xong tất cả mọi việc ta nên làm trước khi ngươi hồi kinh. Nếu như tạo hóa không cho….
Bình minh chưa rạng, người vật đã chẳng còn.
Ta thở ra một hơi thả lỏng, có điều vấn đề trước mắt cũng có vẻ rất kỳ lạ. Nhìn Dược lão bên cạnh đang trợn tròn hai con mắt vô tội, không biết gia gia rốt cuộc đã hỏi lão thế nào, lão lại trả lời ra sao.
“Con…”
“Nếu không phải ta hỏi Dược lão đầu vết thương trên mặt con có thể chữa lành hay không thì không biết con còn dám cùng Thái y liên hợp để lừa gạt ta.
“Lão hủ tuy rằng mắt kém,” Dược lão lúc này lại chầm chậm lên tiếng, “Thế nhưng thương thế kia của ngươi là đá rạch hay là vũ khí kim loại sắc bén gây nên thì lão hủ vẫn còn phân biệt được rõ ràng. Vậy mà ngươi lại cố tình giấu giếm. Ngay cả Thái y cũng nói láo theo ngươi, không thể nói, a di đà phật…”
Ta…
“Có điều đứa trẻ này trái lại có tâm,” Dược lão lại nói tiếp, “Để gia đình hòa thuận, bằng lòng nhịn xuống cục tức này…. Từ xưa đến nay người làm việc lớn đều có thể nhẫn những điều mà người thường không thể nhẫn…” Tiếp đó lại liếc mắt nhìn ta một cái sâu xa, nếp nhăn bên mép nhíu lại: “…Có thể làm được những việc mà thường nhân không dám làm.” Một câu nói sau cùng này là chỉ việc hành thích, ta nghe được nhãn thần lóe lên, bất động thanh sắc rời mắt đi.
“Kỳ, con…!” Vẻ mặt gia gia đầy bi thương. Ta hổ thẹn trong lòng, quay mặt đi chỗ khác. Chỉ nghe ông khổ sở nói, “Con sai lầm a! Loại chuyện này sao có thể không nói cho ta? Nếu như còn có lần tới, nếu như tổn thương tính mạng của con… Con bảo ta tìm ai để hỏi đây?”
“Gia gia, Kỳ bất hiếu.” Ta nghe không nổi nữa. Ta có thể phụ bạc lừa dối bất kỳ ai, chỉ có lão nhân tóc hoa râm trước mắt này ta không đành lòng.
Gia gia cũng mệt mỏi, trong mắt đầy thương xót nắm lấy tay ta, nói muốn vì ta đòi công bằng, tra rõ chuyện này.
Ta liền cười nói: “Thật ra bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, đây cũng chỉ là trong lúc nhất thời không kịp dừng đúng lúc mới khiến cho mọi chuyện trở nên tệ như vậy. Con từ trước tới nay tính tình luôn quá ác liệt, lại cậy tài khinh người. Nhị nương kiêng kị con đoạt mất danh tiếng của Ngũ đệ cũng là bình thường. Dù sao bọn họ thấy con như thế này, bây giờ lại có bệ hạ ban cho một thân phong hào mang theo, tuyệt đối sẽ không dám đụng đến con. Người nếu như làm lớn chuyện, chẳng phải là cô phụ dụng tâm của con sao?”
“Nhưng…”
“Oan có đầu nợ có chủ. Nhà chúng ta cũng không khắt khe với hạ nhân nhưng nếu nô tài phạm thượng thì tất nhiên phải phạt. Thương thế của con hiện giờ cũng không dính dáng đến người khác, vốn chỉ có nha đầu hầu hạ Nhị nương tên Oanh Vũ làm hại, chỉ cần hỏi nàng là được.” Con người ta ấy mà, luôn luôn mở to mắt mà trả thù, đủ thấy chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Gia gia thấy vậy cũng minh bạch. Ta cũng không cần nhiều lời nữa, hướng Dược lão dâng trà nhận sư phụ, lại định ra ngày đi Yên Sơn.
Ngay đêm hôm đó nghe nói bên Tây Uyển kia đánh chết một nha đầu mạnh miệng. Diệu Thưởng còn hiếu kỳ nữa, hỏi ta ta cũng không biết, chỉ nói với nàng rằng: “Kẻ cắp sao có thể thừa nhận mình ăn cắp?”
Ngâm Tình chung quy vẫn là thiếu kiên nhẫn nhất, cao giọng nói: “Tỷ tỷ hỏi cái đồ chân chó ấy để làm chi? Theo Di nương một câu lại một câu phu nhân. Lão gia cùng Quốc Công gia lại chưa từng nói muốn đem Di nương phù chính. Nó ở đó to mồm sủa cái gì?! Tự cho là leo lên chức vị cao, không đem mấy người chúng ta vào mắt, đáng đời bị đánh chết.”
Ngâm Tình này ấy à, từ nhỏ miệng lưỡi đã tốt, ngay cả mắng chửi người cũng nghe đặc biệt lanh lẹ sảng khoái.
Nhưng mà cô ngươi gia vẫn nên tích chút khẩu đức thì tốt hơn. Đáng tiếc cho dù ta dạy thế nào, bọn họ cũng không học được…. Chỉ có Diệu Thưởng nghe lời dạy bảo, lớn lên so với tiểu thư người ta còn xinh đẹp danh giá hơn. Ngay cả Bạch Cần Mặc Thảo cử chỉ còn nhã nhặn thanh lịch hơn so với Ngâm Tình. Ngâm Tình thật là không giống như nữ hài nhi ta dạy dỗ chút nào.
Lại nói tới, nữ hài nhi trong phòng ta vừa có nhan sắc, lại làm việc quy củ có ý tứ. Ngay cả Vân Xuyên cũng từng khen các nàng học thức cử chỉ vô cùng nổi trội.
Nhớ tới đó ta liền hướng Diệu Thưởng nói: “Ta nhớ trong tiểu viện cúng ta còn có Ngũ Nhi năm nay chắc cũng được mười sáu rồi nhỉ?”
“Vâng, một tay thư họa cực đẹp, đáng tiếc là trong thư phòng không có việc cho nàng, giờ chỉ chăm sóc chim hoàng yến ở dưới hành lang.”
“Nàng cũng là một người có tâm tư phóng khoáng, tư thái dung mạo như vậy mà chỉ cho chim hoàng yến thêm thức ăn nước uống thì có phần đáng tiếc. Đáng lẽ nàng cũng nên được làm chim hoàng yến mới phải,” Ta thở dài, “Oanh Vũ bên cạnh Nhị Nương nếu đã không còn, khó tránh trà nước không chu toàn. Bây giờ Nhị nương còn đang mang bầu, mọi chuyện đều bận bịu, chính là lúc thiếu nhân thủ. Để cho nàng đi đi, cũng đừng quá khoa trương bằng không người không biết còn tưởng rằng ta đặc biệt sắp xếp vào mất.”
“Nếu không muốn để người khác biết, vẫn nên đổi một cái tên mới tốt bằng không vừa nghe liền biết là từ phòng ai ra.” Ngâm Tình mặc dù thẳng thắn nhưng tâm tư cũng rất tỉ mỉ. Bởi vậy ngoài Diệu Thưởng, nha đầu bên cạnh ta trông cậy nhất chỉ có nàng.
Ngay sau đó liền truyền gọi Ngũ Nhi đến. Ta nhìn kỹ: Dung mạo xinh đẹp thanh tú, hiếm có được là giữa hàng lông mày còn mơ hồ nét ngây thơ, vừa nhìn liền thấy gần gũi. Đôi mắt kia cũng rất linh hoạt, vừa trông liền biết là một nha đầu thông minh.
Ta vừa thấy liền cười nói: “Quả là khiến người ta phải động lòng thương yêu, Di nương sẽ thích ngươi. Chủ tử đều thích những nữ tử thông minh như ngươi vậy… Gọi Nhược Khâm cũng hay lắm, mỹ nhân thủa non nớt, yếu đuối không thua gì gấm lụa.
Ngũ Nhi, không đúng, Nhược Khâm hé miệng cười trên mặt bay lên hai đám mây ửng hồng, khéo léo cúi đầu tiếp nhận hà bao ta thưởng cho nàng.
Ta lại dặn dò: “Hương liệu trong hà bao này hiếm có, là ta đặc biệt hướng Dược lão xin được. Ngươi hàng ngày đeo bên người mới là ý tứ không quên chủ cũ, ngươi có bằng lòng hay không?”
Nhược Khâm ngẩng đầu một cái, lại trịnh trọng cúi đầu, chính là đáp ứng.
An bài xong Nhược Khâm, ta mấy ngày nữa cũng phải khởi hành rồi.
Vừa khéo là ngày đó cũng chính là ngày Vân Xuyên dẫn binh rời thành.
Ngoại thành ba tầng vọng lâu, ngắm nhìn mây khói năm sông. Lần này ly biệt không phải là bất đắc dĩ chạy trốn, cũng không còn tình cảm lưu luyến, chỉ là chim no về rừng, mỗi người đều bay tới chân trời của riêng mình.
Tất nhiên, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chia ly cũng có thời hạn, nhưng lòng ta minh bạch: Trong lòng hắn là quốc gia thiên hạ, trong lòng ta ta gút mắc tình cừu. Hắn quân công ở Tây Lương, áo gấm mà về nghĩa là thành công. Còn thành công của ta thì phải đợi khi ta xuất sư trở về.
Vân Xuyên, ta chưa bao giờ là một người có tâm quảng đại, cũng không có nhiều hoài bão anh hùng như thế. Duyên phận giữa ta và ngươi tất nhiên đã hết. Nhưng tử thù của mẫu thân ta còn chưa báo, trong nhà còn có thân nhân không bỏ xuống được… Chỉ có thể cùng kinh thành này tiếp tục gút mắc.
Nếu như ta có được tạo hóa, trời cao thương xót để cho ta làm xong tất cả mọi việc ta nên làm trước khi ngươi hồi kinh. Nếu như tạo hóa không cho….
Bình minh chưa rạng, người vật đã chẳng còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook