Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 5: Hôn bên hàn nhai

Thời điểm quay đầu lại nhìn thấy Trác Văn Tĩnh, ta có chút ngẩn người, rồi sau đó chậm rãi đứng lên, máu dính đầy bùn cát từ trên tay rơi xuống đất, ta cũng không bận tâm, chỉ lẳng lặng nhìn Trác Văn Tĩnh.

Hắn đại khái là nghe lời Trác Luân nói mà đuổi đến đây bảo hộ ta. Phong cách làm việc của Trác gia với Tiết gia hoàn toàn khác nhau. Trác Luân từ trước đến nay đều suy nghĩ vì sự an toàn của ta, cho dù chống lại thánh chỉ của ta cũng sẽ không hối hận. Mà Tiết gia vĩnh viễn đều đem thánh chỉ của ta đặt lên đầu, đương nhiên nói trắng ra có lẽ chỉ hận sao ta không chết sớm đi một chút.

Lúc này biểu cảm của Trác Văn Tĩnh mờ mịt không rõ, tiến lên phía trước chuẩn bị hướng ta hành lễ, ta thản nhiên nói: “Ở đây không có người khác, không cần hành lễ.”

Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, chỉ là bộ dạng kia quả thực gầy yếu.

Nói đến thì hắn năm mười lăm tuổi gia nhập chiến trường, sau ba năm lập vô số công trạng, cho đến năm mười tám tuổi bị bẻ gãy đôi cánh đưa vào hậu cung, đời này xác định chôn thân nơi hoàng cung lạnh lẽo.

Một khối ngọc thô chưa qua mài dũa, lại bị ta lãng phí. Võ công của hắn vô cùng cao cường, nếu như năm đó không phải thánh chỉ của phụ hoàng, có lẽ bây giờ hắn đang ở biên ải kiến công giết địch, mà không phải làm hoàng hậu chốn lãnh cung này.

Nếu như hắn biết rõ vận mệnh sau này của mình, có hay không sẽ hối hận với lựa chọn bây giờ của mình. Nghĩ đến đây, trong lòng ta có chút không thoải mái, sau đó bị gió lạnh thổi bay đi. Thứ vận mệnh kia sẽ không tồn tại, ta cũng sẽ không cho chúng tồn tại.

“Hoàng Thượng, tay của người…” Trác Văn Tĩnh nhìn ta thấp giọng nói. Trên mặt mang theo một tia lo lắng, sự quan tâm nhàn nhạt kia, ngày trước ta chưa từng chú ý tới. Hắn tiến về phía trước một bước liền dừng lại, sắc mặt do dự, không biết nên tiến hay lùi, có lẽ là bởi ngày xưa ta quá lãnh đạm vô tình.

Ta giơ tay lên, nhìn cát bụi trộn lẫn cùng máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, đem mặt đất nhuộm thành màu nâu đỏ.

Trác Văn Tĩnh hơi nhíu mày, xem chừng rất lo lắng, ta cười cười, duỗi tay tới trước mặt hắn.

Hắn sửng sốt, sau đó tiến lên hai bước, móc khăn gấm từ tay áo, sau đó cẩn thận băng bó cho ta. Thần sắc chăm chú mà cẩn thận, tựa như năm đó đem đầu của ta cẩn thận ôm vào trong ngực vậy.

Kỳ thực dung mạo của hắn tuấn tú xinh đẹp, bàn tay rất ấm, có lẽ là tâm tình của mình thay đổi, giờ phút này ngay cả vết sẹo trên trán kia ta cũng cảm thấy rất có khí khái nam tử.

Băng bó xong cho ta, hắn nhẹ nhàng thở ra rồi thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nên trở về hảo hảo dùng dược ngâm tay, để tránh sau này bị nhiễm trùng.”

Ta nhàn nhạt đáp lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cùng ta đối diện. Đôi mắt của hắn cực kỳ trong suốt, giống như dòng suối dịu dàng thanh nhã, bên trong đều chứa bộ dáng của ta.

Ta nhìn hắn trong đầu xuất hiện một tia cảm xúc khác lạ, sau một hồi cười khẽ hai tiếng rồi thản nhiên nói: “Tại thời điểm chật vật nhất trẫm luôn gặp được ngươi.”

Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta, tựa hồ không rõ tại sao ta lại nói như vậy. Ta lắc đầu ngăn cản lời muốn hỏi của hắn… có một số việc hắn không hiểu cũng không sao, những việc kia đều là sự ngu xuẩn ngày đó, một mình ta nhớ rõ là được rồi.

“Đúng rồi, vách núi này tên là gì?” Trong lúc trầm mặc, ta quay người đi đến bên vách núi thấp giọng hỏi.

“Cái này… Vách núi này tên Hàn Nhai.” Trác Văn Tĩnh hạ giọng nói: “Phía dưới là hồ Nghịch Thủy Hàn, lông vũ vốn phải nổi lên trên đều bị chìm xuống.”

Ta nghe xong nhíu nhíu mày, hồ Nghịch Thủy Hàn, bây giờ là hồ, nhưng ai biết mười năm sau nơi này lại là một mảnh hoang vu, không có cái gì, không còn tồn tại hồ Nghịch Thủy Hàn nữa, chỉ còn lại một ít bùn cát cùng đá vụn…

Nghĩ tới đây ta không khỏi thở dài, quay đầu lại nhìn Trác Văn Tĩnh đứng sau lưng ta, giữa ta và hắn chỉ cách có hai bước chân. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thấy ta đang nhìn hắn, con ngươi khẽ xoay chuyển, bất quá vẫn không né tránh ta.

Ta nhìn máu mình dính trên tay hắn, một mảng đỏ tươi, đột nhiên nghĩ đến bộ dáng cuối cùng của hắn lúc chết, máu nhiễm trên đầu của ta, cũng là một màu đỏ tươi như vậy.

Trong lòng nhói đau, ta liền tiến lên một bước nắm lấy tay của hắn. Trác Văn Tĩnh thoáng cái kinh ngạc, ta nắm chặt tay của hắn, sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn vàng lau tay cho hắn một hồi, đem khăn nhuộm màu đặt trong lòng bàn tay hắn.

Trác Văn Tĩnh nhìn về phía ta, vừa vặn ta cúi đầu nhìn lại hắn, trong nháy mắt như vậy, đôi môi chạm cùng một chỗ.

Bởi vì vô ý hôn, ta với hắn đồng thời ngây ngẩn cả người.

Do khoảng cách rất gần, ta có thể nhìn rõ hàng mi của Trác Văn Tĩnh rất dài. Hắn trợn tròn hai mắt, bộ dáng nhìn qua rất vô tội cũng rất thú vị, không còn vẻ trầm tĩnh nho nhã vừa rồi, mang theo một tia lúng túng không biết phải làm sao, đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất, quả nhiên rất xinh đẹp.

Nhìn bộ dáng như vậy của hắn, ta giống như bị mê hoặc, không nhịn được nâng ót của hắn lên, hôn hôn lên môi hắn. Trác Văn Tĩnh sợ hãi kêu lên muốn tránh né, ta tức thì duỗi tay đem hắn kéo vào trong ngực, ở trên môi hắn trằn trọc dây dưa. Cuối cùng đầu lưỡi trơn trượt tiến vào trong đôi môi hé mở, dễ dàng tiến sâu, tinh tế quét qua khoang miệng của hắn, quấn lấy đầu lưỡi ấm áp của hắn giao cùng một chỗ.

Nói thật, những năm này ta một mực mê luyến Tiết Như Ngọc, dù cho ngẫu nhiên không có lật thẻ bài của nàng, thì cũng chỉ đi chỗ phi tần khác, chưa bao giờ đi tìm nam tử. Đêm đại hôn ngược lại với Trác Văn Tĩnh là lần đầu tiên, chỉ là ta không còn nhớ cảm giác lúc ấy nữa.

Giở phút này hôn hắn, bỗng nhiên cảm thấy không có khó chịu. Môi của hắn mặc dù không mềm mại như nữ tử, nhưng lại mang theo một tư vị khác, hơn nữa hắn rất ngây ngô làm ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, có loại ham muốn chiếm hữu chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.

Hôn, nói ra chính là trải qua cuộc sống trường kỳ tập luyện, huống chi ta lại là kẻ từ trong muôn hoa mà ra. Hôn một lúc, thân thể Trác Văn Tĩnh bắt đầu trở nên mềm nhũn, ta ôm lấy hắn vào ngực, tiếp tục làm nụ hôn thêm sâu sắc. Chẳng qua là lúc ngẫu nhiên mở ra con ngươi đang khép hờ, nhìn thấy hắn vẫn như cũ mở lớn hai mắt nhìn ta, ta không khỏi sững sờ, động tác trên miệng cũng dừng lại.

Chứng kiến bộ dáng ngây thơ của hắn, có chút nhịn không nổi nữa, vì vậy dùng tay che khuất đôi mắt sáng ngời của hắn, thối lui lại một bước, ta có chút cười khổ nói: “Không nhắm mắt lại sao?”

Trác Văn Tĩnh nghe xong, thân thể cứng đờ. Sau đó hắn bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy ta ra, dùng sức rất lớn, mà ta không có chút phòng bị cộng thêm kinh ngạc nện đầu ngã xuống đất.

Cái ót va chạm với đá vụn trên mặt đất, chảy một ít máu. Trên đời này có ai vì hôn lão bà của mình một chút mà bị đổ máu không? Có, ta chính là ví dụ sống sờ sờ đó.

Người ta thường nói thấy máu là tai họa, cũng không biết là thật hay giả.

Trong lúc ta đang nghĩ ngợi lung tung, Trác Văn Tĩnh bỗng nhiên kinh hô một tiếng, móc ra khăn gấm vừa rồi tiến lên lau sạch cái ót cho ta, một mặt vừa lau một mặt luống cuống nói: “Thần mạo phạm thánh nhan, tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Nhìn vẻ mặt kinh sợ của hắn, trong mắt hiện ra một tia nôn nóng nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội.” Dứt lời, từ trong ngực lấy ra một bình mỡ dê, đổ ra chút ít thuốc mỡ màu trắng, sau đó dùng khăn tay chấm một chút, bôi chỗ cái ót của ta.

Bình dược kia mang theo ba phần mát lạnh ba phần hương thơm, thế nhưng bôi trên da thịt lại vô cùng đau rát. Nếu là trước kia ta đã sớm nhe răng trợn mắt phẫn nộ mắng lên, bất quá hiện tại chỉ cắn răng nhẫn nhịn.

‘Chữ nhẫn làm đầu, tim một huyền đao’. Đây cũng là đạo lý ta dùng một đời để rút ra.

Cơn đau qua đi, chỗ miệng vết thương có chút mát lạnh, máu cũng không còn chảy ra nữa.

Trác Văn Tĩnh nhìn qua trán của ta nhẹ nhàng thở ra.

Ta thả lỏng hàm răng cắn chặt trên môi, nhìn vết thương trên trán của hắn thì hơi sững sờ. Trong nội tâm nghĩ thầm ngày đó trên sa trường lưu lại thương thế kia hẳn là rất đau, nghĩ như vậy liền không nhịn được vươn tay vuốt ve vết sẹo dài hẹp kia.

Trác Văn Tĩnh bởi vì động tác của ta mà thân thể cứng ngắc lại. Y muốn tránh khỏi, nhưng mà sau cùng cũng không có động, chỉ là thần sắc phức tạp nhìn ta.

Vuốt ve xong, ta hướng hắn nhẹ nhàng cười nói: “Thật ra, ta đây bị thương quả rất thiệt thòi, bản thân chúng ta là phu thê, chuyện thân mật nhất cũng đã làm qua, chỉ một nụ hôn lại khiến ngươi kinh hãi như vậy sao?” Ta nhớ đêm đại hôn đó, ta có ôm qua hắn, tuy không nhớ chi tiết rõ ràng, thế nhưng ta vẫn nhớ rõ hắn ở dưới thân ta sắc mặt tái nhợt.

Mặt Trác Văn Tĩnh chợt đỏ lên, im lặng một lúc, hắn nhìn qua chỗ khác rồi nói: “Đêm đại hôn, Hoàng thượng bị say, cho nên… thần chưa cùng người thân cận qua, sự cố lỗ mãng vừa rồi, thỉnh Hoàng Thượng…”

“Không được lại xin thứ tội nữa, trẫm không có ý trách mắng ngươi.” Ta che miệng của hắn, đánh gãy lời nói của hắn, cảm giác được đầu lưỡi ấm áp ở trong lòng bàn tay ta chuyển động một vòng sau đó lại thu trở về, chỉ để lại nhiệt độ ấm áp.

“Hoàng Thượng nhân từ.” Trác Văn Tĩnh cúi đầu nói.

Sau khi nghe xong lời này, ta cười hai tiếng, trong lòng lại không cho là đúng. Ta nhân từ, người trong thiên hạ này nếu nghe thấy chỉ sợ coi như là nghe được chuyện cười.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta có chút không bình tĩnh, vì vậy chỉ vào cây tùng bách niên bên vách núi nói: “Ta và ngươi đến chỗ bóng râm kia ngồi một chút.”

“Hoàng thượng, hiện tại không còn sớm, nên hồi cung rồi.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta nhỏ giọng nói.

“Không việc gì, khó mà có cơ hội ra đây, ngồi một chút cũng được.” Ta đứng lên, đưa tay cho hắn thản nhiên nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương