Trọng Sinh Cha Của Con Ta Là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ
-
8: Có Thai
Cửa hiệu hương liệu Chu gia hợp tác với ông chủ Tiền đã nhiều năm.
Lần này đổi hàng, tuy không hợp lý, nhưng cuối cùng ông chủ Tiền vẫn đồng ý.
Vu Phúc cùng Tưởng Tiền và Ngô Bách mang vài xe đinh hương vào kho, bận rộn đến mức đổ mồ hôi.
Vương Lỗ đứng bên cạnh, chỉ nhìn lạnh lùng, không có ý định giúp đỡ.
Vương Lỗ là đại đệ tử của cha Chu, cũng xem như là người lâu năm của cửa hiệu hương liệu.
Lúc này, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, Tưởng Tiền bĩu môi, chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát.
“Phúc ca, trước đây trầm hương đều do Vương Lỗ mua, bây giờ chúng ta đổi hàng, huynh xem mặt hắn ta đen sì, cứ như ai nợ hắn ta mấy trăm lượng bạc vậy.”
Trong lòng Vu Phúc cũng bực tức, từ nhỏ hắn ta đã được sư phụ nhận nuôi, từ lâu xem cửa hiệu hương liệu Chu gia như nhà mình.
Nhìn Vương Lỗ cứ xoay đi xoay lại, trong lòng hắn ta n sao có thể dễ chịu?
Khi Chu Thanh đi đến, cửa kho vừa khóa xong, Vu Phúc đưa chìa khóa cho nàng, liếc nhìn Vương Lỗ một cái, cuối cùng không nói gì.
Chuyện kiếp trước, Chu Thanh nhớ rất rõ.
Kho hàng xảy ra chuyện, Vu Phúc lao vào cứu hỏa, nhưng không thể chống lại ngọn lửa dữ dội.
Hắn ta không chỉ không dập được lửa mà còn bị thiêu cháy toàn thân, chẳng mấy ngày sau thì qua đời.
Nghĩ đến cảnh đó, cổ họng Chu Thanh như bị nhét một cục bông, vô cùng khó chịu.
Quay lại sân, nàng vào bếp múc một bát chè sen, sau đó bước vào thư phòng.
Vì kỳ thi mùa thu sắp đến, Chu Lương Ngọc mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, vô cùng chăm chỉ.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn đẩy cửa gỗ khắc hoa, Chu Lương Ngọc nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của hắn đầy những tia máu, quầng mắt cũng xanh xám.
Chu Thanh nhíu mày, nàng đặt bát sứ lên bàn, không nhịn được hỏi, “Huynh ngủ không ngon sao?”
Ngón tay thon dài xoa nhẹ lên lông mày, Chu Lương Ngọc cười, “Gần đây đúng là khó ngủ.”
Không thể trách hắn mất bình tĩnh như vậy, kỳ thi mùa thu đối với nho sinh là vô cùng quan trọng.
Nếu không đạt được thứ hạng, bao nhiêu năm nỗ lực coi như đổ sông đổ biển, dù có rộng lượng đến đâu cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Chu Thanh lặng lẽ lắng nghe, thấy ca ca uất ức khó giải tỏa, trong lòng nàng cũng dâng lên vài phần lo lắng, nắm chặt tay áo, suýt chút nữa đã làm thủng cả vải.
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến hương an thần đã điều chế trước đó, hiệu quả trấn tĩnh tinh thần rất tốt, có lẽ cũng sẽ có ích.
Trong đầu nảy ra suy nghĩ này, Chu Thanh lấy dụng cụ điều hương từ giá gỗ, quay lưng lại phía Chu Lương Ngọc, cắn đầu ngón tay đến chảy máu.
Máu đỏ thẫm rỉ ra, uốn lượn như con rắn nhỏ, thấm vào cây huyền sâm khô héo.
Nàng dùng thìa nghiền nát và xử lý các nguyên liệu.
Sau khi hương an thần được thắp lên, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong thư phòng, như thể đang ở giữa núi rừng, bên tai vang lên tiếng suối chảy róc rách, vô cùng yên tĩnh.
Chu Lương Ngọc giãn đôi mày nhíu chặt, hắn đặt bút xuống, nhắm mắt lại.
Tuy gương mặt vẫn có chút nhợt nhạt nhưng không còn mang theo vẻ uất ức như vừa rồi.
Ngón tay đau nhói vì vết thương không sâu, máu nhanh chóng ngừng chảy, không quá khó chịu.
Một lúc lâu sau Chu Lương Ngọc mới mở mắt, hắn khôi phục lại sự ôn hòa như trước, không nhịn được khen ngợi, “Tay nghề điều hương của muội thật tinh tế, đúng là hơn cả thầy.”
Chu Thanh mỉm cười, “Làm sao muội có thể so với cha được? Huynh khen như vậy, lỡ đuôi muội ngẩng lên đến trời thì sao?”
“Muội muội của ta là cô nương tốt nhất, sao lại khiêm tốn thế, đến nỗi không nghe nổi lời khen?” Hắn chọc nhẹ vào mũi nàng, không phải đang dỗ dành, mà là thật lòng nghĩ vậy.
Hai huynh muội đang ngồi trong thư phòng thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của bà quản gia.
“Thiếu gia, tiểu thư, biểu tiểu thư đã đến phủ chúng ta, phu nhân mời hai người qua một chuyến.”
Chu Thanh không hề có thiện cảm với Tiêu Như, thậm chí có thể nói là ghét.
Nàng sa sầm mặt, cố ý hạ thấp giọng, “Huynh, muội không thích vị biểu tỷ này, huynh phải tránh xa nàng ta.”
Chu Lương Ngọc nhìn nàng sâu sắc, gật đầu, “Muội yên tâm, ta đã hứa với muội thì có bao giờ không làm được?”
Hắn tuy không hiểu tại sao Chu Thanh lại phản cảm với Tiêu Như, nhưng giữa muội muội ruột thịt và một nữ nhân xa lạ, cái nào quan trọng hơn thì rõ ràng ngay.
Chu Lương Ngọc không cần suy nghĩ, đứng ngay về phía Chu Thanh.
Hai người cùng đi đến sảnh, chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một nữ nhân, như tiếng chim vàng anh, vô cùng ngọt ngào.
Tịch thị thấy hai người, liền vẫy tay, chỉ vào nữ nhân mặc áo trắng, nói, “Đây là Như nhi, lớn hơn Thanh nhi nửa tuổi, mấy ngày trước từ quê lên kinh thành, chịu không ít khổ, hai đứa phải chăm sóc con bé cẩn thận.”
Tiêu Như khẽ bày ra vẻ mặt u buồn, đôi lông mày nhíu lại.
Tuy ngũ quan không quá tinh xảo, nhưng nhìn thoáng qua cũng khá thanh tú.
Không trách được khi nhà họ Chu suy tàn, Lưu Triệu Khúc vẫn bằng lòng nạp nàng ta làm thiếp.
Chỉ là không biết họ thông đồng với nhau từ lúc nào, hiện giờ nàng ta vừa đến kinh thành, hẳn chưa có khả năng kết nối với ông chủ Lưu.
Tiêu Như trong lòng khó chịu vô cùng.
Nàng ta nghĩ rằng nhan sắc của mình đã khá, không ngờ biểu muội Thanh Nhi lại rực rỡ đến vậy, so với hoa hồng đang nở còn kiều diễm hơn.
Hai người đứng cạnh nhau, nàng ta lập tức bị dìm xuống bùn, cảm giác này thực sự khó chịu.
Tuy nhiên, Chu Lương Ngọc lại rất dễ chịu trong mắt nàng ta.
Không chỉ có dáng vẻ văn nhã tuấn tú, còn trúng cử, là một thanh niên tài giỏi hiếm có.
Nếu có thể gả cho hắn, nửa đời sau sẽ không phải chịu khổ.
Nhận ra ánh mắt dò xét của nàng ta, Chu Thanh bất an.
Nàng không muốn để nữ nhân lạnh lùng này tiếp xúc với ca ca, bèn đưa nàng ta đi dạo quanh sân.
Hiện tại là mùa hè, thời điểm nóng nhất trong năm.
Từng giọt mồ hôi nhỏ từ trán của Tiêu Như, nàng ta bị nắng làm cho đầu óc choáng váng, trên người toát ra mùi hôi, khó chịu vô cùng.
Chu Thanh vờ như không nhận thấy, kéo một chiếc lá trúc, hỏi, “Sau này biểu tỷ có định sống ở kinh thành lâu dài không?”
Tiêu Như khẽ thở dài, “Cha mẹ đã rời bỏ ta, ở quê cũng không còn thân thích, may nhờ có cô mẫu thu nhận, mới không phải lang thang đầu đường, sau này e là sẽ làm phiền biểu muội.”
“Đều là người trong nhà, có gì mà phiền? Biểu tỷ cứ ở lại trong phủ, nếu có chỗ nào không vừa ý, cứ nói một tiếng là được.”
Chu Thanh nhìn chằm chằm vào nàng ta, nghiêm giọng nói từng chữ một, “Chỉ là biểu tỷ cứ tìm ta là được, tuyệt đối đừng làm phiền ca ca.
Huynh ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nếu có sai sót gì, cha mẹ sẽ rất đau lòng.”
Tiêu Như không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Chu Thanh.
Không ngờ suy nghĩ của nàng ta lại bị Chu Thanh phát hiện, nàng ta cảm thấy nhục nhã, trên mặt thoáng hiện sự mất tự nhiên, đôi tay giấu trong tay áo siết chặt, nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười.
“Biểu muội nghĩ nhiều rồi, ta cũng không phải là đứa trẻ một hai tuổi, sao lại ở đây làm phiền đến biểu ca?”
Chu Thanh nhàn nhạt liếc mắt nói: “Như vậy thì tốt.”
Mặt trời chiếu lên người như lửa cháy, nhưng Tiêu Như lại như người rơi vào hầm băng, cả người chết lặng.
Tiểu Như ánh mắt hơi đỏ, chệnh choạng rời khỏi Chu gia, đầu mũi cảm thấy chua xót, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Nàng ta đã nghĩ khi đến kinh thành sẽ có cuộc sống tốt hơn, không ngờ lại gặp phải Chu Thanh, liên tục làm khó nàng ta, thực sự vô liêm sỉ.
Trong lòng căm hận không thôi, nhưng Tiêu Như không dám đi mách lẻo với phu nhân.
Dù sao Chu Thanh cũng là con gái ruột của phu nhân, còn nàng ta chỉ là bà con xa, hai bên chênh lệch rõ rệt, không thể so sánh được.
Kể từ khi Tiêu Như rời đi, nàng ta đã không xuất hiện ở nhà họ Chu suốt một tháng.
Dưới sự trợ giúp của hương an thần, Chu Lương Ngọc học bài như có thần trợ giúp, tình trạng tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước.
Thấy vậy, Chu Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, cả gia đình ngồi quanh bàn ăn cơm, nồi cá chép hầm màu trắng đục được đặt trước mặt Chu Thanh, mùi tanh nồng nặc xông vào mũi, tràn vào cổ họng.
Dạ dày Chu Thanh cảm thấy như bị lộn ngược, tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên ngực, nàng không nhịn được mà bắt đầu nôn khan.
Cả gia đình đều hoảng sợ, vội hỏi, “Thanh nhi, con có cảm thấy không ổn ở đâu không?”
Chu Thanh hiểu rõ cơ thể mình, nàng mệt mỏi vẫy tay, uống một ngụm nước để kiềm chế cảm giác buồn nôn.
Phu nhân, đã sinh một trai một gái, nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi không giống như bị bệnh, mà triệu chứng lại giống như có thai.
Trên khuôn mặt giữ gìn tốt hiện lên niềm vui mừng rõ rệt, bà không kìm được mà hỏi, “Thanh nhi, con có phải là có thai rồi không?”
Cha con Chu Lương Ngọc nhìn nhau, vừa lúng túng vừa vui mừng.
Dùng khăn tay lau miệng, Chu Thanh mở lời, “Con cũng không thể chắc chắn, phải mời đại phu xem xét mới biết.”
Nhìn thấy mình sắp trở thành cữu cữu, Chu Lương Ngọc vui mừng đỏ mặt, liên tục nói, “Đúng vậy, đúng vậy, huynh lập tức đi mời đại hpu.
À, cá chép hầm có mùi tanh quá nặng, huynh sẽ dọn đi để muội không phải ngửi.”
Vừa nói, Chu Lương Ngọc đứng dậy, không biết vì sao, hắn bị chân ghế vướng phải, suýt nữa thì ngã vào bát canh.
Cha của Chu Lương Ngọc nghiêm mặt, quở trách, “Xem con kìa! Đã lớn tuổi rồi mà còn bất cẩn như vậy.”
Chu Lương Ngọc liếc nhìn cha, quan sát đôi tay hơi run của ông, không vạch trần ông.
Cá chép hầm được dọn đi, Chu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Rất nhanh, đại phu được mời vào nhà, bắt mạch cho nàng, xác nhận, “Quả thật là mạch trơn, hiện tại chỉ mới mang thai một tháng, mạch còn chưa rõ ràng, nếu là người khác đến xem có lẽ không phát hiện ra.”
Viên đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nhớ đến những nỗi đau trong kiếp trước của Tranh Nhi, Chu Thanh cảm thấy chua xót, nàng phải nén lại sự xúc động muốn khóc, cảm ơn đại phu.
Phu nhân trả tiền khám, vui vẻ nói, “Việc lớn như vậy, phải thông báo cho con rể biết, gia đình họ La cuối cùng cũng có người nối dõi rồi.”
Chu Thanh mím môi, không ngăn cản ý định của mẹ.
Chuyện nàng mang thai sớm muộn gì cũng bị nhà họ La biết, khi nào thông báo không có quá nhiều sự khác biệt, huống chi có bảo bối này, sau này nếu La Tân Nguyệt muốn gây phiền phức cho nàng, cũng phải cân nhắc lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook