Trọng Sinh Cha Của Con Ta Là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ
-
5: Mẩn Đỏ
Chu Thanh đang ngồi trong phòng thắt nút dây, dù không ra ngoài, nàng cũng có thể đoán được La Tân Nguyệt sẽ làm gì.
Cô em chồng này hoàn toàn không có nguyên tắc gì trong cách sống, chỉ cần thấy thứ gì bản thân thích thì bằng mọi cách phải chiếm lấy.
Lọ hương Bích La mà nàng để trong phòng nhỏ, giờ có lẽ đã đổi chủ rồi.
Đôi môi anh đào khẽ nhếch, trong đôi mắt hạnh nhân của Chu Thanh ánh lên một tia lạnh lùng.
Nàng không nói dối, hương Bích La thực sự có mùi rất dễ chịu và có tác dụng giảm khô hanh, nhưng nếu phụ nữ tiếp xúc quá nhiều, cơ thể sẽ nổi lên những mẩn đỏ nhỏ, dày đặc và trông vô cùng đáng sợ.
La Tân Nguyệt chẳng phải rất yêu cái đẹp sao? Nếu nàng ta nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ như quỷ dữ của mình, phản ứng chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đúng như Chu Thanh dự đoán, sau khi trở về phòng, La Tân Nguyệt liền lấy một chiếc đĩa sứ và đốt hương liệu.
Khói màu xanh nhạt lan tỏa khắp phòng, mùi hương nồng nàn tràn ngập, như những bông hoa nở rộ trên cành.
Gương mặt nàng ta mang theo chút đê mê, vì sắp gặp Ngô Vĩnh Nghiệp nên nàng ta đặc biệt đứng trước bàn, quay người mấy vòng, hy vọng mùi hương sẽ bám vào người.
Nhận được thứ tốt từ Chu Thanh, La Tân Nguyệt vui sướng vô cùng, soi gương mãi không chán.
Nàng ta còn lấy một bông hoa lụa đặt lên đầu, tưởng tượng đến cảnh sắp được gả vào phủ hầu tước Trường Hạ, khiến toàn thân nàngh ta run lên vì phấn khích.
Sau khi trang điểm suốt nửa canh giờ, nàng ta mới rời khỏi nhà.
Hai người hẹn gặp nhau ở ngôi chùa đổ nát ngoài thành.
Dù ngôi chùa cũ kỹ và trống trải, nhưng đối với những đôi tình nhân lén lút gặp gỡ, đây lại là nơi lý tưởng.
Vị trí hẻo lánh này ban ngày chẳng ai lui tới, La Tân Nguyệt dù gì cũng là một nữ nhân chưa xuất giá, vì danh tiếng của mình, nàng ta phải tìm nơi kín đáo để gặp gỡ, tránh bị phát hiện.
Nhanh chóng bước ra khỏi cổng thành, khi đến cửa ngôi chùa đổ nát, La Tân Nguyệt thò đầu vào trong và nhỏ giọng gọi, "Vĩnh Nghiệp, chàng có ở đây không?"
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, nàng ta bực bội dậm chân, ấm ức cắn môi, nhưng bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau.
Ngô Vĩnh Nghiệp hôn nhẹ vào dái tai trắng mịn của nàng ta, giọng khàn khàn nói, "Nguyệt nhi, ta nhớ nàng đến chết mất thôi.
Không phải người ta hay nói 'một ngày không gặp, dài như ba thu' sao? Chúng ta chỉ mới một ngày không gặp, mà tim ta đã đau nhói rồi."
Nói xong, hắ ta kéo tay La Tân Nguyệt ra phía sau, đặt lên ngực mình, khuôn mặt điển trai lộ ra một chút tà ý.
Hầu hết nam nhân đều tham hoa háo sắc, Ngô Vĩnh Nghiệp là điển hình trong số đó.
Dù đã có vợ ở nhà, nhưng hắn ta chẳng có chút tình cảm nào với người vợ hung dữ ấy.
Ngược lại, chỉ những nữ nhân yếu đuối dịu dàng như La Tân Nguyệt mới có thể khơi dậy sự thương xót trong lòng hắn ta.
La Tân Nguyệt má đỏ hây hây, tựa vào vòng tay của tình lang, nhưng chẳng hiểu sao nàng ta bỗng cảm thấy ngứa ngáy.
Từ góc này, Ngô Vĩnh Nghiệp không nhìn thấy khuôn mặt nàng ta, chỉ thoáng thấy một phần cổ trắng ngần.
Khi phát hiện trên làn da mịn màng xuất hiện hai vết mẩn đỏ, hắn ta không thể kiềm chế mà đưa tay xoa nhẹ.
La Tân Nguyệt khẽ rên một tiếng, dịu dàng hỏi, "Vĩnh Nghiệp, ta có thơm không?"
"Thơm, Nguyệt nhi của ta sao có thể không thơm được?" Ngô Vĩnh Nghiệp đáp lại một cách bỡn cợt, tay hắn ta nắm lấy vai La Tân Nguyệt, xoay người nàng ta lại.
Hắn ta định hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, nhưng khi vừa thấy khuôn mặt nàng ta, hắn ta suýt ngất vì sợ.
Trên gương mặt của La Tân Nguyệt nổi lên những nốt mẩn đỏ to bằng hạt đậu, có nốt thì trong suốt, bên trong chứa đầy mủ, có nốt thì đỏ sưng tấy.
Cảnh tượng này khiến Ngô Vĩnh Nghiệp mặt cắt không còn giọt máu, môi run rẩy mãi mà không thốt lên lời.
La Tân Nguyệt nhắm mắt chờ được hôn, nhưng tình lang mãi không có động tĩnh gì.
Cảm thấy có gì đó không ổn, nàng ta mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt kinh hãi của hắn ta.
"Sao thế?"
Nàng ta vừa hỏi vừa đưa tay lên mặt, cảm nhận được sự lồi lõm khó chịu, chỉ thấy toàn bộ sức lực trong người mình như bị rút cạn.
Hai chân nàng ta mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, giọng khản đặc gào lên, "Mặt của ta sao thế này? Vĩnh Nghiệp, cứu ta với, ta không muốn bị hủy dung!"
Ngô Vĩnh Nghiệp lùi lại liên tục, nuốt nước bọt liên hồi.
Hắn ta ở bên La Tân Nguyệt không phải vì có tình cảm sâu đậm gì, mà chỉ vì sự mới mẻ và ham vui.
Bây giờ nàng ta biến thành bộ dạng này, hắn ta chỉ ước có thể chặt luôn cái tay đã từng chạm vào La Tân Nguyệt.
Đã sợ đến như thế, làm gì còn tâm trạng mơ mộng lãng mạn nữa?
"Nguyệt...!Nguyệt nhi, mau quay về thành tìm đại phu xem thế nào.
Nếu chậm trễ, đó là chuyện cả đời đấy." Ngô Vĩnh Nghiệp tháo cái túi tiền bên hông xuống, bên trong có không ít bạc vụn.
Nhìn ánh mắt đầy vẻ ghê tởm của hắn ta, La Tân Nguyệt tức đến nghiến răng ken két.
Nàng ta đâu cần bạc, thứ nàng ta muốn là được gả vào phủ hầu tước Trường Hạ!
Nhưng Ngô Vĩnh Nghiệp chẳng quan tâm đến suy nghĩ của nàng ta, cuống cuồng bỏ chạy.
Khi bóng dáng hắn ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, La Tân Nguyệt mới tỉnh táo lại và vội vàng quay về.
Vào thành, nàng ta tìm một dược phòng ở xa nhà, che mặt rồi bước vào.
Giữa ban ngày, người đến chẩn bệnh không ít.
Một cậu bé giúp việc trong dược phòng tiến đến hỏi, "Cô nương có phải thấy không khỏe không?"
"Mặt ta nổi mẩn rồi."
"Trước tiên cô nương hãy kéo tay áo xuống, để ta xem qua một chút."
Nghe vậy, La Tân Nguyệt trong lòng rất không muốn, nhưng nàng ta biết tình trạng của bản thân không thể chần chừ được.
Nàng ta chậm rãi thả tay xuống, đứng đờ đẫn tại chỗ.
"Trời ơi, cô nương này trông kinh khủng quá, còn ghê hơn cả lão Vương hành khất!"
"Đúng vậy, chỉ nhìn nàng ta một lần thôi mà cả ngày hôm nay ta nuốt không nổi cơm nữa."
Những lời bàn tán xung quanh khiến La Tân Nguyệt xấu hổ đến mức chỉ muốn quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Một lát sau, cậu bé giúp việc dẫn một vị lão đại phu râu tóc bạc phơ đến.
Ông cẩn thận xem xét các nốt mẩn đỏ trên mặt nàng ta, rồi bắt mạch.
"Không đúng, những nốt mẩn này không giống triệu chứng bệnh, mạch của cô nương cũng không có vấn đề gì, lạ thật!"
La Tân Nguyệt không kìm được bật khóc.
Nếu căn bệnh kỳ lạ này không chữa khỏi, cả đời nàng ta sẽ phải sống với gương mặt thế này, đừng nói đến việc được gả vào phủ hầu tước Trường Hạ, ngay cả việc sống tiếp cũng trở nên khó khăn.
Càng nghĩ, lòng nàng ta càng đau đớn.
Lão đại phu không phát hiện điều gì bất thường, chỉ khuyên nàng ta về nhà tĩnh dưỡng.
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Ánh mắt của Chu Thanh ánh lên một tia lạnh lùng.
La Tân Nguyệt vừa đi gặp Ngô Vĩnh Nghiệp, vậy mà đã trở về nhanh như vậy, chỉ có thể là do hiệu quả của bột hương Bích La đã phát tác, nàng có chút thất vọng.
Tâm trang tốt hơn, nàng bắt đầu khe khẽ hát một bài, giọng hát vừa ngọt ngào vừa mềm mại, giống như nước mật vừa được pha loãng.
Lúc này, La Tân Nguyệt lao vào phòng của mẹ, ôm chặt lấy bà ta khóc nức nở: “Mẹ ơi, mặt con bị hủy dung rồi, con phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
Nhìn thấy gương mặt đáng sợ đó, dù La thị đã sống nhiều năm, bà ta cũng phải kinh hoàng.
Nhưng khi nhận ra con gái mình là người có khuôn mặt quái dị này, bà ta chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng nói, "Con yêu của mẹ, con mới ra ngoài được bao lâu mà sao lại thành ra thế này? Để mẹ đi tìm đại phu cho con."
La Tân Nguyệt lắc đầu liên tục, "Đại phu cũng không có cách nào.
Nếu không chữa được, con không muốn sống nữa!"
ChuThanh bước ra từ phòng phía đông, cảnh tượng trước mặt khiến nàng có chút thích thú.
Nàng bình thản quan sát gương mặt của La Tân Nguyệt, nghĩ đến việc bột hương Bích La chỉ có thể giữ hiệu quả trong khoảng một tháng, lòng thầm thấy tiếc.
La thị liếc nhìn con dâu, vẻ bực bội, "Con mau về nhà mẹ đẻ đi, xin cha mẹ ít bạc để đưa Nguyệt nhi đi khám đại phu."
Một tia châm biếm lóe qua ánh mắt, Chu Thanh đứng ở ngưỡng cửa, chậm rãi nói:
"Là chị dâu, việc chăm sóc em chồng là chuyện thường tình, nhưng chưa biết rõ chi phí khám bệnh là bao nhiêu, mà vội về xin cha mẹ đẻ thì không ổn.
Cứ để khám xong rồi tính."
Lời này nói rất hợp lý, khiến La thị nhất thời không thể bắt bẻ.
Nhưng La Tân Nguyệt thì không thể chấp nhận, khuôn mặt nàng ta méo mó dữ tợn, căm giận nhìn Chu Thanh, mắng, "Là tẩu hại ta đúng không? Rõ ràng trước đây không sao, nhưng hôm nay...!hôm nay mặt ta đã bị hủy hoại!"
Chu Thanh đã sớm đoán được nàng ta sẽ không dám nói ra chuyện đã lấy trộm bột hương Bích La, trong lòng thầm cười, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ấm ức, giọng khàn hỏi:
"Nguyệt nhi, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bừa.
Tỷ là vợ của A Dự, là con dâu nhà họ La, sao có thể hại muội được? Làm người thì phải có lương tâm chứ!"
Kiếp trước, Chu Thanh là người có tính khí dịu dàng, dễ bị nhà họ La chèn ép.
Lúc đó nàng luôn tự nhủ rằng, La Tân Nguyệt là em chồng, phải nhường nhịn, La thị là bậc trưởng bối, càng không thể thiếu tôn trọng.
Chu Thanh có thể thẳng thắn nói rằng, nàng chưa từng làm điều gì sai với nhà họ La, nhưng người tốt thì thường bị người khác ức hiếp, con ngựa hiền lành cũng bị người ta cưỡi, nên nàng mới chết thảm như vậy.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chu Thanh, không hiểu sao La Tân Nguyệt chợt cảm thấy lo lắng, lùi lại nấp sau lưng mẹ, không nói lời nào.
La thị cười gượng hai tiếng, vừa định hòa giải thì thấy Chu Thanh lộ vẻ buồn bã, từ từ lùi ra ngoài sân.
"Mẹ à, Nguyệt nhi hiểu lầm con.
Nếu con tiếp tục ở nhà, chắc muội ấy cũng không thấy thoải mái.
Thôi thì con về tiệm hương của cha mẹ đẻ vài ngày."
Nói xong, nàng lấy tay che mặt, chạy nhanh về phòng, đôi vai khẽ run rẩy, trông như vô cùng đau khổ.
Thực ra, Chu Thanh không hề khóc, mà ngược lại đang cười rất thỏa mãn.
Chuyện hôm nay chỉ là chút trả thù nhẹ nhàng, chưa đủ làm nhà họ La tổn thương.
Còn nhiều thời gian, món nợ này sẽ được trả từ từ.
Sau khi thu dọn vài bộ quần áo, Chu Thanh cầm theo một cái túi vải.
Nàng chưa kịp bước qua cửa thì La Dự đã trở về.
Đôi mắt đen láy của hắn ta co lại, hắn ta nắm chặt cổ tay trắng mịn của nàng, để lại những vết đỏ tươi trên da.
"Thanh nhi, ta biết sai rồi.
Nàng đừng đi, ở lại được không?"
Chu Thanh rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa lắc đầu, "Chuyện này không liên quan đến A Dự.
Nguyệt nhi bị bệnh, muội ấy nghĩ là do ta hại.
Nếu như vậy, ta nên về nhà mẹ đẻ ở vài ngày."
"A Dự, chàng nhất định phải đến đón ta."
La Dự đứng cứng đờ tại chỗ, như một bức tượng đá.
Hắn ta nhìn bóng dáng của vợ dần khuất xa, tim hắn ta như bị đâm một nhát dao, đau đớn đến rỉ máu, không thể nào chịu nổi.
Rõ ràng Thanh nhi chỉ rời đi tạm thời, nhưng tại sao hắn ta lại cảm thấy mình vừa mất đi thứ quý giá nhất?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook