Chu Thanh mang theo túi tiền, nhanh chóng rời khỏi nhà họ La.

Nàng hiện tại rất muốn gặp lại cha mẹ.

Ở kiếp trước, Chu gia đã nhanh chóng suy sụp trong năm nàng mang thai, cha và ca ca qua đời, mẹ thì bị bệnh nặng, nằm trên giường bệnh nhiều tháng, cuối cùng đã ra đi mãi mãi.

Nhớ lại người thân đã chia xa nhiều năm, mắt nàng không khỏi đỏ lên, mũi cũng dâng lên mấy phần chua xót.

Hiện tại, cửa hiệu hương liệu của Chu gia vẫn chưa bị thiêu hủy, ca ca cũng không bị vu cáo giết người, mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn.

Nàng nhất định phải bảo vệ tốt cho người thân của mình, không để lặp lại bi kịch như kiếp trước, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.

Vì nóng lòng, Chu Thanh cũng không còn tâm trí mua thức ăn, trực tiếp chạy đến cửa hiệu hương liệu.

Cửa hiệu hương liệu của Chu gia nằm trên phố chính, không lớn lắm, nhưng trên kệ có nhiều loại hương liệu khác nhau, có loại giá rẻ, có loại rất đắt.

Nếu không phải những loại hương liệu quý giá này bị một đám lửa thiêu rụi hoàn toàn, Chu gia cũng không phải đến mức tán gia bại sản.

Trước cửa hiệu có một người tiếp khách, dáng người nhỏ bé, gầy gò như que củi, vừa thấy Chu Thanh, liền niềm nở đón chào:

“Cô nương đã về! Mau vào trong đi, lão gia và phu nhân vừa mới nhắc đến người, không ngờ người lại trở về đúng lúc như vậy, thật trùng hợp!”

Người tiếp khách tên Vu Phúc, là đồ đệ của cha Chu, dù không có thiên phú trong việc pha chế hương liệu, nhưng miệng lưỡi lại khéo léo, làm cho khách hàng hài lòng và mua nhiều hương liệu.

Chu Thanh mỉm cười gật đầu, nàng vén màn, nhanh chóng bước vào sân sau.

Ngay khi vào đến phòng bên, nàng nghe thấy mẹ mình, Tịch thị đang cầm chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, lò đồng trong phòng tỏa ra làn khói xanh, nàng ngửi thấy, đó là đinh hương đang cháy.

Tịch thị nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy Chu Thanh đứng trước cửa, gương mặt được chăm sóc cẩn thận lộ ra niềm vui sướng rõ rệt.

“Thanh Nhi, con sao lại trở về?”

Chu Thanh nhìn thấy gương mặt mẹ trẻ hơn nhiều, không còn vẻ u ám của bệnh tật, mắt nàng liền đỏ hoe.


Một lớp sương mỏng tích tụ trên đôi mắt tròn xoe của nàng, kết hợp với gương mặt nhợt nhạt, khiến ai nhìn cũng xót xa.

Tịch thị lấy khăn lau nước mắt cho nàng, “Tự dưng lại khóc? Có phải La Dự làm khó con không? Nếu hắn làm sai chuyện gì, để ca ca con dạy cho hắn một bài học…”

Trong lòng kích động, Chu Thanh toàn thân khẽ run rẩy, không kìm được liền nhào vào lòng Tịch thị mà khóc.

Tịch thị phất tay, bảo nha hoàn trong phòng lui ra.

Bà nhíu mày hỏi, “Có chuyện gì, con nói cho mẹ nghe xem?”

Chu Thanh ngẩng lên với đôi mắt đẫm lệ, do dự không biết có nên nói ra những việc xấu mà La Dự đã làm hay không, nếu nói ra, mẹ nàng chắc chắn sẽ bắt nàng hòa ly, nhưng như vậy làm sao nàng có thể báo thù?

“Không có gì, chỉ là con nhớ mẹ thôi.” Chu Thanh vừa lau nước mắt, bụng vừa sôi lên ùng ục.

Tịch thị dở khóc dở cười, “Con đã lớn thế này rồi mà còn nhịn đói về nhà mẹ đẻ.”

Chu Thanh ngồi xuống ghế tròn, oán giận nói, “Mẹ không biết đấy thôi, con không phải không muốn ăn no.

Nhưng nhà họ La chỉ còn bánh bao nguội, con không nuốt nổi, nên mới về đây để ăn đồ ngon.”

“Chẳng phải mỗi tháng mẹ đều gửi đến nhà họ La mười lượng bạc sao? Số bạc đó cũng không ít.”

Cha Chu và Tịch thị chỉ có một trai một gái, nên đặc biệt yêu thương nữ nhi Chu Thanh.

Trong triều Đại Chu, một gia đình bình thường chỉ cần một lượng bạc mỗi tháng là có thể sống sung túc.

Thế mà bây giờ bà đã gửi mười lượng bạc cho nhà họ La, vậy mà mẹ chồng của nàng lại đối xử với nàng như vậy?

Chu Thanh không muốn cho nhà họ La tiếp tục chiếm tiện nghi, ánh mắt nàng sáng lên:

“Số bạc mẹ gửi đều rơi vào tay mẹ chồng, con không lấy được một xu nào/”

Lời nói đầy ủy khuất của nàng, cùng với đôi mắt đỏ hoe khiến Tịch thị vô cùng đau lòng.


Bà nói: “Mẹ sẽ đi nói lý với mẹ chồng con.

Làm người phải có lương tâm, gia đình ta tuy chưa phải thương nhân, nhưng không thấp kém như triều đại trước.

Ca ca con sắp thi hội, nếu đỗ Cống sĩ thì chưa chắc đã kém La Dự, rõ ràng là nhà họ La trèo cao, vậy mà lại đối xử với con như vậy.”

Chu Thanh đã sớm không còn hy vọng gì với nhà họ La, biết rõ lòng dạ của họ từ lâu đã đen tối, nàng nắm tay mẹ mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Mẹ, mẹ không cần đi gặp mẹ chồng con.

Sau này, mẹ trực tiếp đưa bạc cho con là được.”

Tịch thị có chút do dự: “Con đã gả cho La Dự, là người nhà họ La.

Nếu không đưa bạc ra, sợ rằng La Dự sẽ không vui.”

Chu Thanh căn bản không để ý La Dự nghĩ gì, dù sao chỉ cần cửa hiệu hương liệu của nhà họ Chu vẫn mở, nhà họ La cũng không dám làm quá, nếu cắt đứt quan hệ với một gia đình có của cải sung túc, họ cũng chẳng chiến được lợi ích gì.
Vì không để mẹ lo lắng, Chu Thanh nói sang chuyện khác, nàng hỏi:

“Cha con đâu rồi?”

Tịch thị thở dài, chỉ tay về phía thư phòng cách đó không xa nói, “Ông ấy đang nghỉ ngơi trong phòng, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, ông ấy luôn cảm thấy ngực nặng nề, khó chịu.

Uống mấy thang thuốc vẫn không tốt hơn.”

Trong lòng Chu Thanh chợt bộp một tiếng, nàng nhớ lại kiếp trước cha nàng đột ngột qua đời cũng vì u uất trong lòng, nàng vốn cho là bệnh này chỉ xuất hiện sau khi Chu sau suy sụp, không ngờ bây giờ đã có dấu hiệu.

Chu Thanh uống một chén chè hạt sen mà trong lòng không yên, nàng đứng dậy đi đến thư phòng, vừa đẩy cửa phòng, nàng đã thấy cha ngồi trước bàn, trong tay cầm một quyển sách hương liệu, cẩn thận nghiên cứu.

“Cha.”


Nghe thấy giọng nữ nhi, cha nàng đặt quyển sách xuống, gương mặt nho nhã hiện lên nụ cười: “Thanh Nhi, sao con lại về đây?”

Chu Thanh đứng trước mặt ông, nhanh tay đoạt lấy quyển hương phổ, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên sự bất mãn, nàng lầm bầm: “Mẹ đã kể với con rồi, cha luôn cảm thấy tức ngực thì phải nghỉ ngơi thật tốt, sao còn cố xem sách hương liệu làm gì?”

Biết nữ nhi lo lắng cho sức khỏe của mình, cha nàng giải thích: “Trong hương phổ này có ghi lại một loại hương thuốc tên là [Đinh Trầm Tiên Viên], làm từ hương liệu, viên tròn to bằng đầu gà, ngậm trong miệng, có thể điều thuận Tam Tiêu (cách gọi của Đông Y, thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang), chữa trị chứng tức ngực.

“Thật sao?” Chu Thanh tiện tay lật vài trang, ngồi xuống, ghi lại toa thuốc [Đinh Trầm Tiên Viên], dự định mang về nhà họ La nghiên cứu cẩn thận, dù sao hương thuốc là thứ dùng để đưa vào cơ thể, không thể có điểm sai sót.

Khi sao chép công thức, nàng lại nhìn thấy một loại hương an thần khác, có tác dụng làm dịu tâm trạng và giảm u uất.

“Hay là cha thử dùng hương an thần trước? Con sẽ điều chế cho cha.”

Trong thư phòng của cha Chu Thanh có rất nhiều hương liệu, Chu Thanh ngồi quỳ trước bàn hương, lấy muỗng hương từ trong bình, nghiền nát các nguyên liệu như Địa Du, Huyền Sâm đã được ngâm trong nước gạo.

Chiếc muỗng hương này mới, được làm từ tre thượng hạng, theo lý mà nói không nên có dằm, nhưng cán muỗng lại bất ngờ cứa vào ngón tay nàng, khiến máu đỏ tươi nhỏ xuống hương liệu, đầu ngón tay nhói lên vì đau.

Cha nàng thấy vậy, liền vội vàng gọi người hầu mang thuốc trị thương đến.

Có lẽ vì kiếp trước nàng đã trải qua quá nhiều khổ đau, đối mặt với vết thương nhỏ này, Chu Thanh chẳng cảm thấy có gì ghê gớm, nàng nói: “Cha, cha nhanh điều chế hương an thần đi.

Con trước đây chưa từng ngửi loại hương này, cũng không biết có thật sự hiệu quả an thần thật không.”

Do hương liệu dùng để điều chế hương an thần khá đắt, ngay cả khi đã dính máu, cha nàng cũng không nỡ vứt bỏ hết.

Ông tiếp tục công việc và châm lửa cho hương.

Chỉ sau một lú, một mùi hương nhẹ nhàng, thanh thoát đã lan tỏa khắp thư phòng.

Chu Thành vừa sống lại chưa đến nửa ngày, trong lòng vốn còn nhiều cơn giận dữ tích tụ, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương an thần, tâm trạng nàng dần bình phục lại.

“Hương an thần này quả nhiên đặc biệt.” Chu Thanh không khỏi khen ngợi.

Cha chu khẽ lắc đầu, ông cau mày, miệng lẩm bẩm: “Không đúng, không nên như vậy, trước đây ta đã điều chế hương an thần, rõ ràng không phải mùi hương này, hiệu quả cũng không bằng.

Lẽ nào hôm nay chất lượng hương liệu đặc biệt tốt?”

Là người đã mở cửa hàng hương liệu hàng chục năm, khả năng phân biệt hương liệu của cha nàng tuyệt đối không kém, ông nhìn kỹ vài lần, vẫn không phát hiện Địa Du và Huyền Sâm có gì khác gì.

Điểm khác chính là giọt máu từ ngón tay của Thanh Nhi.


Lẽ nào khi hòa vào máu người, hiệu quả của an thần hương sẽ tăng lên gấp bội?

Chu Thanh cũng nghĩ đến điều đó, nàng cúi đầu nhìn ngón tay được băng vải trắng của mình, thử hỏi: “Cha, có phải là do máu của con không?”

Cha nàng nghiêm nghị đáp: “Dù có phải hay không, con tuyệt đối không được nói chuyện này với người ngoài.

Tốt nhất là giữ kín trong lòng, nhớ kỹ chưa?”

Trong triều đại Đại Chu, rất nhiều gia đình sử dụng hương liệu, huống hồ gì cửa hiệu hương liệu của nhà họ Chu lại nằm trong kinh thành, Chu Thanh từ nhỏ đã biết người khác xem trong hương liệu như thế nào, nếu máu của nàng thật sự có công hiệu, chỉ sợ là họa không phải là phúc.

Nàng nhắm mắt lại, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian linh hồn nàng trôi dạt trên Vọng Hương Đài, có lẽ chính vì nguyên nhân này nên mới khác biệt.

Chu Thanh thật sự nghĩ không ra, liền lắc đầu một cái, không suy nghĩ linh tinh nữa.

Nàng ở nhà mẹ đẻ hơn một giờ rồi, phải trở về trước khi La Dự trở về.

Vừa đến cổng nàng đã nhìn thấy La Tân Nguyệt.

Em chồng của nàng bước đi có chút khó khăn, trông như đang chịu đựng cơn đau.

Chu Thanh liên tưởng đến sự việc kinh hoàng đêm qua, nàng không biết La Tân Nguyệt đã làm gì? Chắc chắn nàng ta đã “gạo nấu thành cơm” với Ngô Vĩnh Nghiệp rồi.

“Nguyệt Nhi.” Chu Thanh gọi một tiếng.

La Tân Nguyệt giật mình, vội vàng quay lại, khi nhìn thấy Chu Thanh, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, đáy mắt cũng lộ ra vẻ chột dạ.

“Tẩu tẩu, tỷ sao lại ở đây?”

Chu Thanh tinh mắt, thấy vết đỏ trên cổ của La Tân Nguyệt.

Ở kiếp trước, vì lo lắng La Tân Nguyệt bị khi dễ, nàng đã nói ra chuyện này, lần này nàng chỉ giả vờ không nhìn thấy, chậm rãi đáp: “Ta thấy đói nên ra phố mua chút thức ăn, tiện đường ghé qua cửa hiệu hương liệu.”

Nàng dừng một chút lại nói: “Còn muội thì sao? Ta nhớ muội ra ngoài từ sớm mà, không nghĩ đến muội lại về muộn như vậy.”

La Tân Nguyệt sợ chuyện nàng ta làm bị Chu Thanh phát giác, trong lòng như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, tim không ngừng đập nhanh: “Muội đi đạo trên phố, không nghĩ đến quên mất thời gian, nên về muộn.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương