Vì tiệc được tổ chức vào cuối tuần nên mọi người nhậu rất hăng say. Đến 23g, ai nấy cũng đều ngà ngà say sỉn, Hải Ngân ngồi bên cạnh Hạ Long mà đút đồ ăn trông rất tình tứ.

Mễ Lạc cũng ngồi bên cạnh Hải Ngân và chị Duyên, trước mặt là Hải Đăng. Anh ngồi cạnh Trí Dũng và Hạ Long, ai nấy nhìn thấy bộ dạng Hải Ngân đang rải cơm chó thì rất bất bình. Hải Ngân cố ý rót thêm bia vào ly của Mễ Lạc rồi nói.

"Uống đi mày, không say không nghỉ nhá!"

Hạ Long ngồi bên cạnh nó liền ngăn lại, vẻ mặt say sỉn ánh mắt dịu dàng nhìn Hải Ngân.

"Ngưng đi em, uống nhiều không tốt đâu."

Chị Duyên cảm thấy cả người không khoẻ nên quay sang bảo bạn thân.

"Hoà, say rồi lên phòng nghỉ đi. Để tao ở đây dọn rồi lên ngủ!"

Bạn thân chị Duyên nghe vậy cũng đồng ý, Hạ Long thấy vậy thì cũng ngỏ ý đi về, ngay cả Hải Đăng cũng vậy. Mễ Lạc thấy cơ hội tốt này không thể để vụt mất nên nói với chị Duyên.

"Chị ơi, để em dọn cho. Chị cứ lên nghỉ đi, mấy cái này em dọn chút là xong ấy mà!!!"


Vừa nói cô vừa hối thúc chị Duyên đi lên tầng, do cả người ngấm bia nên chị Duyên cũng vui vẻ đi lên. Dù sao cũng có người đồng ý dọn hộ mà, Hạ Long và Hải Đăng thấy vậy thì cũng định tạm biệt Mễ Lạc ra về. Cô nhanh chóng lên tiếng để ngăn họ lại.

"Hai người đợi một chút, giờ tôi đi pha nước giải bia cho mọi người uống cho đỡ khó chịu trong người!!"

Nói xong, cô chạy lên phòng. Vội vàng đến túi xách để tìm thứ gì đó, khi nhìn thấy gói thuốc trên tay, cô do dự trong giây lát rồi cũng nắm chặt trong tay để đi xuống pha chế nước.

Mở tủ lạnh thấy vẫn còn vài quả chanh, Mễ Lạc đun chút nước sôi rồi bắt đầu cắt quả chanh ra vắt vào bốn ly. Tiếp đó lấy nước đã được đun sôi đổ đều vào các ly, rồi cho vào chút muối. Xong xuôi, cô đổ chút nước lọc vào để nước ấm hơn, nhân lúc không ai để ý cô lấy gói thuốc ra đổ vào hai ly nước rồi khuấy đều. Sau đó, cầm một ly nước không bỏ thuốc và một ly bỏ thuốc đi ra đưa cho Hạ Long và Hải Đăng.

"Của hai người!"

Cả hai nhận lấy ly nước bắt đầu uống, Mễ Lạc hồi hộp đứng đợi Hạ Long uống hết ly có chứa thuốc. Đến khi anh ta uống xong, cô liền giả vờ nhờ vả.

"À anh này, Hải Ngân vẫn đang ở trên phòng. Anh đưa ly nước lên cho nó giúp em nhé??? Giờ em tiễn anh Đăng về nhà rồi, lát em sẽ về ngay...."

Nói xong cô nhanh chóng đi đến lấy ly nước có chứa thuốc đưa cho Hạ Long, vẻ mặt tràn đầy hy vọng. Hạ Long cũng đành gật đầu biểu thị cô mau đi.

Hải Đăng bối rối không hiểu tại sao cô lại nói vậy, chẳng phải nhà anh ngay đầu đường hay sao?? Vả lại, Hạ Long cũng say tại sao Mễ Lạc lại tạo cơ hội cho Hải Ngân và anh ta có không gian riêng với nhau?!

Mễ Lạc đi đến nắm tay Hải Đăng kéo ra ngoài, không để anh lên tiếng từ chối, cô nói nhỏ bên tai.

"Ra ngoài em sẽ giải thích sau."

Cả hai lên xe rời khỏi nhà. Hạ Long giữ bình tĩnh cầm ly nước đi lên phòng, Hải Ngân vẫn đang nằm bấm điện thoại đợi Mễ Lạc ngủ cùng. Khi nó quay sang thấy Hạ Long thì giật mình, anh cũng đưa tay gõ lên ly ra hiệu bởi vì chị Duyên và bạn thân vẫn đang nằm phòng sát bên.

Hải Ngân rời khỏi giường đi đến hỏi nhỏ.

"Chuyện gì vậy??? Bạn em đâu???"


"Nó bảo đưa thằng kia về nhà, nhờ anh đưa nước giải bia lên cho em. Lát nó về!"

Hạ Long nhẹ giọng giải thích, Hải Ngân nghe vậy thì cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng vì bụng hơi khó chịu nên nhận ly nước ấm trên tay anh mà uống.

Đúng lúc này, thuốc có tác dụng với Hạ Long. Anh vội quay người bỏ đi thì bị Hải Ngân kéo lại, giọng nói lo lắng.

"Anh sao thế???"

Hạ Long cảm thấy trong người rất nóng lại còn khó chịu, nhất là ở phần dưới kia đang rất bức bối. Hải Ngân đang say nên cứ ôm khư khư cánh tay anh mãi không buông, Hạ Long cố nhịn để rời đi, rất nhanh thuốc cũng có tác dụng với Hải Ngân. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, ánh mắt sáng ngời khát khao nhìn Hạ Long đầy tình ý, cả hai người lúc này đều rất khó chịu chỉ muốn phát tiết ra ngoài. Hạ Long không nhịn nổi nữa liền ôm lấy Hải Ngân mà hôn hít, Hải Ngân cũng không phản kháng, đưa tay lên cổ anh mà đáp trả lại nụ hôn.

Hôn được một lúc, cả hai đi đến giường mà nằm xuống bắt đầu cởi đồ cho nhau. Quần áo đều vứt loạn xuống đất, Hạ Long và Hải Ngân lúc này chỉ muốn thoã mãn bản thân nên chuyện gì tới cũng đã tới. Tiếng rên rỉ gợi tình kìm nén phát ra yếu ớt, cùng với tiếng va chạm xác thịt với nhau khiến cho ai nghe thấy cũng ngượng đỏ mặt.

Ở bên ngoài, Mễ Lạc đưa ra yêu cầu với Hải Đăng.

"Anh có thể đưa em đến nhà nghỉ gần đây không???"

"Bé là con gái ở bên ngoài một mình không an toàn đâu! Sao em không về nhà??"

Nghe lời này, Hải Đăng bối rối hỏi lại. Mễ Lạc ngập ngừng nhỏ giọng nói.

"Anh cũng thấy đó, mọi người đều say sỉn hết cả rồi. Mà khi say đâu ai tỉnh táo đâu, em không muốn phải nghe thấy những thứ không tốt.."


Hải Đăng thấy vậy cũng hợp lý nên lái xe đưa cô đến nhà nghỉ cách nhà 10 phút. Đến nơi, Mễ Lạc cảnh giác nhìn xung quanh nhà nghỉ rồi mới đi vào, ông chủ lấy thẻ chứng minh nhân dân của cô rồi nhanh chóng đưa thẻ phòng.

Mễ Lạc hơi do dự khi đứng ở sảnh, Hải Đăng lúc nãy cũng đi vào nhìn thấy cô có vẻ sợ nên lo lắng hỏi.

"Sao thế? Em vào phòng nghỉ ngơi đi!"

"V...vâng..."

Cô nhỏ giọng đáp lại, Hải Đăng quay người đi ra ngoài. Bất chợt lúc này có ai đó nắm lấy tay anh lại, quay lại nhìn thấy vẻ mặt Mễ Lạc đang hoảng sợ, bộ dạng hơi run.

"Hay là....anh ở lại cùng em được không? Em đổi sang phòng hai giường riêng nhé???"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương