Trọng Sinh Ai Cũng Sủng Ái Tôi
-
C29: Nỗi sợ
Nhìn thiếu niên vô cùng chân thành trước mặt cầu xin mình khiến cậu không biết phải trả lời như thế nào
Hàng nghìn suy nghĩ cứ bủa vây cậu khiến cậu đứng ngây ngốc ở đó im lặng không đáp lại thiếu niên trước mắt, một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng
“…Nếu tôi nói không thì sao?”
“…”
“Nếu cậu nói không thì ông ta cũng vẫn sẽ đến tìm cậu thôi, tìm để làm gì thì cậu cũng biết rồi đấy”
“Nhưng nếu cậu chịu giúp tôi thì tôi có thể vào giấc mơ của cậu để cung cấp một số thông tin cần thiết và nó sẽ giúp cậu một số chuyện sau này”
“Cậu thấy sao?”
“Cậu đang đe doạ tôi à?”
“Không hề, tôi là đang muốn tạo một cuộc giao dịch với cậu, đôi bên cùng có lợi”
“Cậu nghĩ thế nào?”
Nhìn thiếu niên trước mặt đang đề nghị một cuộc giao dịch với mình khiến cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định nhanh chóng
“Được, tôi đồng ý giúp cậu”
Dù sao ba ruột của Giang Nam cũng sẽ đến tìm cậu thì chi bằng giao dịch với cậu ta, kiếm được một số thông tin cần thiết vẫn hơn, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh mà
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại”
Thiếu niên trước mặt mỉm cười rồi quay lưng lại từ từ tiến vào vườn hồng trước mắt cậu
Những nhánh hoa hồng quấn lấy thiếu niên xinh đẹp như đang ôm cậu ấy vào lòng rồi nhẹ nhàng biến mất không dấu vết
Giờ đây chỉ còn lại mình Giang Nam đứng trơ trọi giữa vườn hồng như thể ngay từ đầu thiếu niên trò chuyện cùng cậu chưa bao giờ tồn tại vậy
Vừa tính cất lên giọng nói của mình thì Giang Nam bỗng thấy trời đất xoay chuyển rồi cậu nhắm chặt mắt lại
Khi mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra thì cậu thấy bản thân đã tỉnh dậy ở trên giường ngủ rồi
“Cậu chủ”
“Cậu chủ”
“A, con đây”
Đang chưa tỉnh táo hẳn thì có người gọi tên làm cậu phải mất một khoảng thời gian mới định hình được chuyện gì đang xảy ra
“Thưa cậu chủ, tới giờ ăn tối rồi ạ”
“Con biết rồi, con xuống ngay đây”
Nghe quản gia thông báo xong Giang Nam lật đật chạy vào phòng tắm rửa mặt rồi nhanh chóng chạy xuống nhà ăn
Xuống phòng ăn thì cậu đã thấy ba và anh trai đã ngồi vào bàn, chỉ chờ mình cậu
“Con xuống rồi à? Ngồi vào bàn ăn đi”
“Dạ…”
Cả buổi ăn cậu ăn rất ít khiến hai người lo lắng cậu bị bệnh liền hỏi han quan tâm cậu rất nhiều nhưng Giang Nam rất né tránh chỉ trả lời qua loa
Lí do cho việc cậu cư xử không được tự nhiên là vì cậu đã biết Giang Nam không phải con ruột của Giang Thần
Vậy tức là không chung máu mũ, có khi nào sau này họ sẽ tống cổ cậu ra khỏi nhà không?
Nghĩ đến đó cậu lại buồn rầu, vừa mới có gia đình đã phải chia xa rồi ư, Giang Nam không muốn chút nào. 𝐓ìm đọc thêm tại + 𝐓𝑅U𝘔 𝐓𝑅UYỆ𝙉.𝙑n +
“Này, em làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”
“Giang Minh nói đúng rồi đấy, con mệt à bảo bối?”
“Không ạ…con bình thường”
Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể cậu lại đang làm trái lại với lời nói của mình, nhìn cậu ũ rũ không có tí sức sống nào
“Để ăn xong ta kêu bác sĩ tới khám cho con”
“Không cần đâu ạ! Con thực sự không sao cả”
Nghe papa tính kêu bác sĩ tới khám bệnh cậu liền hốt hoảng ngăn lại, cơ thể cậu đây hoàn toàn bình thường, vấn đề nằm ở tâm lí cơ
“Vậy sao con không chịu ăn? Hửm?”
“Hay đồ ăn không ngon?”
“Không ạ, đồ ăn vẫn ngon…chỉ là con có chút chuyện…”
“Chuyện gì con nói ta nghe đi bảo bối”
“…”
Giang Thần vừa nói xong câu đó thì cả bàn ăn đều im lặng không ai nói ai câu gì, tầm vài phút sau thì mới có tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên
“Nếu con không phải con ruột papa vậy sau này papa có đuổi con đi không?”
Hàng nghìn suy nghĩ cứ bủa vây cậu khiến cậu đứng ngây ngốc ở đó im lặng không đáp lại thiếu niên trước mắt, một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng
“…Nếu tôi nói không thì sao?”
“…”
“Nếu cậu nói không thì ông ta cũng vẫn sẽ đến tìm cậu thôi, tìm để làm gì thì cậu cũng biết rồi đấy”
“Nhưng nếu cậu chịu giúp tôi thì tôi có thể vào giấc mơ của cậu để cung cấp một số thông tin cần thiết và nó sẽ giúp cậu một số chuyện sau này”
“Cậu thấy sao?”
“Cậu đang đe doạ tôi à?”
“Không hề, tôi là đang muốn tạo một cuộc giao dịch với cậu, đôi bên cùng có lợi”
“Cậu nghĩ thế nào?”
Nhìn thiếu niên trước mặt đang đề nghị một cuộc giao dịch với mình khiến cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định nhanh chóng
“Được, tôi đồng ý giúp cậu”
Dù sao ba ruột của Giang Nam cũng sẽ đến tìm cậu thì chi bằng giao dịch với cậu ta, kiếm được một số thông tin cần thiết vẫn hơn, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh mà
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại”
Thiếu niên trước mặt mỉm cười rồi quay lưng lại từ từ tiến vào vườn hồng trước mắt cậu
Những nhánh hoa hồng quấn lấy thiếu niên xinh đẹp như đang ôm cậu ấy vào lòng rồi nhẹ nhàng biến mất không dấu vết
Giờ đây chỉ còn lại mình Giang Nam đứng trơ trọi giữa vườn hồng như thể ngay từ đầu thiếu niên trò chuyện cùng cậu chưa bao giờ tồn tại vậy
Vừa tính cất lên giọng nói của mình thì Giang Nam bỗng thấy trời đất xoay chuyển rồi cậu nhắm chặt mắt lại
Khi mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra thì cậu thấy bản thân đã tỉnh dậy ở trên giường ngủ rồi
“Cậu chủ”
“Cậu chủ”
“A, con đây”
Đang chưa tỉnh táo hẳn thì có người gọi tên làm cậu phải mất một khoảng thời gian mới định hình được chuyện gì đang xảy ra
“Thưa cậu chủ, tới giờ ăn tối rồi ạ”
“Con biết rồi, con xuống ngay đây”
Nghe quản gia thông báo xong Giang Nam lật đật chạy vào phòng tắm rửa mặt rồi nhanh chóng chạy xuống nhà ăn
Xuống phòng ăn thì cậu đã thấy ba và anh trai đã ngồi vào bàn, chỉ chờ mình cậu
“Con xuống rồi à? Ngồi vào bàn ăn đi”
“Dạ…”
Cả buổi ăn cậu ăn rất ít khiến hai người lo lắng cậu bị bệnh liền hỏi han quan tâm cậu rất nhiều nhưng Giang Nam rất né tránh chỉ trả lời qua loa
Lí do cho việc cậu cư xử không được tự nhiên là vì cậu đã biết Giang Nam không phải con ruột của Giang Thần
Vậy tức là không chung máu mũ, có khi nào sau này họ sẽ tống cổ cậu ra khỏi nhà không?
Nghĩ đến đó cậu lại buồn rầu, vừa mới có gia đình đã phải chia xa rồi ư, Giang Nam không muốn chút nào. 𝐓ìm đọc thêm tại + 𝐓𝑅U𝘔 𝐓𝑅UYỆ𝙉.𝙑n +
“Này, em làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”
“Giang Minh nói đúng rồi đấy, con mệt à bảo bối?”
“Không ạ…con bình thường”
Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể cậu lại đang làm trái lại với lời nói của mình, nhìn cậu ũ rũ không có tí sức sống nào
“Để ăn xong ta kêu bác sĩ tới khám cho con”
“Không cần đâu ạ! Con thực sự không sao cả”
Nghe papa tính kêu bác sĩ tới khám bệnh cậu liền hốt hoảng ngăn lại, cơ thể cậu đây hoàn toàn bình thường, vấn đề nằm ở tâm lí cơ
“Vậy sao con không chịu ăn? Hửm?”
“Hay đồ ăn không ngon?”
“Không ạ, đồ ăn vẫn ngon…chỉ là con có chút chuyện…”
“Chuyện gì con nói ta nghe đi bảo bối”
“…”
Giang Thần vừa nói xong câu đó thì cả bàn ăn đều im lặng không ai nói ai câu gì, tầm vài phút sau thì mới có tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên
“Nếu con không phải con ruột papa vậy sau này papa có đuổi con đi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook