Cứ như vậy 4 mắt nhìn nhau mà không ai nói câu gì cho tới khi cậu lại là người lên tiếng trước để giải vây cho bản thân mình cũng như là chứng minh sự trong sạch của cậu a:

- “Cái này, khi thức dậy con đã thấy nó, con không biết gì cả”

Quản gia chỉ nhìn cậu 1 lúc rồi thúc dục cậu đi ăn sáng còn ông thì dọn dẹp lại căn phòng, tưởng chừng đã thoát khỏi vụ việc đó nhưng cậu không ngờ sau khi tới phòng ăn thì mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm cậu khiến cậu có 1 cảm giác bất chợt rùng mình không được thoải mái

Bữa ăn cứ diễn ra mà không ai nói với ai câu nào, tưởng chừng vậy là xong nhưng không, đời không hề dễ dàng để sống mà, ăn xong cậu bị cha của nguyên chủ này gọi đến phòng làm việc, tưởng chừng là về việc cậu chủ này lại phá phách gì đó khiến cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lí để ăn mắng. Nhưng không, Giang Thần- tức bố nguyên chủ gọi cậu vào phòng để hỏi vụ việc lúc sáng khiến cậu có chút bất ngờ mà không biết nên phản ứng ra sao:

- “Ta nghe nói con dùng thuốc ngủ?”

Từng câu từng chữ ông nói ra như đang phán tội cậu khiến cậu nhất thời không biết nên đáp trả thế nào thì ông liền đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh của cậu mà thì thầm khiến cậu có chút ngứa ngáy:


- “Bảo bối ngoan, nói ta nghe có chuyện gì làm con ủy khuất để ta xử lí giúp con chứ đừng làm chuyện dại dột như vậy, mất con làm sao ta sống nổi?”

Nghe lời thủ thỉ của Giang Thần khiến tim cậu chững một nhịp, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình thương, cảm giác thật lạ lẫm nhưng cũng thật ấm áp, cậu bất chợt đưa má mình cọ cọ lên tay Giang Thần khiến anh bất động vài giây. Đứa nhỏ này cư nhiên hôm nay lại quấn người như vậy, có chút vui xen lẫn cảm giác ngại ngùng

Cả 2 người cứ thế nhìn nhau trong bầu không khí vô cùng kì lạ và ám muội ấy, cho đến khi cậu chịu không nổi nữa mà cất tiếng nói để giải vây cho mình:

- “Dạ con biết rồi thưa papa, có chuyện gì lần sau con sẽ bảo papa”

Thật ra cậu không rõ cách xưng hô trong gia đình hào môn này nhưng vì kiếp trước cậu đã từng tiếp xúc với 1 số người có gia đình nên học theo cách xưng hô đó. Ấy vậy mà lại khiến Giang Thần tim lệch 1 nhịp, bảo bối của hắn thế mà lại hảo xưng hô thân mật với hắn như vậy, khiến hắn hận không chỉ 1 ngụm ăn lấy cậu mà phải kìm nén trong lòng rồi bảo cậu mau đi ngủ sớm để mai đi học. Cậu cũng thuận theo ý của hắn rồi trước khi đi ngủ còn không quên chúc hắn ngủ ngon khiến hắn hảo vui nha, đành nén gương mặt hạnh phúc khi được bảo bối chúc dưới gương mặt lạnh lùng ấy rồi hắn cũng chúc cậu ngủ ngon


Đến khi cậu ra khỏi phòng làm việc mà đi về phòng ngủ của mình thì không may lại đụng phải 1 nhân vật mà cậu đã nhìn thấy hơn vô số lần, đó là anh trai của thân thể này- Giang Minh

Kiếp trước anh ta đã từng thuê cậu rất nhiều lần để báo thù cho đứa em trai của anh ta, cũng chính là thân thể cậu đang mang bây giờ-Giang Nam, anh ta chính là 1 tên brocon, đệ khống chính hiệu a, có thể vì em trai mà làm tất cả, cớ sao lại phải đụng độ ở đây chứ? Cậu ai oán trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ dám nhè nhẹ cất lên tiếng nói như thăm dò:

- “A-anh hai?”

Anh nghe thấy tiếng cậu thì liền nhìn chằm chặp vào cục bông trắng trẻo trước mặt mình, thấy ánh mắt long lanh giờ đây chỉ có hình bóng mình khiến anh vui mừng khôn xiết, suýt thì không kiềm chế được xúc động mà nhào tới ôm cậu, đúng là brocon chính hiệu khiến cậu không khỏi xuýt xoa

*Gia đình này hảo kì lạ nha?*




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương