Trọng Sinh Ai Còn Làm Minh Tinh (Bản Dịch)
-
Chapter 6: Thư ký Kim sao thế? (2)
Dù sao thì trong đầu anh cũng chỉ có cốt truyện, cốt truyện chính thức vẫn phải tự mình điền vào và tô vẽ, thế phải cần có năng lực sáng tác nhất định.
May là Lâm Lạc là người yêu thích văn học, đọc đủ nhiều tiểu thuyết, qua nhiều năm thấm nhuần, khả năng viết lách của anh khá tốt, hẳn là thuộc dạng có chút năng khiếu.
Phải biết rằng bài văn thời cấp ba của anh còn từng đạt giải nhì cuộc thi Viết văn hay cấp quốc gia, trong nước có khá nhiều nhà văn trẻ rất nổi tiếng từng đạt giải này.
Mở máy tính lên——
Trên chiếc bàn cạnh giường của Lâm Lạc, đặt một chiếc máy tính để bàn sắp hỏng, mặc dù cấu hình của máy chủ đã rất lạc hậu, cứ bật máy lên là ù ù như gió thổi nhưng vẫn có thể lên mạng, tạm dùng được.
Tải xuống một phần mềm có tên là "Vui Vẻ Gõ Chữ", Lâm Lạc bắt đầu mài giũa cốt truyện sơ bộ của tiểu thuyết, kết quả là viết được một lúc thì anh phát hiện, hình như anh đã đánh giá quá cao trí nhớ của mình.
Đã nói là muốn sao chép tiểu thuyết nổi tiếng sau này nhưng thực ra ngoài một số cốt truyện chính không thay đổi, chín mươi phần trăm nội dung, anh đều phải tự biên soạn, như vậy cũng chẳng khác gì tự mình viết một tác phẩm gốc.
"Quả nhiên, cho dù là được trọng sinh, muốn sao chép sách cũng không dễ dàng."
Nói thì nói vậy, Lâm Lạc cũng không vì thế mà từ bỏ, không sao chép được thì coi như viết truyện gốc đi.
Cứ thế cọ tới cọ lui suốt mười phút, Lâm Lạc thực sự đã tạo ra một cốt truyện sơ bộ ra hình ra dạng:
[Trong buổi tiệc rượu linh đình, mọi người đều đang bàn tán về nhân vật nổi tiếng gần đây - Lý Anh Tuấn. Lý Anh Tuấn ngoại hình đẹp trai, năng lực siêu quần, từ khi anh ta nhậm chức, lợi nhuận của tập đoàn đã tăng gấp đôi nhưng anh ta lại không để bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào mình, điều này khiến bên ngoài đồn đoán không ngừng...]
Không ngờ rằng việc mài giũa cốt truyện này lại trôi chảy đến thế, đủ loại tình tiết liên tục nhảy ra từ sâu trong trí nhớ, trôi chảy đến mức chính Lâm Lạc cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nảy ra một suy nghĩ:
Chẳng lẽ mình thực sự là thiên tài viết lách?
Mặc dù nội dung cốt truyện mà mình biên soạn đã khác xa so với nguyên tác, Lâm Lạc cũng không chắc độc giả có mua không nhưng xét đến việc mình chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi thì hẳn là không khó nhỉ?
Không yêu cầu cao, Lâm Lạc không hy vọng những gì mình viết có thể nổi tiếng như nguyên tác.
Nghĩ như vậy, Lâm Lạc gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, trực tiếp dựa theo cốt truyện mình mài giũa để mở rộng nội dung chính.
Cạch cạch, trong căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím vang lên từng hồi, thời gian trôi qua từng chút một.
Khi Lâm Lạc dừng bút, anh nhìn vào góc dưới bên phải màn hình máy tính, kinh ngạc phát hiện rằng đã là hai giờ sáng rồi, không ngờ mình đã viết một mạch hơn mười nghìn chữ!
Xem lại nội dung, tỷ lệ trùng lặp với cuốn "Thư ký đại nhân của tôi" đó ước tính chưa đến mười phần trăm?
Lâm Lạc không khỏi bật cười, về vấn đề này, anh chỉ có thể khuyên rằng, nếu người được trọng sinh không có hệ thống, lại không có năng lực viết lách và khả năng sáng tác chắc chắn thì đừng cái trò ăn cắp văn chương làm gì.
Tính hiệu quả thực sự không cao.
Vừa xoay chuyển những suy nghĩ này, vừa kiểm tra lại hơn mười nghìn chữ vừa viết, sau khi xác định không có vấn đề gì, Lâm Lạc quyết định trực tiếp đăng truyện, anh lười tích trữ bản thảo, cứ đăng một mạch để tranh thủ lên kệ kiếm tiền sớm.
Đăng tiểu thuyết trước tiên phải tìm một trang web đáng tin cậy nhưng dù sao Lâm Lạc cũng là một độc giả truyện mạng thâm niên, cũng có hiểu biết về các trang web tiểu thuyết mạng lớn.
Sau một hồi suy nghĩ, anh chọn "Thư Viện Vân Khởi" làm nền tảng đăng truyện, đây là một trang web chuyên về truyện nữ chủ.
Đăng ký tài khoản tác giả, cần đặt một bút danh, Lâm Lạc gõ bừa hai lần trên bàn phím, kết quả thanh nhập liệu hiện ra hai chữ "Cửu Nguyệt".
Cửu Nguyệt - tháng chín?
Thật khéo, tháng chín là tháng sinh nhật cuaqr mình, vừa hay bút danh này chưa ai sử dụng, trực tiếp nhấn xác nhận.
Tác giả "Cửu Nguyệt" đăng ký thành công.
Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng.
Lâm Lạc đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi bật cười thành tiếng, anh một lần nữa xác định mình thực sự đã được sống lại.
Mười tám tuổi thật tuyệt!
Cảm nhận rõ ràng nhất chính là, tối qua rõ ràng anh mới ngủ lúc hơn hai giờ, tức là anh chỉ ngủ hơn năm tiếng nhưng lúc này anh lại tràn đầy năng lượng, không hề có cảm giác thiếu ngủ đau đầu.
Đây chính là mười tám tuổi, mọi cơ quan trong cơ thể đều ở trạng thái đỉnh cao, không giống như khi anh hơn ba mươi tuổi, mỗi ngày không ngủ đủ tám tiếng, cả ngày cứ như đang mơ màng.
Thức dậy rửa mặt.
Lúc này trong nhà không có ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook