Editor: Tô Nhi

—------------

Cơm tối Mạnh Dao làm, cả nhà đều ăn bằng hết, mặc kệ là Ngô Ái Trân lúc nãy vẫn luôn phản đối, hay Kỳ Văn Diệp luôn miệng chê rau dại đắng, đều ăn rất ngon lành.

Có hai người này ở đây sức chiến đấu phải bằng cả hạm đội, cháo, đồ xào, bánh bao đều được ăn sạch sẽ.

Mạnh Dao mất 2 giờ để làm gần 20 cái bánh bao, mỗi cái đều làm rất công phu, đều được bốn người ăn sạch sành sanh.

Mọi người đều nói mấy tên nhóc choai choai ăn đến phát nghèo quả không sai, một mình Kỳ Văn Diệp ăn năm cái bánh bao còn chưa tính, cậu còn ăn thêm rau dại xào, uống thêm cháo.

Đến khi bữa cơm kết thúc, Kỳ Văn Diệp phơi bụng trên ghế, no căng đến mức kêu “Ai da ai da”

“Ngu ngốc!”

Lưu Thúy Hoa vỗ vào lưng Kỳ Văn Diệp một phát, bà thật sự nhìn không nổi bộ dạng không có tiền đồ này của con trai mình.

Tuy rằng bà ăn cũng không ít, hiện tại bụng cũng căng trướng, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.

“Mẹ vẫn luôn cho con ăn cho con uống đầy đủ, vừa có đồ ăn ngon liền không có tiền đồ như vậy, tối nay con ăn nhiều như vậy có đau bụng cũng tự mình chịu!”

Kỳ Văn Diệp tay ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn.

Thời điểm ăn, rõ ràng cậu không cảm thấy gì, đương nhiên luyến tiếc đồ ăn ngon, ăn nhiều thêm một chút không ngờ bây giờ bụng lại trướng như thế, có chút đau.

Tuy bụng khó chịu, nhưng miệng vẫn rất lợi hại: “Con chỉ ăn nhiều hơn một xíu, không ăn nhiều lắm, mẹ không cần lo lắng, lát nữa con sẽ bớt no thôi!”



“Mẹ lười quản con! Mẹ đi vòng vòng để tiêu cơm đây, chính con cũng đi mấy vòng đi, hoạt động một chút để tiêu cơm!”

“Mẹ, eo mẹ?”

“Không có việc gì?”

Lưu Thúy Hoa xua xua tay, chống eo đi ra cửa.

Chỉ cần không quá đau, Lưu Thúy Hoa xem như không có việc gì.

Kỳ Văn Diệp ăn không ít, Ngô Ái Trân càng không phải nói.

Chị nhìn mấy món này liền kiềm lòng được, Kỳ Văn Diệp ăn năm cái, chị ăn được những sáu cái, bụng muốn nứt ra, nhưng vẫn trong miệng vẫn còn ăn, cuối cùng Kỳ Minh An đoạt lại, chị mới thôi ăn nữa.

Kỳ Minh An lôi kéo chị đi dạo tiêu cơm, bất quá chị không đứng lên nổi vì quá no.

Kỳ Văn Diệp no đến nỗi không muốn động đậy, còn Ngô Ái Trân bên này là bụng trướng mà lăn lộn trên mặt đất.

Bụng trướng đau là do ăn quá no, nhưng Ngô Ái Trân làm gì quan tâm, chị không chịu nổi, oa oa kêu to.

“Minh An, Minh An, em đau, em đau quá, chắc chắn cô ta bỏ độc vào thức ăn, Minh An, anh mau bắt cô ta lại!”

Thời điểm ăn cơm Mạnh Dao khuyên Ngô Ái Trân không biết bao nhiêu lần: “.........”

Người chị dâu này, thật là gợi đòn.



“Chúng ta đi bác sĩ!”

Kỳ Minh An đau lòng không thôi, khom lưng ôm Ngô Ái Trân, muốn mang chị đi đến phòng khám của thôn.

Ngô Ái Trân ăn quá no, Kỳ Minh An phải cố hết sức mới bế lên được, Mạnh Dao thấy như vậy vội ngăn cản: “Anh cả vẫn nên thả chị dâu xuống, giúp chị dâu từ từ đi, để dễ tiêu hóa.”

Kỳ Minh An do dự, vừa định đem Ngô Ái Trân thả xuống, Ngô Ái Trân lập tức gân cổ oa oa kêu lên.

“Đừng nghe cô ta, cô ta muốn hại em, cô ta là muốn em chết a!”

Mạnh Dao: “........” Được, mặc kệ chị.

Cô cảm thấy chị dâu Ngô Ái Trân này thậm chí còn không dễ thương bằng em chồng trộm tiền Kỳ Văn Diệp.

Cô quay đầu lại, thấy Kỳ Văn Diệp tuy đau đến lợi hại, miệng vẫn luôn hừ hừ, nhưng không đổ trách nhiệm lên đầu cô, Mạnh Dao mở miệng nói với cậu: “Đứng lên chậm rãi đi mấy vòng, hoạt động một tí, trong nhà còn một ít sơn trà, để chị nấu một ít cho em uống!”

“Tôi không uống!”

Vừa nghe đến ăn uống, bụng Kỳ Văn Diệp nhanh chóng kháng nghị, nhanh miệng đáp.

Tốc độ nói chuyện kiểu này, Mạnh Dao có chút dở khóc dở cười.

“Chờ em bớt no rồi uống, hơn nữa chị nấu nước sơn trà rất ngon, em xác định…không uống?”

Uống rất ngon?

Kỳ Văn Diệp theo bản năng liếm liếm môi, rõ ràng bụng còn căng trướng khó chịu, nhưng vẫn hỏi lại: “Uống ngon lắm sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương