Lục Bắc Kiêu 21 tuổi, bóng lưng cao và thẳng, anh gầy hơn so với lúc 30 tuổi, dù mặc áo ba lỗ và quần cộc rất tùy ý nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ kiên cường chính trực. Ánh mắt cô rơi vào bóng lưng anh trong chốc lát, không muốn rời đi.

Kiếp trước cô không yêu anh, cho dù trước khi chết cô biết anh yêu cô rất nhiều, cô cũng chỉ cảm thấy có lỗi với anh, nhưng bây giờ, cô có thể cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng vì anh.

“Anh Kiêu! Lão tư lệnh và bà đều nhớ anh! Mau đi thăm họ đi!” Cô cao giọng nói, Lục Bắc Kiêu không quay đầu lại, nhưng bước chân vẫn đi về phía sân nhỏ bên cạnh.

Diệp Kiều thấy anh đến nhà ông nội, khóe miệng giương lên.

Nhớ rằng sau khi nhập ngũ ba năm trước, anh đã không quay lại đây nữa. Trước đây, anh đã gây ra không ít chuyện, lần tàn nhẫn nhất là đánh người thành người thực vật, mặc dù người đó thực sự đáng chết. Lão tư lệnh Lục vô cùng tức giận, nói những lời nặng nề, nếu anh không tạo nên tên tuổi trong quân đội, thì đừng quay lại Tướng Quân Lâu, ông ấy sợ mất mặt!

Sau đó, khi Lục Bắc Kiêu trở về nhà ở bộ tư lệnh, bị mẹ anh Đỗ Dĩnh đuổi đến thành phố bên cạnh. Khi đó, anh không một xu dính túi, trên người chỉ có một tấm vé tàu hỏa Đỗ Dĩnh mua cho để đến thành phố T bên cạnh, cũng không có vé khứ hồi.

Cả đại viện đều nghĩ rằng Thái tử gia nhà họ Lục 18 tuổi không một xu dính túi sẽ trở thành một kẻ lang thang nơi đất khách, cả đường xin ăn trở về, không ngờ, năm ngày sau Lục Bắc Kiêu đắc ý trở về, còn mang về năm mươi tệ.

Không ai có thể ngờ rằng tên hỗn thế ma vương mắt cao hơn đầu này lại sẵn sàng làm bốc vác dỡ hàng cho tàu than để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Diệp Kiều đứng nguyên tại chỗ, luôn nhìn theo bóng dáng anh tiến vào sân bên cạnh.

“Thằng khốn! Về đại viện cũng không biết mặc quân phục! Làm lính gì chứ?!” Đứng trong sân nhà, cũng có thể nghe thấy tiếng gầm của lão tư lệnh Lục.

Diệp Kiều không nhịn được cười, ông Lục đối với đứa cháu trai lớn này luôn là miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim mềm yếu, ngoài miệng mắng càng dữ, trong lòng càng thương anh, xem trọng anh.

Trong mắt ông cụ, Lục Bắc Kiêu là người kế vị đời thứ ba của nhà họ Lục trong quân đội. Ở kiếp trước, sau khi Lục Bắc Kiêu hy sinh, ông cụ đáng yêu này vì quá đau buồn nên sinh bệnh, sau này qua đời trong lúc cô ngồi tù, người cháu dâu là cô cũng không được gặp mặt lần cuối.



Nghĩ đến đây, Diệp Kiều cảm thấy thực khó chịu.

Tuy nhiên, kiếp này cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch của kiếp trước xảy ra nữa!

Nhớ rằng vào ngày cô chết, Hứa Nghị nói rằng Lục Bắc Kiêu đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, đó là đối thủ cũ đã chiến đấu với Đại đội đặc chủng Huyết Lang nhiều lần, địa vị ở nước ngoài và rất gian xảo. Cô còn nhớ trước khi chết, người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang đó, ông chủ mà anh ta nói, liệu có phải là cùng một người hoặc tổ chức đã gϊếŧ hại Lục Bắc Kiêu?

“Tròng mắt sắp rớt ra kìa, nước miếng chảy ra rồi! Hồ ly tinh!” Diệp Trăn Trăn không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, tỏ vẻ ghen ghét mắng cô.

Vừa rồi, cô ta trơ mắt nhìn Diệp Kiều và anh Bắc Kiêu nói nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn rất thân thiết!

Diệp Kiều này, ngoại hình thay đổi, gan cũng to lên rồi!

“Tiểu trà xanh, em ghen tị đúng không!” Cô không có thời gian đâu mà nổi giận với tiểu nha đầu Diệp Trăn Trăn này, ném lại một câu rồi rời đi.

“Trà xanh là cái gì?! Diệp Kiều, cô dám mắng tôi!” Chắc chắn không phải lời tốt đẹp gì, Diệp Trăn Trăn giậm chân tức giận.

Vào thời đại đó, máy tính còn chưa phổ biến, chứ đừng nói đến từ Internet.

“Không có gì, chị khen em trong sáng, đáng yêu như trà xanh!” Diệp Kiều cũng không quay đầu lại nói.

Diệp Trăn Trăn bán tín bán nghi, tiến lên mấy bước lớn nói: “Diệp Kiều! Mẹ tôi gọi điện đến bảo cô tối đi ăn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương