Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
-
Chương 7: Không Phải Một Người Đứng Đắn?
Cậu thanh niên kia run rẩy hầu kết một chút, nuốt nước miếng.
Là do mì quá thơm?
Hay là do Hạ Hiểu Lan quá xinh đẹp!
Cái nơi huyện thành xa xôi này, lại có thể xuất hiện một tuyệt sắc như này?
Da trắng đến lóa mắt, đôi mắt long lanh, cằm nhọn, rõ ràng là một chiếc áo màu lam rất đứng đắn, bị bộ ngực phồng to của cô chống ra, lập tức trở nên không đứng đắn.
Trên trán vẫn quấn một vòng lụa bố trắng, càng thêm chọc người trìu mến.
Nhìn cái miệng nhỏ của cô ăn mì, thật làm cho người hận không thể biến thành những sợi mì trong chén.
Kỳ thật hôm nay đi trong huyện thành, đến chỗ nào cũng có những ánh mắt kinh diễm như vậy. Lưu Phân cho rằng người khác nhìn nhiều như vậy là bởi vì hai mẹ con ăn mặc quần áo đầy mụn vá, kỳ thật đều là xem Hạ Hiểu Lan.
Bà chủ quán mì gõ thật mạnh lên cái bàn, mới làm cậu thanh niên kia hoàn hồn lại.
“Cậu muốn ăn mì không?”
Cậu thanh niên kia ngượng ngùng, đưa hộp cơm cho bà chủ quán mì nói:
“Nhìn bác nói kìa, từ thật xa cháu đã bị mùi mì câu tới đây, cho cháu hai chén, bác cho vào hộp cơm này giúp cháu!”
Là tiếng Bắc Kinh, thì ra không phải người địa phương.
Hạ Hiểu Lan nhăn mày lại. Hôm nay đúng là có rất nhiều người trộm nhìn nàng, nhưng không có một ai lớn mật như người thanh niên kia.
Cô vẫn không quen với gương mặt này, mang một gương mặt bình phàm sống mấy chục năm nên cô luôn dễ dàng quên khuôn mặt hiện tại có bao nhiêu đẹp.
Chỉ mua khóa cửa còn chưa an toàn, tí nữa ăn mì xong liền đi mua thêm cái kéo nữa.
Nước canh xương hầm lăn tăn, mì sợi được làm vừa mỏng vừa nhỏ, mì của cậu thanh niên kia rất nhanh đã được nấu xong. Sau khi cậu ta trả tiền xong vẫn còn không nỡ đi, lưu luyến mỗi bước đi.
Lưu Phân cũng cảm thấy không thích hợp, vội đẩy nhanh tốc độ ăn mì.
3 mao tiền được một bát mì rất to, Lưu Phân cầm chén canh uống đến một giọt không dư thừa, người của thời đại này không được ăn quá nhiều đồ ngon, nếu để ăn thoải mái, nữ nhân ăn một cân màn thầu một bữa là nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong Hạ Hiểu Lan lại lôi kéo Lưu Phân đi mua dao.
Lúc trước cô liền muốn mua một con dao, dao phay inox có chất lượng khá tốt, còn do Thượng Hải sản xuất. Một con dao phay bán 5 khối, lúc đó Hạ tổng quay đầu liền đi luôn.
Đồ vật đúng là tốt thật nhưng cô rất là xót tiền, hiện tại ngẫm lại, thôi thì mua cái kéo cũng được.
Người thanh niên lúc nãy bưng hai hộp cơm mì sợi, lưu luyến không rời quay trở lại trên xe, còn làm vãi ra một chút nước lèo.
Ở trên xe , có một người thanh niên khác ngồi ở ghế lái, cắt đầu đinh, khuôn mặt góc cạnh, dù là lấy thẩm mỹ của niên đại nào để nhìn thì cũng rất là đẹp trai.
“Nhìn cái tiền đồ này của cậu!”
Cậu thanh niên xuống xe mua mì không vui:
“Thành ca, em chưa từng thấy qua một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu anh mà gặp, đảm bảo anh cũng đi không nổi”
Ở kinh thành, đầy đường có bao nhiêu người con gái và cô vợ nhỏ?
Cậu ta chưa bao giờ thấy người nào còn đẹp mắt hơn so với cô gái vừa rồi.
Không phải cái loại diện mạo anh khí, cứng rắn rất được yêu chuộng kia, mà là kiểu kiều mị, không quá đứng đắn, cái loại diện mạo mà đàn ông thích nhất.
“Lúc trước anh đã nói với cậu rồi, chỉ dẫn cậu đi theo một chuyến này, cậu có thể học được bao nhiêu thì học. Học không được, thì thích chỗ nào thì lăn ra chỗ đó đi, nếu không giờ cậu cứ lưu tại đây để “rầm mật” đi?”
Ở kinh thành, “rầm mật” có ý là “tán gái”, Thành ca này có chút tà khí, tính tình cũng không tốt, người thanh niên xuống xe mua mì cũng không dám nói nữa. Hai người nhanh chóng ăn mì xong, lại bắt đầu lái xe đi tiếp.
Hai cái đùi đi không nhanh bằng xe bốn bánh, qua hai con phố lại vừa lúc gặp mẹ con Hạ Hiểu Lan.
“Thành ca, anh mau nhìn!”
Người thanh niên ngồi bên ghế phụ làm ầm ĩ quá, Thành ca mới liếc mắt nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy cái bóng dáng.
Quần áo màu lam to rộng có mụn vá, càng làm hiện ra dáng người lanh canh có hứng thú của cô gái. Làn da ở phía sau lỗ tai rất trắng, cái gì mà có xinh đẹp hay không, con gái không đều là 2 con mắt, 1 cái miệng à? Thật là không thú vị.
Người thanh niên ngồi ghế lái phụ luyến tiếc nói:
“Thôi, đó là anh vô duyên với cô ấy thôi”
Thành ca không đem chuyện này đặt ở trong lòng, xe rất nhanh đã lái ra huyện An Khánh, còn 2 ngày nữa mới tới Thượng Hải, lái xe đường dài không chỉ mệt, còn sợ gặp được cướp đường, làm gì có tâm tình mà quan tâm gái đẹp.
Hạ Hiểu Lan lại chạy đi mua 1 cái kéo lớn.
Không có nồi, mà dù có thì cô cũng mua không nổi, dứt khoát lại mua thêm 1 cái bát tráng men, thứ này vừa có thể dùng để nấu đồ vật, chứa đồ vật, uống nước, rất tiện lợi. Lại mua thêm hai đôi đũa, ban đầu có 9 khối 2 mao, giờ chỉ còn lại có 6 khối tiền. Số tiền này Hạ Hiểu Lan không dám tiêu nữa, trứng vịt hoang không dễ tìm như vậy, dù sao ổ vịt của thôn Đại Hà đã bị cướp sạch không còn, nếu còn muốn nhặt trứng vịt thì phải đi sang thôn khác, nếu chỉ dựa vào 2 mẹ con nhặt thì cũng chỉ có thể kiếm được ít tiền sống tạm.
Khi nào trong tay có 20 khối tiền vốn, Hạ Hiểu Lan định sẽ đầu cơ trục lợi trứng gà, lúc đó không phải đi ra bãi cỏ lau tìm trứng vịt nữa.
Thôn Đại hà cách huyện thành 2 tiếng đi đường, vậy những thôn còn xa hơn thôn Đại Hà thì làm thế nào?
Đi 3 tiếng đồng hồ vào thành bán 10 quả trứng gà, bán 1 khối 5 mao tiền, cả đi cả về là 6 tiếng đồng hồ.
Nếu cô dùng giá 1 khối 2 mao để mua 10 quả trứng gà ở trong thôn, ngày thường mọi người sẽ nguyện ý đi 6 giờ đồng hồ để kiếm chênh lệch 3 mao tiền kia.
Nhưng qua mấy ngày nữa sẽ đến ngày mùa, những đứa trẻ choai choai cũng sẽ xuống ruộng giúp đỡ, làm gì có ai rảnh tới huyện thành bán trứng.
Ngày mùa kéo dài nửa tháng, nếu không bán trứng mà để trong nhà thì sẽ bị hỏng mất. Hạ Hiểu Lan muốn bắt lấy thời kỳ đặc thù này để kiếm tiền chênh lệch.
10 quả trứng gà kiếm được 2,3 mao tiền, một ngày bán 100 quả chính là hai ba khối.
Trừ bỏ ngày mưa không dễ vào thành, một tháng dù sao cũng kiếm được hơn 70 khối.
Nghe có vẻ không quá nhiều? Đời trước Hạ Hiểu Lan có 1 vị khách hàng lớn tuổi, đã từng kể với Hạ Hiểu Lan rằng bà ấy từng đi làm ở nhà khách của huyện vào những năm 80, tiền lương một tháng là 36 nguyên.
Sang năm 83, những người có tiến chính là những người đã sớm đi làm buôn bán, làm hộ cá thể. Nhưng những người này giấu rất kỹ, người ngoài không thể nhìn ra bọn họ có bao nhiêu của cải.
Những người có thể quang minh chính đại lấy tiền lương cao, không phải nhân viên nhà nước, tiền lương của các phần tử trí thức còn không cao bằng công nhân, đặc biệt là lĩnh vực dầu mỏ, mỏ than, các loại công nghiệp nặng, có rất nhiều công nhân tiền lương một tháng lên đến vài trăm khối. Trong khi đó, 1 tháng lương của một vị lão sư dạy trường cấp 3 trọng điểm cũng chỉ được mấy chục khối.
Người có thu vào thấp nhất đương nhiên là nông dân.
Nếu người nhà họ Hạ mà biết Hạ Hiểu Lan có thể kiếm được 70 khối trong vòng 1 tháng, cũng sẽ nguyện ý mời cô trở về cung phụng như Bồ Tát!
Trong tay không có tiền vốn, cũng không có quan hệ để nhờ vả, Hạ Hiểu Lan biết bước đầu tiên để làm giàu thật không dễ dàng, cứ đi từ từ vậy.
Mang theo đồ vật, hai mẹ con lại đi bộ hai tiếng để trở lại thôn Đại Hà.
Trước tiên, cất đồ vật mới mua được vào trong phòng, có thêm 1 cái khóa, cảm giác an toàn tăng rất nhiều. Sau đó đến chuồng bò trả đèn pin cho ông Vương, Hạ Hiểu Lan cảm thấy miệng vết thương trên trán có chút ngứa, Lưu Phân bảo cô tới trạm y tế đổi thuốc đi. Hạ Hiểu Lan cũng rất coi trọng vấn đề này, chạy tới chạy lui ra rất nhiều mồ hôi, cô cũng sợ miệng vết thương bị cảm nhiễm.
Đổi thuốc cũng không đắt, chủ yếu tiêu độc cho miệng vết thương.
Bác sĩ vẫn là có chút y đức, không giống mấy bà tám thích buôn chuyện, cẩn thận xem xét vết thương của Hạ Hiểu Lan nói:
“Đừng lo lắng, khôi phục khá tốt, chắc là sẽ không lưu sẹo.”
Hạ Hiểu Lan nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn bác.”
Hai mẹ con đi ra khỏi trạm y tế, Lưu Phân giữ chặt tay Hạ Hiểu Lan nói:
“Đó có phải cậu của con hay không?”
Hạ gia ở ngay đầu thôn, một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy đang cãi nhau với bà Hạ.
“ Nhà họ Hạ các người lòng dạ hiểm độc, đã giấu em gái và cháu ngoại gái của tôi đi đâu rồi. Nếu hôm nay các người không giao người ra đây thì đừng trách tôi đập nát cái nhà này!”
Là do mì quá thơm?
Hay là do Hạ Hiểu Lan quá xinh đẹp!
Cái nơi huyện thành xa xôi này, lại có thể xuất hiện một tuyệt sắc như này?
Da trắng đến lóa mắt, đôi mắt long lanh, cằm nhọn, rõ ràng là một chiếc áo màu lam rất đứng đắn, bị bộ ngực phồng to của cô chống ra, lập tức trở nên không đứng đắn.
Trên trán vẫn quấn một vòng lụa bố trắng, càng thêm chọc người trìu mến.
Nhìn cái miệng nhỏ của cô ăn mì, thật làm cho người hận không thể biến thành những sợi mì trong chén.
Kỳ thật hôm nay đi trong huyện thành, đến chỗ nào cũng có những ánh mắt kinh diễm như vậy. Lưu Phân cho rằng người khác nhìn nhiều như vậy là bởi vì hai mẹ con ăn mặc quần áo đầy mụn vá, kỳ thật đều là xem Hạ Hiểu Lan.
Bà chủ quán mì gõ thật mạnh lên cái bàn, mới làm cậu thanh niên kia hoàn hồn lại.
“Cậu muốn ăn mì không?”
Cậu thanh niên kia ngượng ngùng, đưa hộp cơm cho bà chủ quán mì nói:
“Nhìn bác nói kìa, từ thật xa cháu đã bị mùi mì câu tới đây, cho cháu hai chén, bác cho vào hộp cơm này giúp cháu!”
Là tiếng Bắc Kinh, thì ra không phải người địa phương.
Hạ Hiểu Lan nhăn mày lại. Hôm nay đúng là có rất nhiều người trộm nhìn nàng, nhưng không có một ai lớn mật như người thanh niên kia.
Cô vẫn không quen với gương mặt này, mang một gương mặt bình phàm sống mấy chục năm nên cô luôn dễ dàng quên khuôn mặt hiện tại có bao nhiêu đẹp.
Chỉ mua khóa cửa còn chưa an toàn, tí nữa ăn mì xong liền đi mua thêm cái kéo nữa.
Nước canh xương hầm lăn tăn, mì sợi được làm vừa mỏng vừa nhỏ, mì của cậu thanh niên kia rất nhanh đã được nấu xong. Sau khi cậu ta trả tiền xong vẫn còn không nỡ đi, lưu luyến mỗi bước đi.
Lưu Phân cũng cảm thấy không thích hợp, vội đẩy nhanh tốc độ ăn mì.
3 mao tiền được một bát mì rất to, Lưu Phân cầm chén canh uống đến một giọt không dư thừa, người của thời đại này không được ăn quá nhiều đồ ngon, nếu để ăn thoải mái, nữ nhân ăn một cân màn thầu một bữa là nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong Hạ Hiểu Lan lại lôi kéo Lưu Phân đi mua dao.
Lúc trước cô liền muốn mua một con dao, dao phay inox có chất lượng khá tốt, còn do Thượng Hải sản xuất. Một con dao phay bán 5 khối, lúc đó Hạ tổng quay đầu liền đi luôn.
Đồ vật đúng là tốt thật nhưng cô rất là xót tiền, hiện tại ngẫm lại, thôi thì mua cái kéo cũng được.
Người thanh niên lúc nãy bưng hai hộp cơm mì sợi, lưu luyến không rời quay trở lại trên xe, còn làm vãi ra một chút nước lèo.
Ở trên xe , có một người thanh niên khác ngồi ở ghế lái, cắt đầu đinh, khuôn mặt góc cạnh, dù là lấy thẩm mỹ của niên đại nào để nhìn thì cũng rất là đẹp trai.
“Nhìn cái tiền đồ này của cậu!”
Cậu thanh niên xuống xe mua mì không vui:
“Thành ca, em chưa từng thấy qua một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu anh mà gặp, đảm bảo anh cũng đi không nổi”
Ở kinh thành, đầy đường có bao nhiêu người con gái và cô vợ nhỏ?
Cậu ta chưa bao giờ thấy người nào còn đẹp mắt hơn so với cô gái vừa rồi.
Không phải cái loại diện mạo anh khí, cứng rắn rất được yêu chuộng kia, mà là kiểu kiều mị, không quá đứng đắn, cái loại diện mạo mà đàn ông thích nhất.
“Lúc trước anh đã nói với cậu rồi, chỉ dẫn cậu đi theo một chuyến này, cậu có thể học được bao nhiêu thì học. Học không được, thì thích chỗ nào thì lăn ra chỗ đó đi, nếu không giờ cậu cứ lưu tại đây để “rầm mật” đi?”
Ở kinh thành, “rầm mật” có ý là “tán gái”, Thành ca này có chút tà khí, tính tình cũng không tốt, người thanh niên xuống xe mua mì cũng không dám nói nữa. Hai người nhanh chóng ăn mì xong, lại bắt đầu lái xe đi tiếp.
Hai cái đùi đi không nhanh bằng xe bốn bánh, qua hai con phố lại vừa lúc gặp mẹ con Hạ Hiểu Lan.
“Thành ca, anh mau nhìn!”
Người thanh niên ngồi bên ghế phụ làm ầm ĩ quá, Thành ca mới liếc mắt nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy cái bóng dáng.
Quần áo màu lam to rộng có mụn vá, càng làm hiện ra dáng người lanh canh có hứng thú của cô gái. Làn da ở phía sau lỗ tai rất trắng, cái gì mà có xinh đẹp hay không, con gái không đều là 2 con mắt, 1 cái miệng à? Thật là không thú vị.
Người thanh niên ngồi ghế lái phụ luyến tiếc nói:
“Thôi, đó là anh vô duyên với cô ấy thôi”
Thành ca không đem chuyện này đặt ở trong lòng, xe rất nhanh đã lái ra huyện An Khánh, còn 2 ngày nữa mới tới Thượng Hải, lái xe đường dài không chỉ mệt, còn sợ gặp được cướp đường, làm gì có tâm tình mà quan tâm gái đẹp.
Hạ Hiểu Lan lại chạy đi mua 1 cái kéo lớn.
Không có nồi, mà dù có thì cô cũng mua không nổi, dứt khoát lại mua thêm 1 cái bát tráng men, thứ này vừa có thể dùng để nấu đồ vật, chứa đồ vật, uống nước, rất tiện lợi. Lại mua thêm hai đôi đũa, ban đầu có 9 khối 2 mao, giờ chỉ còn lại có 6 khối tiền. Số tiền này Hạ Hiểu Lan không dám tiêu nữa, trứng vịt hoang không dễ tìm như vậy, dù sao ổ vịt của thôn Đại Hà đã bị cướp sạch không còn, nếu còn muốn nhặt trứng vịt thì phải đi sang thôn khác, nếu chỉ dựa vào 2 mẹ con nhặt thì cũng chỉ có thể kiếm được ít tiền sống tạm.
Khi nào trong tay có 20 khối tiền vốn, Hạ Hiểu Lan định sẽ đầu cơ trục lợi trứng gà, lúc đó không phải đi ra bãi cỏ lau tìm trứng vịt nữa.
Thôn Đại hà cách huyện thành 2 tiếng đi đường, vậy những thôn còn xa hơn thôn Đại Hà thì làm thế nào?
Đi 3 tiếng đồng hồ vào thành bán 10 quả trứng gà, bán 1 khối 5 mao tiền, cả đi cả về là 6 tiếng đồng hồ.
Nếu cô dùng giá 1 khối 2 mao để mua 10 quả trứng gà ở trong thôn, ngày thường mọi người sẽ nguyện ý đi 6 giờ đồng hồ để kiếm chênh lệch 3 mao tiền kia.
Nhưng qua mấy ngày nữa sẽ đến ngày mùa, những đứa trẻ choai choai cũng sẽ xuống ruộng giúp đỡ, làm gì có ai rảnh tới huyện thành bán trứng.
Ngày mùa kéo dài nửa tháng, nếu không bán trứng mà để trong nhà thì sẽ bị hỏng mất. Hạ Hiểu Lan muốn bắt lấy thời kỳ đặc thù này để kiếm tiền chênh lệch.
10 quả trứng gà kiếm được 2,3 mao tiền, một ngày bán 100 quả chính là hai ba khối.
Trừ bỏ ngày mưa không dễ vào thành, một tháng dù sao cũng kiếm được hơn 70 khối.
Nghe có vẻ không quá nhiều? Đời trước Hạ Hiểu Lan có 1 vị khách hàng lớn tuổi, đã từng kể với Hạ Hiểu Lan rằng bà ấy từng đi làm ở nhà khách của huyện vào những năm 80, tiền lương một tháng là 36 nguyên.
Sang năm 83, những người có tiến chính là những người đã sớm đi làm buôn bán, làm hộ cá thể. Nhưng những người này giấu rất kỹ, người ngoài không thể nhìn ra bọn họ có bao nhiêu của cải.
Những người có thể quang minh chính đại lấy tiền lương cao, không phải nhân viên nhà nước, tiền lương của các phần tử trí thức còn không cao bằng công nhân, đặc biệt là lĩnh vực dầu mỏ, mỏ than, các loại công nghiệp nặng, có rất nhiều công nhân tiền lương một tháng lên đến vài trăm khối. Trong khi đó, 1 tháng lương của một vị lão sư dạy trường cấp 3 trọng điểm cũng chỉ được mấy chục khối.
Người có thu vào thấp nhất đương nhiên là nông dân.
Nếu người nhà họ Hạ mà biết Hạ Hiểu Lan có thể kiếm được 70 khối trong vòng 1 tháng, cũng sẽ nguyện ý mời cô trở về cung phụng như Bồ Tát!
Trong tay không có tiền vốn, cũng không có quan hệ để nhờ vả, Hạ Hiểu Lan biết bước đầu tiên để làm giàu thật không dễ dàng, cứ đi từ từ vậy.
Mang theo đồ vật, hai mẹ con lại đi bộ hai tiếng để trở lại thôn Đại Hà.
Trước tiên, cất đồ vật mới mua được vào trong phòng, có thêm 1 cái khóa, cảm giác an toàn tăng rất nhiều. Sau đó đến chuồng bò trả đèn pin cho ông Vương, Hạ Hiểu Lan cảm thấy miệng vết thương trên trán có chút ngứa, Lưu Phân bảo cô tới trạm y tế đổi thuốc đi. Hạ Hiểu Lan cũng rất coi trọng vấn đề này, chạy tới chạy lui ra rất nhiều mồ hôi, cô cũng sợ miệng vết thương bị cảm nhiễm.
Đổi thuốc cũng không đắt, chủ yếu tiêu độc cho miệng vết thương.
Bác sĩ vẫn là có chút y đức, không giống mấy bà tám thích buôn chuyện, cẩn thận xem xét vết thương của Hạ Hiểu Lan nói:
“Đừng lo lắng, khôi phục khá tốt, chắc là sẽ không lưu sẹo.”
Hạ Hiểu Lan nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn bác.”
Hai mẹ con đi ra khỏi trạm y tế, Lưu Phân giữ chặt tay Hạ Hiểu Lan nói:
“Đó có phải cậu của con hay không?”
Hạ gia ở ngay đầu thôn, một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy đang cãi nhau với bà Hạ.
“ Nhà họ Hạ các người lòng dạ hiểm độc, đã giấu em gái và cháu ngoại gái của tôi đi đâu rồi. Nếu hôm nay các người không giao người ra đây thì đừng trách tôi đập nát cái nhà này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook