Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
-
Chương 49: Thuận Lợi Chuyển Hộ Khẩu
Trên người cô mặc quần áo mới, nhưng người trong nhà đều mặc quần áo cũ. Hạ Hiểu Lan lại chạy tới Cung Tiêu Xã mua vải, chuẩn bị mang về nhà làm quần áo.
Hiện tại dân quê thường xuyên may vá quần áo, phụ nữ hầu như đều có kĩ năng này, mua vải để may áo, tận khả năng tiết kiệm tiền.
Trước kia đến vải cũng phải dùng phiếu để mua, không có phiếu vải thì dù ngươi có tiền cũng không mua được vải. Vợ chồng công nhân viên cũng sẽ không có xa xỉ đến mức không có dịp gì cũng làm quần áo cho cả nhà, kinh tế không cho phép, mà cũng không tích cóp được nhiều phiếu vải như vậy.
Hiện tại thì tốt hơn, tỉnh Dự Nam bên này đã dần dần hủy bỏ các loại phiếu.
Dù những hàng hóa chưa hủy bỏ, thì cũng không còn quá nghiêm khắc như trước. Không cần phiếu vải cũng có thể mua được vải nhưng giá sẽ cao hơn một chút.
Hạ Hiểu Lan cũng không mua những loại tơ lụa màu sắc rực rỡ kia.
Vải xanh lam của công nông binh 1 mét là 19 khối, nếu có hỗn tạp lông dê thì sẽ đắt hơn vải công nông 2 mao tiền.
Hạ Hiểu Lan mang theo một đống vải về nhà, quả nhiên không ai hỏi cô chuyện thi cử, đều nói cô loạn tiêu tiền.
Thực ra là không dám hỏi a.
Chỉ sợ đả kích tính tích cực của Hạ Hiểu Lan.
Lưu Dũng cũng đã thương lượng sẵn với em gái Lưu Phân:
“Nếu Hiểu Lan muốn đọc sách, hay cho con bé bắt đầu học từ lớp 10? Em không cần lo học phí, đều có người cậu này lo liệu!”
Lưu Phân không quá muốn lấy tiền của anh trai để đưa con gái đi đọc sách.
“Hiểu Lan làm buôn bán, em cũng sẽ học hỏi, dù con bé đi đọc sách, em cũng có thể nuôi nó”
Cô làm buôn bán không giỏi bằng Hiểu Lan.
Công việc đưa lươn, liền tính đánh chết Lưu Phân, cô cũng không tìm thấy phương pháp chắp nối với nhà khách Thị ủy. Gặp phải kỳ ngộ giống nhau, tính cách sẽ quyết định vận mệnh. Dù cho ôn chủ mì lươn có gợi ý cho Lưu Phân, Lưu Phân cũng không dám mua thuốc lá đi tìm Hồ Vĩnh Tài.
Nhưng Lưu Phân cảm thấy, cô có thể làm công việc bán bã đậu, mấy ngày nay cô đã học được lái xe đạp. Tuy rằng tay chân bị tím bầm, nhưng sức lực của cô còn lớn hơn Hạ Hiểu Lan, một lần chở nhiều thêm 100 cân không thành vấn đề. Chỉ cần có việc bán bã đậu này cũng có thể đảm bảo sinh hoạt cho 2 mẹ con, còn có thể tích góp tiền học và tiền ăn cho Hạ Hiểu Lan.
Cả người Lưu Phân đều sáng lên.
Dù là xã hội cũ hay hiện tại, bất kể xã hội biến hóa thế nào, dù là nông dân quê mùa đều biết đọc sách mới là chính đồ.
Càng nghèo thì càng phải đọc sách, đọc sách có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu, có thể từ chân đất biến thành người thành phố, đây là đạo lý không thay đổi từ xưa tới nay.
Hạ Hiểu Lan không chú ý tới cách ăn mặc và trang điểm, tuy mỗi ngày cô đều sửa soạn gọn gàng sạch sẽ, nhưng sẽ không tỉ mỉ xử lí vẻ ngoài.
Trong một đêm liền lớn lên, hiểu được phải tiến tới, lần này thi không đậu thì bắt đầu học từ lớp 10 cũng được.
Hạ Hiểu Lan mới 18 tuổi, học 3 năm cấp 3 cũng mới 21 tuổi. Hạ Tử Dục 20 tuổi mới thi đậu đại học, Vương Kiến Hoa 25 tuổi mới vào đại học. Nếu Hạ Hiểu Lan học xong cấp ba mới thi đại học, cũng không hề chậm chút nào.
Những lời này, hai anh em sẽ không nói cho Hạ Hiểu Lan, sợ làm Hạ Hiểu Lan cảm thấy áp lực.
Lưu Dũng cũng đã tìm Trần Vượng Đạt rất nhiều lần, mọi chuyện đều vừa vặn xảy ra cùng một ngày. Rạng sáng 4h Lưu Dũng liền chạy vào Thương Đô thị đưa lươn thay cho Hạ Hiểu Lan. Buổi sáng lại vôi trở về, cùng Trần Vượng Đạt đi tới thôn Đại Hà.
Trần Vượng Đạt tìm người trong huyện giúp đỡ, dời hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan ra khỏi thôn Đại Hà, một lần nữa lạc hộ ở thôn Thất Tỉnh.
Bà Hạ muốn khó xử, nhưng Hạ Đại Quân lại có thái độ khác thường duy trì chuyện dời hộ khẩu của hai mẹ con Hạ Hiểu Lan.
Chuyện ly hôn khiến Hạ Đại Quân cảm thấy mặt mũi bị mất hết, hắn muốn triệt để thoát khỏi quan hệ với hai mẹ con.
Hạ Hiểu Lan đi thi tới 14h30, rồi lại đi mua vải, lại đi từ huyện An Khánh trở về nhà, mà cũng chỉ về chậm hơn Lưu Dũng một chút mà thôi.
Lưu Dũng đã nói với Lý Phượng Mai chuyện dời hộ khẩu thành công, bao gồm một ít chi tiết.
Khi dời hộ khẩu, hắn cũng không dám lộ ra chuyện Hạ Hiểu Lan muốn đi học, sợ người nhà họ Hạ chơi xấu.
Năm 83, chế độ hộ tịch bao hàm quá nhiều thứ, hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan ở nơi nào, khi cô đi ra ngoài sẽ cần thôn ủy của nơi đó làm giấy chứng minh thân phận. Nếu không có “thư giới thiệu”, Hạ Hiểu Lan sẽ không thể đi học, không thể kết hôn, cũng không thể rời khỏi quê quán đi nơi khác.
Thứ này quả thực có thể bóp chặt mạch máu của Hạ Hiểu Lan, tuy rằng không phải không thể giải quyết, nhưng cũng sẽ rất phiền toái.
Nhưng mà bây giờ đã lạc hộ ở thôn Thất Tỉnh, cô sẽ không cần sợ người nhà họ Hạ dùng thế lực bắt ép, chờ Hạ Hiểu Lan đi thi về, chờ đợi cô chính là tin tức tốt này.
Làm hồi báo, Hạ Hiểu Lan cũng lập chia sẻ cho người nhà tin tức tốt của mình:
“Con cảm thấy đề không khó khăn lắm, chính mình làm bài rất khá”
Mợ cầm lấy vải trong tay cô, lẩm bẩm cô tiêu pha hoang phí, không hề tin tưởng với sự lạc quan về kết quả thi của Hạ Hiểu Lan.
“Cháu thi xong rồi, vậy thì mọi người cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, cậu với mẹ cháu đều đồng ý chuyện cháu đi học, bắt đầu từ lớp 10, tranh thủ ba năm sau có thể thi đậu đại học. Không cầu cháu có thể đỗ khoa chính quy, dù chỉ đỗ chuyên khoa cũng là chuyện vui lớn! Cậu cháu đang năn nỉ chú Đạt đó, quan hệ của chú ấy không thể chê. Lúc đi thôn Đại Hà chuyển hộ khẩu cho cháu, vị lãnh đạo gì đó trong huyện cũng đi cùng, thế là thôn trưởng thôn Đại Hà đến cái rắm cũng không dám phóng”
Chỉ bà Hạ ỷ vào quan hệ huyết thống, già rồi mà không biết xấu hổ nằm trên mặt đất la lối khóc lóc.
Nói Hạ Hiểu Lan là cháu gái của bà ta, Lưu Phân ly hôn cũng đừng nghĩ mang đi người nhà họ Hạ. Lại nói Lưu Dũng là thằng khốn bán em gái, Lưu Phân mới về nhà mẹ đẻ ở vài ngày đã tìm được cho cô ta nhà chồng tiếp theo. Mắng rất khó nghe, Lý Phượng Mai chỉ nghe kể thôi mà đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.
May mắn Hạ Hiểu Lan đi thi, Lưu Phân thì vội vàng đi thôn khác thu mua lươn.
Hai mẹ con đều không cần phải đi tới thôn Đại Hà, nếu không khẳng định sẽ bị tức chết mất.
Bà Hạ không phải luyến tiếc Hạ Hiểu Lan, bà ta hận chết đứa cháu gái này, bà ta chỉ khó chịu chuyện Lưu Phân đề nghị ly hôn, cảm thấy điều này khiến Hạ gia bị mất mặt, nên bà ta muốn lăn lộn cho bõ tức.
Đối phó với Lưu Phân thế nào? Hạ Hiểu Lan chính là mạng của Lưu Phân, bà Hạ lăn lộn trên mặt đất, bắt Lưu Dũng phải đồng ý một điều. Nếu không thì dù có lãnh đạo trong huyện ở đây, bà ta cũng không đồng ý cho mẹ con Lưu Phân dời hộ khẩu.
Đó chính là dù về sau Lưu Phân tái giá, Hạ Hiểu Lan cũng không được sửa họ!
Bà ta chính là muốn ghê tởm hai mẹ con, Lưu Dũng cảm thấy rất bực bội.
Nhưng mà lúc đó mọi người đều khuyên Lưu Dũng lui một bước, hắn liền tự chủ trương đáp ứng điều kiện này.
Hắn cảm thấy thực xin lỗi cháu ngoại gái, Lý Phượng Mai nhắc tới chuyện này cũng thấp thỏm bất an, Hạ Hiểu Lan lại không quan tâm:
“Họ gì cũng không quan trọng, cháu đã quen với tên này rồi”
Cô họ Hạ, cũng không phải theo họ của Hạ Đại Quân, dòng họ “Hạ” này, thậm chí là cái tên “Hạ Hiểu Lan” này, đều là ấn ký từ đời trước của cô, không có chút quan hệ nào với Hạ gia kia.
Hạ Hiểu Lan không thèm chấp nhặt với bà Hạ, cô cũng không tranh luận với Lý Phượng Mai. Người trong nhà muốn cô học lại từ lớp 10, Hạ Hiểu Lan cho rằng quá lãng phí thời gian.
Cô cảm thấy kết quả thi của chính mình sẽ không thấp hơn 350 điểm, chờ huyện Nhất Trung thông báo, người trong nhà tự nhiên sẽ biết.
“Mợ, vải đều ở chỗ này, muốn làm quần áo gì thì ngài tự làm chủ, cháu có quần áo mới rồi, đây đều là dành cho cậu mợ, mẹ cháu với Đào Đào”
Nhắc tới chuyện này, Lý Phượng Mai lại che ngực nói cô tiêu hoang, Hạ Hiểu Lan chỉ cười trừ.
Hiện tại dân quê thường xuyên may vá quần áo, phụ nữ hầu như đều có kĩ năng này, mua vải để may áo, tận khả năng tiết kiệm tiền.
Trước kia đến vải cũng phải dùng phiếu để mua, không có phiếu vải thì dù ngươi có tiền cũng không mua được vải. Vợ chồng công nhân viên cũng sẽ không có xa xỉ đến mức không có dịp gì cũng làm quần áo cho cả nhà, kinh tế không cho phép, mà cũng không tích cóp được nhiều phiếu vải như vậy.
Hiện tại thì tốt hơn, tỉnh Dự Nam bên này đã dần dần hủy bỏ các loại phiếu.
Dù những hàng hóa chưa hủy bỏ, thì cũng không còn quá nghiêm khắc như trước. Không cần phiếu vải cũng có thể mua được vải nhưng giá sẽ cao hơn một chút.
Hạ Hiểu Lan cũng không mua những loại tơ lụa màu sắc rực rỡ kia.
Vải xanh lam của công nông binh 1 mét là 19 khối, nếu có hỗn tạp lông dê thì sẽ đắt hơn vải công nông 2 mao tiền.
Hạ Hiểu Lan mang theo một đống vải về nhà, quả nhiên không ai hỏi cô chuyện thi cử, đều nói cô loạn tiêu tiền.
Thực ra là không dám hỏi a.
Chỉ sợ đả kích tính tích cực của Hạ Hiểu Lan.
Lưu Dũng cũng đã thương lượng sẵn với em gái Lưu Phân:
“Nếu Hiểu Lan muốn đọc sách, hay cho con bé bắt đầu học từ lớp 10? Em không cần lo học phí, đều có người cậu này lo liệu!”
Lưu Phân không quá muốn lấy tiền của anh trai để đưa con gái đi đọc sách.
“Hiểu Lan làm buôn bán, em cũng sẽ học hỏi, dù con bé đi đọc sách, em cũng có thể nuôi nó”
Cô làm buôn bán không giỏi bằng Hiểu Lan.
Công việc đưa lươn, liền tính đánh chết Lưu Phân, cô cũng không tìm thấy phương pháp chắp nối với nhà khách Thị ủy. Gặp phải kỳ ngộ giống nhau, tính cách sẽ quyết định vận mệnh. Dù cho ôn chủ mì lươn có gợi ý cho Lưu Phân, Lưu Phân cũng không dám mua thuốc lá đi tìm Hồ Vĩnh Tài.
Nhưng Lưu Phân cảm thấy, cô có thể làm công việc bán bã đậu, mấy ngày nay cô đã học được lái xe đạp. Tuy rằng tay chân bị tím bầm, nhưng sức lực của cô còn lớn hơn Hạ Hiểu Lan, một lần chở nhiều thêm 100 cân không thành vấn đề. Chỉ cần có việc bán bã đậu này cũng có thể đảm bảo sinh hoạt cho 2 mẹ con, còn có thể tích góp tiền học và tiền ăn cho Hạ Hiểu Lan.
Cả người Lưu Phân đều sáng lên.
Dù là xã hội cũ hay hiện tại, bất kể xã hội biến hóa thế nào, dù là nông dân quê mùa đều biết đọc sách mới là chính đồ.
Càng nghèo thì càng phải đọc sách, đọc sách có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu, có thể từ chân đất biến thành người thành phố, đây là đạo lý không thay đổi từ xưa tới nay.
Hạ Hiểu Lan không chú ý tới cách ăn mặc và trang điểm, tuy mỗi ngày cô đều sửa soạn gọn gàng sạch sẽ, nhưng sẽ không tỉ mỉ xử lí vẻ ngoài.
Trong một đêm liền lớn lên, hiểu được phải tiến tới, lần này thi không đậu thì bắt đầu học từ lớp 10 cũng được.
Hạ Hiểu Lan mới 18 tuổi, học 3 năm cấp 3 cũng mới 21 tuổi. Hạ Tử Dục 20 tuổi mới thi đậu đại học, Vương Kiến Hoa 25 tuổi mới vào đại học. Nếu Hạ Hiểu Lan học xong cấp ba mới thi đại học, cũng không hề chậm chút nào.
Những lời này, hai anh em sẽ không nói cho Hạ Hiểu Lan, sợ làm Hạ Hiểu Lan cảm thấy áp lực.
Lưu Dũng cũng đã tìm Trần Vượng Đạt rất nhiều lần, mọi chuyện đều vừa vặn xảy ra cùng một ngày. Rạng sáng 4h Lưu Dũng liền chạy vào Thương Đô thị đưa lươn thay cho Hạ Hiểu Lan. Buổi sáng lại vôi trở về, cùng Trần Vượng Đạt đi tới thôn Đại Hà.
Trần Vượng Đạt tìm người trong huyện giúp đỡ, dời hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan ra khỏi thôn Đại Hà, một lần nữa lạc hộ ở thôn Thất Tỉnh.
Bà Hạ muốn khó xử, nhưng Hạ Đại Quân lại có thái độ khác thường duy trì chuyện dời hộ khẩu của hai mẹ con Hạ Hiểu Lan.
Chuyện ly hôn khiến Hạ Đại Quân cảm thấy mặt mũi bị mất hết, hắn muốn triệt để thoát khỏi quan hệ với hai mẹ con.
Hạ Hiểu Lan đi thi tới 14h30, rồi lại đi mua vải, lại đi từ huyện An Khánh trở về nhà, mà cũng chỉ về chậm hơn Lưu Dũng một chút mà thôi.
Lưu Dũng đã nói với Lý Phượng Mai chuyện dời hộ khẩu thành công, bao gồm một ít chi tiết.
Khi dời hộ khẩu, hắn cũng không dám lộ ra chuyện Hạ Hiểu Lan muốn đi học, sợ người nhà họ Hạ chơi xấu.
Năm 83, chế độ hộ tịch bao hàm quá nhiều thứ, hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan ở nơi nào, khi cô đi ra ngoài sẽ cần thôn ủy của nơi đó làm giấy chứng minh thân phận. Nếu không có “thư giới thiệu”, Hạ Hiểu Lan sẽ không thể đi học, không thể kết hôn, cũng không thể rời khỏi quê quán đi nơi khác.
Thứ này quả thực có thể bóp chặt mạch máu của Hạ Hiểu Lan, tuy rằng không phải không thể giải quyết, nhưng cũng sẽ rất phiền toái.
Nhưng mà bây giờ đã lạc hộ ở thôn Thất Tỉnh, cô sẽ không cần sợ người nhà họ Hạ dùng thế lực bắt ép, chờ Hạ Hiểu Lan đi thi về, chờ đợi cô chính là tin tức tốt này.
Làm hồi báo, Hạ Hiểu Lan cũng lập chia sẻ cho người nhà tin tức tốt của mình:
“Con cảm thấy đề không khó khăn lắm, chính mình làm bài rất khá”
Mợ cầm lấy vải trong tay cô, lẩm bẩm cô tiêu pha hoang phí, không hề tin tưởng với sự lạc quan về kết quả thi của Hạ Hiểu Lan.
“Cháu thi xong rồi, vậy thì mọi người cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, cậu với mẹ cháu đều đồng ý chuyện cháu đi học, bắt đầu từ lớp 10, tranh thủ ba năm sau có thể thi đậu đại học. Không cầu cháu có thể đỗ khoa chính quy, dù chỉ đỗ chuyên khoa cũng là chuyện vui lớn! Cậu cháu đang năn nỉ chú Đạt đó, quan hệ của chú ấy không thể chê. Lúc đi thôn Đại Hà chuyển hộ khẩu cho cháu, vị lãnh đạo gì đó trong huyện cũng đi cùng, thế là thôn trưởng thôn Đại Hà đến cái rắm cũng không dám phóng”
Chỉ bà Hạ ỷ vào quan hệ huyết thống, già rồi mà không biết xấu hổ nằm trên mặt đất la lối khóc lóc.
Nói Hạ Hiểu Lan là cháu gái của bà ta, Lưu Phân ly hôn cũng đừng nghĩ mang đi người nhà họ Hạ. Lại nói Lưu Dũng là thằng khốn bán em gái, Lưu Phân mới về nhà mẹ đẻ ở vài ngày đã tìm được cho cô ta nhà chồng tiếp theo. Mắng rất khó nghe, Lý Phượng Mai chỉ nghe kể thôi mà đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.
May mắn Hạ Hiểu Lan đi thi, Lưu Phân thì vội vàng đi thôn khác thu mua lươn.
Hai mẹ con đều không cần phải đi tới thôn Đại Hà, nếu không khẳng định sẽ bị tức chết mất.
Bà Hạ không phải luyến tiếc Hạ Hiểu Lan, bà ta hận chết đứa cháu gái này, bà ta chỉ khó chịu chuyện Lưu Phân đề nghị ly hôn, cảm thấy điều này khiến Hạ gia bị mất mặt, nên bà ta muốn lăn lộn cho bõ tức.
Đối phó với Lưu Phân thế nào? Hạ Hiểu Lan chính là mạng của Lưu Phân, bà Hạ lăn lộn trên mặt đất, bắt Lưu Dũng phải đồng ý một điều. Nếu không thì dù có lãnh đạo trong huyện ở đây, bà ta cũng không đồng ý cho mẹ con Lưu Phân dời hộ khẩu.
Đó chính là dù về sau Lưu Phân tái giá, Hạ Hiểu Lan cũng không được sửa họ!
Bà ta chính là muốn ghê tởm hai mẹ con, Lưu Dũng cảm thấy rất bực bội.
Nhưng mà lúc đó mọi người đều khuyên Lưu Dũng lui một bước, hắn liền tự chủ trương đáp ứng điều kiện này.
Hắn cảm thấy thực xin lỗi cháu ngoại gái, Lý Phượng Mai nhắc tới chuyện này cũng thấp thỏm bất an, Hạ Hiểu Lan lại không quan tâm:
“Họ gì cũng không quan trọng, cháu đã quen với tên này rồi”
Cô họ Hạ, cũng không phải theo họ của Hạ Đại Quân, dòng họ “Hạ” này, thậm chí là cái tên “Hạ Hiểu Lan” này, đều là ấn ký từ đời trước của cô, không có chút quan hệ nào với Hạ gia kia.
Hạ Hiểu Lan không thèm chấp nhặt với bà Hạ, cô cũng không tranh luận với Lý Phượng Mai. Người trong nhà muốn cô học lại từ lớp 10, Hạ Hiểu Lan cho rằng quá lãng phí thời gian.
Cô cảm thấy kết quả thi của chính mình sẽ không thấp hơn 350 điểm, chờ huyện Nhất Trung thông báo, người trong nhà tự nhiên sẽ biết.
“Mợ, vải đều ở chỗ này, muốn làm quần áo gì thì ngài tự làm chủ, cháu có quần áo mới rồi, đây đều là dành cho cậu mợ, mẹ cháu với Đào Đào”
Nhắc tới chuyện này, Lý Phượng Mai lại che ngực nói cô tiêu hoang, Hạ Hiểu Lan chỉ cười trừ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook