Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
-
Chương 340: Giới Thiệu Truyện Giúp Bạn Dịch Mới
Tại tường của mình, sẽ có một bạn khác đăng truyện Trọng Sinh Ta phải làm học thần vào, gần như là điền văn, nếu các bạn thấy hay có thể ấn vào đọc ủng hộ nhé.
Truyện kể về Hạ Nhược trọng sinh vào một thế giới khác, bắt đầu một cuộc sống mới đầy màu sắc. Từ một người bị coi là phế vật bị người người khinh thường, dần trở thành một thiên tài được mọi người ngưỡng mộ.
Từ một người hai bàn tay trắng, bình hoa di động trở thành một người nắm trong tay cả một nông trường đầy rau dưa, thảo dược đa dạng, bãi chăn nuôi gia súc rộng lớn, nhà hàng ẩm thực nổi tiếng, cửa hàng trung y ngày nào cũng có bệnh nhân xếp hàng khám bệnh...không có gì không thể kiếm ra tiền.
VĂN ÁN:
Hạ Nhược bỗng nhiên xuyên đến thế giới tương lai, từ một thiên tài biến tài phế vật, có sức chiến đấu bằng không?
Ngượng ngùng, đối với cô thì chế tạo cơ giáp, điều chế thuốc, nấu món ăn ngon, y thuật cao minh, làm học thần chỉ là chuyện nhỏ.
Thêu thùa, thi họa, nhạc cụ vũ đạo, mọi thứ đều tinh thông.
Những con trùng đáng sợ muốn ăn cô? Đem nó biến thành nguyên liệu nấu ăn!
Những người muốn tính kế cô? Đạp bọn họ dưới lòng bàn chân, đánh tới kêu cha gọi mẹ!
Nhưng mà vào một ngày nào đó, một giáo bá lại chặn nữ học thần ở chỗ ngã rẽ, đẩy cô vào góc tường: Hạ Nhược, tôi thích em!
Hạ Nhược: Tôi coi anh là anh em, anh lại muốn câu dẫn tôi?
Giáo bá áp sát vào người cô: Anh em là quỷ gì? Tôi phải là người đàn ông của em!
Chương 1: Có muốn chết không?
Đế Đô Tinh, tại khu kiểm tra chất lượng của trường quân đội đệ nhị.
Hạ Nhược mê man mà mở mắt ra, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước mắt liền xuất hiện năm con dã thú to lớn hung ác đang muốn xông về phía cô.
“Tê!”
Cô nháy mắt vài cái, cảm giác có nguy hiểm cận kề.
Muốn tránh né, nhưng lại phát hiện toàn thân nhũn ra, suy yếu đến đến mức nhúc nhích cũng phải tốn nhiều công sức, càng đừng nói đến đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con lợn rừng hung mãnh kia xông tới.
Đột nhiên, một mũi tên mang theo ánh sáng bay vút tới, tiếp theo đó là các mũi tên liên tiếp được phóng ra, xuyên qua năm con dã thú kia.
Yết hầu của chúng bị xuyên qua trong nháy mắt liền nổ tung, mang theo mùi tanh của máu tươi phun đầy trên đất, năm con dã thú ầm ầm ngã gục, thật nhanh sau đó liền tắc thở.
Hạ Nhược nhìn sang phương hướng mà mũi tên laser lúc nãy phóng tới, liền thấy được một thiếu niên ngược sáng đi tới.
Ban đầu, ánh sáng chói mắt dừng ở trên người thiếu niên, đem thân ảnh anh ta kéo dài, nhìn có vẻ vô cùng to lớn, đĩnh bạt.
Một đầu tóc ngắn đen nhánh, mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng đứng, dáng môi hoàn mỹ, nhìn ra rõ ràng là một khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa đa tình lại tựa như vô tình, toàn thân tản ra một loại khí chất tà tứ bừa bãi.
Anh mặc một bộ quân trang màu đen, tay áo cuốn đến khuỷu tay, trên cổ tay trái đeo một đồ vật nhỏ, giống như là một loại vũ khí kết hợp từ súng cùng cung tên.
Hạ Nhược vừa định nói chuyện, đầu lại đột nhiên như muốn nổ tung, trong khoảnh khắc đó, rất nhiều mảnh nhỏ ký ức mạnh mẽ tràn vào trong óc.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Hạ Nhược chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Nguy hiểm còn chưa có biến mất, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, buộc bản thân phải duy trì tia tỉnh táo cuối cùng này, trong mắt bùng nổ một loại ý chí cứng cỏi muốn sống vô cùng mãnh liệt.
Ban đầu thiếu niên chỉ muốn đi qua cô, rời khỏi chỗ này, nhưng trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt của cô liền cảm thấy bất ngờ, chân trước định bước về phía trước liền lui lại sau một bước, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Nhược.
Anh vươn ngón trỏ nắm cằm Hạ Nhược, làm cô nhìn thẳng vào mình, bình thản hỏi: “Có muốn chết không?”
Hạ Nhược lại cắn đầu lưỡi, vị máu tươi tràn ngập ở trong miệng, làm cô thanh tỉnh hai phân, thanh âm khàn khàn, phun ra ba chữ, “Không muốn chết!”
Ánh mắt thiếu niên chuyển qua chỗ ngực của Hạ Nhược, trên đó có gắn một huy hiệu.
“ Hệ hậu cần, Hạ Nhược!” Anh đọc dòng chữ khắc trên huy hiệu ở ngực áo, đuôi lông mày hơi nhướn lên, nghiền ngẫm cười cười: “ Hóa ra cô chính là Hạ Nhược!”
Anh ta lấy từ trong ba lô một cái lọ phun sương, phun trên miệng vết thương của Hạ Nhược, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Lại lấy ra một chai thuốc vứt tới bên cạnh cô, “Có thể sống sót hay không liền xem vào bản lĩnh của cô!”
Thiếu niên nói xong không đợi Hạ Nhược mở miệng, không do dự chút nào liền dứt khoát đứng dậy rời đi, chỉ để lại một cái bóng dáng lạnh lùng, sau đó dần biến mất.
Hạ Nhược nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể cho cô một ít thời gian khôi phục là đủ rồi.
Cô đến từ thế kỷ 21, không chỉ đơn thuần là một người của gia tộc tu chân lánh đời, cô còn là một người có y thuật cao minh, luyện đan sư có thiên phú xuất chúng, vô cùng mẫn cảm đối với mùi vị thảo dược.
Cô ngửi thấy được quần áo trên người mình tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, loại mùi hương này có lực hấp dẫn lớn đối với dã thú.
Như vậy có nghĩa là nguyên chủ xảy ra sự việc này không phải ngoài ý muốn, mà là gặp phải mưu kế ám sát của kẻ khác.
Các mảnh kí ức rời rạc khổng lồ không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong óc dần dần dung hợp lại, trong đầu Hạ Nhược xuất hiệu nhiều đoạn ký ức cùng tình cảm không thuộc về mình.
Cô nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, cùng với đó là sắp xếp lại một lượt ký ức trong đầu.
Đây là một thế giới tương lai mà cô cũng không biết rõ, nơi này tồn tại song song cả tu luyện cùng khoa học kỹ thuật, chia làm dị năng giả cùng người thường.
Chủ nhân thân thể này cũng kêu là Hạ Nhược, trước kia là dị năng giả, hiện tại lại là người thường, đang theo học ở trường quân đội đệ nhị.
Chương 2: Rất biết diễn kịch
Tại trường quân đội đệ nhị, sau khi kết thúc mỗi học kỳ, học viên đều phải tham gia cuộc thi khảo sát tại địa điểm đã được chỉ định, trải qua 10 ngày sinh tồn tại đây.
Trên đường, nguyên chủ đang đi cùng đồng đội, thì gặp phải một đàn dã thú, nhưng đàn dã thú lại chỉ đuổi theo một mình cô không từ bỏ, trong quá trình vật lộn với chúng thì nguyên chủ trực tiếp bị rơi xuống núi, sau đó liền mất mạng.
Thế là cô mới có cơ hội trở thành Hạ Nhược của thế giới này.
Sắp xếp xong một lượt ký ức, Hạ Nhược chống tay ngồi dậy, cầm lấy lọ thuốc bị vứt trên mặt đất, mở ra rồi đưa lên mũi ngửi, xác định đúng là thuốc trị nội thương, lúc này mới một hơi uống vào bụng.
Thương thế cùng đau đớn do ngã từ trên núi xuống đã dịu bớt, cũng không còn cảm thấy suy yếu như lúc mới đầu tỉnh lại nữa, cô dùng linh thức thâm nhập đan điền để xem xét.
Phát hiện đan điền phập phồng một lớp bụi bặm lớn nhỏ, hạt giống tản ra ánh sáng ảm đạm trắng đen đan xen, ánh mắt cô lộ ra một tia mừng rỡ, Tiên Ma đằng thế nhưng đi theo cô cùng đến thế giới này.
Tiên Ma đằng có thuộc tính mộc, lưu trữ được đồ vật trong không gian riêng, trước kia cô đã cho không ít thực vật hữu dụng và linh dược vào bên trong.
Từ trong không gian của Thiên Ma đằng lấy ra một loại quả, Hạ Nhược chiết lấy chất lỏng của loại quả này, bôi lên trên da của mình, một mùi hương thảo dược thanh nhã tỏa ra nhàn nhạt, bám vào quần áo trên người.
Loại hương của quả này không chỉ đơn thuần là che phủ mùi vị trên người, mà còn có tác dụng xua đuổi dã thú.
Cảm nhận được bốn phía nơi đây so với địa cầu có linh khí rất nồng đậm, tâm trạng nặng nề của cô mới có vài phần thả lỏng, ngồi xếp bằng hấp thu linh khí để khôi phục.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhược mở to mắt ra, đứng lên hoạt động tay chân.
Thân thể này không tính bị thương bên ngoài, nhưng bên trong có nội thương, một đêm hấp thu linh khí cũng chỉ là cải thiện một chút thể trạng mà thôi, muốn cường hóa thân thể thì phải dùng đến đan dược cùng thuốc tắm kết hợp với nhau mới có thể điều trị tốt được.
Đáng tiếc trong Thiên Ma đằng của cô cũng không có luyện chế loại đan dược và thuốc tắm kiểu này, còn phải chờ đến khi kỳ khảo sát kết thúc, mới ra ngoài để tìm kiếm được.
Nguyên thân là dị năng giả hệ không gian, có một không gian nhỏ chứa được vật chết, dùng linh thức thay thế tinh thần lực cũng có thể mở ra không gian này.
Lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ để thay, cô lên đường đi về phía trên núi.
Tân sinh lần đầu tiên tham gia kỳ thi khảo sát, chỉ cần vượt qua được mười ngày này, trong ba giờ ở ngày cuối cùng, chạy tới địa điểm đã quy định liền tính là thông qua khảo hạch. Cô đang tiến vào ngày thứ tám của kỳ khảo hạch.
Dọc theo đường đi, Hạ Nhược gặp không ít sinh viên của trường quân đội cũng tham gia khảo hạch.
Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt của mọi người đều mang theo tò mò, thương hại, đồng tình, vui sướng khi người khác gặp họa hoặc là coi thường.
Hạ Nhược làm lơ tất cả các ánh mắt đó, trực tiếp hướng về phía trước đi tới, tốc độ không tính là nhanh, lại cùng những người này kéo ra một khoảng cách.
Lại đi tiếp một đoạn đường, đột nhiên có một tiếng kinh hô không xác định vang lên, “Hạ Nhược?”
Hạ Nhược nghiêng đầu xem qua, liền thấy một thiếu nữ dung mạo thanh tú đứng ở cách đó không xa, trong mắt còn mang theo biểu cảm không thể tưởng tượng được, nhưng lại thật nhanh chóng che dấu đi.
Cô ta bước nhanh đi tới, vẻ mặt an ủi nhìn Hạ Nhược nói: “Cậu không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Khóe môi Hạ Nhược hơi nhếch lên, ý vị thâm trường nói: “Đúng vậy! Tớ không có việc gì!”
Trong trí nhớ, cô cùng Vinh Mộng quan hệ không tồi, mới chịu đáp ứng lời mời tổ đội của đối phương, nhưng lại cũng bởi vì sự tín nhiệm này mà ném cả mạng của mình đi.
Thấy Vinh Mộng vẫn tỏ vẻ quan tâm như cũ, Hạ Nhược cũng không có lộ ra sự khác thường gì.
Có một cô gái nhan sắc bình thường cũng đi tới nhìn Hạ Nhược hỏi: “ Chúng tớ rất là lo lắng cho cậu, cậu chạy thoát khỏi đám dã thú kia như thế nào vậy?”
Cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Chúng tớ vẫn luôn đi tìm cậu, đều lo đến sắp phát điên rồi, may là cậu không có xảy ra chuyện gì.”
Hạ Nhược nhìn trên mặt cô ta mang theo vẻ quan tâm, nhưng trong đáy mắt lại có một tầng tầng khói mù bao quanh, cô cảm thán hai người này thật là giỏi diễn kịch.
Chương 3: Diễn kịch ai chẳng biết diễn
Hạ Nhược dám khẳng định, chắc chắn hai người biết cô bị dã thú đuổi theo rồi rơi xuống núi, bọn họ lại không nghĩ tới cô vẫn còn sống quay về.
Cô trả lời: “Tớ bị dã thú đuổi theo rồi rơi xuống núi, may mạng lớn không chết, sợ các cậu lo lắng nên tới tìm các cậu ngay.”
Diễn kịch thì ai chẳng biết!
Cô thật muốn nhìn xem hai người này, còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để đối phó mình, nếu dám tiếp tục tính kế cô thì đừng trách cô không nương tay, không cần cô đích thân ra tay thì cũng có những cách để xử lý những người này.
Vinh Mộng cười nói: “ Cậu không có việc gì là tốt rồi, hiện tại chỉ còn lại một ngày rưỡi, trên đường đi tới đích chắc chắn trường học đã bố trí không ít cạn bẫy, chúng ta lên đường trước đã.”
“Được!” Hạ Nhược gật đầu.
Dọc theo đường đi Vinh Mộng cùng Chúc Giai Hoa vẫn tán ngẫu với Hạ Nhược như bình thường.
“Hạ Nhược, cậu thay quần áo khác rồi à?” Chúc Giai Hoa giả vờ vô tình hỏi.
Hạ Nhược trả lời: “Đúng vậy! Lúc trước rớt xuống núi, quần áo đều bị xé rách, trong không gian của tớ còn có mấy bộ dự phòng.”
Chúc Giai Hoa cúi đầu để che dấu sự hâm một cùng ghen tị dưới đáy mắt, Hạ Nhược là dị năng giả hệ không gian có thể chứa đồ vật, không giống các cô, đều mang một đống hành lý lớn ở trên lưng, giết dã thú xong cũng không thể mang xác nó đi.
Tay cô ta đặt trong túi quần hơi giật giật, cô ta cười với Hạ Nhược một cái, sau đó vỗ vào bả vai cô một cái, rồi lại vuốt ve thêm vài cái nữa, “ Cậu mặc bộ quân trang này còn đẹp hơn cả bộ ngày hôm qua.”
Đồng phục của trường quân đội đệ nhị đều là quân trang, có ba màu sắc là đen, trắng và màu lam. Hôm nay Hạ Nhược mặc bộ quân phục màu đen.
Nhắc tới cái này, Chúc Giai Hoa cùng Vinh Mộng trong lòng không khỏi ghen ghét, đồng thời lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Ngày trước, Hạ Nhược không chỉ có tinh thần lực cấp S, là thiên tài có hai hệ dị năng, mà còn là một mỹ nhân có dung mạo tinh sảo, gia thế không tầm thường, các nam sinh trong trường theo đuổi có thể xếp thành hàng dài.
Nhưng từ khi Hạ tướng quân chết trận, thì tinh thần lực và tố chất thân thể của Hạ Nhược đột nhiên giảm xuống không rõ lý do, những nam sinh theo đuổi cô đều lùi bước, chỉ còn vài người vẫn theo đuổi chỉ là mang tính chơi đùa.
Hiện tại, dù là ở Hạ gia hay là ở trường học, Hạ Nhược giống như người ở trên cao bị rơi xuống đất, biến thành phế vật đáng thương, được các cô thương hại mời tham gia tổ đội mới có thể hoàn thành kỳ thi khảo sát này.
Trước kia, các cô có bao nhiêu hâm mộ và ghen ghét Hạ Nhược, hiện tại trong lòng đều cực kỳ hả hê.
Hạ Nhược mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có độ ấm, “ Cảm ơn lời khen của cậu!”
Lúc này, Vinh Mộng mới lấy từ trong cặp sách ra một bình dịch dinh dưỡng rồi đưa cho cô, “Chúng ta nghỉ ngơi đi, rồi mới tiếp tục lên đường.”
Hạ Nhược tiếp nhận bình dịch, đầu ngón tay vuốt ve vài cái trên thân bình, sau đó nói, “ Ngại quá, tớ không thích dịch dinh dưỡng có vị dưa hấu.”
Ở thế giới tương lai này, thức ăn bình thường đều là dịch dinh dưỡng, bên trong sẽ cho thêm các nguyên tố và dinh dưỡng mà cơ thể con người cần có, hương vị cũng có mấy chục loại, hương vị đều là bình thường như nhau, không ngon gì cả.
Vinh Mộng ngẩn ra, sau đó mỉm cười rồi lại lấy từ trong cặp sách ra mấy loại khác, “Tớ mang rất nhiều mùi vị khác nhau, cậu chọn lấy một vị mình thích đi.”
Hạ Nhược tùy ý chọn một vị dây tây, “ Vậy chọn loại này đi, cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của hai người kia, liền đem dịch dinh dưỡng uống vào.
Sau khi Hạ Nhược đem dịch dinh dưỡng nuốt xuống, liền vận chuyển linh lực bọc lấy dịch dinh dưỡng này, để chúng không thấm vào thân thể.
Vinh Mộng tươi cười thâm trầm, chọn hai lọ khác cùng Chúc Giai Hoa cũng uống vào, đem lọ dịch dinh dưỡng Hạ Nhược vừa uống cùng với lọ dịch mình uống còn dư lại đều bỏ vào trong cặp sách.
Nửa giờ sau, đột nhiên từ bên trái lao ra mười mấy con sói xám to lớn, không chút do dự lao về hướng của ba người.
“A! Chạy mau!” Vinh Mộng cùng Chúc Giai Hoa hét lên một tiếng, như là bị dọa đến nhảy dựng lên, một bên dùng dị năng đánh lung tung về phía sói xám, một bên lại tách ra khỏi Hạ Nhược, cùng nhau chạy trốn vào rừng cây.
Nhìn qua, giống như hai người bị số lượng đám sói xám dọa đến hoảng loạn, dẫn đến không rõ phương hướng đường đi, dị năng lưu lại trên thân sói xám cũng không nhiều, lại có xu hướng muốn đem đám sói xám này đuổi về phía Hạ Nhược.
Truyện kể về Hạ Nhược trọng sinh vào một thế giới khác, bắt đầu một cuộc sống mới đầy màu sắc. Từ một người bị coi là phế vật bị người người khinh thường, dần trở thành một thiên tài được mọi người ngưỡng mộ.
Từ một người hai bàn tay trắng, bình hoa di động trở thành một người nắm trong tay cả một nông trường đầy rau dưa, thảo dược đa dạng, bãi chăn nuôi gia súc rộng lớn, nhà hàng ẩm thực nổi tiếng, cửa hàng trung y ngày nào cũng có bệnh nhân xếp hàng khám bệnh...không có gì không thể kiếm ra tiền.
VĂN ÁN:
Hạ Nhược bỗng nhiên xuyên đến thế giới tương lai, từ một thiên tài biến tài phế vật, có sức chiến đấu bằng không?
Ngượng ngùng, đối với cô thì chế tạo cơ giáp, điều chế thuốc, nấu món ăn ngon, y thuật cao minh, làm học thần chỉ là chuyện nhỏ.
Thêu thùa, thi họa, nhạc cụ vũ đạo, mọi thứ đều tinh thông.
Những con trùng đáng sợ muốn ăn cô? Đem nó biến thành nguyên liệu nấu ăn!
Những người muốn tính kế cô? Đạp bọn họ dưới lòng bàn chân, đánh tới kêu cha gọi mẹ!
Nhưng mà vào một ngày nào đó, một giáo bá lại chặn nữ học thần ở chỗ ngã rẽ, đẩy cô vào góc tường: Hạ Nhược, tôi thích em!
Hạ Nhược: Tôi coi anh là anh em, anh lại muốn câu dẫn tôi?
Giáo bá áp sát vào người cô: Anh em là quỷ gì? Tôi phải là người đàn ông của em!
Chương 1: Có muốn chết không?
Đế Đô Tinh, tại khu kiểm tra chất lượng của trường quân đội đệ nhị.
Hạ Nhược mê man mà mở mắt ra, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước mắt liền xuất hiện năm con dã thú to lớn hung ác đang muốn xông về phía cô.
“Tê!”
Cô nháy mắt vài cái, cảm giác có nguy hiểm cận kề.
Muốn tránh né, nhưng lại phát hiện toàn thân nhũn ra, suy yếu đến đến mức nhúc nhích cũng phải tốn nhiều công sức, càng đừng nói đến đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con lợn rừng hung mãnh kia xông tới.
Đột nhiên, một mũi tên mang theo ánh sáng bay vút tới, tiếp theo đó là các mũi tên liên tiếp được phóng ra, xuyên qua năm con dã thú kia.
Yết hầu của chúng bị xuyên qua trong nháy mắt liền nổ tung, mang theo mùi tanh của máu tươi phun đầy trên đất, năm con dã thú ầm ầm ngã gục, thật nhanh sau đó liền tắc thở.
Hạ Nhược nhìn sang phương hướng mà mũi tên laser lúc nãy phóng tới, liền thấy được một thiếu niên ngược sáng đi tới.
Ban đầu, ánh sáng chói mắt dừng ở trên người thiếu niên, đem thân ảnh anh ta kéo dài, nhìn có vẻ vô cùng to lớn, đĩnh bạt.
Một đầu tóc ngắn đen nhánh, mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng đứng, dáng môi hoàn mỹ, nhìn ra rõ ràng là một khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa đa tình lại tựa như vô tình, toàn thân tản ra một loại khí chất tà tứ bừa bãi.
Anh mặc một bộ quân trang màu đen, tay áo cuốn đến khuỷu tay, trên cổ tay trái đeo một đồ vật nhỏ, giống như là một loại vũ khí kết hợp từ súng cùng cung tên.
Hạ Nhược vừa định nói chuyện, đầu lại đột nhiên như muốn nổ tung, trong khoảnh khắc đó, rất nhiều mảnh nhỏ ký ức mạnh mẽ tràn vào trong óc.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Hạ Nhược chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Nguy hiểm còn chưa có biến mất, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, buộc bản thân phải duy trì tia tỉnh táo cuối cùng này, trong mắt bùng nổ một loại ý chí cứng cỏi muốn sống vô cùng mãnh liệt.
Ban đầu thiếu niên chỉ muốn đi qua cô, rời khỏi chỗ này, nhưng trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt của cô liền cảm thấy bất ngờ, chân trước định bước về phía trước liền lui lại sau một bước, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Nhược.
Anh vươn ngón trỏ nắm cằm Hạ Nhược, làm cô nhìn thẳng vào mình, bình thản hỏi: “Có muốn chết không?”
Hạ Nhược lại cắn đầu lưỡi, vị máu tươi tràn ngập ở trong miệng, làm cô thanh tỉnh hai phân, thanh âm khàn khàn, phun ra ba chữ, “Không muốn chết!”
Ánh mắt thiếu niên chuyển qua chỗ ngực của Hạ Nhược, trên đó có gắn một huy hiệu.
“ Hệ hậu cần, Hạ Nhược!” Anh đọc dòng chữ khắc trên huy hiệu ở ngực áo, đuôi lông mày hơi nhướn lên, nghiền ngẫm cười cười: “ Hóa ra cô chính là Hạ Nhược!”
Anh ta lấy từ trong ba lô một cái lọ phun sương, phun trên miệng vết thương của Hạ Nhược, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Lại lấy ra một chai thuốc vứt tới bên cạnh cô, “Có thể sống sót hay không liền xem vào bản lĩnh của cô!”
Thiếu niên nói xong không đợi Hạ Nhược mở miệng, không do dự chút nào liền dứt khoát đứng dậy rời đi, chỉ để lại một cái bóng dáng lạnh lùng, sau đó dần biến mất.
Hạ Nhược nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể cho cô một ít thời gian khôi phục là đủ rồi.
Cô đến từ thế kỷ 21, không chỉ đơn thuần là một người của gia tộc tu chân lánh đời, cô còn là một người có y thuật cao minh, luyện đan sư có thiên phú xuất chúng, vô cùng mẫn cảm đối với mùi vị thảo dược.
Cô ngửi thấy được quần áo trên người mình tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, loại mùi hương này có lực hấp dẫn lớn đối với dã thú.
Như vậy có nghĩa là nguyên chủ xảy ra sự việc này không phải ngoài ý muốn, mà là gặp phải mưu kế ám sát của kẻ khác.
Các mảnh kí ức rời rạc khổng lồ không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong óc dần dần dung hợp lại, trong đầu Hạ Nhược xuất hiệu nhiều đoạn ký ức cùng tình cảm không thuộc về mình.
Cô nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, cùng với đó là sắp xếp lại một lượt ký ức trong đầu.
Đây là một thế giới tương lai mà cô cũng không biết rõ, nơi này tồn tại song song cả tu luyện cùng khoa học kỹ thuật, chia làm dị năng giả cùng người thường.
Chủ nhân thân thể này cũng kêu là Hạ Nhược, trước kia là dị năng giả, hiện tại lại là người thường, đang theo học ở trường quân đội đệ nhị.
Chương 2: Rất biết diễn kịch
Tại trường quân đội đệ nhị, sau khi kết thúc mỗi học kỳ, học viên đều phải tham gia cuộc thi khảo sát tại địa điểm đã được chỉ định, trải qua 10 ngày sinh tồn tại đây.
Trên đường, nguyên chủ đang đi cùng đồng đội, thì gặp phải một đàn dã thú, nhưng đàn dã thú lại chỉ đuổi theo một mình cô không từ bỏ, trong quá trình vật lộn với chúng thì nguyên chủ trực tiếp bị rơi xuống núi, sau đó liền mất mạng.
Thế là cô mới có cơ hội trở thành Hạ Nhược của thế giới này.
Sắp xếp xong một lượt ký ức, Hạ Nhược chống tay ngồi dậy, cầm lấy lọ thuốc bị vứt trên mặt đất, mở ra rồi đưa lên mũi ngửi, xác định đúng là thuốc trị nội thương, lúc này mới một hơi uống vào bụng.
Thương thế cùng đau đớn do ngã từ trên núi xuống đã dịu bớt, cũng không còn cảm thấy suy yếu như lúc mới đầu tỉnh lại nữa, cô dùng linh thức thâm nhập đan điền để xem xét.
Phát hiện đan điền phập phồng một lớp bụi bặm lớn nhỏ, hạt giống tản ra ánh sáng ảm đạm trắng đen đan xen, ánh mắt cô lộ ra một tia mừng rỡ, Tiên Ma đằng thế nhưng đi theo cô cùng đến thế giới này.
Tiên Ma đằng có thuộc tính mộc, lưu trữ được đồ vật trong không gian riêng, trước kia cô đã cho không ít thực vật hữu dụng và linh dược vào bên trong.
Từ trong không gian của Thiên Ma đằng lấy ra một loại quả, Hạ Nhược chiết lấy chất lỏng của loại quả này, bôi lên trên da của mình, một mùi hương thảo dược thanh nhã tỏa ra nhàn nhạt, bám vào quần áo trên người.
Loại hương của quả này không chỉ đơn thuần là che phủ mùi vị trên người, mà còn có tác dụng xua đuổi dã thú.
Cảm nhận được bốn phía nơi đây so với địa cầu có linh khí rất nồng đậm, tâm trạng nặng nề của cô mới có vài phần thả lỏng, ngồi xếp bằng hấp thu linh khí để khôi phục.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhược mở to mắt ra, đứng lên hoạt động tay chân.
Thân thể này không tính bị thương bên ngoài, nhưng bên trong có nội thương, một đêm hấp thu linh khí cũng chỉ là cải thiện một chút thể trạng mà thôi, muốn cường hóa thân thể thì phải dùng đến đan dược cùng thuốc tắm kết hợp với nhau mới có thể điều trị tốt được.
Đáng tiếc trong Thiên Ma đằng của cô cũng không có luyện chế loại đan dược và thuốc tắm kiểu này, còn phải chờ đến khi kỳ khảo sát kết thúc, mới ra ngoài để tìm kiếm được.
Nguyên thân là dị năng giả hệ không gian, có một không gian nhỏ chứa được vật chết, dùng linh thức thay thế tinh thần lực cũng có thể mở ra không gian này.
Lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ để thay, cô lên đường đi về phía trên núi.
Tân sinh lần đầu tiên tham gia kỳ thi khảo sát, chỉ cần vượt qua được mười ngày này, trong ba giờ ở ngày cuối cùng, chạy tới địa điểm đã quy định liền tính là thông qua khảo hạch. Cô đang tiến vào ngày thứ tám của kỳ khảo hạch.
Dọc theo đường đi, Hạ Nhược gặp không ít sinh viên của trường quân đội cũng tham gia khảo hạch.
Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt của mọi người đều mang theo tò mò, thương hại, đồng tình, vui sướng khi người khác gặp họa hoặc là coi thường.
Hạ Nhược làm lơ tất cả các ánh mắt đó, trực tiếp hướng về phía trước đi tới, tốc độ không tính là nhanh, lại cùng những người này kéo ra một khoảng cách.
Lại đi tiếp một đoạn đường, đột nhiên có một tiếng kinh hô không xác định vang lên, “Hạ Nhược?”
Hạ Nhược nghiêng đầu xem qua, liền thấy một thiếu nữ dung mạo thanh tú đứng ở cách đó không xa, trong mắt còn mang theo biểu cảm không thể tưởng tượng được, nhưng lại thật nhanh chóng che dấu đi.
Cô ta bước nhanh đi tới, vẻ mặt an ủi nhìn Hạ Nhược nói: “Cậu không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Khóe môi Hạ Nhược hơi nhếch lên, ý vị thâm trường nói: “Đúng vậy! Tớ không có việc gì!”
Trong trí nhớ, cô cùng Vinh Mộng quan hệ không tồi, mới chịu đáp ứng lời mời tổ đội của đối phương, nhưng lại cũng bởi vì sự tín nhiệm này mà ném cả mạng của mình đi.
Thấy Vinh Mộng vẫn tỏ vẻ quan tâm như cũ, Hạ Nhược cũng không có lộ ra sự khác thường gì.
Có một cô gái nhan sắc bình thường cũng đi tới nhìn Hạ Nhược hỏi: “ Chúng tớ rất là lo lắng cho cậu, cậu chạy thoát khỏi đám dã thú kia như thế nào vậy?”
Cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Chúng tớ vẫn luôn đi tìm cậu, đều lo đến sắp phát điên rồi, may là cậu không có xảy ra chuyện gì.”
Hạ Nhược nhìn trên mặt cô ta mang theo vẻ quan tâm, nhưng trong đáy mắt lại có một tầng tầng khói mù bao quanh, cô cảm thán hai người này thật là giỏi diễn kịch.
Chương 3: Diễn kịch ai chẳng biết diễn
Hạ Nhược dám khẳng định, chắc chắn hai người biết cô bị dã thú đuổi theo rồi rơi xuống núi, bọn họ lại không nghĩ tới cô vẫn còn sống quay về.
Cô trả lời: “Tớ bị dã thú đuổi theo rồi rơi xuống núi, may mạng lớn không chết, sợ các cậu lo lắng nên tới tìm các cậu ngay.”
Diễn kịch thì ai chẳng biết!
Cô thật muốn nhìn xem hai người này, còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để đối phó mình, nếu dám tiếp tục tính kế cô thì đừng trách cô không nương tay, không cần cô đích thân ra tay thì cũng có những cách để xử lý những người này.
Vinh Mộng cười nói: “ Cậu không có việc gì là tốt rồi, hiện tại chỉ còn lại một ngày rưỡi, trên đường đi tới đích chắc chắn trường học đã bố trí không ít cạn bẫy, chúng ta lên đường trước đã.”
“Được!” Hạ Nhược gật đầu.
Dọc theo đường đi Vinh Mộng cùng Chúc Giai Hoa vẫn tán ngẫu với Hạ Nhược như bình thường.
“Hạ Nhược, cậu thay quần áo khác rồi à?” Chúc Giai Hoa giả vờ vô tình hỏi.
Hạ Nhược trả lời: “Đúng vậy! Lúc trước rớt xuống núi, quần áo đều bị xé rách, trong không gian của tớ còn có mấy bộ dự phòng.”
Chúc Giai Hoa cúi đầu để che dấu sự hâm một cùng ghen tị dưới đáy mắt, Hạ Nhược là dị năng giả hệ không gian có thể chứa đồ vật, không giống các cô, đều mang một đống hành lý lớn ở trên lưng, giết dã thú xong cũng không thể mang xác nó đi.
Tay cô ta đặt trong túi quần hơi giật giật, cô ta cười với Hạ Nhược một cái, sau đó vỗ vào bả vai cô một cái, rồi lại vuốt ve thêm vài cái nữa, “ Cậu mặc bộ quân trang này còn đẹp hơn cả bộ ngày hôm qua.”
Đồng phục của trường quân đội đệ nhị đều là quân trang, có ba màu sắc là đen, trắng và màu lam. Hôm nay Hạ Nhược mặc bộ quân phục màu đen.
Nhắc tới cái này, Chúc Giai Hoa cùng Vinh Mộng trong lòng không khỏi ghen ghét, đồng thời lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Ngày trước, Hạ Nhược không chỉ có tinh thần lực cấp S, là thiên tài có hai hệ dị năng, mà còn là một mỹ nhân có dung mạo tinh sảo, gia thế không tầm thường, các nam sinh trong trường theo đuổi có thể xếp thành hàng dài.
Nhưng từ khi Hạ tướng quân chết trận, thì tinh thần lực và tố chất thân thể của Hạ Nhược đột nhiên giảm xuống không rõ lý do, những nam sinh theo đuổi cô đều lùi bước, chỉ còn vài người vẫn theo đuổi chỉ là mang tính chơi đùa.
Hiện tại, dù là ở Hạ gia hay là ở trường học, Hạ Nhược giống như người ở trên cao bị rơi xuống đất, biến thành phế vật đáng thương, được các cô thương hại mời tham gia tổ đội mới có thể hoàn thành kỳ thi khảo sát này.
Trước kia, các cô có bao nhiêu hâm mộ và ghen ghét Hạ Nhược, hiện tại trong lòng đều cực kỳ hả hê.
Hạ Nhược mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có độ ấm, “ Cảm ơn lời khen của cậu!”
Lúc này, Vinh Mộng mới lấy từ trong cặp sách ra một bình dịch dinh dưỡng rồi đưa cho cô, “Chúng ta nghỉ ngơi đi, rồi mới tiếp tục lên đường.”
Hạ Nhược tiếp nhận bình dịch, đầu ngón tay vuốt ve vài cái trên thân bình, sau đó nói, “ Ngại quá, tớ không thích dịch dinh dưỡng có vị dưa hấu.”
Ở thế giới tương lai này, thức ăn bình thường đều là dịch dinh dưỡng, bên trong sẽ cho thêm các nguyên tố và dinh dưỡng mà cơ thể con người cần có, hương vị cũng có mấy chục loại, hương vị đều là bình thường như nhau, không ngon gì cả.
Vinh Mộng ngẩn ra, sau đó mỉm cười rồi lại lấy từ trong cặp sách ra mấy loại khác, “Tớ mang rất nhiều mùi vị khác nhau, cậu chọn lấy một vị mình thích đi.”
Hạ Nhược tùy ý chọn một vị dây tây, “ Vậy chọn loại này đi, cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của hai người kia, liền đem dịch dinh dưỡng uống vào.
Sau khi Hạ Nhược đem dịch dinh dưỡng nuốt xuống, liền vận chuyển linh lực bọc lấy dịch dinh dưỡng này, để chúng không thấm vào thân thể.
Vinh Mộng tươi cười thâm trầm, chọn hai lọ khác cùng Chúc Giai Hoa cũng uống vào, đem lọ dịch dinh dưỡng Hạ Nhược vừa uống cùng với lọ dịch mình uống còn dư lại đều bỏ vào trong cặp sách.
Nửa giờ sau, đột nhiên từ bên trái lao ra mười mấy con sói xám to lớn, không chút do dự lao về hướng của ba người.
“A! Chạy mau!” Vinh Mộng cùng Chúc Giai Hoa hét lên một tiếng, như là bị dọa đến nhảy dựng lên, một bên dùng dị năng đánh lung tung về phía sói xám, một bên lại tách ra khỏi Hạ Nhược, cùng nhau chạy trốn vào rừng cây.
Nhìn qua, giống như hai người bị số lượng đám sói xám dọa đến hoảng loạn, dẫn đến không rõ phương hướng đường đi, dị năng lưu lại trên thân sói xám cũng không nhiều, lại có xu hướng muốn đem đám sói xám này đuổi về phía Hạ Nhược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook