Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
-
Chương 28: Vu Oan Thì Đã Sao?
Khi Khang Vĩ nói với người của nhà khách, nhà khách cũng bị dọa, thời bây giờ không có camera, ai biết được Trương Nhị Lại lẻn vào kiểu gì.
Số tiền phạm tội đã vượt qua 5.000 khối, người của đồn công an ấn Trương Nhị Lại ấn ở trên mặt đất.
Đây là lần thứ hai Chu Thành và Khang Vĩ tới đồn công an huyện An Khánh.
Các vị cảnh sát vẫn còn nhận ra hai người, đây không phải hai vị đồng chí hăng hái làm việc nghĩa mấy hôm trước sao?
Trương Nhị Lại vẫn luôn nói mình oan uổng, Khang Vĩ gãi gãi đầu:
“Thực xin lỗi, đồng chí, chúng tôi vừa trở lại đã thấy tên này trộm tiền, nên xuống tay hơi tàn nhẫn”
Vết thương trên người Trương Nhị Lại không phải hơi tàn nhẫn điểm, rõ ràng là muốn đánh hắn gần chết mới thôi. Nhưng đồn công an vẫn khá tin tưởng vào 2 vị đồng chí hăng hái làm việc nghĩa này. Với cả khi xác minh thôn tin cá nhân của Trương Nhị Lại, các vị cảnh sát trong đồn công an cũng cảm thấy trùng hợp.
Người này vốn dĩ chính là người bọn họ muốn bắt, nghiêm đánh cũng là có chỉ tiêu, không đi bắt những tên lưu manh này, chẳng lẽ đi oan uổng cho người thành thật sao?
“Trộm cắp, tác phong bất chính, có người tố giác hắn làm loạn quan hệ nam nữ với các phụ nữ đã có chồng, còn dám trộm công khoản!”
“Tội lưu manh lại thêm tội trộm cướp, lần này hắn sẽ không thoát được!”
Chu Thành và Khang Vĩ đều rất vừa lòng với kết quả này. Trương Nhị Lại luôn miệng ồn ào nói bọn họ lấy việc công báo thù riêng, oan uổng hắn, Chu Thành cùng Khang Vĩ đi khỏi đồn công an, vị nữ cảnh sát hôm nọ tiếp đãi Hạ Hiểu Lan mới đi lên hỏi sở trường:
“Lương sở, ngài xem án này có phải hơi kỳ quái không?”
Lương sở trường biểu tình nghiêm túc “Đồng chí tiểu Bình, chúng ta không thể buông tha một cái tội phạm. Thanh danh của nữ đồng chí thật không dễ dàng, Trương Nhị Lại thật sự là kẻ tái phạm, dựa theo tiêu chuẩn nghiêm đánh thì hắn chính là đối tượng cần thiết phải bắt, chúng ta không cần truy cứu các chi tiết khác”
Trương Nhị Lại nói chuyện lộn xộn, trong chốc lát nói Chu Thành mang theo một rương tiền hãm hại hắn, trong chốc lát lại nói trên người 2 người kia còn có súng.
Nhưng thư giới thiệu của Chu Thành cùng Khang Vĩ là của đơn vị ở kinh thành, rất trong sạch, hai người đi tới Thượng Hải để mua sắm vật tư giúp đơn vị mình, trên người mang theo một số lớn tiền mặt không phải rất bình thường sao?
Ở giữa có uẩn khúc, thật trùng hợp, Trương Nhị Lại nói là bởi vì “Hạ Hiểu Lan” dựng lên, Lương sở trường lẳng lặng nhìn Trương Nhị Lại:
“Chính hắn đều thừa nhận, vậy càng phải lập án”
Trương Nhị Lại không dám nói nữa.
Nếu hắn thật sự dám nói mình có một chân với Hạ Hiểu Lan, thì hắn lại phải gánh nhiều thêm một tội!
……
Hạ Hiểu Lan còn không biết Chu Thành đã giúp cô giải quyết một kẻ thù.
Trương Nhị Lại chính là một trong những thủ phạm dẫn tới cái chết của nguyên chủ, cũng là người mà Chu Thành có thể tra được.
Còn chuyện giữa Hạ Hiểu Lan, chị họ và anh rể cô, hiện tại Chu Thành còn không biết. Nhưng mà đối với nữ sinh viên Hạ Tử Dục mà mọi người khen ngợi kia, Chu Thành không có chút hảo cảm nào.
Hạ Hiểu Lan đạp xe đạp về nhà, cả người rất là tinh thần.
Lúa của nhà họ Lưu đã được chở hết về nhà, mấy ngày nay nắng to, chỉ cần phơi thêm hai ngày là có thể cất vào kho.
Nhà người khác giúp nhà họ Lưu làm việc, Lưu Dũng cùng Lý Phượng Mai làm xong chuyện nhà mình, liền phải trả công cho người trong thôn, chuyện phơi hạt thóc giao cho Lưu Phân làm.
Mỗi thôn đều có sân phơi lúa, tới buổi sáng, mỗi nhà sẽ rải bạt nhà mình ra, dùng cái sọt đổ hạt thóc mới gặt vào bạt đã trải sẵn, chậm rãi trải đều hạt thóc ra thành một lớp mỏng, như vậy mới có thể phơi khô hạt thóc được.
Cứ một hai tiếng là phải đảo hạt thóc một lần, lúc này sân phơi lúa luôn có đầy người.
Người của thôn Thất Tỉnh không phải không thích bát quái, con gái nhà ai đã lấy chồng rồi mà còn về nhà mẹ để ở một đêm đều hiếm thấy, càng không có ai vào ngày mùa cũng mặc kệ chuyện nhà chồng, cả ngày ở tại nhà mẹ đẻ.
Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan đã ở nhà mẹ đẻ vài ngày rồi mà Hạ Đại Quân vẫn chưa tới xem lần nào, hay là hai vợ chồng cãi nhau nên muốn ly hôn?
Lưu Phân là người bị đánh cũng không dám phản kháng, vậy mà dám làm như vậy, thật đúng là có chỗ dựa liền khác!
Nhưng mà thôn Thất Tỉnh không có những bà tám nói chuyện khó nghe như thôn Đại Hà, thứ nhất là Lưu Dũng không phải người dễ bắt nạt, Lưu Phân cũng coi như người của thôn Thất Tỉnh, người trong thôn sẽ bênh vực người mình.
Thứ hai là việc bán trứng gà của Hạ Hiểu Lan làm rất rực rỡ, hết trứng gà lại đến lươn, nhà ai không bán đồ cho cô?
Hạ Hiểu Lan làm buôn bán luôn yết giá rõ ràng, cũng không nói chính mình không kiếm tiền, nhưng người ta kiếm chính là tiền vất vả.
Hơn nữa Hạ Hiểu Lan biết làm người, nhà ai muốn mua cái gì ở trong huyện, nói với cô một tiếng, cô đều sẽ hỗ trợ làm thỏa đáng. Những đứa trẻ kia vì sao lại đi khắp nơi bắt lươn để bán cho Hạ Hiểu Lan? Trừ bỏ trả 8 mao tiền một cân lươn, Hạ Hiểu Lan còn hay có đồ ăn vặt như kẹo đường, hạt dưa, mấy đứa trẻ trong thôn đều rất thích Hạ Hiểu Lan!
Ai mà nói Hạ tỷ tỷ không tốt, những đứa ranh con này thế nào cũng vừa khóc vừa nháo.
“Hiểu Lan nhà cô thật giỏi giang!”
“Con bé suốt ngày chạy đi thu mua trứng gà, lại còn chạy mấy chuyến vào trong huyện, chắc kiếm được không ít tiền nhỉ?”
“Nhà chị hâm mộ à? Tôi thấy đừng nói là con gái nhà chị, dù cho con trai nhà chị cũng không chịu được khổ như vậy.”
“Con cái hiểu chuyện, làm mẹ thật là đỡ lo”.
Nói đến Lưu Phân cười ha hả.
Những người này chỉ có chút ghen tị, nhưng ác ý không lớn. Hiện tại, cuộc sống của Lưu Phân đã có hi vọng, ở nhà họ Lưu cô vẫn phải làm việc, nhưng không cảm thấy mỏi mệt chút nào. Người một nhà đoàn kết, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, khác hẳn khi còn ở nhà họ Hạ.
Hai chị em dâu nhà họ Hạ đều khinh thường cô, mẹ chồng cũng chán ghét cô, chồng cũng trách cô, Lưu Phân chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, muốn lấy lòng mọi người.
Nhưng trên đời này không phải ngươi lui một bước thì người khác sẽ buông tha ngươi. Nếu lui một bước, người ta sẽ bắt nạt hai bước, thẳng đến ngươi bị dồn đến đường cùng, bị dẫm vào trong bùn!
Người trong thôn cũng không hề nịnh hót Lưu Phân, cô mới về nhà mẹ đẻ mấy ngày, mà cả tinh thần hay sắc mặt đều tốt hơn nhiều.
Làn da vẫn ngăm đen do hàng năm phải lao động nhiều, nhưng sự sầu khổ trên mặt đã tan hơn một nửa, từ đen xanh xao biến thành đen có chút hồng.
Nếu nhìn kĩ thì ngũ quan của Lưu Phân cũng rất đẹp, tuy Hạ Hiểu Lan di truyền chiều cao của người nhà họ Hạ, nhưng dung mạo thì lại giống với người nhà họ Lưu.
Không cất chưa nhiều tâm sự, thức ăn lại được cải thiện, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, gương mặt Lưu Phân giống như đã mọc thêm chút thịt.
Đinh linh linh.
Tiếng chuông trên xe đạp, Hạ Hiểu Lan đã trở lại.
Miệng cô như lau mật, chào hỏi tất cả mọi người trên sân phơi lúa, sau đó mới nói với Lưu Phân:
“Mẹ, con đi về trước nấu thượng, sau đó lại đến giúp mẹ”
Hạ Hiểu Lan có da thịt non mịn, Lưu Phân không nỡ để con gái phải chịu khổ, bảo cô đừng tới:
“Cậu mợ con sắp kết thúc công việc rồi, con cứ ở nhà nấu cơm, thuận tiện trông Đào Đào”
Hôm nay là buổi đầu tiên Đào Đào đi học tiểu học ở trong thôn, nông thôn không có nhà trẻ, trẻ con đều bắt đầu học từ tiểu học.
Đào Đào mới 6 tuổi đã bị đưa đi học, tuyệt đối là rất được người nhà yêu thương. Có những đứa trẻ mười mấy tuổi vẫn còn chơi bời lêu lổng, hoặc phải giúp đỡ làm việc nhà, có khi còn phải ra ruộng làm việc.
Đi học? tuổi đi học không thống nhất, cũng không phải tất cả mọi người đều học hết tiểu học, tiểu học đào thải một đám, đến cấp hai lại đào thải một đám, ở 83 năm, nếu ở nông thôn có nhà nào có học sinh cấp ba thì đều là người làm công tác văn hoá.
Hạ Hiểu Lan đã học xong cấp hai, bằng cấp như vậy cũng không bị mất mặt.
Có thể nghĩ, ở năm 83 này mà thi đậu đại học giống như Hạ Tử Dục có bao nhiêu quý giá.
Có thể nói là nhảy ra khỏi nông thôn, sẽ có hộ khẩu thành trấn, được ăn cung ứng lương, sau khi tốt nghiệp chính là cán bộ nhà nước!
Đào Đào cõng cặp sách mới khoe ra cả ngày, sau khi tan học, các bạn học đều phải tới sờ soạng cặp sách của cậu nhóc.
10 khối tiền mua một cái cặp sách?
Đối với người của thôn Thất Tỉnh là quá đắt, số tiền này đã đủ trả tiền học phí của 2 kỳ.
“Hiểu Lan tỷ, em rất nhớ chị đó!”
Đào Đào giống như viên đạn nhỏ bắn lên, ôm lấy đùi Hạ Hiểu Lan không buông tay. Hạ Hiểu Lan mua kẹo cho cậu nhóc, còn mua cặp sách nữa, Đào Đào cảm thấy hạnh phúc xưa nay chưa từng có, Hạ Hiểu Lan chính là người thân nhất trong cảm nhận của Đào Đào, liền ba mẹ của bé đều phải xếp phía sau!
Số tiền phạm tội đã vượt qua 5.000 khối, người của đồn công an ấn Trương Nhị Lại ấn ở trên mặt đất.
Đây là lần thứ hai Chu Thành và Khang Vĩ tới đồn công an huyện An Khánh.
Các vị cảnh sát vẫn còn nhận ra hai người, đây không phải hai vị đồng chí hăng hái làm việc nghĩa mấy hôm trước sao?
Trương Nhị Lại vẫn luôn nói mình oan uổng, Khang Vĩ gãi gãi đầu:
“Thực xin lỗi, đồng chí, chúng tôi vừa trở lại đã thấy tên này trộm tiền, nên xuống tay hơi tàn nhẫn”
Vết thương trên người Trương Nhị Lại không phải hơi tàn nhẫn điểm, rõ ràng là muốn đánh hắn gần chết mới thôi. Nhưng đồn công an vẫn khá tin tưởng vào 2 vị đồng chí hăng hái làm việc nghĩa này. Với cả khi xác minh thôn tin cá nhân của Trương Nhị Lại, các vị cảnh sát trong đồn công an cũng cảm thấy trùng hợp.
Người này vốn dĩ chính là người bọn họ muốn bắt, nghiêm đánh cũng là có chỉ tiêu, không đi bắt những tên lưu manh này, chẳng lẽ đi oan uổng cho người thành thật sao?
“Trộm cắp, tác phong bất chính, có người tố giác hắn làm loạn quan hệ nam nữ với các phụ nữ đã có chồng, còn dám trộm công khoản!”
“Tội lưu manh lại thêm tội trộm cướp, lần này hắn sẽ không thoát được!”
Chu Thành và Khang Vĩ đều rất vừa lòng với kết quả này. Trương Nhị Lại luôn miệng ồn ào nói bọn họ lấy việc công báo thù riêng, oan uổng hắn, Chu Thành cùng Khang Vĩ đi khỏi đồn công an, vị nữ cảnh sát hôm nọ tiếp đãi Hạ Hiểu Lan mới đi lên hỏi sở trường:
“Lương sở, ngài xem án này có phải hơi kỳ quái không?”
Lương sở trường biểu tình nghiêm túc “Đồng chí tiểu Bình, chúng ta không thể buông tha một cái tội phạm. Thanh danh của nữ đồng chí thật không dễ dàng, Trương Nhị Lại thật sự là kẻ tái phạm, dựa theo tiêu chuẩn nghiêm đánh thì hắn chính là đối tượng cần thiết phải bắt, chúng ta không cần truy cứu các chi tiết khác”
Trương Nhị Lại nói chuyện lộn xộn, trong chốc lát nói Chu Thành mang theo một rương tiền hãm hại hắn, trong chốc lát lại nói trên người 2 người kia còn có súng.
Nhưng thư giới thiệu của Chu Thành cùng Khang Vĩ là của đơn vị ở kinh thành, rất trong sạch, hai người đi tới Thượng Hải để mua sắm vật tư giúp đơn vị mình, trên người mang theo một số lớn tiền mặt không phải rất bình thường sao?
Ở giữa có uẩn khúc, thật trùng hợp, Trương Nhị Lại nói là bởi vì “Hạ Hiểu Lan” dựng lên, Lương sở trường lẳng lặng nhìn Trương Nhị Lại:
“Chính hắn đều thừa nhận, vậy càng phải lập án”
Trương Nhị Lại không dám nói nữa.
Nếu hắn thật sự dám nói mình có một chân với Hạ Hiểu Lan, thì hắn lại phải gánh nhiều thêm một tội!
……
Hạ Hiểu Lan còn không biết Chu Thành đã giúp cô giải quyết một kẻ thù.
Trương Nhị Lại chính là một trong những thủ phạm dẫn tới cái chết của nguyên chủ, cũng là người mà Chu Thành có thể tra được.
Còn chuyện giữa Hạ Hiểu Lan, chị họ và anh rể cô, hiện tại Chu Thành còn không biết. Nhưng mà đối với nữ sinh viên Hạ Tử Dục mà mọi người khen ngợi kia, Chu Thành không có chút hảo cảm nào.
Hạ Hiểu Lan đạp xe đạp về nhà, cả người rất là tinh thần.
Lúa của nhà họ Lưu đã được chở hết về nhà, mấy ngày nay nắng to, chỉ cần phơi thêm hai ngày là có thể cất vào kho.
Nhà người khác giúp nhà họ Lưu làm việc, Lưu Dũng cùng Lý Phượng Mai làm xong chuyện nhà mình, liền phải trả công cho người trong thôn, chuyện phơi hạt thóc giao cho Lưu Phân làm.
Mỗi thôn đều có sân phơi lúa, tới buổi sáng, mỗi nhà sẽ rải bạt nhà mình ra, dùng cái sọt đổ hạt thóc mới gặt vào bạt đã trải sẵn, chậm rãi trải đều hạt thóc ra thành một lớp mỏng, như vậy mới có thể phơi khô hạt thóc được.
Cứ một hai tiếng là phải đảo hạt thóc một lần, lúc này sân phơi lúa luôn có đầy người.
Người của thôn Thất Tỉnh không phải không thích bát quái, con gái nhà ai đã lấy chồng rồi mà còn về nhà mẹ để ở một đêm đều hiếm thấy, càng không có ai vào ngày mùa cũng mặc kệ chuyện nhà chồng, cả ngày ở tại nhà mẹ đẻ.
Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan đã ở nhà mẹ đẻ vài ngày rồi mà Hạ Đại Quân vẫn chưa tới xem lần nào, hay là hai vợ chồng cãi nhau nên muốn ly hôn?
Lưu Phân là người bị đánh cũng không dám phản kháng, vậy mà dám làm như vậy, thật đúng là có chỗ dựa liền khác!
Nhưng mà thôn Thất Tỉnh không có những bà tám nói chuyện khó nghe như thôn Đại Hà, thứ nhất là Lưu Dũng không phải người dễ bắt nạt, Lưu Phân cũng coi như người của thôn Thất Tỉnh, người trong thôn sẽ bênh vực người mình.
Thứ hai là việc bán trứng gà của Hạ Hiểu Lan làm rất rực rỡ, hết trứng gà lại đến lươn, nhà ai không bán đồ cho cô?
Hạ Hiểu Lan làm buôn bán luôn yết giá rõ ràng, cũng không nói chính mình không kiếm tiền, nhưng người ta kiếm chính là tiền vất vả.
Hơn nữa Hạ Hiểu Lan biết làm người, nhà ai muốn mua cái gì ở trong huyện, nói với cô một tiếng, cô đều sẽ hỗ trợ làm thỏa đáng. Những đứa trẻ kia vì sao lại đi khắp nơi bắt lươn để bán cho Hạ Hiểu Lan? Trừ bỏ trả 8 mao tiền một cân lươn, Hạ Hiểu Lan còn hay có đồ ăn vặt như kẹo đường, hạt dưa, mấy đứa trẻ trong thôn đều rất thích Hạ Hiểu Lan!
Ai mà nói Hạ tỷ tỷ không tốt, những đứa ranh con này thế nào cũng vừa khóc vừa nháo.
“Hiểu Lan nhà cô thật giỏi giang!”
“Con bé suốt ngày chạy đi thu mua trứng gà, lại còn chạy mấy chuyến vào trong huyện, chắc kiếm được không ít tiền nhỉ?”
“Nhà chị hâm mộ à? Tôi thấy đừng nói là con gái nhà chị, dù cho con trai nhà chị cũng không chịu được khổ như vậy.”
“Con cái hiểu chuyện, làm mẹ thật là đỡ lo”.
Nói đến Lưu Phân cười ha hả.
Những người này chỉ có chút ghen tị, nhưng ác ý không lớn. Hiện tại, cuộc sống của Lưu Phân đã có hi vọng, ở nhà họ Lưu cô vẫn phải làm việc, nhưng không cảm thấy mỏi mệt chút nào. Người một nhà đoàn kết, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, khác hẳn khi còn ở nhà họ Hạ.
Hai chị em dâu nhà họ Hạ đều khinh thường cô, mẹ chồng cũng chán ghét cô, chồng cũng trách cô, Lưu Phân chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, muốn lấy lòng mọi người.
Nhưng trên đời này không phải ngươi lui một bước thì người khác sẽ buông tha ngươi. Nếu lui một bước, người ta sẽ bắt nạt hai bước, thẳng đến ngươi bị dồn đến đường cùng, bị dẫm vào trong bùn!
Người trong thôn cũng không hề nịnh hót Lưu Phân, cô mới về nhà mẹ đẻ mấy ngày, mà cả tinh thần hay sắc mặt đều tốt hơn nhiều.
Làn da vẫn ngăm đen do hàng năm phải lao động nhiều, nhưng sự sầu khổ trên mặt đã tan hơn một nửa, từ đen xanh xao biến thành đen có chút hồng.
Nếu nhìn kĩ thì ngũ quan của Lưu Phân cũng rất đẹp, tuy Hạ Hiểu Lan di truyền chiều cao của người nhà họ Hạ, nhưng dung mạo thì lại giống với người nhà họ Lưu.
Không cất chưa nhiều tâm sự, thức ăn lại được cải thiện, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, gương mặt Lưu Phân giống như đã mọc thêm chút thịt.
Đinh linh linh.
Tiếng chuông trên xe đạp, Hạ Hiểu Lan đã trở lại.
Miệng cô như lau mật, chào hỏi tất cả mọi người trên sân phơi lúa, sau đó mới nói với Lưu Phân:
“Mẹ, con đi về trước nấu thượng, sau đó lại đến giúp mẹ”
Hạ Hiểu Lan có da thịt non mịn, Lưu Phân không nỡ để con gái phải chịu khổ, bảo cô đừng tới:
“Cậu mợ con sắp kết thúc công việc rồi, con cứ ở nhà nấu cơm, thuận tiện trông Đào Đào”
Hôm nay là buổi đầu tiên Đào Đào đi học tiểu học ở trong thôn, nông thôn không có nhà trẻ, trẻ con đều bắt đầu học từ tiểu học.
Đào Đào mới 6 tuổi đã bị đưa đi học, tuyệt đối là rất được người nhà yêu thương. Có những đứa trẻ mười mấy tuổi vẫn còn chơi bời lêu lổng, hoặc phải giúp đỡ làm việc nhà, có khi còn phải ra ruộng làm việc.
Đi học? tuổi đi học không thống nhất, cũng không phải tất cả mọi người đều học hết tiểu học, tiểu học đào thải một đám, đến cấp hai lại đào thải một đám, ở 83 năm, nếu ở nông thôn có nhà nào có học sinh cấp ba thì đều là người làm công tác văn hoá.
Hạ Hiểu Lan đã học xong cấp hai, bằng cấp như vậy cũng không bị mất mặt.
Có thể nghĩ, ở năm 83 này mà thi đậu đại học giống như Hạ Tử Dục có bao nhiêu quý giá.
Có thể nói là nhảy ra khỏi nông thôn, sẽ có hộ khẩu thành trấn, được ăn cung ứng lương, sau khi tốt nghiệp chính là cán bộ nhà nước!
Đào Đào cõng cặp sách mới khoe ra cả ngày, sau khi tan học, các bạn học đều phải tới sờ soạng cặp sách của cậu nhóc.
10 khối tiền mua một cái cặp sách?
Đối với người của thôn Thất Tỉnh là quá đắt, số tiền này đã đủ trả tiền học phí của 2 kỳ.
“Hiểu Lan tỷ, em rất nhớ chị đó!”
Đào Đào giống như viên đạn nhỏ bắn lên, ôm lấy đùi Hạ Hiểu Lan không buông tay. Hạ Hiểu Lan mua kẹo cho cậu nhóc, còn mua cặp sách nữa, Đào Đào cảm thấy hạnh phúc xưa nay chưa từng có, Hạ Hiểu Lan chính là người thân nhất trong cảm nhận của Đào Đào, liền ba mẹ của bé đều phải xếp phía sau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook