Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Chương 2061: Người Anh Em, Cậu Đang Thương Hại Tôi À?

Hạ Hiểu Lan không cho rằng bản thân 10 năm sau có thể giỏi hơn Soros, vì ông ta là người có thể càn quét cả Đông Nam Á.

Một nhân vật tài giỏi như vậy, cũng có lúc đưa ra phán đoán sai lầm mà không đạt được lợi nhuận mong muốn ở đảo Hồng Kông, Hạ Hiểu Lan chỉ dựa vào việc biết trước tương lai cũng không dám chắc bản thân có thể làm được như vậy.

Bất cứ chuyện gì cô làm, đều sẽ gây ra phản ứng dây chuyền khó lường.

Với hành động huy động 100 triệu vốn của cô mà đến tháng 10 này chỉ số chứng khoán trên sàn Hang Seng - index không bị giảm mạnh thì nỗ lực của Hạ Hiểu Lan trở thành công cốc……. Được rồi, khả năng mất tiền không cao, nhưng sẽ không kiếm được bao nhiêu. Khẳng định chỉ số trên sàn Hang Seng - index sẽ giảm, nhưng quan trọng là giảm bao nhiêu.

Hạ Hiểu Lan nói ra rủi ro trước, chỉ là muốn Bạch Trân Châu và những người khác chuẩn bị sẵn tâm lý.

Cô sẵn sàng dẫn dắt mọi người cùng nhau kiếm tiền là một chuyện, nhưng không để đảm bảo rằng lần nào cũng có thể kiếm được tiền, nếu như thua lỗ, thì mọi người phải cùng nhau gánh chịu thiệt hại của bản thân. Bởi vì thua lỗ mà quay sang oán trách cô, Hạ Hiểu Lan cũng không phải người hiền lành gì, tiếp theo sẽ là sẽ trở mặt với nhau!

350 vạn.

Chỉ có thể chiếm 3,5% cổ phần, Trần Tích Lương nuốt nước bọt, vậy tiền trong tài khoản của bà cô Hạ này không phải cao đến 100 triệu tệ sao?

100 triệu tệ là muốn thêm mấy số không.

Tài sản của Trần Tích Lương chưa đến 1000 vạn, anh ấy bẻ ngón tay đếm một lát, miệng lưỡi khô khốc nói: ".......Tôi không sợ thua hết tiền."

Anh ấy mới chỉ góp 350 vạn, mặc dù nó là số tiền anh ấy đã dành dụm trong mấy năm nay, nếu để mất cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng mà nghĩ tới chuyện tổng bàn cao đến 100 vạn, Hạ Hiểu Lan dám chơi lớn như vậy thì 350 vạn này của anh ấy chẳng là gì cả, cho nên cần gì phải lo lắng chứ?

Mất thì mất thôi, muốn kinh doanh bao giờ cũng phải chấp nhận rủi ro.

Năm đó anh ấy từ bỏ công việc ổn định ở nhà máy may, nhất quyết muốn làm nghề tự do, thu nhập không được đảm bảo, chẳng phải anh ấy vẫn luôn đánh cược sao?

Trần Tích Lương chỉ biết rằng mình chưa bao giờ bị thua lỗ trong những lần hợp tác với Hạ Hiểu Lan.

Từ lúc mua lại máy ghi âm để bán.

Sau khi các vận động viên người Trung Quốc giành được chức quán quân trong thế vận hội Olympic, cả hai người họ đã cùng nhau may đồ thể thao.



Sau đó đến việc thành lập thương hiệu Luna.

Con đường làm giàu của anh ấy vẫn luôn có quan hệ mật thiết với Hạ Hiểu Lan, không có Hạ Hiểu Lan, thì sẽ không có Luna như bây giờ, cùng lắm anh ta cũng chỉ là một lái buôn kiếm được mấy chục vạn một năm mà thôi.

Cho nên nếu mất tiền thì cũng đành chịu thôi, coi như là tiêu hết số tiền mà mấy năm nay tiết kiệm được đi.

Chỉ cần Luna vẫn tồn tại thì anh ấy vẫn có thể kiếm lại mấy trăm vạn.

Suy nghĩ của Trần Tích Lương về cơ bản cũng gần giống như tâm lý của Bạch Trân Châu và Khang Vĩ. Trần Tích Lương và Khang Vĩ khá hơn một chút, lúc Hạ Hiểu Lan quen biết hai người họ, cả hai đều là người không thiếu tiền tiêu, Trần Tích Lương đã kiếm được xô vàng đầu tiên nhờ việc buôn bán sỉ lẻ quần áo, còn Khang Vĩ kiếm tiền nhờ việc buôn bán thuốc lá với Chu Thành.

Hạ Hiểu Lan chỉ là tăng tốc độ tích lũy của cải và xúc tác cho sự nghiệp của họ thôi.

Nhưng Bạch Trân Châu tệ hơn một chút, cô ấy đã nhường lại cửa hàng bán trái cây cho sư huynh của mình, còn bản thân cô ấy thì bắt đầu xây dựng lại cửa hàng một lần nữa. Nếu như Hạ Hiểu Lan không dẫn cô ấy đến Bằng Thành làm buôn bán thì thiếu chút nữa Bạch Trân Châu đã trở thành người bán thịt. Để nói rằng người mà thực sự bị Hạ Hiểu Lan giúp thay đổi cuộc đời thì chắc chắn chính là Bạch Trân Châu.

Bạch Trân Châu rất biết ơn Hạ Hiểu Lan, hơn nữa còn là kiểu ngây ngốc không chút do dự đứng về phía của Hạ Hiểu Lan.

Ít nhất cho đến bây giờ, Hạ Hiểu Lan không cảm thấy bản thân đã giúp nhầm người!

Sau khi giải quyết xong vấn đề tiền bạc, mấy người họ lại vui vẻ nói về chuyện khác, Thiệu Quang Vinh hỏi Khang Vĩ có cảm giác gì khi ở trong câu lạc bộ golf, Khang Vĩ nói rằng hoàn cảnh nơi đó cao cấp hơn một chút. Thiệu Quang Vinh rất muốn đến đó thử xem, nhưng anh nghĩ mình muốn đi theo con đường chính trị, nếu như anh đi đến những nơi như thế này thì rất thế khiến cho nhiều người liên tưởng đến sự cấu kết giữa chính quyền và doanh nhân, gây ra nhiều ảnh hưởng không tốt, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

Khang Vĩ trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh nghĩ hơi xa rồi đấy!"

Đây cũng được coi là một quan chức sao?

Chỉ là một hạt vừng trong đống đậu xanh thôi.

Thiệu Quang Vinh rất muốn đấm cho Khang Vĩ một trận.

"Cậu cũng không thể dựa theo tiêu chuẩn của anh Thành để đánh giá tất cả mọi người, hành động này của tôi gọi là tích lũy tư bản, cậu thì hiểu cái rắm gì chứ."

Haiz, nghĩ đến những sinh viên tốt nghiệp đại học hiện nay. Nếu họ sẵn sàng đi xuống cơ sở, đến các huyện thành xa xôi thì coi như sẽ có một điểm xuất phát cực kỳ cao. Mặc dù anh ấy bắt đầu tham gia công tác từ rất sớm, nhưng lại thua trong chuyện trình độ bằng cấp.

Cho dù có bằng liên thông ở đại học Thanh Hoa, nhưng vẫn kém bằng của một sinh viên chính quy tốt nghiệp của khóa đó.



Tất nhiên, cuộc sống bây giờ của Thiệu Quang Vinh cũng không tệ lắm.

Nhưng mà con người thường rất tham lam, anh ấy luôn tự hỏi liệu rằng mình có thể bước lên một con đường khác, có thể có cuộc sống tốt hơn hay không!

Tranh thủ lúc bên cạnh không có ai, Khang Vĩ lên tiếng hỏi anh ấy: “Tôi bảo anh bỏ ra 100 vạn mà sao anh lại nói không cần? Còn thiếu bao nhiêu tôi sẽ bù ra giúp anh. Thành thật mà nói, chị dâu Hiểu Lan nói rằng sẽ có rủi ro là bị mất sạch tiền, nhưng tôi cảm thấy cơ hội kiếm được tiền sẽ cao hơn rủi ro. Nếu như chị dâu Hiểu Lan không nắm chắc được chuyện này thì chắc chắn cô ấy sẽ không rủ chúng ta đầu tư. Anh nhìn đi, cũng không biết cô ấy gom góp ở đâu được 9.000 vạn tiền vốn, trên thực tế cũng không thiếu 1.000 vạn đầu tư của chúng ta, cô ấy chỉ là muốn kéo chúng ta kiếm tiền chung mà thôi……Tất nhiên, cho dù thua sạch cũng không sao, dám đánh cược thì dám nhận thua.”

Đương nhiên là Thiệu Quang Vinh không có đủ 100 vạn, nhưng Khang Vĩ có, anh ấy muốn trả luôn cả phần của Thiệu Quang Vinh.

“Sao nào, cậu đang thấy thương hại tôi sao?”

Thiệu Quang Vinh dựa lưng vào xe, trong miệng ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ trông rất đáng đánh.

Chỉ khi ở trước mặt của bạn thân, Thiệu Quang Vinh mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, thật không đứng đắn.

Anh ấy vốn chỉ định nói đùa một chút, không ngờ Khang Vĩ lại nghiêm mặt hỏi anh: “Có phải anh thích tiểu Vưu không, nghiêm túc chứ?”

Thiệu Quang Vinh dập tắt điếu thuốc, thái độ cũng trở nên nghiêm túc, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới trả lời: “Có lẽ tôi là đang nghiêm túc, tôi cảm thấy có một sự kiên cường trên người cô gái đó, khiến tôi cảm thấy rất hấp dẫn!”

Ôi, đàn ông!

Khi không thích, những gì Vưu Lệ làm bị coi là lừa gạt, tâm cơ.

Nhưng một khi đã thích rồi, những hành động trước đó sẽ tự động được tô đẹp thành ‘sự kiên cường’.

Khang Vĩ không chế nhạo anh ấy, Thiệu Quang Vinh vẫn luôn rất trăng hoa, hiếm khi thấy anh ấy nghiêm túc thích một cô gái như vậy, chỉ cần Vưu Lệ không phải một người có tội ác tày trời, Thiệu Quang Vinh thích cô ấy thì Khang Vĩ cũng sẽ không can thiệp.

Thiệu Quang Vinh cũng đang phải trả giá cho sự trăng hoa của bản thân trước đây, từng có quá nhiều bạn gái, thì cái gọi là ‘ thích’ của anh ấy có mấy phần nghiêm túc, Vưu Lệ có lẽ còn cần cân nhắc kỹ hơn.

Thế giới này chính là như vậy, cũng không có nghĩa là gia cảnh của nhà bạn tốt hơn, bản thân cũng có năng lực thì nhất định sẽ đạt được thứ mình muốn.

Nhất là trong chuyện ‘tình yêu’ còn có quá nhiều nhân tố không xác định.

Điều kiện của gia đình Vưu Lệ không tốt bằng Thiệu Quang Vinh, nhưng như vậy thì sao chứ, không có ai quy định nữ đồng chí có điều kiện kém hơn phải chấp nhận sự theo đuổi và tình yêu của nam đồng chí có điều kiện tốt hơn cả!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương