Trọng Sinh 80 Làm Mỹ Thực
-
4: Trái Tim Nguội Lạnh 1
Sau khi ngủ mà bên tai còn có người nói dông dài cảm giác vô cùng khó chịu.
Từ sau khi Hạ Hạ già rồi thì con cháu của cô sẽ rất yên lặng, đã rất lâu Hạ Hạ chưa trải nghiệm cảm giác đang ngủ thì bị đánh thức.Cô mở mắt ra, đập vào mắt là tầm nhìn rõ ràng sáng sủa, Hạ Hạ ngây ngẩn, từ khi được sáu mươi tuổi, các chức năng cơ thể của Hạ Hạ đều bị suy yếu, mắt cô nhìn cũng có hơi mờ, sau đó thì thị lực càng ngày càng yếu, ban đầu đeo kính lão nhìn cũng khá tốt, thế nhưng tuổi tác lớn dần, thứ đồ đố cũng càng vô dụng.
Lần cuối cùng có thể nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi như vậy đã là chuyện của rất nhiều năm trước.Âm thanh nói liên tục vẫn còn, Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía bắt nguồn của âm thanh, vừa nhìn thì cô đã cực kỳ kinh ngạc, bởi vì cô nhìn thấy Thường Hồng lúc còn trẻ.Thường Hồng còn trẻ thấy Hạ Hạ đã tỉnh, ai yo một tiếng: “Hạ hạ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em mà còn không tỉnh nữa thì chị phải bảo Tam Nhi nhà chị mượn máy cày đưa em đến bệnh viện mất.
Đầu có còn choáng váng không?”Hạ Hạ sờ sờ đầu theo bản năng, lắc lắc đầu.Thường Hồng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nói: “Hạ Hạ à, không phải chị nói em đâu, nhưng mà em liều mạng như vậy làm cái gì chứ? Chú Đại Thuận, thím Đại Thuận của chị cũng thật là, có chuyện gì mà đi ra ngoài cả ngày trời, bây giờ chính là lúc lúa ngậm sữa, nước trong ruộng không thể bị rút, em xem cậu canh nước đến tận nửa đêm, ngủ chưa được bao lâu buổi sáng lại phải đi, đến buổi trưa mới có thể trở về.”“Hôm nay cũng là em tốt số, chỗ em ngất xỉu gần thôn Binh Khẩu, bằng không mảnh ruộng kia cách xa thôn xa như vậy, có khi không thể cứu kịp em cũng nên.”Những lời này giống như đã từng nghe qua, Hạ Hạ nhìn Thường Hồng không chớp mắt, Thường Hồng bị cô nhìn thì vui vẻ: “Này, không nhận ra chị hả?”Thường Hồng và Hạ Hạ lớn lên cùng nhau, sau khi lớn lên thì lại trước sau gả tới cùng một thôn, tình cảm rất tốt.Sau khi Tăng Văn Việt chết, Hạ Hạ không tái giá người trong thôn ai cũng tán dương, chỉ có những người nhà mẹ cô như các cô ấy mới nói cô ngu.Nhưng con người Hạ Hạ một khi đã nhận định chuyện gì thì ai nói cũng đều vô dụng.
Thường Hồng và Hạ Hạ ở cùng một thôn, hai vợ chồng chú Đại Thuận đối xử với Hạ Hạ cũng coi như không tệ, nhưng khoảng thời gian này hai ông bà càng càng không ra làm sao, cả ngày chạy ra bên ngoài, việc nhà cũng ném cho Hạ Hạ, dù Hạ Hạ có tài giỏi hơn nữa thì nửa tháng tháng như vậy cũng không chịu nổi.“Chị Hồng.” Giọng nói khàn khàn, Hạ Hạ cũng bị giọng nói của mình dọa cho sợ hết hồn.Thường Hồng vội vàng rót cho Hạ Hạ một cốc nước, Hạ Hạ uống nước nhuận hầu.Khi nằm xuống Hạ Hạ đè lên đồ để ở trên giường, khục khục kìm nén cơn đau nhói từ bả vai.Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, Hạ Hạ đều cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng khi nằm mơ thì cơ thể sẽ không đau.Nhớ tới những tiểu thuyết du hành thời gian và chuyển kiếp trùng sinh thịnh hành lúc trước, Hạ Hạ cảm thấy tình huống của mình, hả là trùng sinh rồi.Dĩ nhiên, nếu không phải trùng sinh thì dù có mơ cũng chẳng sao, cô lớn tuổi, buổi tối ngủ rất nông, đã bao nhiêu năm chưa nằm mơ rồi.Có thể nằm mơ thấy Thường Hồng lúc còn trẻ, Hạ Hạ cũng rất vui vẻ.Hạ Hạ nghĩ như vậy, lại đưa tay bấm vào bắp đùi mình một cái, cô đau đến nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra.Biết đau, không phải là mơ!“Chị Hồng, hôm nay là ngày tháng năm bao nhiêu?”Thường Hồng ai yo một tiếng, nhanh chóng sờ trán Hạ Hạ: “Vừa bị hôn mê xong, sẽ không phải bị hôn mê đến ngốc rồi chứ? Bây giờ là năm 82, hôm nay thì hẳn là tháng chín dương lịch, còn em muốn hỏi cụ thể là ngày mấy thì chị thật sự không biết.”Tháng 9 năm 1982, trái tim yên lặng đã lâu của Hạ Hạ đột nhiên đập lên kịch liệt.Tính toán thời gian, kết hợp với lời Thường Hồng vừa nói, bây giờ Tăng Văn Việt hẳn là đã có liên lạc với cha mẹ rồi.Hạ Hạ cực kỳ không cam lòng.
Đời trước một nhà Tăng Văn Việt lừa gạt cô quay mòng mòng, còn bản thân thì lại công thành danh toại.Đời trước cô không truy cứu là vì cô đã già rồi, cũng đã là người bước một chân vào trong đất.
truy cứu nguyên do gì đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.Nhưng bây giờ thì lại khác, cô còn trẻ, không cần biết có phải là mơ hay không, Tăng Văn Việt đừng nghĩ được sống tốt, công thành danh toại giống như đời trước thì nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.“Hạ Hạ, cũng sắp trưa rồi, trong nhà còn có một sạp hàng lớn đang chờ chị.
Chi về trước đây, em nghỉ ngơi cho khỏe.
Cơ thể không thoải mái thì không cần nấu cơm, chờ lát nữa chị bưng một bát tới cho em.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook