--- *Giải thích một chút: “trà xanh” là một cách nói ám chỉ những cô gái bề ngoài tỏ ra ngây thơ, trong sáng nhưng thực chất lại rất thâm hiểm, hay làm người khác hiểu lầm.
“Chúc mừng cô nhé, hôm nay anh ta đưa cô đến nhà hàng lớn ăn cơm, chắc phải được ăn ngon lắm nhỉ? Nào là thịt kho, thịt xào ớt xanh, cá kho, chắc phải gọi đủ cả một bàn.
” Hàn Tú Liên cười gượng gạo, thực ra họ đâu có tiền mà ăn đồ ở nhà hàng lớn, chỉ đến ăn một bát mì thôi.
“À mà, hai người đã chụp ảnh cưới chưa?” Chụp ảnh mất những hai đồng, thà mua ba cân thịt còn hơn.
“Chắc hai người đến mua đồ cưới đúng không? Đúng là nhiều thứ cần sắm thật đấy.
Một bộ quần áo mới thôi cũng mất đến mười mấy đồng, rồi còn giày da, mỗi đôi cũng phải sáu, bảy đồng.
” “Đám cưới thì phải có ba món lớn, đồng hồ, xe đạp và máy may, chắc hai người cũng muốn mua hết đúng không?” Phương Ức Điềm cười nhìn cô ta nói: “Hàn đồng chí, nếu muốn mua nhiều đồ như thế thì đi ăn cơm nhanh đi, kẻo không còn kịp đâu.
” Nói xong, Phương Ức Điềm ngồi xuống, làm như không biết vừa nói những gì, cô nghiêng đầu hỏi: “À đúng rồi, chồng chưa cưới của cô làm ở bộ phận vận chuyển, chắc chắn của hồi môn cho cô phải nhiều lắm nhỉ?” “Hàn đồng chí đúng là hạnh phúc quá.
” Phương Ức Điềm giả vờ không thấy vẻ mặt đen như than của Hàn Tú Liên, cười tươi rói.
Hàn Tú Liên suýt nữa thì nghẹn, cô vì muốn lấy Quách Kính mà gần như chẳng đòi hỏi gì, Quách gia ban đầu còn định chỉ cho hai mươi đồng tiền cưới, cuối cùng sau khi cô làm ầm lên thì họ mới miễn cưỡng đồng ý cho năm mươi đồng.
Ba món lớn thì càng đừng mơ.
“Đồng chí này cũng hài hước thật, kể cả là cưới vợ trong huyện thì cũng chẳng ai sắm ba món lớn đâu.
” Sắc mặt Quách Kính cũng có chút khó coi.
“Vậy sao?” Phương Ức Điềm giả vờ xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi từ thành phố Hải đến, bên đó mà cưới vợ thì ít nhất cũng phải có ba món lớn, tiền sính lễ cũng phải là hai trăm đồng mới được.
” “Thì ra cô là thanh niên trí thức à.
” Hàn Tú Liên lập tức đoán được thân phận của cô, liền làm bộ tốt bụng nói với Trần Phong: “Trần Phong, người giới thiệu cho cậu cũng thật không đáng tin, biết rõ hoàn cảnh nhà cậu mà còn giới thiệu thanh niên trí thức.
” “Trần Phong, cậu phải suy nghĩ kỹ, thanh niên trí thức đâu phải người địa phương, trước sau gì cũng phải về lại thành phố, đến lúc đó họ bỏ đi thì tiền cũng không còn.
” Hàn Tú Liên vừa nói xong, liền tỏ vẻ đắc ý.
Trần Phong định lên tiếng thì nghe thấy giọng Phương Ức Điềm vang lên: “Nếu tôi đã quyết định chọn ai thì đó là cả đời, không rời xa.
” Trần Phong có chút ngẩn người, giọng cô ấy thật dễ nghe, lời nói ra cũng thật dễ nghe, lại có học thức.
Phương Ức Điềm đứng lên, ý tứ rõ ràng: “Tôi không giống như ai kia, lật lọng tráo trở, đêm có thể ngủ ngon không nhỉ? Sau này có hối hận không đây?” “Cô…” Hàn Tú Liên nghe vậy thì lập tức hiểu ý, định nói tiếp thì đúng lúc phục vụ mang đồ ăn lên.
Nào là thịt xào ớt xanh, cá kho rồi cả canh tam tiên, mấy món này chắc cũng mất không ít tiền.
Hàn Tú Liên càng thêm tức tối, nhìn Trần Phong rồi nói: “Con gái thành phố thì đẹp thật, nhưng đẹp đâu có ăn được, cha cậu còn đang chờ tiền chữa chân kìa.
” Nói xong, Hàn Tú Liên kéo Quách Kính đi thẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook