Bùi Chinh thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, thản nhiên đáp: "Chủ nhiệm Hàn tìm tôi uống trà nói chuyện! "

Kiều Vũ Phi vội vàng giới thiệu với Kiều Tri Ý: "Đây là Bùi Chinh, sao thế, hai người quen nhau rồi à?"

Kiều Tri Ý đáp: "Lúc nãy anh vừa vào thì có một tên lưu manh đến bắt chuyện với em, nhìn là thấy ghét rồi! "

"Ai thế, để anh cho nó một trận, dám trêu chọc em gái ruột của anh, chán sống rồi à?"

Kiều Vũ Phi phẫn nộ, tức muốn nổ tung, hận mình sao lại đi lâu như vậy, a a a——

Suýt chút nữa để em gái như hoa như ngọc của mình bị ức hiếp.


Đúng là có lỗi mà!

Kiều Tri Ý cười nói: "Đã bị phó xưởng trưởng Bùi đuổi đi rồi.

"

Kiều Vũ Phi rối rít cảm ơn Bùi Chinh: "Cảm ơn nha anh Bùi, vừa rồi tên đó là ai vậy, lát nữa gặp nhất định phải cho hắn một bài học!"

"Tôn Ma Tử!"

"Được, được, được, tôi nhớ rồi.

" Kiều Vũ Phi xoa tay, lát nữa gặp tên khốn đó, đánh cho một trận trước đã.


Sau đó anh ta lại giới thiệu với Bùi Chinh: "Đây là em gái tôi, em gái ruột, tên là Kiều Tri Ý, Tâm Nguyệt bây giờ không về nữa, nói là muốn kết hôn ở thành phố, cho nên! "


"Cho nên?" Ánh mắt Bùi Chinh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp như hoa hải đường của Kiều Tri Ý.


Giọng nói nhỏ nhẹ của Kiều Tri Ý ngọt ngào như rót mật vào tai: "Cho nên tôi thay mặt nhà họ Kiều đến để hủy hôn với anh! "

Kiều Vũ Phi ấp úng: "! "

Em quyết định như vậy rồi sao?

Bùi Chinh cũng sững sờ, lý do khiến anh ngẩn người là vì rõ ràng trước đó đã bàn về việc thay thế cô dâu, tại sao bây giờ lại biến thành hủy hôn rồi?

Kiều Tri Ý nhẹ nhàng giải thích: "Việc đổi cô dâu là ý định của nhà họ Lâu, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, nên xuất phát từ tình cảm của hai người.

Chúng ta chưa quen biết nhau, nói đến chuyện cưới gả là quá sớm.

Nhưng hủy hôn đột ngột như vậy chắc chắn anh sẽ bất ngờ, tôi có thể làm gì để bù đắp cho anh không?"

Kiều Tri Ý hỏi bằng giọng chân thành.


Ánh mắt kiêu ngạo của Bùi Chinh chạm vào đôi mắt trong veo như sao trời của cô, giọng nói đều đều: "Không cần! "

Kiều Vũ Phi đứng bên cạnh cũng không biết nên nói gì.


Chỉ cảm thấy chưa bao giờ xấu hổ như vậy.


Trước là Tâm Nguyệt bỏ trốn ngay trong ngày cưới, bây giờ lại đến lượt em gái, lại còn mở miệng muốn hủy hôn, Kiều Vũ Phi thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Bùi Chinh nữa.



Nhưng anh ta cũng hiểu, tình hình hiện tại không phải lỗi của Kiều Tri Ý, cũng không nên để cô gánh chịu hậu quả này.


Ánh mắt Kiều Tri Ý bỗng dừng lại trên cánh tay trái của Bùi Chinh.


Cánh tay trái của anh luôn buông thõng, dường như không có sức lực.


Lâu Tâm Nguyệt cũng thường nói anh là đồ bỏ đi.


Bùi Chinh nhận ra ánh mắt của Kiều Tri Ý, theo bản năng nghiêng người, che đi cánh tay khiếm khuyết của mình: "Chắc Lâu Tâm Nguyệt đã nói với cô rồi, tôi là một kẻ tàn phế.

"

Một người như anh cũng không muốn làm lỡ dở cuộc đời người con gái khác.


Vì vậy, anh có thể chấp nhận việc hủy hôn.


Kiều Vũ Phi vội vàng giải thích với Kiều Tri Ý: "Là do năm đó anh ấy làm nhiệm vụ trong quân đội bị thương, đã phẫu thuật rồi nhưng cánh tay này vẫn không thể dùng sức! "

Kiều Tri Ý gật đầu.


Quả thật nghề lính rất nguy hiểm!

Tạ Trường Vinh cũng bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó! haiz!

Kiều Tri Ý chủ động bước tới, nắm lấy cánh tay anh.


Hành động bất ngờ này khiến Bùi Chinh không kịp trở tay, cả người anh cứng đờ, hơi thở chùng xuống, khó hiểu nhìn Kiều Tri Ý: "Cô làm gì vậy?"

Bàn tay cô trắng muốt, mềm mại, mang theo hơi lạnh dịu dàng của ánh trăng khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạ lùng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương