Công tắc của đầu vòi hoa sen nằm ở phía dưới, nước chỉ chảy ra khi mọi người đứng dưới đầu vòi hoa sen và dùng chân giẫm lên.
Lữ Tú Anh giẫm lên giúp Lâm Tiếu làm tóc cô ướt dưới vòi hoa sen.“Sh...” Lâm Tiếu hít mạnh một hơi, nước trong phòng tắm quá mạnh làm da đầu cô thấy đau, hơn nữa nước nóng quá.“Nóng nóng nóng nóng.” Lâm Tiếu rụt đầu như rùa đen nhỏ.Lữ Lứ Anh đưa tay thử nhiệt độ nước: “Không nóng.”Lâm Tiếu thở dài, mẹ cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, Lâm Tiếu cảm thấy quá nóng, Lâm Tiếu cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, mẹ cảm thấy quá lạnh, mỗi lần mẹ con tắm đều như vậy.Với sự kiên quyết của Lâm Tiếu, cuối cùng mẹ đã giảm nhiệt độ nước xuống một chút.
Lâm Tiếu nhắm mắt xoa bong bóng trên đầu, sau khi gội đầu hai tay sờ loạn: “Mẹ, nước đâu?”Lữ Tú Anh vươn tay kéo Lâm Tiếu xuống dưới vòi nước, nước nóng gột rửa bọt trên đầu cô.Lâm Tiếu nắm tay mẹ bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Dược Phi đã đợi sẵn ở cửa.Lâm Dược Phi vươn tay chọc chọc khuôn mặt đỏ bừng của em gái mình: “Sao giống mông khỉ thế?”Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn anh trai, mọi người đều khen khuôn mặt của cô là quả táo nhỏ, vậy tại sao đến miệng anh trai cô lại biến thành mông khỉ?Hôm nay, cả nhà ba người đều đi ngủ sớm.
Vào nửa đêm, Lâm Tiếu mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy to của anh trai, nhưng cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt cũng không mở ra liền ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau, Lâm Tiếu thức dậy rất sớm.
Ngồi vào bàn viết nhật ký về quê, lần này về quê đi bắt ếch, bắt tôm, trải nghiệm thật phong phú, khác hoàn toàn với những lần về quê trước đây.Lâm Tiếu hối hận chỉ có một quyển viết nhật ký, trải nghiệm trở về quê của cô viết thành hai quyển hoàn toàn không có vấn đề gì.Cô lắc lắc cây bút chì trong tay, quyết định không viết chuyện bắt ếch mà chỉ viết chuyện bắt tôm, dù sao cô giáo cũng nói ếch là bạn của con người.
Cô cũng không bắt được ếch, nhưng cô là người đầu tiên bắt được tôm.Lữ Tú Anh chỉ nghỉ ba ngày, sau khi từ quê lên là phải đi làm.Sau khi anh trai Lâm Dược Phi từ quê lên, mỗi ngày dậy sớm hơn, về nhà muộn hơn, Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh trai mình lại chơi bóng một cách nghiêm túc như vậy: “Anh trai, anh muốn cứu vớt bóng đá nam Trung Quốc à?”Lâm Dược Phi đang uống nước liền phun ra: “Anh trai của em không có bản lĩnh lớn như thế.”“Em làm bài tập hè xong chưa?”“Hôm nay tính nhẩm với luyện chữ viết tay?”Lâm Dược Phi không thể nhìn nổi chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo của em gái mình nên anh đã mua cho cô một cuốn sách bảng mẫu, giao nhiệm vụ một trang mỗi ngày giống như một phép tính nhẩm.“Xong hết rồi.” Lâm Tiếu dẫn anh trai đến bàn học, tiếp nhận kiểm tra của anh trai.Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng, Lâm Tiếu sắp bắt đầu đi học.Ngày Lâm Dược Phi đi làm trong nhà máy dệt cũng sắp đến.Mấy ngày gần đây, anh đã tìm cơ hội để nói chuyện với Lữ Tú Anh.
Mặc dù không lấy được bằng lái xe và trở thành tài xế như kế hoạch ban đầu nhưng anh đã tìm thấy một cơ hội khác và kiếm tiền để chứng minh khả năng của mình.Chỉ là thời gian quá ngắn, không đủ tiền, e rằng trong mắt Lữ Tú Anh còn không bằng “bát cơm sắt”.Lâm Dược Phi đã tập đi tập lại cách thẳng thắn trong lòng, nhưng anh chưa kịp nói thì Lữ Tú Anh đã nghe thấy tiếng gió trong nhà máy.“Tú Anh, cô có biết mỗi ngày Tiểu Phi ở bên ngoài làm cái gì không?”Lữ Tú Anh cười nói: “Gần đây mỗi ngày thằng bé đều ở bên ngoài chơi bóng, không uống rượu cũng không đánh bài nữa.”Đối phương lắc đầu liên tục: “Cái gì mà chơi bóng? Tiểu Phi nhà cô đang đòi nợ bên ngoài cho người ta.”Sắc mặt Lữ Tú Anh tái nhợt ngay tức thì, đôi môi run rẩy hỏi: “Thật sao?”“Chính mắt Đại Bằng nhà tôi nhìn thấy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook