Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
-
Chương 96
Tiểu bảo bảo cuối cùng được đặt tên là Tần Dục Nam, đây là do cha Tần lấy.
Lâm Kỳ Huyên đối với chuyện của Tần Mục Dương cùng Triệu Tịch khởi đầu chỉ cảm thấy hơi kỳ quái. Sau khi bọn họ giải trừ hôn ước, đứt quãng một thời gian, cô mới biết được từ cha mình việc Tần gia đột nhiên có thêm một đứa cháu, mà Tần Mục Dương lúc ấy đã sống cùng một chỗ với Triệu Tịch. Cô khi đó mới hiểu được, nguyên lai người cùng Tần nhị thiếu chia tay huyên huyên náo náo tám năm trước, không ai khác chính là Triệu Tịch.
Mọi chuyện qua đi, Lâm Kỳ Huyên không chỉ một lần cảm giác bất đắc dĩ. Buồn cười là cô vẫn luôn chẳng hay biết gì, thậm chí mới đầu khi nhận thấy bầu không khí quái lạ giữa hôn phu của mình cùng Triệu Tịch, cô thậm chí đã chẳng hề nghĩ đến phương diện đó nữa. Vậy mà thời gian trôi qua chưa tới một năm, Tần gia lại đột thêm có thêm một người cháu nối dòng.
Lâm Kỳ Huyên theo cha mẹ đến chúc mừng, nhìn đứa bé trai kia nằm trong lòng của Triệu Tịch, vô cùng ngoan ngoãn trợn tròn mắt nhìn xung quanh, dáng dấp cực kỳ giống Tần Mục Dương.
Lâm Kỳ Huyên chỉ cảm thấy cô đúng là càng nghĩ càng không hiểu nổi, cũng may là chính mình đã buông tay sớm, không hề dây dưa với đối phương nữa.
Tần gia trong vòng một năm có tới hai đứa cháu, thậm chí một đứa đã sáu tuổi. Mà Tần gia nhị thiếu cùng *** như lại không hề có chút lo lắng, toàn bộ buổi tiệc đều cười khanh khách, mọi người cũng phải cảm khái một phen, đều nói hai vợ chồng Tần chủ tịch quả là có phúc phần. (thật lòng chẳng bik mấy cái *** đó là gì ==)
Buổi tối Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương lưu lại Tần gia ngủ, tiểu bảo bảo cùng Triệu Đông Đông đã bị Tần phu nhân ôm đến gian phòng của mình. Trong nhà có nhiều hơn hai phiên bản mini của Tần Mục Dương khi còn bé, Tần phụ Tần mẫu quả thực là vui cười đến không khép mồm được.
Lúc Triệu Tịch tắm xong đi ra, Tần Mục Dương đã đem đồ đạc này nọ sắp xếp xong.
“Anh đang làm gì vậy?” Triệu Tịch nghi ngờ hỏi.
Tần Mục Dương đem thuốc bôi trơn nhét vào dưới gối, mặt không chút biến sắc, “Không có gì.”
Triệu Tịch liếc hắn một cái, không hỏi thêm nữa, tự mình sấy tóc. Chờ tới lúc cậu bò lên tới giường, cơn mệt mỏi liền ập tới. Ban ngày nhiều người như vậy, gặp tính tình của Triệu Đông Đông đã bị Tần phu nhân sủng đến càng ngày càng tinh nghịch, thế là cậu vừa phải luống cuống tay chân giúp đỡ bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ, vừa phải phân tâm theo sát đứa con lớn đang điên cuồng gào thét của mình. Triệu Tịch hiện giờ chỉ cảm thấy cả người đều như sắp rã thành từng mảnh.
Kết quả chờ cậu mới vừa mới tắt đèn định chìm vào giấc ngủ, Tần Mục Dương bên cạnh đột nhiên vươn mình nằm úp sấp tới.
Đôi mắt của Triệu Tịch đã không thể mở ra được, mơ hồ hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Mục Dương nở nụ cười, “Tiểu Tịch, đêm nay hảo yên tĩnh à.”
Triệu Tịch khốn đốn vừa ngáp vừa đáp lại, “A…yên tĩnh không tốt sao?” Hai đứa bé đều ở chổ mẹ Tần, đêm nay cậu có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Cậu vừa nghĩ đến chuyện ngủ liền vươn tay muốn đem nam nhân đẩy xuống, kết quả không những không đẩy ra được, mà cậu còn cảm nhận được bộ vị nào đó trên người đối phương thật giống như có chút không thích hợp cho lắm.
Trong tích tắc, chóp mũi của Triệu Tịch bắt đầu đổ mồ hôi, tay nhanh như chớp nắm lấy bàn tay đang duỗi vào trong quần áo của mình, “Này này chúng ta đang ở nhà anh đấy!” Không phải là gian phòng nhỏ của bọn họ đâu, toàn bộ ba tầng lâu đều là người với người á!
Triệu Tịch bị hù xém chết, Tần Mục Dương cười ha ha gặm cổ cậu một phát, hàm xúc không rõ nói: “Không có chuyện gì, sẽ không nghe được.” Hắn đã khóa tất cả cửa sổ cùng cửa phòng lại, hơn nữa, đêm nay hiếm thấy có một dịp được dắt vợ về Tần gia ngủ, chuyện của hai thằng nhãi con cũng không cần lo lắng đến, chỉ có thể nói, đây chính là thời cơ tốt nhất để hành sự à!
Tần Mục Dương không quan tâm nữa, cúi người gặm gặm gặm xương quai xanh của cậu, chống cự của Triệu Tịch đã hoàn toàn bị vô hiệu lực, cuối cùng không ngăn nổi sự mê hoặc, đỏ mặt nhỏ giọng ngâm thành tiếng.
“Chậm một chút, chậm một chút…” Triệu Tịch thở hổn hển ôm lấy đầu của hắn, Tần Mục Dương thì đang cúi người vừa hôn vừa xoa bóp ngực cậu.
Từng trận thanh âm ái muội truyền đến, quần áo của hai người cũng đã được cởi sạch toàn bộ, Tần Mục Dương vươn người lôi chai bôi trơn dưới gối, đôi mắt chứ ý cười hướng bên trong xx của cậu tìm kiếm.
Hai người đã hơn nửa năm chưa hảo hảo làm một trận, Triệu Tịch lúc này đã kinh sợ đến mức “A” một tiếng kêu to.
“Nhỏ giọng một chút.” Tần Mục Dương bật cười ngăn chặn miệng cậu, vừa không ngừng chuyển động, vừa ra sức khai thác bên trong xx.
Không kịp đợi tới lúc xx của mình hoàn toàn được nới lỏng, Triệu Tịch đã đỏ mặt nhẫn không nổi nữa, ôm lấy cổ của hắn, nhỏ giọng nỉ non, “Đừng, đừng lộng nữa, tiến vào…Trực tiếp tiến vào đi…”
Thân thể Tần Mục Dương dừng lại trong thoáng chốc, rồi lập tức rút tay ra, đem hai cẳng chân của cậu nhấc lên vai mình, đỡ lấy người anh em chậm rãi ra trận.
Triệu Tịch nhắm hai mắt nhẫn nại, cái trán đã trải đầy một tầng mồ hôi tinh mịn. Hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề, chờ đối phương toàn bộ dung hợp với hạ thân của mình xong, hai người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt đối nhau, không nhịn được bật cười.
“Ai, vẫn là nên làm thường xuyên hơn à. Như vậy mới quen được chớ.” Tần Mục Dương vừa thúc, vừa cảm thán.
Động tác của hắn vô cùng ôn nhu, chầm rãi. Thân thể của Triệu Tịch cũng lay động theo biên độ vừa phải, đứt quảng phun ra mấy âm ngắn ngủi: “Hừm, ân… A…”
Tần Mục Dương buồn cười không thôi, nhìn cậu không sai biệt lắm đã hoàn toàn thích ứng, hắn liền cúi người đem hô hấp của đối phương lấp kín, dưới thân cũng bắt đầu va chạm mãnh liệt.
Quả nhiên đôi mắt của Triệu Tịch lập tức trừng lớn, mặt cũng không biết là vị nghẹn hay là vì thẹn thùng mà càng ngày càng đỏ chót, quả thật là giống y chang con tôm hùm đang nằm trên thớt gỗ, sắp bị người ta cho vào nồi làm thịt. Đôi mắt lóng lánh ánh nước, còn khoang miệng đang bị hắn ngăn chặn, thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng rên rĩ giữa kẽ răng và vành môi, vừa kiều diễm lại vừa ám muội.
Hôn hồi lâu, động tác phía sau cũng càng lúc càng nhanh. Triệu Tịch giãy dụa định xoay mặt sang nơi khác, muốn hít một chút không khí.
Tần Mục Dương cười híp mắt, vững vàng giữ chặt đầu cậu, đầu lưỡi ở bên trong khuấy đảo, chỉ là tình cờ tách ra một chút, để cho không khí tiến vào một ít, giây tiếp theo cậu lại lần nữa bị hắn lấp kín.
“A a…” Triệu Tịch có chút ủy khuất chớp mắt, thật khó chịu, sắp không thể thở nổi rồi.
Khi Tần Mục Dương cảm giác đã sắp đến đỉnh điểm, hắn liền có chút không cam lòng đồng thời thực hiện động tác công kích ở ba vị trí trên giữa và dưới của đối phương. (môi nè, ở giữa thì chắc là ngực nè, còn ở dưới thì..khụ khụ chắc mấy thím bik là zì rùi…)
Cuối cùng, rốt cục chờ phân thân của hắn bắn ra chất lỏng nóng bỏng trong người Triệu Tịch, hai mắt cậu đã có chút vô thần, cả người choáng váng.
Tần Mục Dương biết cậu còn chưa kịp hồi thần, nên hắn cũng không rút anh em của mình ra, tiếp tục vươn tay, sử dùng bí chiêu nắn bóp tiểu đệ đệ của cậu.
Triệu Tịch chỉ đi vào cõi thần tiên có vài giây, khắc kế tiếp đã bị người kéo về hiện thực, nhiệt độ trên mặt mới vừa giảm xuống được chút xíu cũng đã tăng vọt trở lại. Trong lòng vừa vội vừa tức, bất đắc dĩ chỉ có thể để cho đối phương giúp đỡ mình phát tiết.
Cậu đối với chuyện chăn gối, từ trước đến giờ đều luôn để cho đối phương nắm giữ kéo đi…
Không biết qua bao lâu, chờ Triệu Tịch cũng đã phát tiết, hai người mới nhìn lẫn nhau, cảm giác như vẫn còn chưa đã thèm.
Tần Mục Dương không nhiều lời, đột nhiên đứng lên trực tiếp đem người bế ngang, một đường đi tới buồng tắm, mở vòi nước ra, hai người ở trong dòng nước ấm dán dính vào hôn môi.
Ngoài cửa sổ sao lấp lánh đầy trời, mặt trăng nhu hòa treo ở giữa không trung. Triệu Tịch bị Tần Mục Dương ôm vào trong ngực, nước nóng chảy xẹt qua gò má, ngực, chảy tới đùi cậu rồi hòa vào làn nước.
Cả hai đều đồng loạt cảm thấy thân thể khô nóng, mà ngay cả tâm tư trong lòng cũng đang hừng hực như lữa cháy, làm cho cậu không tự chủ được muốn rơi lệ.
Cậu chỉ là nhất thời không hiểu nổi, đã qua nhiều năm như vậy, hai người chia tay, Đông Đông sinh ra, rồi lại gặp nhau ở sáu năm sau. Cậu cẩn thận từng li từng tí một, do dự không dám tiến lên, dù biết trong lòng hắn cũng tràn đầy cáu giận, nhưng cuối cùng vẫn chân tâm chờ đợi đối phương.
Triệu Tịch nghĩ, đời trước cậu không biết đã tích bao nhiêu đức, đời này mới gặp được Tần Mục Dương, cùng hắn yêu nhau, nương tựa nhau, đến bây giờ một nhà bốn người họ đã có thể cùng sống hạnh phúc.
Trong khoảnh khắc lúc hôn môi, Triệu Tịch đột nhiên mở mắt ra, chủ động vươn lưỡi học theo đối phương vụng về đáp lại, thậm chí nơi cổ họng còn tràn ra một tiếng rên rỉ vui thích.
“A Dương…”
Đồng tử của Tần Mục Dương đột ngột co rút, tình nồng mật ý trong mắt như sắp hóa thành chất lỏng chảy ra đến nơi, hai tay mạnh mẽ xoa nắn cái mông của cậu, trêu đùa: “Ngoan, lại muốn rồi phải không?”
“Anh…” Triệu Tịch bị câu nói của đối phương làm sửng sốt, phù một tiếng bật cười, đột nhiên ánh mắt nhạt xuống, Tần Mục Dương còn chưa có nghĩ ra cậu muốn làm cái gì. Triệu Tịch đã ôm lấy cổ của hắn, phần eo dùng sức, hai chân đồng thời chậm rãi leo lên hông hắn.
“Tiểu Tịch…” Tần nhị thiếu cảm thấy được xoang mũi mình có chút nóng nóng, hoảng hốt đỡ lấy vòng eo mềm mại của đối phương, hạ thể của hai người dần dần hợp lại làm một. Gương mặt đang bị hô hấp nóng bỏng của vợ yêu phun lên, cái ôm siết thật chặt, cùng với đôi mắt đã làm làm hắn luân hãm vào không biết bao lần, đang nhìn hắn mỉm cười, trong con ngươi đen bóng kia cũng đang phản chiếu hình ảnh của duy nhất mình hắn.
Tuy rằng không thấy rõ, nhưng hắn biết biểu tình của mình lúc này nhất định là ngốc muốn chết!
Vì vậy, Tần nhị thiếu không do dự nữa, đột ngột xoay người một cái, làm lưng của Triệu Tịch đập vào bức tường lạnh lẽo, cả người cậu lập tức nổi lên một trận run rẩy.
Tần Mục Dương cong khóe miệng, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Tiểu Tịch, là em câu dẫn anh đó nha…”
“…” Dũng khí của Triệu Tịch chỉ có thể duy trì được một lúc, chờ đối phương mắc câu, cậu lập tức lại rụt trở về.
Tần Mục Dương tâm tình thật tốt, ôm người ở trên vách tường bắt đầu làm hiệp hai. Chuyện này đối với hắn mà nói, quả thực là cực cực mới mẻ à. Cảm giác cũng vô cùng vô cùng sướng. Tuy rằng mới vừa rồi bị hành vi can đảm bất thường của Triệu Tịch làm cho bối rối tí xíu, nhưng Tần Mục Dương hắn là ai chứ, dĩ nhiên trong phút chốc, hắn đã lập tức làm chủ thế trận. Chỉ là…tuy rằng thế trận đã tìm về được, nhưng huynh đệ của hắn cũng thoải mái không được bao lâu. Vừa cấp tốc tắm rửa sạch sẽ cho Triệu Tịch xong, rồi ôm người trở về giường, hắn liền bắt đầu chảy máu mũi…
Thân thể con người vốn có một số phản ứng hơi không nhạy bén cho lắm, nhưng khi đã thấy được mỹ sắc đẹp thì dù thế nào cũng phái ăn trước rồi tính sau.
Triệu Tịch dở khóc dở cười, giúp hắn lấy hai cây bông gòn nhét vào lỗ mũi cầm máu.
Kết quả ngày hôm sau, lúc mọi người trong Tần gia vừa rời giường, nhìn thấy chiếc mũi sưng tấy của Nhị thiếu gia bọn họ, kèm theo đó là một vẻ mặt vô cùng uể oải, cả nhà đều dồn dập tiến tới hỏi thăm. Tần phu nhân vội vàng cầm nhiệt kế đưa cho hắn đo nhiệt độ cơ thể. Triệu Đông Đông cũng ở bên cạnh gào to ba ba sinh bệnh rồi, phải truyền nước biển rồi! Kết quả nhiệt độ đương nhiên là ở mức bình thường, không có phát sốt. Tần phu nhân không yên lòng tìm bác sĩ gia đình đến khám cho hắn. Vị bác sĩ trẻ tuổi tỉ mỉ kiểm tra một phen, rồi do dự nói: “Là vì miệt mài quá độ…”
Cuối cùng ngay cả bác sĩ, cũng đều bị ánh mắt cảnh cáo như sắp giết người của Tần Mục Dương dọa chạy mất dép.
Còn lại mình Triệu Tịch đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, vội vội vàng vàng không biết giải thích như thế nào. May mà bảo bảo đang nằm trong lòng của Tần phu nhận lại đột nhiên oa oa khóc to, muốn cậu đến ôm, nhờ thế mà tính xuống xấu hổ nãy cuối cùng mới được bỏ qua.
Người làm đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, Tần phu nhân thì đưa Triệu Đông Đông đi học, Tần đại tỷ cùng cha Tần đi tới công ty, lưu lại Lục Thanh Hoa đang đứng ở cửa lén lén lút lút.
Sau cùng khi tất cả mọi người đều đã bị đuổi đi, Tần Mục Dương liền thanh thanh thản thản ôm lấy vợ con, nghiêm trang giảng đạo, “Tiểu Tịch, lần sau cũng không thể như vậy nữa, em xem, anh đã sắp bị ép khô tới nơi rồi.”
Triệu Tịch làm sao dám nói lại tên lưu manh này, cậu ngộp đến đỏ mặt, xoa xoa cánh tay nhỏ của con trai, lầm bầm, “Nam Nam, nhanh lớn lên đi, để ba nhìn xem cha con lúc bé xinh đẹp đến cở nào.”
Tiểu bảo bảo còn chưa thể nói chuyện, y y nha nha hô bừa, sau đó phun một ngụm nước lên mặt Tần Mục Dương.
Tần Mục Dương nhìn cậu con trai giống với mình y khuôn, ánh mắt đắc ý xụ xuống, “Bảo bối nhi lớn chậm một chút cho ba nhờ à…”
Triệu Tịch mím môi nhịn cười, tiếp tục run run người, hướng con trai phun nước miếng về phía Tần Mục Dương.
Tần Mục Dương lại cười ha hả tùy cho hai người nháo loạn, cũng không thèm để ý, trong lòng hắn hiện tại đều tràn đầy sự ấm áp.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu rọi cả căn phòng.
Có lẽ cái gọi là cuộc sống hạnh phúc trên thế gian này đại khái cũng chỉ như vậy thôi.
TOÀN VĂN HOÀN
———-oOo———-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook