Ba làm sao đối mặt với con đây?

Những ngày qua, Tống Nam đã vô cùng bận rộn, vừa phải phái người đi khắp nơi tìm tung tích người yêu cũ của ông chủ, còn phải giám sát tiến độ thực hiện hạng mục của công ty, y quả thực là mệt đến mức chỉ muốn trực tiếp từ chức cho xong.

Tâm của Tần lão bản hiện tại đã không còn ở công ty, mỗi ngày chỉ chực chờ chạy đến nhà của tình nhân cũ. Thân làm thuộc hạ, Tống Nam không có cách nào quản chuyện của ông chủ, nhưng mà y phải nói thật lòng rằng, tính cách của ông chủ mình hiện tại đã thay đổi quá nhiều.

Tiếng gõ cửa vang lên, có người đẩy cửa đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

“Tống trợ lý, đã tra được.” Người đến bình tĩnh đem tài liệu và ảnh chụp thả lên bàn của y.

Tống Nam thờ ơ cầm lên xem, giây tiếp theo mắt liền trợn to đến sắp lọt tròng—— quả nhiên! Sáu năm trước sở dĩ không tìm được vết tích nào về sinh hoạt của Triệu Tịch, bởi vì người này căn bản không có ở quốc nội!

Người trong tài liệu có tên là “Vương Tri”. Là một cái tên phổ thông của một gười qua đường giáp nào đó, thông tin trên chứng minh thư cùng hộ chiếu cũng đều là giả.

Tống Nam nheo mắt lại, cảm giác sự tình tựa hồ không hề đơn giản như y đã nghĩ.

Tấm ảnh này được cắt từ một camera giám sát, dù không được rõ cho lắm, nhưng y chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người này—— không ai xa lạ chính là tiểu tình nhân của lão tổng năm đó.

Trong hình người đó che mặt bằng khẩu trang, hình ảnh khuếch đại biểu hiện sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm. Người chung quanh đều mặc quần áo mỏng, cùng lắm là mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ có mình cậu là ăn mặc vô cùng kín kẽ, nhìn sơ qua trông có vẽ khá mập mạp.

Tống Nam cau mày suy tư, địa chỉ sân bay cũng đã tra được, kế tiếp bọn họ sẽ rất nhanh biết được cậu ta đã đi đến quốc gia nào sinh sống.

Sau ba ngày, tư liệu mới lại được đưa tới, chỉ là lần này, chân tướng của cậu chuyện đã không sai biệt lắm lộ ra được một nửa.

Giang Phàm ——thực tập sinh tại bệnh viện của đại học DK tại Mỹ. Trên bàn có rất nhiều ảnh chụp của người này, y thoạt nhìn rất trẻ tuổi. Trên những tờ giấy A4 phía dưới có rất nhiều nam, nữ, một cụ bà cùng với —— Triệu Tịch.

Mọi người đều mặc áo blouse trắng bên ngoài, địa điểm vẫn là bệnh viên của đại học DK.

Tống Nam thở dài, đem tài liệu trên bàn sắp xếp lại, ở trong lòng nhẩm đọc qua bản thảo một lần, sau đó đứng dậy đến gõ cửa phòng tổng giám đốc.

Mà ở bên trong, Tần Mục Dương vừa phải vật lộn một trận, cố hết sức ra vẻ một đứa con ngoan tiếp chuyện mẹ của hắn xong. Thanh âm của mẹ Tần tuy rằng ôn hòa, nhưng lại làm cho hắn chỉ hận không thể lập tức cúp máy mà thôi.

Cuộc gọi vừa mới kết thúc, cửa phòng đã bị gõ vang.

Tần Mục Dương bưng tách nhấp một hớp cà phê, lúc này mới cảm giác lấy lại được một chút tinh thần.

“Ông chủ đã tra được.” Câu nói của y giống hệt với câu mà tên cấp dưới kia vừa nói.

Chỉ là chất lỏng trong chiếc tách ông chủ đang cầm đột nhiên lại nghiêng ra bên ngoài, đổ lên nửa cái bàn.

Tống Nam vội vàng thả tư liệu trong tay xuống, hốt hoảng rút khăn giấy ra lau vết cà phê.

Tần Mục Dương đứng qua một bên để cho y tùy ý xử lý đống lộn xộn trên bàn, hơi thở ra một hơi dài, xua đi sự căng thẳng không hiểu sao lại nổi lên trong nháy mắt kia.

“Được rồi, đừng làm nữa.” Tần Mục Dương ngồi xuống ghế lãnh đạo, chỉ chỉ đối diện, Tống Nam cũng theo đó bất an ngồi xuống, đem tập tư liệu cung kính đưa tới.

Tần Mục Dương nhận lấy qua loa lật một chút, mới bắt đầu thì có hơi vội vàng, càng về sau hắn lại càng quan sát tỉ mỉ hơn. Từ góc độ của y nhìn lại, đối phương cơ hồ đã bỏ ra gần một phút để xem mỗi một trang tư liệu, tuy rằng trên tờ giấy kia có lẽ chỉ là mấy tấm hình mà thôi.

“Nước Mỹ?” Âm thanh của Tần Mục Dương nghe ra phi thường nghi hoặc, thậm chí Tống Nam cũng rất ít thấy biểu hiện này của ông chủ nhà mình.

“Đúng, nước Mỹ.” Tống Nam nói, “Bệnh viên của đại học K. Lần cuối cùng Triệu tiên sinh xuất hiện chính là ở chỗ này, căn cứ tin tức đưa về của người của chúng ta, hiện nay xem ra, cậu ta đã ngẩn ngơ ở nơi đó một khoảng thời gian không ngắn đâu.”

Tần Mục Dương cau mày, “Không ngắn là bao lâu?”

Tống Nam hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ít nhất một năm trở lên.”

Ngày trong tấm hình từ bức đầu tiên tới tấm cuối cùng, khoảng cách cơ hồ sắp tới hai năm, nhưng mà hắn vẫn chưa dám khẳng định, chí ít…hắn vẫn không thể tin năm đó sau khi hai người vừa mới chia xa, cậu ta đã ngay lập tức chạy sang Mỹ như thế.

Tần Mục Dương tìm Triệu Tịch hết một năm, từ C thành tìm tới D thành, tất cả những địa điểm mà cậu có thể đến hắn đều ghé đến tìm mấy lượt. Toàn bộ không thu hoạch được gì, hắn không hề nghĩ rằng…nguyên lai là tới nước Mỹ sao?

Tần Mục Dương xiết chặt bức ảnh trong tay, bối cảnh trên bức ảnh hình như vào mùa hè, nhưng cậu ta lại ăn mặc một thân áo khoác tay dài khá dày, cả người đều che kín mít, cảm giác thật giống như đã mập lên rất nhiều.

Tần Mục Dương không khỏi bật cười—— xem đi, hắn ở quốc nội như người điên chạy đi tìm cậu ta khắp nơi, còn đối phương chắc là đã cầm tiền của Tần gia chạy ra nước ngoài tiêu dao, thậm chí ngay cả vóc dáng mà hắn đã cố hết sức để bồi bổ vẫn không mập được cũng đã nhanh chóng đẩy đà như thế.

Hắn không khỏi cảm thán thức ăn ở nước ngoài quả nhiên là so với quốc nội tốt hơn rất nhiều. Ha!

Tống Nam ở đối diện đang rủ mắt nhìn chằm chằm bàn, trong lúc ánh mắt của y vô tình nhìn thấy nụ cười giễu của ông chủ sau một hồi trầm ngâm trong tối tăm, y không khỏi rùng mình mấy cái.

“Người phụ nữ này là ai?” Tần Mục Dương chỉ chỉ một tấm hình khác.

Tống Nam rướn cổ lên nhìn một chút, “Cũng là bác sĩ ở DK —— khoa sản.” Hắn suy nghĩ một chút vẫn nên nói thêm hai từ cuối cùng.

Trong tư liệu có viết Triệu Tịch còn mang theo một lão nhân lên máy bay, đồng hành còn có rất nhiều nam nữ tuổi tác cách biệt.

Cho nên bọn họ không có cách nào tra được thân phận của họ là gì.

Giang Phàm là bác sĩ khoa tim mạch của DK, lớn mật suy đoán một chút, nếu như mục đích của Triệu Tịch đến nơi đó là vì chữa tim cho lão nhân kia, nếu như vậy…vị bác sĩ khoa sản tên Diệp San San này vì sao lại lui tới cùng cậu ta nhiều lần như vậy?

Tống Nam cúi đầu phân tích thông tin, lão bản của y ở đối diện cũng đang cau mày suy nghĩ.

Diệp Sang Sang là bạn gái của Giang Phàm, so với người yêu thì cô chỉ học tới năm ba, nhưng lúc đó cô đã cũng trở thành một bác sĩ thực tập của khoa phụ sản. Căn cứ theo mười mấy tấm ảnh phía sau, cô cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến phòng ở của Triệu Tịch một lần.

Thám tử bên Mỹ vẫn chưa tra được tin tức cụ thể gì, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi, suy đoán.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu, cũng làm cho hắn càng thêm căm tức. Thông tin còn thiếu sót trong hai năm đó tựa hồ đã làm rõ được một nửa, nhưng hắn lại có một loại cảm giác như bị người khác phản bội, đã từng yêu nhau tha thiết như thế nhưng hắn lại không chiếm được một chút xíu tín nhiệm nào của đối phương…thật quá thất bại mà!

Hắn như trút căm phẫn mà ném mạnh xấp ảnh lên trên bàn, mệt mỏi phất tay, “Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi!”

Còn về người được xưng là nãi nãi của Triệu Tịch, Tần Mục Dương trước kia cũng không rõ cho lắm. Năm đó khi bọn họ còn sống chung, đối phương cũng chưa từng nói qua chuyện này với hắn, hắn vẫn luôn cho là…Triệu Tịch đã lớn lên ở cô nhi viện giống như lời cậu nói.

Khi đó hắn còn quá trẻ, xuất thân ưu việt đã khiến cho Tần nhị thiếu cho dù đã rơi vào bể tình, vẫn không có cách nào xóa bỏ được sự tự kiêu cùng ích kỷ của tiểu thiếu gia nhà giàu.

Đối phương không tín nhiệm lại trốn tránh hắn, hắn lại quá ngây ngô sơ ý, chung quy tất cả đã làm cho phần tình cảm này chỉ có thể kéo dài được một năm, lại khiến cho hắn thổng khổ đến sáu năm trời.

Tần Mục Dương không hiểu sao lại cảm thấy đau xót trong lòng, vòng vo nhiều năm như vậy, hắn hiểu lầm, đối phương lại trốn tránh. Đến tận bây giờ khi hắn đã chậm rãi thông suốt phần tình cảm này, trời cao lại mở ra cho hắn một cánh cửa khó nhằn khác.

Trong sáu năm kia đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân vì sao Triệu Tịch lại rời đi, còn mẹ của Triệu Đông Đông là ai?

Tần Mục Dương chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô lực như vậy. Bí ẩn nhiều đến nổi đếm không hết cứ xoay quanh ở trong đầu hắn, nhưng hắn lại vẫn phải nhẫn nhịn không dám đi vạch trần sự thật với người kia.

Hắn cảm thấy rất mệt, đặc biệt mệt mỏi.

Ngón tay chạm tới màn hình cảm ứng trên điện thoại, bức ảnh của Triệu Đông Đông lập tức hiện lên.

Vẻ mặt ngủ say của bé con vô cùng đẹp đẽ, hợp với bộ dáng nũng nịu nghịch ngợm ở ban ngày, làm cho bé còn nhìn như một tiểu thiên sứ.

Nhìn xem đứa nhỏ của hắn đáng yêu như vậy, trái tim của Tần Mục Dương lại chùn xuống một bước.

Ba đang rất phân vân, ba nên làm thế nào để đối mặt với con đây, càng không biết làm sao để đối mặt với người cha đã nuôi con năm năm kia…

Lúc đầu định gọi mẹ Tần cho thân mật nhưng sau khi phát hiện đc sự nham hiểm của bả editor quyết định gọi là phu nhân, mình đang phân vân ko nik nên gọi ba Tần là gì, Tần lão gia thì nghe hơi hướm cổ trang quá, mn có ý kiến zì hay hay ko?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương