Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
-
Chương 43
Người xấu, con ghét chú!
Triệu Đông Đông đang sụt sịt mũi ngồi chồm hổm ở trước cửa trường, hai mắt lom lom nhìn lề đường trước mặt, mặc cho trời dang dần dần tối đen.
Triệu Đông Đông xoay đầu lại, trong mắt mơ hồ đã có ướt nước, bé buồn bã nói: “Ba ba của con đã ngã bệnh, Bạch thúc thúc tới đón con.”
Bác bảo vệ ồ một tiếng, thở dài, “Tội nghiệp! Cháu lại đây, vào chổ của ông ngồi chờ đi, bên ngoài đang lạnh thế này.”
Triệu Đông Đông lắc đầu, hiện tại trong lòng bé đang phi thường sợ hãi. Khoảng thời gian gần đây, bầu không khí trong nhà đã trở nên vô cùng kì lạ. Một đứa nhỏ mới năm tuổi đích xác không thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bé con lại vẫn nhạy cảm nhận ra mọi chuyện đã khác biệt rất nhiều so với trước đây.
Bé cảm thấy rất không vui, củng cảm thấy cực kì khó chịu.
Chờ đến lúc trời đã đen thui, ở góc đường mới chậm có một chiếc xe màu đen xuất hiện. Ánh mắt của Triệu Đông Đông sáng lên vội vàng chạy tới.
Bác bảo vệ ở phía sau không ngừng hô “Chậm một chút chậm một chút”, nhưng nhóc con đã vác cặp sách nhỏ vụt về trước, còn vẫy tay một cái với ông, rồi lập tức chạy đến bên cạnh xe muốn mở cửa sau ra.
Người ngồi ở ghế lái tựa hồ đã sợ hết hồn, vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Một câu “Bạch thúc thúc” trong miệng Triệu Đông Đông lập tức bị kẹt lại, đôi mắt cuả bé trợn to như cái chuông đồng, vẻ mặt đề phòng vội lui đôi chân nhỏ về phía sau.
Dù trong lòng Tần Mục Dương đang rất kinh ngạc nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa, miễn cưỡng nói: “Đông Đông sao vậy? Không nhận ra chú nữa sao?”
Triệu Đông Đông cảnh giác nhìn về phía đường cái, lắc lắc đầu, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, lớn tiếng kêu to: “Tôi không quen biết chú! Chú là người xấu!”
Tần Mục Dương bị một cậu chỉ trích này của nhóc làm cho kinh hoảng đến lung lay cả người, hắn miễn cưỡng tựa thân thể vào cạnh xe ổn định lại trước. Lúc sau mới định vươn tay sờ sờ đầu nhóc như mọi ngày, tiểu tử lại lập tức lách mình tránh ra.
Tần Mục Dương sửng sốt.
Vẻ mắt của Triệu Đông Đông hết sức giận dữ, viền mắt đã dần dần hồng lên, âm thanh khàn khàn như bị cảm, “Chú là người xấu, tôi không quen biết chú. Chú là người xấu, Đông Đông không quen biết chú!”
Nhóc con không biết làm sao chỉ luôn lặp lại một câu nói này, nổi ủy khuất phải chờ đợi một mình cùng sự khó chịu trong thời gian qua lập tức bạo phát, nước mắt liên tục chảy xuống, dù có làm cách nào cũng không ngừng được.
Tần Mục Dương nhịn bé con khóc mà đau lòng muốn chết, vội quay người vào trong xe lấy khăn giấy, không quan tâm đến phản kháng của nhóc, chặng ngang ôm nhóc vào trong ngực, dịu dàng lau mặt cho nhóc.
“Bé ngoan, không khóc! Nói cho chú biết, đã xảy ra chuyện gì? Chú đã làm sai ở chỗ nào mà khiến cho Đông Đông mất hứng như vậy?”
Triệu Đông Đông khóc đến nấc nghẹn, vẫy khỏi ngực của hắn, cúi đầu, “Con không thích chú. Chú đừng tới tìm con chơi nữa, con sẽ không đi cùng với chú nữa đâu.”
Tần Mục Dương run sợ cả người, lại nghe được nhóc con nói, “Con chán ghét chú. Chú bắt nạt ba ba của con. Con cực kì cực kì ghét chú!”
Tần Mục Dương lúc này mới nhớ tới nguyên nhân mà chính mình phải ngồi chờ ở góc đường hồi lâu, vội vàng nắm lấy bả vai nhỏ của nhóc con, hỏi: “Ba của con đâu? Ba con tại sao không tới đón con? Đã trễ thế này con tại sao còn ở chỗ này?”
Lời này không nói ra thì con vớt vát được, vừa hỏi ra nhóc con liền khóc dữ dội hơn. Bé nâng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ đã hàm chứa không ít sự oan ức cùng lên án hắn, Tần Mục Dương không dằn được bắt đầu kiểm điểm chính mình.
Nhóc con lại vùng ra khỏi cánh tay của hắn, quay người chạy nhanh đến phòng bảo vệ.
Tần Mục Dương muốn đuổi theo, lại nghe thấy một tiếng thắng xe sắc bén truyền đến từ bên cạnh.
Bạch Vũ Hàng mang theo sắc mặt kinh hoảng vội chạy xuống, ngay cả hắn cũng không chú ý mà chạy thẳng tới trước trường học. Nhìn thấy trước cửa không có một bóng người, sắc mặt của y càng khó coi hơn. Kế đến, Triệu Đông Đông đột nhiên nhảy ra từ phòng bảo vệ, nhào vào trong ***g ngực của y.
Bạch Vũ Hàng bị đâm một cái suýt chút nữa đã theo quán tính té xuống đất. Y nhanh chóng đỡ lấy đầu nhóc con, âm thanh hoảng sợ nói ra lời xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, thúc thúc xảy ra chút chuyện tại trường. Hứa thúc thúc của con lại không ở trong thành phố, thật sự rất xin lỗi con.”
Triệu Đông Đông đỏ mắt, dùng hết sức đem nước mắt nước mũi của mình chùi lên áo khoác của y.
Bạch Vũ Hàng không hề để tâm đến hành động cẩu thả của nhóc, trái lại y lại càng ra sức an ủi. Bé con nhanh chóng bị y lấy lòng.
“Đông Đông làm sao vậy? Sợ hãi sao? Chú xin lỗi con. Chú cam đoan lần sau sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.”
Triệu Đông Đông buồn buồn gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cổ của y, đôi mắt lại dòm dòm sang hướng bên cạnh.
Bạch Vũ Hàng lập tức nhìn theo ánh mắt của bé, giây kế tiếp, sắc mặt của y đột nhiên trầm xuống.
Y đi tới trước mặt Tần Mục Dương, xoay người nhóc con lại rồi thản nhiên nói: “Nhị thiếu sao lại rảnh rỗi tới chỗ này? Chẳng lẽ là đến nói chuyện làm ăn sao?”
Sắc mặt Tần Mục Dương hơi thay đổi một chút, rất nhanh hắn đã khôi phục như thường, trấn định đáp: “Không phải. Là tới thăm bé một chút thôi!”
Biểu tình của Bạch Vũ Hàng cũng không ra vẻ sửng sốt gì, chỉ tùy ý gật gật đầu, “Ừm, cậu thấy đấy. Tôi hiện tại đang rất bẩn, giờ phải đưa bé về nhà trước.”
Nói xong cũng không đợi hắn phán ứng, y liền cất bước hướng tới xe của mình.
Triệu Đông Đông ghé vào bả vai của Bạch Vũ Hàng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Tần Mục Dương không dám nhìn vào mắt bé con, hắn bước nhanh tới đứng cản trước mặt bọn họ, do dự một hồi lâu mới hỏi: “Triệu Tịch…Triệu Tịch làm sao vậy?”
Bạch Vũ Hàng cong cong khóe miệng, tựa hồ như đang cười châm biến, lạnh lùng nhìn hắn, “Không làm sao cả. Chỉ hơi cảm chút thôi.”
Biểu tình của Tần Mục Dương rõ ràng như đang thở phào nhẹ nhõm, Bạch Vũ Hàng nhìn mà phẫn nộ trong lòng, nhưng lại vì vướng mặt mũi của Hứa Hạo Nhiên nên cũng không tiện nói gì, y đành phải đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Sao thế? Cả hai đã không còn tình cảm mà Tần nhị thiếu vẫn còn quan tâm em tôi nhiều vậy sao? Cậu đây không lẽ là hổ thẹn?”
Tuy Bạch Vũ Hàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng y là người hiểu rõ Triệu Tịch nhất. Có thể khiến cho trạng thái của em trai y kém đến mức này, ngoại trừ người trước mắt này ra còn có thể là ai nữa chứ?
Nghĩ tới hai người bọn họ lại gặp nhau mà y không hề hay biết, Bạch Vũ Hàng hận không thể tát cho Triệu Tịch một cái bạt tai để cho cậu mau chóng thức tỉnh lại.
Nhưng rốt cục y làm thế nào cũng không thể xuống tay được.
Em trai của y, người em trai đã luôn sống nương tựa cùng y trước mười tám tuổi, y làm sao có thể nhẫn tâm cơ chứ!?
Y càng không thể để cho người khác ở sau lưng mình hết lần này tới lần khác thương tổn thân nhân của y!
Bạch Vũ Hàng mấy ngày nay vẫn luôn rất cáu kỉnh, tính tình của y vốn đã không tốt, nếu như không phải do Hứa Hạo Nhiên ngăn cản, y nhất định sẽ chạy đến nhà của Tần Mục Dương đánh hắn một trận, rồi hỏi cho ra đầu đuôi câu chuyện.
Y đã hứa với lòng, bất luận Triệu Tịch nghĩ như thế nào, y cũng sẽ tàn nhẫn chặt đứt hết thảy những liên hệ giữa hai người bọn họ.
“Nhị thiếu, chuông điện thoại của cậu đang vang lên kìa, chắc là Lâm tiểu thư đó? Nhanh tiếp điện thoại đi, kẻo cuộc hôn nhân này sẽ đi tong đấy.”
Vừa nói xong y liền mở cửa xe, bế bé con vào, rồi tự mình vòng qua ngồi lên ghế lái, nhanh chóng nhấn ga chạy đi.
Tần Mục Dương cầm điện thoại di động, sững sờ nhìn theo bóng chiếc xe lướt đi, qua hồi lâu hắn vẫn không có cách nào phản ứng lại.
Chuông điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên. Tần Mục Dương trầm mặt nhìn một chút, sự buồn bực trong lòng càng sâu thêm.
Trong lòng hắn như đang nghẹn một hơi khí, hắn nhìn đèn đường bên cạnh, không biết làm sao để giải trừ sự khổ sở nơi trái tim.
Cái cảm giác này…hắn đã rất nhiều năm chưa trải qua.
Từ khi Triệu Tịch bỏ đi, hắn đã từng cho là, trái tim của mình đã có thể bách độc bất xâm, đã có thể bình tĩnh qua hết nửa cuộc đời còn lại.
Nhưng chẳng ngờ, vận mệnh luôn khiến cho cho con người không bao giờ ứng phó kịp, càng khôi hài hơn chính là, hắn lại còn té đau trên cùng một người nữa chứ.
Tần Mục Dương nhìn ba chữ liên tục lấp lóe trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng hắn vẫn ấn nút nghe.
Khi tức của Lâm Kỳ Huyên ở đầu dây bên kia dường như đã có chút bất ổn, nhưng cô vẫn tận lực duy trì sự tao nhã thường ngày của mình.
“A Dương, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lâu như vậy anh mới nghe máy?”
Tần Mục Dương trầm mặc một hồi, lòng bàn tay của Lâm Kỳ Huyên cũng theo đó mà lạnh lẽo, biểu tình ung dung trên mặt đã dần dần rạn nứt.
“Không có gì. Mới vừa rồi anh có chút việc bận.”
Lâm Kỳ Huyên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ồ. Em vừa nãy mới tới công ty của anh, trợ lý Cao nói anh đã về rồi, em đang suy nghĩ…đêm nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm không?”
Tần Mục Dương sờ môi, rũ mắt xuống, “Hai ngày nữa đi. Chổ anh bên này còn có chút chuyện.”
“A, như vậy sao.” Giọng nói của Lâm Kỳ Huyên nghe không ra một chút thất vọng nào, cô vẫn cười nói: “Quên đi! Chờ khi nào anh rãnh chúng ta lại hẹn tiếp.”
Tần Mục Dương dừng lại một chút, “Được!”
Lâm Kỳ Huyên không lên tiếng thở ra một hơi, “Vậy anh làm việc của mình đi! Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừm.” Tần Mục Dương đợi một lúc, đâu dây bên kia vẫn không chủ động ngắt cuộc gọi. Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhấn phím tắt trên màn hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook