Mấy ngày sau đó, Triệu Tịch liên tiếp bị một loạt lý do như “Tiểu Phương đau bụng”, “Tiểu Triệu tay đau”, “Tiểu Tôn đau đầu” dụ dỗ lên lầu ba. Kết quả vừa đẩy cửa ra liền bị khuôn mặt non nớt Lục Thanh Hoa nhưng cứ thích giả trang thành người lớn đập vào.

Tình huống như thế kéo dài gần nửa tháng, Triệu Tịch cũng bắt đầu từ lo lắng biến thành bình tĩnh.

Lục Thanh Hoa là kiểu công tử nhà giàu điển hình, kiêu căng, tùy hứng, nhưng cũng không khó thấy được tâm địa của y cũng không tính là xấu, mỗi ngày cho tiền boa còn rất hậu hỉnh.

Triệu Tịch tính toán một chút, tiền lương tháng này thêm tiền thưởng này nọ so với công tác trong nữa năm của cậu đều cao hơn nhiều, xem ra cuộc sống của hai cha con họ trong thời gian tới có thể ổn định thêm phần nào.

Trong lòng Triệu Tịch cũng rõ ràng, Lục Thanh Hoa này tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại xuất thân từ một gia tộc lớn, rất có địa vị. Nửa tháng liền cứ loanh quanh bên một tiểu nhân viên phục vụ như cậu, hoặc là coi trọng cậu, hoặc là… cũng không rõ.

Bất quá, càng về sau, lấy kinh nghiệm nhiều năm trước của cậu mà phán đoán, Lục Thanh Hoa quả thật là có mục đích, bất quá không phải ở trên người cậu.

Lục Thanh Hoa lắc lắc chén rượu, cách một làn khói (thuốc) hỏi, “Em luôn cảm thấy nhìn anh rất quen mắt.”

Triệu Tịch thay hắn rót đầy ly, thuận miệng nói: “Hả, chổ nào quen thuộc?”

Lục Thanh Hoa nhăn mày, lộ ra biểu tình khổ não giống đứa nhỏ, Triệu Tịch cảm thấy rất buồn cười, liền lấy tay vỗ vỗ mặt của y, “Tiểu đệ đệ, không nên dùng những lời như vậy đùa bỡn tôi.”

Nửa tháng này, cậu và Lục Thanh Hoa cùng lên cùng xuống, hai bên ngược lại đã rất thân thưộc nhau. Thỉnh thoảng cậu phải đem rượu lên trên lầu, Lục Thanh Hoa không cho đi, cậu liền thuận thế ở lại, nhưng kỳ lạ là bất kể là quản lý hay động sự, đều không ai dám đến giải thích với y.

Triệu Tịch cũng không phải là tiểu tử mới vừa vào xã hội vắt mũi chưa sạch, chỉ cần có thể lãnh lương, có thể lấy tiền boa, vừa không cần ở dưới lầu chịu đựng ma âm, cậu mừng rỡ còn không kịp nữa là.

Cùng Lục Thanh Hoa ở trong phòng chơi hơn nửa canh giờ, nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi. Cậu liền cầm tiền boa đi ra ngoài.

Bên cạnh hồ bằng cẩu hữu A nghi ngờ hỏi, “Lục tiểu thiếu gia, cậu thật coi trọng hắn sao?”

Lục Thanh Hoa cũng bồn chồn, “Không có! Vị kia nhà tôi so với anh ta thậm chí còn manly hơn nhiều!”

Bằng hữu sờ mũi một cái rồi không lên tiếng nữa, nhưng cậu như vậy….nhìn thế nào cũng không giống như không coi trọng người ta à!

Bất quá, chuyện này thật là oan uổng cho Lục Thanh Hoa rồi!

Bên kia Triệu Tịch mới vừa ra khỏi thang máy, đã bị quản lý kéo lại.

“Tiểu Tịch a, cậu đi 201 một chuyến, đem cái này đưa lên.”

Triệu Tịch ngẫu nhiên nhìn chai rượu trong tay y một chút, gật đầu đồng ý xong cũng vừa lúc thang máy xuống tới. Mấy ngày qua, cậu không biết đã giúp mấy thằng nhóc kia đưa hộ bao nhiêu lần, giờ cũng không ngại phải chạy đi đưa thêm lần nữa.

Nhưng ai ngờ, chuyến đi này lại không hề đơn giản như cậu nghĩ.

Hôm nay là một tháng sáu, không phải là ngày nghỉ cố định của cậu tại siêu thị, cả ngày nay, Triệu Đông Đông đều phi thường không hài lòng. Triệu Tịch vốn là muốn xin nghỉ buổi tối không làm đưa nhóc đi chơi, kết quả trong quán bar nhân dịp ngày quốc tế thiếu nhi mà tổ chức một sự kiện đặc biệt, nhân viên không đủ, giám đốc nôn nón kêu gào bảo ai chịu làm buổi tối sẽ tăng thêm tiền thưởng.

Vị quản lý bình thường vẫn đầy tính nhân đạo này đã làm cho Triệu Tịch lấy làm kinh hãi, cuối cùng vẫn là làm công tác trấn an con trai một phen rồi tới làm.

Vào lúc này, ở sân khấu chính giữa lầu một đang biểu diễn một tiết mục rất đặc sắc, toàn bộ bầu không khí trong khách phòng đều high đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên từ khi Triệu Tịch tới chỗ này làm cảm nhận được đây thật đúng là một quán bar.

Trên lầu hai, mới vừa đi tới cửa phòng 201, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rên rỉ không phân nam nữ, trong đó còn xen lẫn tiếng mắng chửi đầy thô tục.

Triệu Tịch trong lòng coi như trấn định, tay mới vừa đặt lên trên cửa gõ một cái, liền nghe đến bên trong như có thứ gì bị ném đi, “Ầm” một tiếng đập phải vào cánh cửa.

Triệu Tịch tay run một cái, có chút suy nghĩ.

Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, lộ ra một thân hình nam nhân mập mạp đầy mỡ.

“Yêu, đưa rượu ?” Nam nhân cười ha hả hỏi, coi như hòa ái.

Trên mặt Triệu Tịch cố gặng nặn ra một nụ cười, cũng ôn hòa nói: “Tiên sinh chào ngài, đây là rượu mà quý khách đã đặt.”

Nam nhân cũng không đưa tay đón, Triệu Tịch cũng chỉ biết xấu hổ giữ nguyên tư thế.

Cuối cùng giằng co một lúc, bên trong truyền đến tiếng sốt ruột mắng chửi. Nam nhân lúc này mới tránh thân thể ra, ưu nhã làm động tác mời vào.

Đáng tiếc vóc người kia của hắn ngay cả eo đều không cúi xuống được, động tác này sao xem sao cũng giống như con ếch đang ưỡn cái bụng lên.

Triệu Tịch bị ý nghĩ của chính mình làm cho tức cười, mặt lập tức liền trở nên sáng ngời.

Hai con ngươi của nam nhân bên cạnh cứ nhìn chòng chọc vào cậu, hắn đi theo sau Triệu Tịch, tay lập tức liền không thành thật với lên cái mông của cậu.

Triệu Tịch cả kinh lập tức nhảy lên, trên tay bình rượu “Rầm” một tiếng nện trên đất, rớt nát bấy.

Triệu Tịch sắc mặt trắng bệch, nam nhân quay về ghế sô pha chủ vị, đôi mắt như có như không liếc về phía cậu.

Bên cạnh một đám thiếu niên thiếu nữ chơi đến ầm ỉ cũng ngừng miệng, dồn dập nhìn sang.

“Oái, Tôn tổng, món ăn của ngài a~? ”

Tôn Quang Vinh cười híp mắt gật đầu, mới đầu hắn đích xác là đơn thuần muốn cho người trẻ tuổi này tiến vào rót rượu, vào lúc Triệu Tịch đột nhiên nở nụ cười, tâm của hắn thế nhưng lại bắt đầu ngứa ngáy.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Tôn Quang Vinh ôn hòa hỏi.

Triệu Tịch nhạy cảm nhận ra được nguy hiểm, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng một tay của cậu đã bị một người đàn ông gắt gao nắm lấy.

Tôn Quang Vinh nhìn cậu không nói lời nào, đưa mặt tới gần, ở trên cổ ngửi một hơi thật sâu, “Thật là thơm! Tôi thích!”

Triệu Tịch thổ huyết, thơm cái rắm! Cậu khi rửa ráy ngay cả sữa tắm cũng không dùng, chỉ là xà phòng bình thường có cần thơm như vậy không!?

Tôn Quang Vinh nhìn thanh niên sắc mặt trắng bệch dưới thân, giữa hai lông mày mơ hồ có chút tức giận, lại phá lệ làm cậu càng trở nên tươi ngon.

“Bảo bối nhi, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ bao cậu.” Tôn Quang Vinh ôm chặt lấy cậu, say mê nói.

Một chút huyết sắc trên mặt Triệu Tịch còn sót lại cũng rụt đi sạch-sành-sanh, không quan tâm đến vấn đề có bị đuổi hay không, cậu bất ngờ đưa chân hướng hạ thân của nam nhân đá tới.

Tôn Quang Vnh lần này cũng nổi giận, tiểu tao hóa này ra chân cũng rất cay. Hắn nháy mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh.

Một người lập tức lấy ra một viên thuốc màu trắng từ một cái bịch nhỏ trong suốt trên bàn, bỏ vào trong ly, không qua bao lâu liền hòa tan hết vào rượu.

Triệu Tịch lúc này mới thật sự hoảng sợ, liều mạng hướng Tôn Quang Vinh muốn thương lượng, bất đắc dĩ bọn họ người đông thế mạnh, Tôn Quang Vinh sau khi bị đá một cước, liền lùi tới vòng tròn ở ngoài, để cho mấy tên trợ lý của hắn đè cậu nằm nhoài trên bàn.

Tới lúc khóe miệng bị cưỡng bách cạy ra đổ chất lỏng, trong đầu Triệu Tịch trước tiên liền xẹt qua gương mặt của Triệu Đông Đông, tiếp theo là Triệu nãi nãi, cuối cùng là… Tần Mục Dương.

Dược hiệu rất nhanh phát tác, không tới một phút cậu liền mơ mơ hồ hồ, thân thể mềm nhũn rả rời, bị Tôn Quang Vinh chặn ngang ôm vào trong ngực, gặm mút cơ thể cậu, áo sơ mị bị tuột khỏi rơi xuống đất, lộ ra thân thể thon gầy tái nhợt.

Bụng dưới Tôn Quang Vinh liền hừng hực dục vọng, không dằn nổi liền muốn trình diễn một màn đông cung người thật việc thật tại chổ, mà mấy người bên cạnh một chút cũng không thấy kinh ngạc, từng người lôi kéo các cô gái ôm ôm ấp ấp, cuồn cuộn lên lửa tình nóng bỏng.

Triệu Tịch cảm giác thân thể mình lúc như ở trên mây lúc lại rơi dưới đất, cả người đều ngứa ngáy khó chịu.

Đầu óc cậu đã hoàn toàn mê man không thể nhận biết được hoàn cảnh chung quanh, chỉ nghe được người nào đó đang ghé vào trên cổ cậu, nói ra những lời khó nghe vô cùng.

Cậu không tự chủ được hừ một tiếng, giãy dụa muốn trốn tránh.

Hứng thú của Tôn Quang Vinh càng tăng mạnh, lấy tay cởi dây lưng liền muốn trực tiếp ra trận.

Cánh cửa lúc này lại “Ầm ——!” một tiếng bị người dùng lực mạnh mẽ đá văng, sau đó có mấy bóng người chạy vào. Tiếp theo hình như là tiếng mắng chửi cho bất đồng ý kiến , cùng âm thanh của nắm đấm nện vào xx.

Cậu giẫy giụa từ trên ghế sa lông lăn xuống, cái đầu vô tình đập vào một góc bàn phía sau, cơn đau giúp thần trí của câu thanh tỉnh một ít, mơ hồ trông thấy hai gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, mang theo thần sắc kinh hoảng. (lúc nài bản bị ‘thuốc’ nên nhìn ng ta ra 2 ng)

Triệu Tịch không tự chủ nở nụ cười, nằm mơ cái gì cũng rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương