Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
-
Chương 24: Phụ tử đi dạo phố
Triệu Tịch bình thường sẽ tan tầm vào lúc năm giờ, bất đắc dĩ hôm nay phát sinh một tình huống ngoài ý muốn, bên gia đình của người nhân viên giao ca với cậu xảy ra một vài chuyện, nên đã nhờ cậu gíup đỡ cô làm thêm giờ.
Cụ ông hơi kinh ngạc, “Bé đã được một người người đàn ông đón đi rồi, Đông Đông nói bé có biết hắn. Thế cậu ta không gọi điện cho cháu sao?”
Mặt mũi Triệu Tịch lập tức tối sầm đến suýt chút là đã ngất đi, cậu tỉ mỉ hỏi lại tình huống lúc đó, trong lòng lo lắng không dám đưa ra kết luận. Tới lúc cúp điện thoại, cậu mới phát hiện có tới mấy cuộc điện thoại nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc.
Trên màn ảnh là danh tự của người mà câu tâm niệm sáu năm.
Triệu Tịch hít một hơi sâu, cố gắng trấn định mở ra tin nhắn, lúc xem xong cậu không khỏi lạnh cả người…
Tần Mục Dương cũng coi như là người có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhớ hồi đó lúc cha mẹ của Lục Thanh Hoa ly dị, tuổi tác của nhóc khi đó cũng cỡ như Đông Đông bây giờ.
Tần Mục Dương đã chở Triệu Đông Đông rời khỏi nhà hàng được một lúc, xe của hắn hết quẹo qua đường này lại tới đường kia. Hắn tuy đã từng chăm non hài tử thật, thế nhưng…đối với việc mua quà cho trẻ con thì đây lại là lần đầu tiên. Chuyện như vậy từ trước đến giờ hắn đều giao cho trợ lý làm hết.
Triệu Đông Đông lúc mới lên xe rất hưng phấn, bé ghé trên cửa sổ hết chỉ tới cái này lại chọt tới cái kia. Hai người đã lái xe đảo quanh vài vòng, hắn nghĩ mãi cũng không biết nên tới chổ nào mua quà, mua thứ gì cho nhóc con này đây.
Tần Mục Dương cảm thấy có chút lúng túng, hắn vội ho một tiếng, hỏi: “Đông Đông thích quà gì, Tần thúc thúc sẽ mua cho con?”
Triệu Đông Đông chuyển chuyển đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì cũng có thể mua sao?”
Tần Mục Dương gật đầu, “Đương nhiên.”
Triệu Đông Đông mặt mày hớn hở, nghiêng người ôm lấy cánh tay của hắn, lắc lắc, “Vậy thúc thúc có thể mua cho ba con một chiếc khăn quàng cổ không?”
Tần Mục Dương đột nhiên sửng sốt đạp phanh xe.
Phía sau tiếng còi không ngừng vang lên, Triệu Đông Đông hết sức kinh hoảng, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không cần. Không mua nữa không mua nữa…”
Tần Mục Dương trầm mặc đem xe đậu ở ven đường, dừng lại, quay đầu nhìn bé, tận lực khiến bản thân nhìn hiền lành một ít.
“Đây là sinh nhật của con, tại sao lại mua quà cho ba?”
Triệu Đông Đông vẫn bị biểu tình trên mặt vừa nãy của hắn dọa sợ đến nổi chưa lấy lại được tinh thần, chỉ yếu ớt giải thích, “Tại vì con muốn quà cho ba ba.” Mùa đông sắp đến rồi mà ba ba vẫn chưa có khăn quàng cổ mới, thậm chí áo khoác cũng là loại rất mỏng manh.
Tần Mục Dương nhìn bé con rõ ràng đang sợ hãi lại vẫn giả bộ làm ra dáng rất trấn tĩnh, trong mắt hắn không khỏi lan tràn ý cười, thở dài một hơi, “Được rồi, chúng ta sẽ đi mua khăn quàng cổ cho ba con.”
Triệu Đông Đông khoa trương thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn thúc thúc.” Bé còn nhỏ, nên không hiểu rõ tại sao chỉ vì một ngày sinh nhật của mình, lại khiến cho các thúc thúc ở bốn phương tám hướng đều đến gặp bé, còn đối xử với bé tốt như vậy. Nhưng vì từ nhỏ bé đã phải trải qua hoàn cảnh sống rất cơ cực nên đã khiến cho bé không khỏi có chút ý nghĩ tính toán mà lẽ ra trẻ con ở độ tuổi này không nên có.
Thúc thúc đã nói bé muốn gì cũng đều sẽ mua cho bé, mà vào hai ngày trước, mấy vị thúc thúc cũng đã tặng rất nhiều quà khiến bé rất vui vẻ, đầu nhỏ của bé nghĩ mãi vẫn không biết còn muốn cái gì khác nữa.
Liều sống liều chết suy nghĩ nửa ngày, trong trí nhớ của bé lại hiện lên một hình ảnh mà bé khắc sâu nhất.
Mùa đông hàng năm, Triệu Tịch đều lấy tiền mua thật nhiều quần áo đủ kiểu dáng cho bé, còn bản thân hắn quanh năm đều chỉ dùng một chiếc khăn quàng cổ màu xám tro cũ kỷ.
Triệu Đông Đông lúc bé tí đã từng tè bậy lên trên, đó cũng là lần đầu tiên mà Triệu Tịch phát hỏa không lý do với bé, lúc đó Triệu Đông Đông đã khóc vang đến động trời, Triệu Tịch vậy mà cũng không hề mềm lòng đi dỗ dành bé.
Đây cũng là lần chiến tranh lạnh duy nhất của hai cha con. Hoặc là nói Triệu Đông Đông đơn phương chiến tranh lạnh, bé khi đó mới hơn ba tuổi, đã có thể ghi nhớ được một số chuyện, bé hoàn toàn không hiểu tại sao ba lại đối với mình rống lên như vậy, bé con đau lòng khóc thút thít khó khăn vượt qua một tuần lễ, ba ba mới hết giận, mới lại như cũ kể chuyện xưa cho bé nghe.
Trong lúc đó, Triệu Đông Đông đã phải cô độc ngủ một mình trong cả tuần lễ.
Mà thần sắc của Triệu Tịch khi đó cũng không giống như tức giận với con trai, thế nhưng tâm linh nhỏ bé yếu ớt của Triệu Đông Đông sau sự kiện ấy đã sinh ra một sự sợ hãi thật sâu sắc. Từ đó về sau Triệu Tịch cũng rất ít mang khăn quàng cổ, cũng không phải cậu không muốn, chủ yếu là vì mùa đông mỗi năm trước khi đưa Đông Đông đi nhà trẻ, cậu đều theo bản năng sẽ lấy chiếc khăn trong ngăn kéo ra một lần, nhưng cuối cùng đều bỏ trở lại.
Đoạn thời gian đó, cảm xúc của Triệu Tịch xuống thấp đến cực điểm, mà bọn họ khi ấy vừa mới chuyển tới một chổ ở mới, trong sinh hoạt gặp đủ mọi khó khắn. Triệu Đông Đông đối với quảng thời gian ác mộng đó quả thực là khắc ghi tận đáy lòng.
Tiềm thức của bé cho rằng vì mình mà ba ba mới không vui, mãi đến tận giờ khi bé đã năm tuổi, câu chuyện vốn đã phải quên đi này lại in sâu trong trí nhớ của bé cho tới bây giờ.
Bé rất yêu ba ba của mình, trẻ con dù sao cũng không có nhiều suy nghĩ sâu xa như người lớn, bé chỉ đơn thuần muốn dùng phương thức trực tiếp nhất để diễn tả sự áy náy của mình thôi.
Mà hiện tại, Triệu Đông Đông cảm thấy được nếu như bé mua cho ba ba một chiếc khăn choàng mới, ba ba nhất định sẽ rất vui vẻ.
Bé nắm chặt quả đấm nhỏ âm thầm tính toán nên không nhận ra được Tần Mục Dương bên cạnh đã lại lần nữa trở nên trầm mặc.
Hai người với bầu không khí có chút quỷ dị cứ thế hướng tới trung tâm thành phố. Tâm trí của Tần Mục Dương rất lộn xộn, có chút không yên lòng tùy tiện ngừng lại tại một địa điểm trong phố mua sắm, rồi dắt bé con xuống xe.
Trên đường, hắn có nhận được tin nhắn của Triệu Tịch, hỏi hắn đang ở đâu, còn nói lát nữa sẽ đến đón bé con.
Tần Mục Dương nắm tay Triệu Đông Đông, trực tiếp đem điện thoại đưa tới, đặt bên tai của bé.
Triệu Đông Đông cả người cứng ngắc, lắng nghe âm thanh kết nối vài giây, điện thoại gần như được nhận lấy ngay lập tức, thanh âm của Triệu Tịch ở đầu dây bên kia có chút bất ổn, một hơi lại một hơi thở gấp.
Triệu Đông Đông kề sát bên điện thoại, bắn ra một tràng tiếng gọi, “Ba ba ba ba…”
Triệu Tịch yên lặng khoảng vài giây, sau đó do dự hỏi: “Đông Đông?”
Triệu Đông Đông vui sướng đáp lời: “Dạ! Ba ba, con đang đi chơi ở ngoài nà!”
Thanh âm của Triệu Tịch trở lại bình tĩnh, chầm chậm hỏi, “Con đi cùng Tần thúc thúc sao? Hai người đang ở nơi nào, không được đi chơi nữa, một lát ba ba sẽ qua đón con.”
Triệu Đông Đông đang một lòng một dạ nghĩ sẽ mua một món qua tặng ba ba, lập tức bị giội một gào nước lạnh, không cao hứng lầm bầm: “Ba ba cho con chơi thêm một lát đi nha? Hay người cũng tới đây chơi với con đi!?”
Triệu Tịch đứng tại chổ liều mạng hít sâu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, cậu định để cho Tần Mục Dương nhận điện thoại, nhưng khi nghe thấy thanh âm hưng phấn không thôi của con trai, tâm tư của cậu cũng bị kìm nén lại.
“Vậy khi nào chơi xong thì kêu Tần thúc thúc đưa con về, còn nhớ địa chỉ nhà mình không?”
Từ nhỏ Triệu Tịch đã bắt nhóc đọc qua đọc lại số điện thoại cùng địa chỉ nhà không biết bao nhiêu lần, nhóc con giờ đây đã sớm thuộc làu làu, cười hì hì kêu lên: “Nhớ ạ!”
Triệu Tịch thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy con cứ từ từ chơi, nhưng đừng gây phiền phức cho thúc thúc, buổi tối nhớ về nhà sớm.”
Triệu Đông Đông ân ân a a gật đầu, Tần Mục Dương đứng ở bên cạnh bất động thanh sắc quan sát.
Đến sau khi cúp điện thoại, Tần Mục Dương mới hỏi: “Ba có tới không?”
Triệu Đông Đông qua loa lắc đầu, “Ba ba không đến được. Thúc thúc giờ chúng ta đi mua quà nha?”
Tần Mục Dương không nói được cảm giác trong lòng mình hiện tại là gì, giống như có một chút mất mát, miễn cưỡng cười khổ một cái, thực sự là đủ châm chọc.
Nắm tay bé con, hai người bắt đầu đi dạo trong khu thương mại.
Tần Mục Dương đối việc lựa chọn quà cáp thật sự là không am hiểu chút nào. Trước đây thật lâu, hắn đã từng là một đại thiếu gia nhà giàu sống phóng túng ăn chơi, sau khi nếm trải sự đau khổ của ái tình, mới dần dần mài dũa ra tính cách hiện tại.
Hắn dẫn Triệu Đông Đông đi lung tung khắp nơi, hắn thực sự không biết nên đi đến nơi nào để mua quà cho thích hợp.
Hết cách! Hắn đành điện thoại đến trợ lý của mình trưng cầu ý kiến, ở bên kia đầu dây, nữ trợ lý ôn hòa mà mạch lạc bắt đầu liệt kê một loạt tên các cửa hiệu abc, lúc cúp điện thoại, hắn cảm giác cái trán của mình tựa hồ cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Triệu Đông Đông thấy sắc mặt của hắn có chút không dễ nhìn, bé suy nghĩ một lát, rồi thận trọng biểu đạt sự quan tâm, “Thúc thúc, không mua được sao?”
Bé kỳ thực rất muốn nói là có phải món quà rất đắt không? Nhưng bé chỉ sợ vạn nhất đối phương lập tức liền cự tuyệt mình thì làm sao bây giờ??
Tần Mục Dương thở ra một hơi, khôi phục dáng dấp bình tĩnh ung dung thường ngày, nhàn nhạt nói, “Ờ, thúc thúc chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, đem cặp nhỏ sau lưng lấy xuống bắt đầu tìm tìm, sau đó lấy ra một cái chiếc khăn tỏa ra mùi thơm mát nhàn nhạt.
Tần Mục Dương không rõ vì sao, nghi hoặc nhìn bé.
Triệu Đông Đông đắc ý giơ giơ khăn tay, nhón chân lên, “Thúc thúc để con lau lau cho người nha?”
Tần Mục Dương trong nháy mắt cứng đờ, hắn cũng không biết đã là lần thứ mấy trong hôm nay bị đứa bé này làm cho chấn động rồi, cảm giác thật sự rất lạ lùng.
Bé con thấy người ta không để ý tới mình, lập tức rất không hài lòng. Hứ, đây là khăn tay mà mỗi ngày ba ba đều giặt sạch cho bé, thơm ngan ngát thế này, bé còn không nỡ dùng đâu! (๑`ȏ´๑)
Triệu Đông Đông có chút không cao hứng, còn thêm một chút mất mát nữa.
Tần Mục Dương nghĩ một hồi, không đành lòng phật ý bé con, hơi cúi người xuống, thản nhiên cười, “Vậy phiền Đông Đông rồi.”
Hai má của Triệu Đông Đông vẫn đang phình thật to, giống như bé không hề bằng lòng giúp hắn xoa xoa mặt chút nào, tuy vậy bé con lúc này lại đang lau rất tỉ mỉ và chăm chú.
Cuối cùng đại công cáo thành, bé đem khăn tay xếp lại gọn gàng, thận trọng để vào trong cặp sách.
Hình như con nít ở tuổi này đều không có như nhóc xếp đồ vật gọn gàng như vậy, thông thường sau khi dùng xong đều sẽ cuộn thành một đống, rồi tùy tiện vứt ở nơi nào đó. Mà đứa bé trước mắt này rõ ráng đã gắp chiếc khăn lại rất cẩn thận, Tần Mục Dương không khỏi cảm thán bé con quả thật đã được Triệu Tịch dạy bảo rất tốt, trong lòng hắn lại thương tiếc càng sâu hơn.
Mặc dù có sự hướng dẫn của nữ trợ lý, hai người lại giống như người mù càng bôi càng đen tìm một hồi lâu. Sau cùng, hắn đã mua một đống quần áo trang bị cho Triệu Đông Đông từ đầu đến chân, đồ dùng học tập cặp sách cũng mua không ít, thậm chí hắn cũng không biết bản thân đã mang tâm tư gì mà lại chọn một chiếc khăn quàng cổ có màu giống y hệt với chiếc mà hắn đã tặng Triệu Tịch nhiều năm trước.
Hai người cũng đã đi dạo trên phố mua sắm được một khoảng thời gian dài, sắc trời đã tối sầm từ lúc nào. Trong lúc đó, Triệu Tịch cũng không gọi đến lần nào nữa, Triệu Đông Đông cũng chơi vui đến nổi đem những lời ba dặn quên sạch sành sanh.
Đến khi Tần Mục Dương bị một cú điện thoại của Lâm Kỳ Huyên gọi tới, mới giật mình để ý hiện tại đã hơn tám giờ. Hai người như thường lệ hỏi thăm lẫn nhau vài câu, bình bình đạm đạm, không có nhiều lời lãng mạn như những cặp đôi khác.
Tần Mục Dương lại như mọi khi nói một câu chúc ngủ ngon xong liền cúp điện thoại. Chắc hắn cũng không biết Lâm Kỳ Huyên ở bên kia, sau khi nghe thấy tính hiệu ngắt máy từ trong điện thoại di động đã cảm thấy mất mát và không cam lòng thế nào.
Triệu Đông Đông ở bên cạnh ngoan ngoãn đợi hắn tiếp điện thoại, rất nghe lời ngồi bất động một chổ.
Chờ Tần Mục Dương bỏ điện thoại lại vào túi quần, bé mới nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được nói, “Dì Lâm thật là xinh đẹp nha!” Con nít bây giờ lớn rất mau, mà Đông Đọng đã đại khái hiểu được dì Lâm xinh đẹp kia chính là người yêu của Tần thúc thúc. A, bé cũng rất muốn có một người mẹ xinh đẹp giống như vậy nữa.
Tần Mục Dương không trả lời câu hỏi vừa nãy của nhóc, trầm lặng đem túi đồ bỏ vào sau cốp, thắt dây an toàn cho Triệu Đông Đông, rồi khởi động xe hướng tới nhà Triệu Tịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook