“Anh tại sao chảy nhiều mồ hôi như vậy? Nóng quá hả?”

Thế rồi, hai người cùng đến nhà trẻ đón Đông Đông, tình cảnh này có chút tương tự với đoạn thời gian Lục Thanh Hoa quấn quít bên cậu, nhớ tới chổ này, cậu lại nghĩ mình không biết có nên gọi điện cho ông chủ, quan tâm hỏi han tình hình một chút không nhỉ?

Lâm Việt Trạch ở phía trước, vừa lái xe vừa rên lên giai điệu của một bài hát tiếng Anh không biết tên, Triệu Tịch cùng Triệu Đông Đông thì nghiêm túc ngồi ở phía sau.

Lâm Việt Trạch thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía cậu, nói thầm một câu: “Tôi đẹp trai như vậy, anh nhất định sẽ thích tôi thôi!”

Triệu Tịch bật cười, vuốt đầu Đông Đông không để ý tới hắn.

Lâm Việt Trạch bên kia cuối cùng cũng ngậm miệng lại, Triệu Tịch nhìn phong cảnh phía ngoài một lúc, liền cảm thấy là lạ. Đây không phải là hướng đi đến trung tâm thành phố.

Triệu Tịch vịnh chặt lưng ghế trước mặt, lớn tiếng kêu lên: “Cậu muốn chở chúng tôi đi đâu?”

Lâm Việt Trạch bị tiếng la bất thình lình của cậu dọa hết hồn, xe suýt chút nữa đã tông vào đuôi xe ở phía trước. Hắn bất mãn thắng gấp, không dám quay đầu lại, “Đến, đến nhà của tôi.”

Triệu Tịch đột nhiên nhảy dựng lên, đầu đụng vào nóc xe, lại không chút chú ý đến chổ đau, thần kinh lập tức căng thẳng: “Tại sao lại đưa tôi tới nhà của cậu? Tôi không đi! Dừng xe! Dừng xe!”

Lâm Việt Trạch bị cậu hỏi một tràng mà luống cuống tay chân, cuống quít dừng xe ở ven đường, quay đầu giải thích: “Không phải, không phải. Cha mẹ tôi không ở nhà, việc này, chỉ là tùy tiện ăn cơm thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Đôi mắt Triệu Tịch tối đen nhìn chòng chọc hắn, trầm mặc.

Lâm Việt Trạch ngầng đầu hướng một tay lên trời phát thệ, “Tôi mà lừa anh thì liền, liền…”

“Đi nhà cầu không có giấy, ăn mì gói không có đồ gia vị!” Triệu Đông Đông tiếp lời.

Lâm Việt Trạch nghẹn họng, liếc mắt trừng nhóc con một cái.

Triệu Tịch xoa bóp huyệt thái dương căng đau không ngớt của mình, cả người vô lực. Xe lại lần nữa khởi động, Lâm Việt Trạch híp mắt nhìn về phía trước, không nói gì nữa.

Triệu Đông Đông cũng hiểu chuyện ngậm miệng lại, vì vậy chỉ có một mình Lâm Việt Trạch ngồi phía trước tự nói lầm bầm.

Qua hơn nửa giờ, xe mới dừng lại.

Triệu Tịch mặt lạnh đem Triệu Đông Đông kéo xuống, hai người đứng ở ven đường chờ hắn đi đỗ xe.

Người Lâm Việt Trạch đã ướt mồ hôi, đem xe dừng lại ở ga ra, sau đó dẫn hai người hướng vào trong nhà.

Đây là khu biệt thự ở vùng ngoại thành, Triệu Tịch trước giờ chưa từng đến những chổ thế này, mà cậu biết mình cả đời này sợ là cũng ở không nổi phòng ốc sang trong như vậy.

Ba người một đường đi vào trong, lối đi vốn trống trải nay lại có thêm một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.

Đồng tử Triệu Tịch co rút lại, trong nháy mắt có chút đứng không vững.

Lâm Việt Trạch “Ồ” một tiếng, tăng nhanh cước bộ hướng vào trong nhà.

Triệu Tịch mờ mịt theo ở phía sau, Triệu Đông Đông cũng là một vẻ mặt hết sức vô tội.

Người hầu trong nhà chạy ra mở cửa, rồi quay mặt vào bên trong kêu lên: “Cô chủ, cậu chủ đã về rồi!”

Thanh âm của một nữ nhân lập tức truyền tới, “Giờ mới biết về nhà hả?”

Lâm Việt Trạch nịnh nọt, ôm chị gái mình hôn một cái, Lâm Kỳ Huyên im lặng đem đầu hắn đẩy ra xa. Lâm Việt Trạch bất mãn: “Sợ anh rể ghen sao? Không phải chứ, chúng ta là chị em ruột đó.”

Lâm Kỳ Huyên thở dài một hơi, khẽ cười khổ, nếu như ghen thì tốt rồi.

Lâm Việt Trạch không nhìn kỹ biểu tình của chị gái, vội vàng lôi kéo hai người đã ngây người nãy giờ vào nhà.

Lâm Kỳ Huyên kinh ngạc, “Đây là… Triệu tiên sinh? Ồ? Đông Đông sao?”

Triệu Đông Đông ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào dì ạ!”

Lâm Kỳ Huyên mỉm cười, sờ sờ đầu của bé, “Xin chào!”

Ánh mắt Triệu Tịch không tự chủ nhìn về ghế sô pha bên trong, nam nhân mặc đồ Tây giày da, đang điềm tĩnh đọc báo.

Cậu dời ánh mắt, kéo ra một nụ cười, “Xin chào Lâm tiểu thư.”

Lâm Kỳ Huyên tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn khéo léo đem hai người mời vào nhà.

Lâm Việt Trạch nắm bờ vai của cô, nói: “Chị à, chị đêm nay không phải có hẹn sao? Sao đã về nhà rồi? Thật là!”

Lâm Kỳ Huyên nhìn Triệu Tịch một chút, cười rạng rỡ, “Đừng có quá đáng nha, chị mày mà mày cũng muốn quản sao.”

Lâm Việt Trạch cười hắc hắc, chị em hai người vui vẻ cười thành một đoàn.

Triệu Tịch nắm tay Đông Đông thật thà đứng ở bên cạnh, Tần Mục Dương chỉ liếc mắt nhìn bọn họ lúc vào nhà một chút, sau đó liền quay đầu đi.

Triệu Tịch cố chấp nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, tay đang nắm con trai không tự chủ càng trở nên lạnh lẽo.

Lâm Việt Trạch phát hiện sự khác thường của cậu, hú lên quái dị, “À, đó là anh rễ tương lai của tôi, chính là người đã đưa anh về nhà hôm đó, anh còn nhớ không?”

Biểu tình của Triệu Tịch không thay đổi, gật gật đầu, “Nhớ chứ.”

Lâm Việt Trạch hừ hừ cười, ghì chặt bờ vai của cậu, đem hai người kéo tới bàn ăn.

“Vương tẩu —— Vương tẩu —— ăn cơm thôi! Cháu sắp chết đói rồi đây!”

Một người phụ nữ đứng tuổi cấp bách chạy đến, nhìn khắp phòng đầy người, sửng sốt một chút, vừa chào hỏi xong liền vội vàng quay về nhà bếp tiếp tục bận rộn.

Lâm Việt Trạch trước lúc trở về đã dặn trong nhà chuẩn bị bữa tối cho hắn, mà lúc này cũng đã gần đến giờ cơm. Ai ngờ, Lâm Kỳ Huyên cũng nửa đường chạy trở về, còn mang theo Tần Mục Dương.

Triệu Tịch cứng ngắc ngồi ở trên ghế, trong đầu loạn thành một đống, đối diện là Tần Mục Dương cùng Lâm Kỳ Huyên. Hai người ngồi cùng một chỗ, thực sự là xứng đôi không kể xiết.

Triệu Tịch yên lặng xoa tay con trai, cậu nghĩ đây cũng là báo ứng của mình, vứt bỏ người yêu, không chào mà đi. Đã vậy còn tham lam, mong đợi mọi chuyển có thể hết thảy trở về như trước đây.

Món ăn từng loại từng loại được bưng lên, chậm rãi bày đầy toàn bộ bàn. Lâm Việt Trạch ở bên cạnh cậu liên tục líu ra líu ríu, Triệu Tịch hồn vía lên mây, không ngừng thay Triệu Đông Đông gấp món ăn.

Vì trên bàn có cá, bé con đã sớm vui vẻ đến quên hết tất cả, vừa thật nhanh nhỏ giọng chỉ huy ba ba gắp cho bé đũa cá, vừa lén lút dùng khóe mắt nhìn trộm Tần thúc thúc và A di phía đối diện.

Bé lén lút ảo tưởng suy nghĩ một chút, ai nha, nếu như mẹ của bé có thể xinh đẹp như vậy thì thiệt là hay quá đi!

Đột nhiên trong cái chén bị nhiều thêm vài cọng rau xanh, mặt Triệu Đông Đông lập tức đau khổ, làm bộ đáng thương nhìn Triệu Tịch.

Triệu Tịch lấy lại tinh thần, nhìn đũa của mình, “Không được bỏ ra à…”

Triệu Đông Đông tan vỡ, yếu ớt gọi: “Tần thúc thúc…”

Tần Mục Dương hơi mang ý cười, thanh âm ôn hòa mà cứng rắn, “Bé ngoan là không thể chỉ ăn có mỗi thịt được. Rau dưa cũng phải ăn nhiều, biết không?”

Triệu Đông Đông gật đầu, ngẩng đầu quan sát ba ba của bé. Trên mặt Triệu Tịch lúc này không có một biểu tình, cũng không nói lời nào, Triệu Đông Đông quệt mồm ủy khuất gặm gặm thức ăn.

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên trầm mặc, chỉ còn lại âm thanh bát đũa va vào nhau. Triệu Tịch thật thà lùa cơm vào miệng, mất một lúc mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm, vị như nhai sáp.

Tới lúc Lâm Việt Trạch ăn tới chén cơm thứ hai, ánh mắt mới xoay chuyển tới cậu, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Tịch, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Triệu Tịch mờ mịt ngẩng đầu lên, trong miệng còn nhét đầy một ngụm cơm.

Lâm Việt Trạch để đũa xuống, sờ lên trán của cậu, nhỏ giọng nói: “Anh tại sao chảy nhiều mồ hôi như vậy? Nóng quá hả?”

Triệu Tịch đẩy tay hắn ra, lắc đầu, “Không có chuyện gì. Chỉ cảm thấy hơi nóng chút thôi.”

Ở đối diện, Lâm Kỳ Huyên đã đứng lên, “Để tôi đi chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.”

Lâm Việt Trạch vung tay ra hiệu cô nhanh lên một chút, Lâm Kỳ Huyên cười mắng hắn, thằng nhóc có vợ liền quên mất chị gái, Lâm Việt Trạch liền khà khà cười đầy quái dị.

Đầu Triệu Tịch càng ngày càng cuối thấp hơn, mồ hôi trên mặt cũng chảy càng lúc càng nhiều, cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên rất nóng bức.

Tần Mục Dương buông đũa xuống, nhìn qua cậu, trong đôi mắt hiện lên một sự ân cần mà chính hắn cũng không ý thức được. Lâm Kỳ Huyên chỉnh máy điều hòa xong trở về, vừa lúc trông thấy ánh mắt của chồng chưa cưới, cô kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh đã thu liễm biểu tình, đổi thành một khuôn mặt tươi cười đầy tao nhã ung dung, đi tới bên Triệu Tịch nói: “Nếu Triệu tiên sinh cảm thấy không thoải mái liền cứ nói, trên lầu còn có mấy gian phòng trống, anh có thể lên đó nghỉ ngơi một chút.”

Triệu Tịch đầu không cũng nhấc, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Lâm Kỳ Huyên khẽ mỉm cười, “Không sao.”

Mọi ngời lại tiếp tục dùng cơm, Lâm Việt Trạch thỉnh thoảng sẽ quay đầu sang nhìn cậu, trong mắt sáng loáng hàm ý lo lắng.

Mà Triệu Tịch chỉ lo cúi đầu nhét cơm vào miệng, ngay cả Đông Đông cũng không quản nữa. Chờ đến khi bữa cơm tối kết thúc, cậu lúc này mới như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, thực sự là… quá khó tiếp thu rồi.

Lâm Kỳ Huyên dẫn Triệu Đông Đông đi nhà vệ sinh, trên bàn ăn chỉ còn lại ba nam nhân.

Con ngươi của Lâm Việt Trạch đảo quanh một vòng, “Anh rể, anh có quen Tiểu Tịch Tịch nhà em không?”

Tần Mục Dương cau mày, cũng không biết có phải là đối với cách xưng hô này bất mãn hay không, biểu tình trên mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, “Cậu ta là em trai của Tiểu Bạch.”

Lâm Việt Trạch “Ồ” một tiếng, “Người đàn ông kia đã ở cùng Hứa tam thiếu gần mười năm rồi phải không?”

Sắc mặt Tần Mục Dương triệt để chìm xuống, “Bọn họ tốt xấu gì cũng lớn hơn cậu, nói chuyện phải chú ý!”

Lâm Việt Trạch le lưỡi, “Yên chí, đừng nghiêm túc như vậy chứ.” Nói rồi lại kéo cánh tay Triệu Tịch qua, “May là anh gặp được tôi đó, chẹp! Tính khí thật là tốt mà!”

Triệu Tịch hoảng hốt gật đầu, không để ý thấy sắc mặt Tần Mục Dương ở đối diện đã đen lợi hại hơn trước.

Một lát sau, Lâm Kỳ Huyên quay trở lại, Triệu Đông Đông lập tức nhảy lên trên đầu gối Triệu Tịch, nằm úp sấp xuống, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Ba ba, nhà bọn họ thật là đẹp nha, Đông Đông đều chưa từng thấy chổ nào đẹp như vậy hết.”

Triệu Tịch khẽ cười khổ, vuốt ve hai má vốn đã không có nhiều thịt của con trai, không nói lời nào.

Lâm Kỳ Huyên bên cạnh trêu chọc nói Lâm Việt Trạch ánh mắt tìm chồng của cô thật không sai, Lâm Kỳ Huyên cười duyên mắng hắn nhỏ mà không đứng đắn, hai chị em cười đến vui vẻ rộn ràng, cùng hai người khác đang trầm mặc bên cạnh hình thành một ranh giới rõ ràng.

Lâm Việt Trạch ray rứt bắt lấy tay của Triệu Tịch, vừa muốn mở miệng pha trò, nhưng lại lần nữa kêu lên sợ hãi: “Tiểu Tịch, tay của anh sao lại lạnh như vậy? Chị à, sao chị lại chỉnh nhiệt độ thấp như thế!?”

Lâm Kỳ Huyên không nói, trên mặt lại lộ ra biểu tình cùng với bình thường tuyệt nhiên bất đồng, cô nhìn ra được em trai mình đối với người đàn ông này đặc biệt cưng chiều. Cô lắc đầu một cái, dự định đứng lên, “Thật là, em đó, thằng nhóc này…”

Triệu Tịch thấy cô đang định rời đi, liền nhanh chóng cản ngăn: “Không cần không cần, tôi, tôi đi về trước, hài tử buổi tối còn có bài tập.”

Lâm Việt Trạch bất mãn, “Nhà trẻ làm gì cho bài tập chứ?”

Triệu Tịch lắc đầu, kiên trì nói: “Phải đi về, trễ hơn sẽ không có xe.”

Sắc mặt của cậu đã trông rất khó coi, ánh mắt cũng đã có chút tối tăm, Lâm Việt Trạch nhìn mà buồn bực, nhưng cũng biết tâm tình đối phương đại khái là không được tốt lắm, liền săn sóc nói: “Được rồi, vậy tôi đưa anh về ha!?”

Triệu Tịch vừa muốn lắc đầu, nhưng vừa nghĩ lại, sau đó gật đầu một cái.

Lâm Việt Trạch đạt được chấp thuận, vui sướng cầm chìa khóa xe ra ngoài. Triệu Tịch tránh né ánh mắt của hai người đối diện, ôm hài tử dự định muốn đứng lên.

Nhưng mà vừa mới đứng dậy không bao lâu, cậu lập tức thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng té ngã sang một bên. Cậu theo bản năng ôm chặt con vào ngực, đầu óc biến thành một mảng mơ màng rồi ngất đi, bóng người trước mắt trùng điệp chồng lên nhau, đầu nện trên mặt đất vang lên một tiếng “ầm” nặng nề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương