Trong Núi Có Hồ Ly
9: Hồ Mê Tâm Khiếp 2


Ngày kế, ngoài miếu ánh nắng vừa phải.
Tiểu đạo cô vừa mở to mắt, cho là cả kinh, tiểu hồ ly ôm ở trong lòng chẳng biết đi đâu, lại tùy tiện nhiều thêm một nữ tử xinh đẹp đang trần truồng, nàng kia có vẻ "ẩn ý đưa tình", khóe môi mang cười nhìn bản thân.

Giữa mặt mày có vẻ mị hoặc như có như không cùng với một cổ xuân ý không thể nào bỏ qua, làm cho tiểu đạo cô nhìn cũng không được, không nhìn cũng không xong.
Nhân sinh nơi này, quả nhiên là một hồi lúng túng.
Trùng hợp không nghĩ đến, bản thân càng xấu hổ, ý cười bên môi nữ tử xinh đẹp kia càng đậm, chốc lát hơi nghiêng, đột nhiên hai tay quấn lên cần cổ của bản thân, một luồng mùi hương nồng nặc nhưng không gay mũi thổi qua chóp mũi, cũng cảm nhận được bản thân bị nàng kia đè tới dưới thân, dùng gương mặt liên tục loạn cọ lên cổ mình, cảm giác vô cùng trắng mịn kia, rất là liêu nhân.
Tiểu đạo cô không xác định hỏi, "Ngươi lại là tiểu hồ ly chịu lôi kiếp đêm qua?" Trong thanh âm cất giấu một tia run rẩy không hiểu được vì sao mà đến, rất là bán đứng tâm tình của chủ nhân lúc này.

Khuôn mặt đẹp kia ngẩng đầu lên, nhìn nàng, lập tức mặt mày rạng rỡ, gật đầu xưng phải.


Rồi lại nằm úp sấp rúc vào trong lòng bản thân.
Hai người thu dọn một phen, bởi vì hồ nữ kia mới vừa biến thành hình người, tâm trí thuần thiện như trẻ con, cái gì cũng không hiểu.

Tiểu đạo cô từ trong bao quần áo lấy ra nhất kiện áo dài màu trắng cho nàng che khuất thân thể, hồ nữ kia rất là ỷ lại nàng, cho dù nàng làm việc gì, luôn luôn không rời nửa bước mà nắm góc áo nàng, theo đuôi ở phía sau, đa phần là có chút bất tiện.
Tiểu đạo cô nắm lấy bàn tay hồ nữ, hỏi tên họ của nàng, hồ nữ lắp ba lắp bắp nói bản thân là Mị.
Thấy nàng môi hồng răng trắng, mắt như xuân thủy, thân thể mạn diệu, thực sự có một bộ túi da rất tốt, vẻ đẹp tuyệt diễm như vậy, nếu là cứ bỏ mặc ở giữa núi rừng như vậy, lỡ như đụng với một ít thuật sĩ lòng dạ gian tà, hoặc có lẽ là sơn dã tiều phu, hơn phân nửa sẽ tham lam nhan sắc này, chết oan chết uổng.

Lại xem hồ nữ này hai tay ôm chặt bên hông mình, bộ dạng hoàn toàn tin cậy thoải mái dựa dẫm, trong lòng lại thực sự không đành lòng nàng bị một phàm phu tục tử nào làm bẩn.

Nhưng mình rốt cuộc cũng là người trong hồng trần, nếu như mang theo một con hồ yêu ở tại loạn thế, đụng phải thuật sĩ không hiểu chuyện lại sợ đa phần sẽ phát sinh biến cố.

Mà lần này nàng tới Tây Sơn, đều là hồ yêu làm loạn, cần phải thu phục, nếu như mang theo hồ nữ tâm trí còn chưa thành thục này, quả nhiên là có chút vướng tay.
Tiểu đạo cô sống mười sáu năm, lần đầu gặp gỡ chuyện phức tạp xoăn xuýt như thế, quả nhiên là không biết làm như thế nào cho đúng!
Hai người cùng ở giữa núi rừng, cứ xoắn xuýt như thế này ở chung thêm nửa tháng, tuy rằng, người xoắn xuýt chỉ có mình tiểu đạo cô mà thôi.

Còn hồ yêu kia, cũng nhờ tu dưỡng nửa tháng nay, vết thương do lôi kiếp ngày ấy cũng bắt đầu được chữa trị, hình dạng cũng càng thêm phát sáng chói lọi.

Đa số hồ ly đều biến hóa thành mỹ nhân, mà hồ nữ này lại ăn máu của tiểu đạo (tiểu đạo cô từ khi ra đời đã sống tại đạo quan, mỗi ngày đều là ăn chay, tĩnh tọa, tu thân dưỡng tính, lại tu tập một số đạo pháp, máu tất nhiên là khác với người thường, đối với một ít yêu quái hồ yêu đều là rất có ích lợi) càng thêm phát triển xinh đẹp động lòng người.
Một ngày nọ, lúc sau giờ ngọ, hai người đang muốn thương lượng làm sao kiếm ăn, ngoài miếu tới một thư sinh thân mặc áo lụa, phía sau thư sinh còn có một thư đồng, hai người mới vừa vào cửa, nhìn đến hồ nữ nhan sắc tuyệt luân kia, cả hai đều ngẩn ra, trong lòng thầm than, thế gian này lại có tuyệt sắc như vậy, hôm nay vừa thấy, không uổng công đã sống cuộc đời này.
- --------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương