Chỉ cần mình không ngại thì người khác sẽ ngại.

Sáu năm trước——

Gió thổi vén rèm giường lên, ánh hoàng hôn cũng nhân cơ hội len lỏi vào phòng, chiếu sáng Thẩm Thiên Thiên còn đang ngủ say khiến cả phòng chìm trong sự ấm áp dễ chịu.

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại dồn dập phá tan sự yên bình lúc này.

Thẩm Thiên Thiên cứ thế chui vào trong chăn, không để ý tới cú điện thoại nữa. Nhưng tiếng chuông dường như vô cùng dai dẳng, như thể sẽ tiếp tục đổ chuông nếu cô không bắt máy.

Nhắm mắt lại, cô chạm vào điện thoại bên gối, áp điện thoại lên tai: "Có biết quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là trái đạo đức không?"

"Thẩm Thiên Thiên!" Trong điện thoại truyền đến một tiếng gầm gừ trầm thấp, xua tan cơn buồn ngủ trong cô.

Cô lấy điện thoại ra nhìn số người gọi.

Đó là bố cô.

"Thẩm Thiên Thiên, nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, còn chưa chịu tỉnh ngủ? Định làm một giấc xuân thu luôn à?" Giọng Trương Nhất Chu tràn đầy tức giận: "Giường ở nhà không thoải mái sao? Ta bảo con ra nước ngoài du học là để con ngủ hả?"

Thẩm Thiên Thiên có chút lo lắng lật người trên giường, hừ lạnh một tiếng: "Bố đuổi con ra nước ngoài, giờ còn quản con ở nước ngoài để làm gì?"

"Sao lại không đến lớp?" Trương Nhất Chu không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp hỏi: "Trường con đã gọi điện cho ta rồi, nếu lại trốn học thì ngay lập tức bị đuổi."

"Thế cũng tốt, nghỉ học thì con sẽ về nước chứ sao." Thẩm Thiên Thiên nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, khóe mắt có chút ươn ướt.

Cô giống như một người thừa thãi trong nhà, bị gửi đến bán cầu bắc xa xôi trước ngày sinh nhật trưởng thành ở tuổi mười tám, sống một mình ở đây.

Thảm quá rồi, cô lại chỉ là một người đáng thương không ai bên cạnh.

Trương Nhất Chu tức giận đe dọa: "Nếu con thực sự bị thôi học thì về sau một xu tiền tiêu vặt cũng đừng nghĩ đến."

Thẩm Thiên Thiên cũng không chịu thua: "Sao nào, bố còn muốn con chết đói ở nước ngoài sao?"

Trương Nhất Chu: "Con còn dám nói lại? Thẩm Thiên Thiên, con..."

"Thôi nào thôi nào." Bên kia điện thoại Thẩm Mỹ Đình giật điện thoại của chồng, vỗ Trương Nhất Chu một cái: "Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng với con gái sao?"

"Thiên Thiên, đừng cãi nhau với bố nữa, mỗi lần nói chuyện điện thoại là lại cãi nhau." Thẩm Mỹ Đình chỉ có thể là người hòa giải giữa chồng và con gái: "Con một mình ở bên đó sao rồi? Sau kỳ nghỉ lễ, mẹ sẽ đưa Tử Oánh đến gặp con có được không?"

"Khỏi, mẹ tới đây gặp con làm gì? Chỉ toàn làm con thấy ngột ngạt." Thẩm Thiên Thiên từ trên giường ngồi dậy, đôi chân trắng nõn xinh đẹp đung đưa ở bên giường, cười nói: "Mẹ, thay vì hỏi han ân cần thì đưa tiền cũng được. Mẹ không cần đến đây, chỉ cần nhớ đưa tiền cho con là tốt lắm rồi."

Thẩm Mỹ Đình: "..."

Sau khi nghe máy xong với bố mẹ, nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Thiên dần trở nên trào phúng, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa phòng ngủ vừa lúc nhìn thấy bạn cùng phòng Alice từ bên ngoài đi vào.

"Thiên Thiên cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi." Alice với mái tóc gợn sóng màu vàng, vô cùng quyến rũ và trưởng thành: "Tối nay có một buổi xã giao, cậu có muốn đi chơi với tớ không?"

Alice có ấn tượng tốt với người chị em xinh đẹp đến từ Trung Quốc này nên luôn muốn rủ cô đi khi có hoạt động để giới thiệu cô với những người bạn khác.

Thẩm Thiên Thiên đưa tay vuốt tóc, cười nói: "Cũng được." Nhân tố nổi loạn ẩn nấp suốt một tháng trời cuối cùng cũng được hồi sinh nhờ sự k1ch thích từ cú điện thoại của Trương Nhất Chu.

Alice vui vẻ ôm lấy Thẩm Thiên Thiên: "Tuyệt quá, bạn bè của tớ ai cũng muốn quen cậu từ lâu rồi, bọn họ đều biết tớ có một cô bạn Trung Quốc xinh đẹp mà."

Vào tầm tám giờ tối, Thẩm Thiên Thiên thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt theo Alice ra ngoài. Là người châu Á, các đường nét trên khuôn mặt của Thẩm Thiên Thiên vốn mềm mại, trên nền váy là làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng rất nữ tính.

Alice đưa Thẩm Thiên Thiên đến quán bar mà cô ấy thường đến chơi, khách ngồi thành tốp ba tốp năm, trên sân khấu còn có ca sĩ hát, toàn bộ bầu không khí mang đến cho người ta một cảm giác khó tả.



Bạn bè của Alice đều là người địa phương, sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên họ đều khen ngợi vẻ đẹp của cô, Thẩm Thiên Thiên đã lịch sự cảm ơn.

Sau đó vài người gọi vài ly cocktail, bắt đầu chia sẻ với nhau về cuộc sống ở trường hay những dự định trong tương lai. Vào thời điểm đó, Thẩm Thiên Thiên là người bị ép đến nơi đất khách quê người, cô không có ước mơ nào cả.

Một lúc sau có vài người trẻ tuổi đi tới, hình như là bạn bè của Alice, càng nhiều người càng thêm náo nhiệt.

Thẩm Thiên Thiên ngồi ở một bên, rõ ràng là ở trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy lại cảm thấy dù thế nào cũng không hòa nhập được.

Dần dần do uống quá nhiều, Alice quay đầu lại hôn chàng trai ngồi bên cạnh dù chỉ vừa mới bắt chuyện.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Ũa là xao mắ?

Lúc này, một anh chàng ngoại quốc đi tới: "Xin chào, anh tên là James."

Thẩm Thiên Thiên định thần lại nhìn James: "Chào."

"Em đẹp lắm, anh có thể làm bạn với em không?" Ánh mắt James rất rõ ràng, rõ ràng là đang nói, chúng ta [email protected] tình không?

Thẩm Thiên Thiên nhấp một ngụm rượu, đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."

Lý do chính là gã James này không hợp gu của cô.

Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Thẩm Thiên Thiên không muốn ngồi ở đó nữa nên ngồi xuống quầy bar, không lâu sau người phục vụ bưng một ly rượu lên: "Quý cô xinh đẹp, là vị công tử bên kia gọi cho cô. "

Thẩm Thiên Thiên nhìn theo hướng của người phục vụ, nhìn thấy một anh chàng tóc vàng đẹp trai trong bộ vest và đôi giày da, cô cười lắc đầu đẩy ly rượu trở lại: "Thay tôi cảm ơn, ly này tôi mời."

Cô đã uống rất nhiều ở quầy vừa rồi, nếu còn uống thêm nữa nhỡ đâu điều tương tự như Alice thực sự xảy ra thì sao.

Đang nghĩ thì Alice ở đằng kia ôm eo người bạn mới định rời khỏi quán bar.

Khi đi ngang qua Thẩm Thiên Thiên, cô nhướng mày quyến rũ: "Anh iu oi, em đi hẹn hò nha, anh iu tự về một mình được không?"

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Không sao đâu, em iu đi vui vẻ."

Những người đến quán bar hoặc là cô đơn hoặc muốn ngoại tình, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy rằng cô ở đây chính là vì cô đơn.

Phóng túng bản thân, thực sự có thể hạnh phúc sao?

Cô từ từ thu hồi tầm mắt, nhưng vào lúc đó, ánh mắt của cô đột nhiên dừng lại, cô nhìn về phía một góc trong quầy.

Một bóng người có vẻ cô đơn như cô đang ngồi giữa đám đông, trên bàn tay thon dài cầm một ly rượu. Mặc dù có bạn bè xung quanh, nhưng anh lại toát lên vẻ đẹp cô độc.

Anh ấy đẹp trai dã man, cũng là người châu Á nữa, hoàn toàn hợp gu của cô.

Thẩm Thiên Thiên vô thức li3m môi, cảm thấy hơi khô họng, quay đầu lại kêu bartender pha cho mình một ly rượu.

Trong lúc trống rỗng, Thẩm Thiên Thiên nhận thấy rằng người đàn ông đã đứng dậy rời khỏi ghế như muốn rời đi, và anh đang đi về phía cô.

Thấy anh sắp đi ngang qua mình, ma xui quỷ khiến sao Thẩm Thiên Thiên vươn tay ra giơ ly rượu đến trước mặt anh, nói bằng tiếng Anh có chút lẳng lơ: "Này anh chàng đẹp trai."

Người đàn ông quay lại, dưới ánh đèn neon nhấp nháy, Thẩm Thiên Thiên có thể nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của anh.

Trong mắt anh có chút nghi hoặc, tựa như không hiểu tại sao cô gái này lại ngăn anh lại.

Không biết là do rượu hay là vì người đàn ông này thực sự đẹp trai, Thẩm Thiên Thiên như mất não mà chuyển sang nói chuyện bằng tiếng Trung: "Muốn lên giường với tôi không?"



Phó Từ Hành bị bạn kéo tới đây: "..."

Thực ra Thẩm Thiên Thiên cũng dựa vào việc cô nói tiếng Trung, biết đâu đối phương sẽ không nghe hiểu được chứ cô rén chetmia.

Cuối cùng anh thẳng thắn trả lời cô: "Không muốn."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Gòi sog, cô nghe mà cô tỉnh rượu luôn, anh còn nói được tiếng Trung nữa hả?

Cô há hốc kinh ngạc nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện mà lại bị từ chối như vậy. Anh không thể nhìn ra cô là một mỹ nhân đang cô đơn sao?

Để giảm bớt sự xấu hổ khi bị từ chối, đầu óc Thẩm Thiên Thiên rất nhạy, cô nhanh chóng chuyển sang tiếng Hàn: "Oppa, anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu."

Chỉ cần mình không ngại thì người khác sẽ ngại. Miễn là cô không lộ ra cô có thể hiểu tiếng Trung, anh sẽ không biết cô là người Trung Quốc!

Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm, cô gái trước mặt anh rất xinh đẹp, ít nhất là xinh nhất trong tất cả những người mà anh nói chuyện tối nay. Có lẽ là bởi vì rượu nên hai gò má cô ửng đỏ, làm cho đôi má trẻ con của cô thêm vài phần quyến rũ, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt từ trên người cô.

Vậy nên anh đã trả lời bằng tiếng Hàn: "Không muốn."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Alo có cái hố nào không ạ? Tôi cần nhảy xuống. Éc ô éc, hóa ra đây là một anh chàng đẹp trai biết đa ngôn ngữ.

Phó Từ Hành bình tĩnh cụp mắt xuống, nhìn ly rượu cô vẫn đang cầm, anh đột nhiên đưa tay đón lấy ly rượu, sau đó một hơi cạn sạch rượu trong ly.

"Cứ như vậy cũng không tiêu trừ được nỗi cô đơn, lo mà đi học đi." Anh dùng tiếng Trung nói câu này, nói xong liền đặt lại ly rượu vào tay cô, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Thiên Thiên tròn mắt ngẩn người: "..."

Không biết nên trưng ra vẻ mặt gì nữa. Làm sao anh biết cô vẫn còn đi học?

Không đúng, sao người này lại như thế? Sao anh cứ thế uống hết rượu của cô chứ? Lại còn không trả tiền.

Không hiểu sao Thẩm Thiên Thiên lại thấy giận dỗi, nhưng cũng không hiểu sao lại thấy buồn cười. Nhìn ly rượu đã cạn trong tay, cô đặt ly xuống gọi bartender thanh toán thì họ thông báo với cô rằng lượng rượu cô tiêu thụ tối nay đã được thanh toán.

Chậc, cái đồ kỳ lạ.

Khi đó Thẩm Thiên Thiên không hề nghĩ tới sau này cô sẽ gặp lại anh. Xem như một lần tình cờ gặp chứ duyên với nợ cái gì.

Cho đến ngày hôm sau, cô bị giáo sư xách đến văn phòng. Giáo sư cũng là người Trung Quốc, có chút quan hệ với Thẩm gia, với số lần trốn học nhiều như vậy nếu không được giáo sư hỗ trợ thì cô đã bị đuổi học từ lâu.

Lần này giáo sư hình như có việc phải làm, nếu như đề án của cô cần giải quyết, cô có thể trực tiếp liên lạc với học trò cũ kiêu ngạo của ông, cũng chính là đàn anh của cô.

Sau đó Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy một người quen quen từ cửa bước vào.

Chính là anh chàng đẹp trai đêm qua!

Thẩm Thiên Thiên sốc không nói nên lời, Hoa Kỳ nhỏ như vậy sao? Có thể liên tiếp gặp được nhau hai lần?

Nhìn vẻ mặt của đối phương, hiển nhiên anh cũng nhận ra cô, cho dù Thẩm Thiên Thiên muốn dùng thứ gì đó che mặt thì cũng đã quá muộn.

Giáo sư: "Hai đứa quen nhau à?"

Thẩm Thiên Thiên dùng sức lắc đầu: "Không ạ!"

"Ồ, vậy để thầy giới thiệu với em, đây là Keynes, đàn anh lớn hơn em ba tuổi và là học trò yêu thích của thầy. Nhân tiện thì cậu ấy cũng là người Trung Quốc." Giáo sư nói, sau đó giới thiệu Thẩm Thiên Thiên với Phó Từ Hành: "Keynes, đây chính là người mà hôm qua thầy nói với em, muốn nhờ em chiếu cố cho đàn em này."

Phó Từ Hành khẽ nhếch môi, nhìn Thẩm Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: "Xin chào."

Tác giả có lời muốn nói: Từ Từ lúc này mê hoặc xĩu, hehe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương