Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Chương 60: Cháu nên gọi cô ấy một tiếng mợ

Khi năm mới sắp đến, Thẩm Mỹ Đình vẫn đang tịnh dưỡng trong căn hộ của Thẩm Thiên Thiên, bà thường ngày rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng đang bắt đầu chuẩn bị đón năm mới. Tết Nguyên Đán năm ngoái còn là thời gian gia đình đoàn viên, còn năm nay mẹ con họ đã cùng ly hôn.

Mặc dù Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành đang trong tình trạng ngày càng ít gặp nhau, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Ban quản trị công ty đang chuẩn bị cho tiệc thường niên, sẽ có một đợt tại trụ sở chính và một đợt tại mỗi chi nhánh. Thấy mục tạp chí không có quá nhiều người nên Thẩm Thiên Thiên đã mời họ đến trụ sở chính để cùng nhau ăn tiệc.

Khoảng thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với mọi người, sau cả một năm làm việc chăm chỉ, chẳng phải là vì tiền thưởng cuối năm sao?

Địa điểm tổ chức là sảnh tiệc của khách sạn Kyoto, Thẩm Thiên Thiên mặc một chiếc váy nhung đen, thiết kế ôm sát khéo léo khoe thân hình yêu kiều mảnh mai, dưới ánh đèn sân khấu cô lấp lánh sáng ngời.

Cô bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay hân hoan của tất cả nhân viên, phát biểu với tư cách là một người lãnh đạo nói về tổng kết cuối năm và kế hoạch năm mới của công ty.

Thịnh Lạc hôm nay cũng có một sự kiện xã giao tại khách sạn Kyoto, dù sao thì anh cũng đã nằm viện hơn nửa năm rồi, còn rất nhiều việc trong công ty cần phải giải quyết. Thang máy trong suốt từ từ đi ngang qua tầng tiệc thường niên của Thẩm thị, Thịnh Lạc nghe thấy giọng nói trong trẻo và quen thuộc của cô.

Khi thang máy đến tầng cao nhất, Thịnh Lạc vẫn không nhúc nhích, quản lý khách sạn bên cạnh vội vàng hỏi: "Thịnh tổng, sao vậy ạ?"

Thịnh Lạc thấp giọng nói: "Hôm nay khách sạn có sự kiện gì sao?"

"Vâng, là tiệc thường niên của Thẩm thị." Người quản lý nhanh chóng trả lời.

"Xuống xem một chút đi."

Quản lý không dám phản đối, vội vàng gật đầu: "Vâng vâng."

Thang máy dừng lại ở tầng đó, cửa thang máy mở ra, giọng nói của cô càng trở nên rõ ràng hơn. Thịnh Lạc giơ tay nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, bộ âu phục màu đen trên người mang theo vài phần lạnh lẽo.

Từ xa Thịnh Lạc đã nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đang đứng trên sân khấu, chói lóa vô ngần. Màu đen càng tôn thêm vẻ bí ẩn cho cô, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai đầy gợi cảm và kiều diễm.

Sau khi nói xong, Thẩm Thiên Thiên bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay, tiếp đó trong hội trường vang lên âm nhạc du dương, hội trường trở nên sôi động hơn.

Có người tinh mắt nhìn thấy Thịnh Lạc đi vào, vội vàng túm lấy đồng nghiệp bên cạnh xì xào bàn tán: "Đó không phải là chồng cũ của Thẩm tổng sao? Tôi đã từng thấy qua trong video rồi, mắ nó đẹp trai vãi."

"Đẹp trai thì có ích gì? Tôi đây còn chưa mù."

"Sao anh chồng cũ lại ở đây vậy? Ánh mắt anh ấy một mực nhìn mỗi Thẩm tổng kìa."

"Chẳng lẽ bọn họ muốn nối lại tình xưa?"

"Không thể nào, tôi nghe nói Thẩm tổng đã có tình yêu mới rồi mà, người đó còn lái một chiếc Land Rover, tôi bắt gặp được mấy lần đưa đón Thẩm tổng đi làm mà."

Thẩm Thiên Thiên đã nhìn thấy anh khi cô đứng trên sân khấu, giờ lại thấy Thịnh Lạc đi tới, cô nhận lấy rượu vang từ người phục vụ, chủ động chào đón: "Thịnh tổng."

Thịnh Lạc khựng lại một chút, nhìn chằm chằm cô: "Thẩm tổng."

Thịnh và Thẩm vốn là cùng một nhà, thế nhưng anh đã đánh mất nó rồi. Thịnh Lạc nhẹ nhàng cong đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: "Hợp tác vui vẻ."

Hợp tác? Thẩm Thiên Thiên nhất thời không kịp phản ứng, Thịnh Lạc cũng cầm ly rượu cụng nhẹ vào ly của cô, nói: "Hạng mục khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Thịnh Thế đã tái khởi động rồi, Thẩm tổng nhất định phải mau chóng sắp xếp người đi khai thác đi."

Thẩm Thiên Thiên ngay lập tức phản ứng được.

Sau khi Phó Từ Hành diệt trừ tên phản bội Vương Chấn, hạng mục này một lần nữa bị gác lại. Sau khi Thịnh Lạc xuất viện, động thái đầu tiên của anh là hạng mục này.

Lúc đầu anh định trực tiếp đưa hạng mục này cho Thẩm Thiên Thiên, nhưng cô không muốn nhận sự ưu ái của anh, cuối cùng là mua lại với mức giá bình thường.

Vào thời điểm đó, sự hợp tác của cả hai đã được giới truyền thông đưa tin rầm rộ, có tin đồn rằng họ có thể tái hôn.

Cuối cùng Thẩm Thiên Thiên đã đưa ra một tuyên bố trên Weibo chính thức của công ty, khẳng định không thể tái hôn, nhưng vẫn là bạn bè.



Sau khi uống một ly rượu, Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Thịnh tổng, anh yên tâm, sẽ không làm chậm tiến độ khu nghỉ dưỡng của anh đâu." Cũng vì hạng mục gần đây này mà đã lâu rồi cô chưa trò chuyện vui vẻ với Phó Từ Hành.

Thịnh Lạc uống một hớp rượu rồi rời đi, Triệu Tiểu Hi lặng lẽ cúi người nhìn chằm chằm bóng lưng anh: "Bóng lưng của Thịnh Lạc nhìn giống một con chó lạc ghê ha?"

Khi Thẩm Thiên Thiên nghe thấy điều này, cô quay lại nhìn bóng lưng Thịnh Lạc nhưng anh đã rẽ vào thang máy, hoàn toàn biến mất.

"Thiên Thiên, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, Phó tiên sinh chưa quay về sao?" Không thấy Thịnh Lạc đâu nữa, Triệu Tiểu Hi và Thẩm Thiên Thiên cùng nói chuyện.

"Từ Từ nhà tớ ở nước ngoài để đón lễ Giáng sinh, năm mới chắc cũng không về." Thẩm Thiên Thiên cũng không có hỏi anh, dù sao anh có vẻ như cũng bộn bề nhiều chuyện mà.

"Vậy sao." Triệu Tiểu Hi có chút u buồn.

Thẩm Thiên Thiên cũng không để ý biểu hiện của cô bạn, ngược lại còn tràn đầy phấn khởi nắm lấy cô: "Rút thăm trúng thưởng sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn đi lên thử một chút không, lỡ như trúng giải đặc biệt thì sao?"

Nghe đến rút thăm, Triệu Tiểu Hi trong lòng tự nhiên khó chịu, xoa xoa tay: "Tớ từ nhỏ đến lớn chưa từng trúng giải lớn bao giờ."

Thẩm Thiên Thiên cười nói: *"Đã đến lúc chứng minh rằng cậu là người gốc châu Âu."

*Cái cụm qq này mình không kiếm được thông tin, chỉ thấy được trên quảng cáo game Omyoji , mắ chắc là có tạch gacha không ấy mà.

Trên sân khấu rút thăm trúng thưởng cách thức rất đơn giản, một chai bia là đổi một lần rút thăm, mọi người ở trước đều đã chơi rồi, Triệu Tiểu Hi cười cười xách váy đi tới: "Vậy tớ thử một chút."

Thẩm Thiên Thiên đứng dưới sân khấu mỉm cười nhìn, Triệu Tiểu Hi có tửu lượng không tồi, cô thực sự đã uống một chai bia sau khi nhấp một ngụm. Người chủ trì mang thùng rút thăm ra.

Triệu Tiểu Hi lấy ra một tờ, cô không thể chờ đợi để mở phong bì, một tờ một trăm bay ra khỏi phong bì.

Tuy rằng chỉ là giải khuyến khích, nhưng Triệu Tiểu Hi vẫn rất hưng phấn, đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Thiên: "Nói thế nào nhỉ, một chai bia một trăm tệ cũng đáng."

Thẩm Thiên Thiên cười khẽ: "Chị iu ò, chị quá dễ dàng thỏa mãn rồi đấy."

Triệu Tiểu Hi tủm tỉm nói ra: "Tớ chỉ là người thích kiếm tiền nhỏ, một trăm tệ là tớ đã vui rồi."

Tiệc thường niên kéo dài mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sắp kết thúc, ở đây có người phụ trách sắp xếp đưa đồng nghiệp say xỉn về ký túc xá công ty hoặc về nhà, Thẩm Thiên Thiên cũng không cần lo lắng, cô mặc áo khoác rồi đưa Triệu Tiểu Hi ra ngoài.

"Lát nữa tớ đưa cậu về." Thẩm Thiên Thiên cầm túi, khoác tay Triệu Tiểu Hi cùng đi.

"Được." Triệu Tiểu Hi gật đầu, hai người cùng nhau đi vào thang máy, lại gặp được Thịnh Lạc từ trên đi xuống.

Triệu Tiểu Hi lặng lẽ nhéo Thẩm Thiên Thiên tay, sau đó mỉm cười chào hỏi: "Thịnh tổng."

Thịnh Lạc gật đầu: "Xin chào." Sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Thiên Thiên: "Thật trùng hợp, em cũng tan tiệc rồi sao?"

Trùng hợp ngẫu nhiên sao? Cô không tin là anh không cố ý.

Khóe miệng Thẩm Thiên Thiên khẽ giật giật, nhưng Triệu Tiểu Hi lại buông Thẩm Thiên Thiên ra, vẻ mặt tìm kiếm: "Xin lỗi Thiên Thiên nha, điện thoại của tớ hình như đâu mất rồi, tớ phải quay lại tìm đã, cậu đi xuống trước đi."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Bớt giả trân đi trời ạ.

Triệu Tiểu Hi chủ động đi ra thang máy, trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong thang máy hoàn toàn im lặng, nhìn xuống màn đêm ngoài thang máy, bông tuyết trắng xóa đã phủ kín con đường vắng người qua lại, cả thế giới bên ngoài đều bao trùm một màu trắng xóa.

Thẩm Thiên Thiên lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Triệu Tiểu Hi: [Chị iu ò, chị xấu xa quá đi mất.]

Triệu Tiểu Hi: [Tớ kẹt giữa hai người mới là kỳ cục đó QAQ.]

"Thiên Thiên, ngày kia mẹ muốn mời em về ăn cơm." Thịnh Lạc đột nhiên nói: "Bà ấy muốn cảm ơn em đã cứu bà." Thực ra đây cũng là do Thịnh Lạc đề nghị, Thịnh phu nhân cũng cảm thấy rằng bà thực sự nên cảm ơn cô.



Thẩm Thiên Thiên đang đánh máy hơi khựng lại, cất điện thoại đi, lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng, lúc lâu sau mới đáp lại: "Được."

Thấy cô đồng ý, Thịnh Lạc hơi cong môi: "Vậy ngày kia anh đón em nhé?"

"Không cần, tôi tự đi."

Thịnh Lạc: "Nhất định phải như vậy sao?" Anh nhàn nhạt giễu cợt: "Không phải em nói cho dù ly hôn thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè sao?"

"Bạn bè ở chỗ làm còn chưa đủ à?" Thẩm Thiên Thiên cười: "Còn những phương diện khác, tôi không cần, hơn nữa... bạn trai tôi sẽ ghen đấy."

Thịnh Lạc: "..."

Thang máy vừa dừng ở tầng một, Thẩm Thiên Thiên vừa mới bước ra không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước sảnh khách sạn.

Bộ quần áo len đen với tông màu lạnh, đối lập với khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị của anh, tạo cho anh một khí chất mạnh mẽ bức người. Khoảnh khắc nhìn thấy cô bước ra khỏi thang máy, nét mặt sắc bén của anh nhuốm lên một nụ cười dịu dàng.

Thẩm Thiên Thiên vô thức bước nhanh hơn, vô cùng chào đón: "Không phải anh nói sẽ không trở về sao?"

"Có chút thay đổi." Giọng nói có chút trong trẻo, nghe rất dễ chịu.

Chần chừ một lúc cuối cùng Thịnh Lạc cũng tiến lên chào anh, lần đầu tiên đối mặt với người bạn trai của cô với tư cách con người.

Hai người nhìn nhau, khí thế ngang tàng không mắ nào chịu thua mắ nào khiến cả sảnh sặc mùi gió tuyết. Thẩm Thiên Thiên im lặng lùi lại một bước, nhìn Phó Từ Hành rồi nhìn Thịnh Lạc.

Cô hắng giọng, còn chưa bắt đầu giới thiệu, Thịnh Lạc đã đưa tay ra: "Phó tiên sinh, tôi kính phục anh đã lâu."

Phó Từ Hành giơ tay ra bắt lấy và khẽ lắc, nhẹ giọng nói: "Như nhau thôi."

Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã qua, cô không cần giới thiệu nhiều nữa. Đánh giá theo phản ứng của Thịnh Lạc, anh hẳn là đã biết về Phó Từ Hành từ Thịnh phu nhân, người đã giúp anh cứu lấy công ty.

Phó Từ Hành đi vòng qua bên kia Thẩm Thiên Thiên, nắm lấy tay cô bằng một tay khác: "Đi thôi."

Thẩm Thiên Thiên chú ý tới động tác của anh, có chút khó hiểu, thấp giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?" Còn cố tình chuyển hướng?

Anh hạ giọng: "Anh không muốn nắm tay em bằng bàn tay anh vừa bắt tay anh ta."

Thẩm Thiên Thiên đã rất ngạc nhiên.

Cái anh chàng này sao mà trẻ con ấu trĩ thế hả!

Thịnh Lạc ở phía sau đột nhiên kêu một tiếng: "Thiên Thiên." Anh nắm chặt tay, thanh âm có chút khàn khàn: "Anh sẽ cố gắng hết sức để bản thân trở nên tốt hơn, vậy em có thể nào cân nhắc lại về anh không?"

"Nếu như em cảm thấy trước đây anh không đủ tốt, từ nay về sau anh sẽ thay đổi, nên em có thể nghiêm túc xem xét anh một lần nữa được không?" Anh luôn cảm thấy bọn họ là nên ở bên nhau, càng không thể đứng ở đây trơ mắt nhìn cô rời đi cùng người đàn ông khác.

Bước chân của Thẩm Thiên Thiên hơi khựng lại, cô còn chưa kịp mở miệng thì Phó Từ Hành đã nghiêng người, lạnh lùng nhìn Thịnh Lạc, giễu cợt nói: "Thịnh Lạc, đúng ra thì cháu nên gọi cô ấy một tiếng mợ, thật là không có lễ phép."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Thịnh Lạc: "???" Khi nghĩ về mối quan hệ giữa Phó Từ Hành và gia đình anh mà mẹ đã đề cập trước đây, nội tâm của Thịnh Lạc hoàn toàn sụp đổ. Chờ anh kịp phản ứng lại thì Phó Từ Hành đã mang Thẩm Thiên Thiên đi xa rồi.

Mọe kiếp!

Thịnh Lạc thấp giọng chửi rủa một tiếng, *anh đã định tháng giêng này nhất định sẽ đi cắt tóc!

*Ở nhiều nơi thì người Trung Quốc mê tín rằng nếu một người đi cắt tóc trong tháng giêng âm lịch thì cậu của người này sẽ chết , you know what i mean...

______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương