Sau khi nhặt được A Hoàng, Thẩm Thiên Thiên dời chiếc giường lớn trong phòng Thịnh Lạc và đổi thành ổ chó. Đối với những thứ khác trong phòng chẳng hạn như bàn, tủ sách và những thứ tương tự thì cô không di chuyển.

Bây giờ trong phòng đồ đạc trên bàn và sách trên giá đều bị ném xuống đất, ngăn kéo cũng bị mở ra, bên trong vô cùng lộn xộn.

Thịnh Lạc sủa vào phòng hai tiếng, Thẩm Thiên Thiên nhặt từng thứ trên mặt đất lên. Chậc chậc, tên trộm này có vẻ hơi ngu, hắn còn ném mấy chiếc đồng hồ Rolex vài trăm củ xuống đất thế này đây.

Thẩm Thiên Thiên ý thức được tên trộm ở đây không phải để ăn cắp mà là để tìm một thứ gì đó.

Vậy trong phòng Thịnh Lạc có gì đáng để hắn bỏ công tìm kiếm đến vậy?

Nhớ tới Juliet, Thẩm Thiên Thiên có một liên tưởng táo bạo trong đầu. Có khi nào kẻ trộm đến đây để ăn cắp một món đồ đặc biệt?

Ví dụ như con dấu của tập đoàn Thịnh Thế?

Trước đó Phó Từ Hành đã nói với cô là do anh không có con dấu nên nhiều việc của tập đoàn anh không thể ra quyết định được. Tương tự thì đối với Vương Chấn nếu hắn muốn tham ô tài sản của công ty, hắn cũng cần con dấu của Thịnh Lạc.

Nhưng con dấu sao lại ở đây? Thẩm Thiên Thiên bày tỏ hoài nghi.

Trong nhà đã thành ra như vầy, nếu con dấu có ở đây chắc nó tìm thấy rồi. Thẩm Thiên Thiên đang suy nghĩ nên không chú ý đến A Hoàng ở bên cạnh, nó bất giác đi loanh quanh dưới bàn làm việc trong phòng.

"Gâu gâu gâu!" Thịnh Lạc ở đó hướng về Thẩm Thiên Thiên sủa lớn, hi vọng có thể thu hút được chú ý của cô.

Thẩm Thiên Thiên đi theo tiếng động, cúi dưới bàn ôm nó ra: "A Hoàng, đừng chạy lung tung." Cô nói rồi chuẩn bị bế Thịnh Lạc ra khỏi phòng.

Ai mà ngờ lần này A Hoàng cứ giãy đành đạch trong vòng tay cô. Con chó đã trưởng thành hơn nhiều so với khi còn nhỏ, Thẩm Thiên Thiên không thể giữ được nữa nên A Hoàng đã vùng ra khỏi vòng tay của cô.

Thịnh Lạc tiếp tục chạy xuống gầm bàn kêu to: "Gâu gâu gâu!"

Thẩm Thiên Thiên cũng nhận thấy sự khác thường của A Hoàng, cô bước tới: "A Hoàng, ở đây có cái gì hả?"

"Gâu gâu!" Con dấu ở đây!

Thịnh Lạc vừa ngẩng đầu lên vừa sủa, chỉ chỗ cho Thẩm Thiên Thiên. Nhìn thấy căn phòng bừa bộn như vậy Thịnh Lạc hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này.

Không phải là ngẫu nhiên nhà có trộm mà là có người đến tìm đồ.

Thẩm Thiên Thiên đi theo hướng mũi chó, quỳ một chân trên mặt đất, quay đầu lại thấy một nút bấm rất kín đáo ở dưới bàn.

Được thế nhờ, còn có một cơ chế ẩn ở đây nữa?

Thẩm Thiên Thiên sững sờ.

Thịnh Lạc: "Gâu gâu!"

Cô đưa tay nhấn nút, trong ngăn bàn đột nhiên hiện ra một hốc tối om.

Thẩm Thiên Thiên mở ngăn bí mật ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một con dấu và một chiếc chìa khóa.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Khó trách sao mọi người đều không tìm được thứ này, ai mà nghĩ tới anh lại giấu ở đây?!

Thịnh Lạc cũng thật là... trẻ con quá rồi!

Thấy Thẩm Thiên Thiên cất con dấu và chìa khóa đi, Thịnh Lạc xem như cũng yên lòng, nó ngồi xuống đất vẫy vẫy không ngừng.

Thẩm Thiên Thiên giơ tay xoa đầu con chó: "A Hoàng, sao mày biết con dấu giấu ở chỗ này?"

Thịnh Lạc: "Gâu gâu gâu!" Cơ chế ẩn do anh thiết lập nên anh đương nhiên là phải biết.

Bây giờ con dấu đã được tìm thấy, như vậy mọi thứ dễ dàng xử lý hơn rồi. Thẩm Thiên Thiên lấy điện thoại ra định gọi cho Phó Từ Hành để báo tin cho anh, nhưng không ngờ là ta lại gọi trước.

Cô nghe máy, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào từ phía anh, một lúc sau hình như mới yên tĩnh hơn, giọng nói từ tốn của anh truyền đến: "Thiên Thiên."

Vừa đóng ngăn kéo, Thẩm Thiên Thiên vừa nói: "Lúc nãy em cũng đang định gọi cho anh."

"Ừ, công việc của anh sắp xong, sớm nhất thì có thể tối nay anh về." Anh báo cáo hành trình của mình cho cô.

"Thế thì tốt quá." Thẩm Thiên Thiên cũng nói cho anh biết tình hình bên này: "Em vừa trở về căn hộ cũ em từng ở, đoán xem em tìm thấy thứ gì ở đây đi?"

Cô không giữ nổi bí mật, anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã tự mình nói ra đáp án: "Tôi tìm được con dấu ở đây."

"Con dấu?" Giọng của anh hơi cao lên, như thể cũng rất bất ngờ.

Vừa nói Thẩm Thiên Thiên vừa ra hiệu cho A Hoàng đi theo cô: "Ừm, sáng nay ban quản lý chung cư cũ thông báo với em là có trộm, nên em tới xem xem. Em nhận thấy có khả năng là tên trộm muốn tìm con dấu, cuối cùng là em đã tìm được rồi."

"Trộm không tìm được nhưng em tìm được?" Phó Từ Hành cảm thấy có quá nhiều trùng hợp.

"Đúng zậy, em..." Cô giơ tay mở cửa, vừa định rời đi ai ngờ A Hoàng ở bên lại đột nhiên gào ầm lên: "Gâu gâu gâu!"

Toàn bộ lông trên lưng nó đều dựng đứng lên, trông vô cùng dữ tợn.

Có mùi của người lạ bên ngoài, những vị khách không mời mà đến!

Ngay sau đó cửa nhà bị mở ra từ bên ngoài.

Có sự khác lạ bên kia điện thoại khiến Phó Từ Hành vội vàng hỏi: "Thiên Thiên, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thẩm Thiên Thiên nắm chặt điện thoại trong tay, lùi lại từng bước và dõi theo người đàn ông lạ đột ngột xuất hiện trong nhà, hắn đeo khẩu trang đen, trên tay cầm một con dao găm sắc bén.



Người đàn ông trông rất cường tráng, quần áo bó sát vào người, mơ hồ có thể nhìn thấy những bắp thịt rắn chắc trên cánh tay. Hắn ta đội một chiếc mũ trên đầu, trong mắt ánh lên tia hung ác, giống như mấy kẻ ngoài vòng pháp luật của xã hội.

"Gâu gâu gâu!" Thịnh Lạc sủa lớn hơn, cố gắng dọa người đàn ông bỏ đi.

Thẩm Thiên Thiên khẽ nuốt nước bọt, toàn thân trở nên căng thẳng, thậm chí còn có một nỗi sợ không tên bao trùm lấy cô.

"Thiên Thiên, có chuyện gì vậy? Em nói đi!" Giọng nói lo lắng của Phó Từ Hành phát ra.

Lúc này Thẩm Thiên Thiên mới phát hiện ra mình còn đang nói chuyện điện thoại với Phó Từ Hành, tay run rẩy vì sợ hãi, lắp bắp nói: "Có... có người xông vào..."

Người đàn ông dùng con dao găm ra hiệu, không thèm bận tâm đến Thẩm Thiên Thiên mảnh khảnh yếu đuối: "Thẩm tiểu thư, tôi biết cô đã tìm được con dấu, bây giờ giao nó ra tôi có thể tha cho cô một mạng."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Bên kia Phó Từ Hành hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, so với Thẩm Thiên Thiên anh còn lo lắng hơn, chỉ muốn xuất hiện trước mặt cô bây giờ: "Thiên Thiên, hắn ta muốn gì thì đưa cho hắn đi, đừng đối đầu!"

Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Thiên Thiên vô tình cúp điện thoại, liên lạc giữa hai người bị gián đoạn. Cô rất muốn gọi lại cho anh nhưng cô đã trượt tay làm rơi điện thoại.

Đúng là trong cái rủi có cái xui.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô ép mình phải bình tĩnh lại, nhìn cái gã cường tráng trước mặt: "Ai sai anh đến cướp con dấu?"

Không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ đến một tin tức cô nhìn thấy trên Weibo cách đây không lâu, ông chủ một công ty nổi tiếng đã dẫn theo côn đồ ngang nhiên đến cướp con dấu.

Hóa ra chiến trường kinh doanh đều trắng trợn như vậy sao?

"Vương Chấn sai anh tới à?" Thẩm Thiên Thiên hít sâu một hơi: "Cho dù hắn ta lấy được con dấu thì sao nào? Một mình hắn có thể thôn tính tập đoàn lớn như Thịnh Thế sao?"

Điện thoại dưới đất lại vang lên, là Phó Từ Hành gọi.

Thẩm Thiên Thiên sốt ruột nhưng không dám nhặt lên.

"Bớt nói nhảm, giao con ấn ra đây." Ánh mắt hắn có chút không kiên nhẫn, đặc biệt là hiện tại còn có tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu, hắn ta tiến lên một bước, cầm điện thoại lên rồi đập xuống đất.

Điện thoại cứ thế ngừng đổ chuông, không gian yên tĩnh trở lại.

Thẩm Thiên Thiên liên tục lùi lại, không ngừng thỏa hiệp: "Vương Chấn đưa cho anh bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh gấp ba, nên anh hãy để tôi rời khỏi đây đi."

"Tôi nhận tiền từ Vương tổng rồi, đương nhiên sẽ chỉ làm việc cho mỗi Vương tổng." Cái gã này xem ra cũng khá nguyên tắc.

Thẩm Thiên Thiên siết chặt túi xách, nhìn cánh cửa phía sau người đàn ông, nghĩ đến cơ hội chạy ra ngoài trong lúc hắn không để ý. Nhưng hắn ta đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn thấy Thẩm Thiên Thiên có vẻ để tâm đến chiếc túi trong tay nên hắn sải bước tiến lên, vươn tay định giật lấy.

Đúng lúc này Thịnh Lạc ở một bên đột nhiên nhảy lên, hung hăng cắn cánh tay của hắn.

"A Hoàng, làm tốt lắm!" Thẩm Thiên Thiên ôm túi xách, trực tiếp đi tới phía sau sofa bên cạnh, muốn tránh người đàn ông kia để chạy trốn.

Nhưng sức mạnh của người đàn ông rõ ràng là rất mạnh, hắn hét lên đau đớn và ném A Hoàng đi. Gòi xong, Thẩm Thiên Thiên sẽ sớm bị bắt mất.

Thẩm Thiên Thiên bây giờ sợ hãi đến cực độ, nhưng lúc này cô chỉ có thể dựa vào bản thân. Cô ở trong lòng thầm gọi hệ thống: "Ũa alo, không phải ngươi nói chỉ cần ta thu thập được 50% năng lượng hào quang là sẽ không bị kịch bản giết sao? Làm sao bây giờ?"

Người đàn ông trước mặt cô thật hung ác, chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây sao? Thẩm Thiên Thiên sắp khóc đến nơi rồi.

[Ký chủ, cô yên tâm, lần này kịch bản sẽ không giết hại cô đâu.]

Thẩm Thiên Thiên do dự: "Thật không?"

[Thật mà.]

Ngay khi Thẩm Thiên Thiên cảm thấy nhẹ nhõm, hệ thống lại lên tiếng: [Tuy rằng không giết cô, nhưng cũng có thể làm cô bị thương.]

Thẩm Thiên Thiên: "..." Được rồi, nín đi!

[Chỉ có 100% hào quang nhân vật chính thì cô mới có thể miễn nhiễm 100% sát thương.]

Mà lúc này năng lượng hào quang của Thẩm Thiên Thiên mới thu thập tới 88%, chỉ cần hôn Phó Từ Hành ba lần nữa thôi là nó mới đầy!

Thẩm Thiên Thiên: "..." Con mọe nó!

Biết tính mạng của mình sẽ không gặp nguy hiểm, Thẩm Thiên Thiên mới thả lỏng một chút.

Bây giờ giữa hai người họ là chiếc sofa, hắn chạy sang bên này, Thẩm Thiên Thiên chạy sang bên kia, cùng nhau đọ sức. Cánh tay của người đàn ông bị cắn ra máu, hắn tức giận đến mức định hất tung ghế sofa sang một bên.

Thịnh Lạc từ dưới đất giãy giụa bò dậy, tiếp tục sủa: "Gâu gâu gâu!"

Thấy người đàn ông định đẩy ghế sofa ra, Thịnh Lạc lại xông tới cắn vào chân hắn. Hắn ta gào lên đau đớn, quay lại định giơ dao đâm Thịnh Lạc.

Thẩm Thiên Thiên hét lên: "Không được!"

Cô vô thức ném chiếc túi trong tay về phía người đàn ông: "Đồ của anh đây!"

Ngay khi hắn ta đưa tay ra nhặt chiếc túi, Thẩm Thiên Thiên chạy về phía cửa, không quên gọi con chó: "A Hoàng, chạy."

Nhưng mà Thịnh Lạc vừa mới há, miệng, hắn liền đạp lên đầu chó của Thịnh Lạc, ánh mắt hung ác: "Nếu mày dám chạy trốn, tao giết con chó này."

Đã đứng ở cửa rồi nhưng Thẩm Thiên Thiên buộc phải dừng lại: "Đồ... đồ đã đưa cho anh rồi, hãy buông nó ra đi."



Người đàn ông dốc hết đồ trong túi Thẩm Thiên Thiên ra, nhưng không thấy con dấu đâu hắn liền chửi rủa, quẳng chiếc túi trên tay xuống đất rồi xách con chó lên.

Lỗ tai bị kéo đau nhức, Thịnh Lạc vừa giãy giụa vừa gào rú.

Con dao găm trong tay hắn khoa tay múa chân trên bụng Thịnh Lạc: "Kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày không giao con dấu ra tao sẽ ngay lập tức xé nát con chó của mày."

"Gâu gâu gâu!" Thịnh Lạc điên cuồng sủa.

Mặc kệ anh, Thiên Thiên, em mau chạy đi!

Giờ khắc này anh hi vọng hắn ta giết quách anh cho rồi, để anh có thể trở lại thành người. Tự sát thì cần dũng khí, nhưng bị giết thì không.

"Không được." Thẩm Thiên Thiên lấy con dấu ra: "Anh thả con chó của tôi ra, tôi đưa con dấu cho anh." Đối với Thẩm Thiên Thiên, A Hoàng quan trọng hơn nhiều so với con dấu của công ty.

Thấy Thẩm Thiên Thiên không chút do dự lựa chọn cứu anh, Thịnh Lạc ngây ngốc một chút. Không biết lúc này anh nên vui hay nên buồn nữa.

Người đàn ông cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu của Thẩm Thiên Thiên, lạnh lùng nói: "Ném nó qua đây, tao sẽ thả con súc sinh này ra."

Thẩm Thiên Thiên đang định ném nó cho hắn thì đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng, cô theo bản năng quay đầu lại thì thấy bốn cảnh sát cầm súng lao ra khỏi thang máy.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy như mình vừa sống sót sau thảm họa, cảnh sát chạy tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh người đàn ông bắt con chó làm con tin.

______

Rõ ràng, bắt một con chó có thể có tác dụng với Thẩm Thiên Thiên nhưng nó vô dụng với cảnh sát. Người đàn ông cũng ý thức được điều này, rất nhanh đã giơ tay chịu trói.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bị bắt, chân của Thẩm Thiên Thiên mềm nhũn, cô dựa vào cửa ngã quỵ xuống đất.

Thịnh Lạc khập khiễng chạy về phía cô, cuối cùng được Thẩm Thiên Thiên ôm vào lòng, anh ngẩng đầu lên liế,m má cô.

Sau đó, Thẩm Thiên Thiên phải đi theo cảnh sát để lấy lời khai, ngồi trong xe, nữ cảnh sát trấn an Thẩm Thiên Thiên: "Thẩm tiểu thư, cô thật dũng cảm, dây dưa cầm chân tên côn đồ lâu như vậy."

Thẩm Thiên Thiên vẫn cảm thấy chân như nhũn ra, cô nuốt nước bọt hỏi: "Làm sao cô biết ở đây có trộm?"

"Là một vị tiên sinh tên La Tuấn đã gọi cảnh sát."

Thẩm Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến Phó Từ Hành, anh hẳn là đã thông báo cho La Tuấn để gọi cảnh sát. Cô thì thầm: "Cô có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"

Nữ cảnh sát hào phóng đưa điện thoại cho Thẩm Thiên Thiên: "Của cô đây."

Cô nhấn số điện thoại của Phó Từ Hành, sau hai tiếng bíp đã được kết nối.

"Thiên Thiên à?" Giọng anh căng thẳng và run rẩy.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy sống mũi cay cay, nắm chặt điện thoại trả lời anh: "Hửm, sao anh biết là em?"

Khoảnh khắc anh nghe thấy giọng nói của cô, sự lo lắng trong mắt anh lập tức tiêu tan, anh thấp giọng: "Chỉ có em biết số này, em không sao chứ?"

Cô sụt sùi gật đầu: "Không sao, cảnh sát tới kịp rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Anh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh lập tức về với em."

"Dạ."

Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Thiên Thiên, Phó Từ Hành ngay lập tức đặt chuyến bay nhanh nhất để trở về nước.

Sau khi tên côn đồ bị bắt, cảnh sát đã thẩm vấn hắn nhưng hắn không chịu thú nhận hay tố cáo bất cứ ai, vì vậy cảnh sát chỉ có thể tạm giam hắn.

Sau khi lấy lời khai từ đồn cảnh sát, cô lại đưa A Hoàng đến bệnh viện vì nó đã bị thương khi vật lộn với côn đồ.

Thịnh Lạc cảm thấy hình như mình đã trở thành khách quen của bệnh viện này rồi, y tá khám cho anh lần trước không phải cũng cùng một người sao?

Rõ ràng y tá cũng nhận ra Thẩm Thiên Thiên và A Hoàng, cô ấy kiểm tra và nói: "Số phận của con chó này thực sự... đặc sắc ha!"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Cuối cùng kiểm tra A Hoàng chỉ bị thương nhẹ, điều trị một chút sẽ không sao.

Trở về căn hộ, Thẩm Thiên Thiên nằm trên sofa sau đó mới chậm rãi hoàn hồn. Nghĩ lại những chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy thật nguy hiểm.

Mãi cho đến buổi chiều khi mặt trời sắp lặn, Thẩm Thiên Thiên mới thực sự lấy lại tinh thần. Cô vừa định xuống lầu mua gì ăn thì có tiếng gõ cửa.

Thẩm Thiên Thiên đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Phó Từ Hành đứng ngoài cửa qua mắt mèo.

Trong lòng cô dâng trào niềm vui, cô vội vàng mở cửa: "Sao anh lại..."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh kéo chặt vào lòng, đầu áp vào ngực anh, nghe tiếng thở dồn dập cùng nhịp tim của anh làm cô cảm thấy an tâm khó tả.

"Em không sao." Cô vòng tay ôm eo anh.

"Ừ." Anh gật đầu, vẫn ôm chầm lấy cô thật chặt.

Vừa xuống máy bay anh lập tức chạy tới đây, lúc này vừa mới phát hiện thang máy đang đi lên, anh thậm chí không muốn đợi thang máy đi xuống mà trực tiếp leo lên tầng 10 từ thang bộ.

"Gâu gâu gâu!" Đột nhiên có tiếng chó sủa phá tan đi sự yên tĩnh của hành lang.

______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương