Lại đến cuối tuần.
Lãng Phong và Bạch An Ny tổ chức buổi hẹn hò đôi lần thứ hai, địa điểm lần này là một công viên giải trí rất nổi tiếng.
Nếu như có ai hỏi trên đời này hỏi Dư Mộc Mộc ghét ba thứ gì nhất, câu trả lời của cô sẽ là: Chạy 800m, mặt trời, và cảm giác mất trọng lượng.
Lãng Phong sẽ không bao giờ chấp nhận những trò chơi ly kỳ như tàu lượn siêu tốc hay là vòng quay khổng lồ, vì lý do này, cậu chàng lại một lần nữa bị Bạch An Ny cười nhạo.

Dư Mộc Mộc hoàn toàn đồng cảm với cậu ấy, thử thách cực hạn của cuộc đời cô là trò chơi ly quay tròn mà thôi.
Bạch An Ny cũng có thái độ chơi hay không đều được, nhưng Ngôn Bắc thì tràn đầy nhiệt huyết cho mọi trò chơi.

Nếu cô không chơi thì sẽ không có ai chơi cùng anh.

Dư Mộc Mộc ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hối hận muôn phần.
Lãng Phong đề nghị: "Mọi chi phí hôm nay đều để cho Ngôn Bắc thanh toán, ai bảo cậu ấy cứ muốn đến đây."
Dư Mộc Mộc bĩu môi: "Không được đâu."
Lãng Phong: "Không cần tiết kiệm thay cậu ấy.

Đừng nhìn bây giờ cậu ấy đang ở trong căn nhà nhỏ tồi tàn thế kia, thật ra nhà bọn họ rất giàu có.

Ba cậu ấy điều hành cả một công ty thiết kế kiến ​​trúc."
Dư Mộc Mộc mặt bất lực nhìn ba người trước mặt: Nhà giàu số 1, nhà giàu số 2, nhà giàu số 3.
Hóa ra chỉ có mình cô là thường dân mà thôi.
Nhưng bây giờ Dư Mộc Mộc không có tâm tư để nghĩ đến những thứ này.

Dựa theo điều thứ hai trong "Những quy tắc quyến rũ Ngôn Bắc" mà cô mới thêm: Tạo hiệu ứng cầu treo.
Vậy cho nên, khung cảnh bây giờ có thể được coi là hiệu ứng cầu treo đắt giá nhất rồi.
Trái tim của Dư Mộc Mộc chùng xuống, hít một hơi thật sâu, lên thôi.
Vài trò chơi đầu tiên cô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhìn thấy dáng vẻ Ngôn Bắc càng chơi càng ham càng vui vẻ, cô cũng phụ họa tỏ vẻ chơi rất vui.

Cho đến khi gặp phải trò "Cú rơi vô cực".
Bốn người đứng ở bên dưới vòng quay, im lặng nhìn nhau.
Lãng Phong ôm lấy khủy tay, nhìn một lượt mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bạch An Ny, tiên phong mở miệng: "Dù thế nào tớ cũng không chơi đâu.

Vừa mới chơi xong trò Vượt thác, quần áo cũng ướt sũng rồi, tớ thấy phải nghỉ ngơi một lúc đã."
Bạch An Ny sau khi nghe những lời giả dối đó cố nén một nụ cười, nghiêng người đến trước mặt Lãng Phong: "Lãng Phong cùi bắp, chỉ mỗi cái trò Vượt thác thôi đã khiến cậu bị dọa trắng mặt trắng mày rồi.

Không dám chơi thì cứ nói thẳng ra đi, còn tìm lý do lý trấu biện minh."
"Không phải không dám, mà là không thích." Lãng Phong giơ tay che đi ánh mắt trêu tức của Bạch An Ny, quay đầu đi chỗ khác không nhìn cô nàng.
Đối với những người thích đến công viên giải trí thì nơi đây là kích thích, còn đối với những người không thích thì chính là nỗi khủng bố và dằn vặt đan xen.
Trò chơi Vượt thác vừa nãy có bao nhiêu đáng sợ, Dư Mộc Mộc không dám nhớ lại nữa.

Cô bị kích thích đến nỗi lạc hồn lạc phách, đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại.

Bây giờ nghe thấy tiếng hét gào khóc thảm thiết khi vòng quay rơi xuống, Dư Mộc Mộc càng là run lên vì sợ hãi.
Cô thầm nói trong lòng, đừng chơi, cầu trời khấn Phật cho Ngôn Bắc đừng chơi.
Một cơn gió thoảng qua.
"Hắt xì." Dư Mộc Mộc đột nhiên cúi xuống, hắt xì một tiếng.
Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len rộng và quần đùi ngắn, hai chân lộ ra ngoài, khiến cô trông gầy yếu và đáng thương trong gió.
Đó là phong cách giấu quần phổ biến vào năm đó.
Bây giờ chiếc áo len đã bị nước bắn ướt một nửa.


Khi có gió thổi qua, một luồng hơi mát lạnh xâm nhập vào quần áo của cô khiến cả người nổi da gà vì lạnh, khoanh tay run rẩy, chóp mũi cũng ửng đỏ.

Sớm biết như vậy đã không nghe theo lời của Lãng Phong rồi...
Cậu ta khăng khăng nói Ngôn Bắc khẳng định thích style như thế này, Dư Mộc Mộc khổ mà không biết kêu ai.
"Mặc của anh đi."
Vai của Dư Mộ Mộc rũ xuống, lúc này mới nhận ra Ngôn Bắc đã cởi áo khoác jean của anh ra khoác lên vai cô.

Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo phông mỏng manh, hiển nhiên là không chịu được thời tiết dưới 20 độ này.
Ngay khi cô định mở miệng từ chối anh, Ngôn Bắc đã đi trước cô một bước, đề nghị với mọi người.
"Về thôi, không chơi nữa, trò chơi này phải hứng nhiều gió dễ bị cảm lạnh."
"Ừ."
Lãng Phong cùng Bạch An Ny đương nhiên không có phản đối, bọn họ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Bạch An Ny đẩy eo Lãng Phong ra sau, hai người một trước một sau dính vào nhau, uốn éo tiến về phía trước.
"Được rồi đó Lãng Phong, bây giờ cậu mãn nguyện rồi đó! Đi thôi, tớ đưa cậu đi chơi trò đu quay mà cậu thích nhất." Bạch An Ny cố nén cười, khóe miệng cong lên thành một vòng cung ngọt ngào.
"Cậu mới thích chơi đu quay ý." Lãng Phong bị cô nàng đẩy đi, giọng điệu mặc dù tỏ ra khó chịu, nhưng khóe mắt và đuôi mày lại bất giác ẩn chứa ý cười.
Dư Mộc Mộc cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi rời đi, Ngôn Bắc đột nhiên dừng bước.

Anh quay đầu lại yên lặng nhìn vòng quay một hồi, ánh mắt lóe lên rồi tối sầm lại, tựa hồ lộ ra vẻ ghen tị.

Sau đó, anh thu hồi ánh mắt, mím môi dưới không nhìn nữa.
Dư Mộc Mộc nhìn theo ánh mắt của anh.
Hầu hết những người trên vòng quay đều là những cặp tình nhân, có đôi có cặp, tay nắm tay nhau hưng phấn hoa chân múa tay.

Trong không khí náo nhiệt và hồi hộp, họ vừa la hét vừa tạo nên một bầu không khí đầy những quả bong bóng màu hồng ngọt ngào, yêu thương không đâu sánh bằng.
Vẻ mặt của Ngôn Bắc đều bị Dư Mộc Mộc nhìn thấy.
Nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến bịn rịn của anh, Dư Mộc Mộc nhớ đến bức ảnh chụp tiểu Ngôn Bắc chơi tàu lượn siêu tốc tươi cười vui vẻ ở nhà anh trước đây.

Có lẽ anh thực sự rất thích những trò chơi kích thích này.
Khi Ngôn Bắc quay đầu lại và định đi về phía Lãng Phong, Dư Mộc Mộc đột nhiên nắm lấy góc áo của anh.

"Đợi chút." Thanh âm Dư Mộc Mộc tựa hồ có chút gấp gáp.
"Hả?" Ngôn Bắc dừng bước, quay đầu nghi ngờ nhìn cô.
Dư Mộc Mộc đôi mắt cụp xuống dừng một chút, giống như đang ngập ngừng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên sáng ngời.
"Ngôn Bắc, em thích chơi Cú rơi vô cực, anh chơi cùng em được không?"
"Sao cơ?"
"Em nói, em muốn anh chơi Cú rơi vô cực với em."
"Em chắc không?" Ngôn Bắc nhướng mày.
"Ừm, em chắc chắn.

Em thích chơi." Dư Mộc Mộc gật đầu, giọng điệu cực kỳ kiên định.
Cố lắm mới góp được chút dũng khí, nhưng ngay khoảnh khắc thắt dây an toàn lại bị gió thổi bay sạch sẽ không còn một sợi nào.
Dư Mộc Mộc lúc này giống như một quả bóng xẹp nản lòng, hận không thể một tay bóp chết chính bản thân to miệng vài phút trước.
Vòng quay chậm rãi nâng lên.
Dư Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kích động mở to mắt của Ngôn Bắc, anh càng kích động cô lại càng muốn khóc.
Nếu biết sớm đã không phô trương như vậy rồi.
Cô nhìn xuống bàn tay của Ngôn Bắc, nó đang ở rất gần cô.


Rõ ràng chỉ có vài cm, nhưng cách xa hơn bao giờ hết lại là một tình yêu không thể nói nên lời và một tâm trạng không thể đoán được.
Khoảng cách giữa hai người họ, hình như không chỉ vài cm này thôi.
Nhưng cô vẫn rất muốn vươn tay ôm lấy anh, tìm chút an ủi, vậy thì cô chắc là sẽ không còn sợ hãi nữa.

Dư Mộc Mộc lấy hết can đảm, giơ đầu ngón tay đến gần anh.
Một chút lại một chút, dừng lại rồi tiếp tục.
Khi còn một chút nữa là có thể chạm vào, cô vẫn là không có can đảm thu tay lại.
Nếu tự nhiên nắm tay anh thì sẽ không phù hợp lắm...
Thời điểm vòng quay được nâng đến điểm cao nhất và dừng lại, Dư Mộc Mộc cảm thấy trái tim của cô cũng bị treo lơ lửng trên không trung, nỗi sợ hãi bị ném xuống trong khoảnh khắc tiếp theo lấp đầy mọi dây thần kinh của cô.

Dư Mộc Mộc không thể chịu đựng được nữa, vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Ngôn Bắc, mang theo sự kiềm chế.
Cô nghiêng mặt nhìn anh, giọng nói đã run đến nghe không rõ ràng.
"Huhuhu em sợ."
Nghe vậy, Ngôn Bắc quay đầu nhìn cô, nghiêng người ghé sát vào tai cô, giọng nói trong trẻo mềm mại mang theo hơi se lạnh của những cơn gió mùa xuân lọt vào tai cô.
"Mộc Mộc đừng sợ, có anh ở bên em."
Đồng thời, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, siết chặt đầu ngón tay cô, nhấn đầu ngón tay cô hai cái để an ủi.

Trong tiết trời đầu xuân, bàn tay Ngôn Bắc cũng bị gió thổi mát lạnh, nhưng vẫn ấm hơn tay của Dư Mộc Mộc rất nhiều.

Bên tai gió thổi vù vù, lúc ấy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi yên tĩnh, trong giây phút căng thẳng chờ đợi, Dư Mộc Mộc chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống trận của mình.
Cái này đến cái khác, thình thịch thình thịch.
Mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của anh, anh nháy mắt với cô, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng, ánh nắng chói chang dường như bị lu mờ, rực rỡ không bằng anh.
Khoảnh khắc bàn tay được nắm lại, một cảm giác ngứa ran chạy dọc theo đầu ngón tay của Dư Mộc Mộc đến trái tim.

Giống như đổ một hộp sơn macaron màu hoa anh đào lên bức màn bầu trời, cả thế giới dường như ngay lập tức biến thành một màu hồng tựa mùa xuân.
Giây tiếp theo, vòng quay đột nhiên rơi xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa."
Trái tim như bị người ta tàn nhẫn ném lên trời.
Trong không khí chuyển động cực nhanh, Dư Mộc Mộc nắm chặt tay Ngôn Bắc, nhiệt độ từ đầu ngón tay lạnh lẽo truyền đến.

Cô đã không còn phân biệt được rốt cuộc mình đang vì ai mà gào thét.
Cơn gió đầu xuân vừa mát mẻ lại oi nồng, rộn rã tiếng ồn ào náo nhiệt khiến má cô càng nóng hơn, nhuốm một vệt ửng hồng anh đào.

Cho đến khi run rẩy bước xuống vòng quay chân chạm mặt đất, cô vẫn choáng váng đắm chìm trong nhiệt độ của Ngôn Bắc.

Ngôn Bắc: "Hay là lại chơi một lần nữa?
Dư Mộc Mộc: "Hả? Cái gì, được..."
Cứ như vậy, trong khi Dư Mộc Mộc đang trong trạng thái xuất thần, Ngôn Bắc lại kéo tay cô chơi thêm mười lần nữa.
Tròn trĩnh, đủ mười lần.
Mỗi lần cô thắt dây an toàn đều tỉnh dậy ngay lập tức, cô chỉ muốn về nhà mà khóc.

Nhưng mỗi lần cô muốn khóc, Ngôn Bắc lại nắm chặt tay cô, ngón tay vẫn đan vào nhau.
Cô đã mù mịt không còn biết bản thân nên cười hay nên khóc nữa rồi.
Bạch An Ny nhìn thấy Ngôn Bắc và Dư Mộc Mộc đã chơi cú rơi vô cực mười lần rồi mà tay vẫn đang đan vào nhau.

Trong lúc nhất thời, cô nàng không biết nên cảm thấy thương xót hay nên chúc phúc cho cô bạn thân của mình.
Cô nàng vỗ vỗ cái đầu choáng váng của Dư Mộc Mộc: "Vất vả rồi."

Dư Mộc Mộc cuối cùng đã hồi phục sau độ ấm của Ngôn Bắc và trạng thái hoảng hốt từ trò chơi.

Nhưng khi nhìn Lãng Phong và Bạch An Ny ngọt ngào bên nhau, cô lại trầm tư rơi vào suy nghĩ khác.

Cô vẫn thường cảm thấy buồn cho Lãng Phong, Lãng Phong càng cười vui vẻ, Dư Mộc Mộc càng cảm thấy bi thương.
Dư Mộc Mộc phát hiện ra rằng Lãng Phong chỉ khi ở bên Bạch An Ny cậu ấy mới thực sự lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.

Thứ lóe lên trong mắt cậu là một vẻ rực rỡ hoàn toàn khác với bình thường.

Dư Mộc Mộc thậm chí còn nhận ra khi Lãng Phong bất cẩn trêu chọc Bạch An Ny, nếu nhận được phản hồi tiêu cực, một chút buồn bã sẽ hiện lên trong mắt cậu ấy.

Nhưng Bạch An Ny dường như không nhận ra điều này.
Điều này cũng đúng với Bạch An Ny.

Cô ấy khi đối mặt với Lãng Phong cũng sẽ thể hiện một thái độ hoàn toàn khác.

Trước mặt mọi người cô ấy là một quý cô thanh lịch, nhưng trước mặt những người bạn thân thì chỉ là một cô gái đang trong tuổi dậy thì mà thôi.

Nhưng khi cô nàng đối mặt với Lãng Phong thì lại khác.

Cô ấy thích cười, thích đùa với cậu ấy.
Rõ ràng là thích nhau không chịu nổi, vậy mà sống chết không thừa nhận.

Trốn tránh lùi bước.
Ví dụ như bây giờ đang ở trong công viên giải trí này vậy.
Bạch An Ny sẽ bởi vì Lãng Phong bị các cô gái bắt chuyện làm lãng phí thời gian dẫn đến cây kem của cô ấy bị tan mà đánh cậu, thậm chí dù mặc váy cũng không thèm quan tâm hình tượng của bản thân, nhất quyết nhảy lên lưng Lãng Phong đòi cậu ấy cõng đi.

Nhưng khi Lãng Phong cố ý hỏi tại sao, cô nàng lại lảng tránh nhấn mạnh rằng cậu trọng sắc khinh bạn.

Lãng Phong không phản bác, vẫn cười như không cười nhìn cô ấy chằm chằm, không biết từ vẻ mặt của cô nàng đọc được ý gì.
Dư Mộc Mộc nhìn dáng vẻ hai người thoải mái tán tỉnh trước mặt, đột nhiên nảy sinh ra cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Nếu bi thương vĩnh viễn không đến thì tốt rồi.
Nhưng hai người trước mặt hiển nhiên không thể tưởng tượng được nỗi buồn của cô.

Bạch An Ny bị Lãng Phong nhìn chằm chằm không thoải mái, giơ nắm đấm đánh cậu, ánh mắt né tránh.
"Được rồi được rồi, cậu mau chóng về nhà đi.

Ba cậu không phải còn phải kiểm tra cậu và em gái cậu chơi đàn sao, đừng chọc giận chú ấy nữa."
Lãng Phong nghe vậy biểu lộ cứng đờ, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, ngữ khí trầm xuống: "Nhắc đến chuyện này làm gì."
Dường như mỗi khi nhắc đến gia đình, Lãng Phong luôn có biểu cảm này.

Dư Mộc Mộc đã từng nghe nói rằng vì lý do gia đình nên Lãng Phong đã trầm cảm rồi lựa chọn tự sát.

Nhắc đến gia đình của Lãng Phong, Dư Mộc Mộc đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước Lãng Tô đột nhiên chặn cô lại nói những lời khó hiểu.

"Đàn chị Dư Mộc Mộc, chị có phải có một cái kẹp tóc hình ngôi sao đúng không? Hình như hôm lễ Tuyên thệ em có thấy chị mang nó." Lãng Tô bình tĩnh đứng trước mặt cô, chậm rãi nói.
Dư Mộc Mộc hồi tưởng lại một lúc lâu mới trả lời.
"Kẹp tóc hình ngôi sao? Hình như bị rơi mất rồi."
Giọng nói của Lãng Tô bất giác cao lên: "Rơi mất rồi? Chị có biết bị rơi ở đâu không?"
Hình như hôm đầu tiên tiến vào Cõi Mộng đã bị rơi mất rồi, không lẽ là lúc lén lút vào nhà của Ngôn Bắc...
Sau lưng Dư Mộc Mộc không hiểu sao toát ra một tầng mồ hôi lạnh, xem ra lần sau nhất định phải tìm cơ hội đến nhà anh tìm một phen.
Lãng Tô nghi hoặc, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Anh của tôi, Lãng Phong..."
Dư Mộc Mộc bây giờ mới lấy lại bình tĩnh, hồi thần: "Lãng Phong? Kẹp tóc với Lãng Phong có liên quan đến nhau sao?"
Lãng Tô trầm mặc không nói, cũng không trả lời lại.
Bây giờ tiếp tục nhìn sang Lãng Phong, Dư Mộc Mộc tự hỏi phải chăng ẩn dưới vẻ ngoài tươi sáng của cậu ấy là một trái tim tan vỡ.

Cô vẫn nhớ rõ quy tắc đầu tiên của Cõi Mộng.

- --- Cảnh trong Cõi Mộng đều là hình ảnh thu nhỏ của quá khứ, những chuyện xảy ra trong Cõi Mộng sẽ không ảnh hưởng đến thực tại.
Bất kể cô có làm gì ở trong Cõi Mộng này, kết cục của Lãng Phong trong thế giới thực cũng sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng cô không khỏi muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, cô nghĩ rằng mình có thể khuyên bảo cho cậu.

Chỉ là cô cũng hiểu rõ, thế giới nội tâm của Lãng Phong không phải là thứ cô có thể tùy tiện bước vào.
Thật ra với Ngôn Bắc cũng vậy, cô nhận thức rõ mơ chỉ là mơ mà thôi.
Cô không dám có quá nhiều hy vọng.
Khi thức giấc, cô và Ngôn Bắc trong thực tế sẽ không có bất cứ giao điểm nào.

Đây sẽ mãi mãi là kỉ niệm của riêng cô.

Nhưng Dư Mộc Mộc đã cố gắng hết sức để che chắn những cảm xúc tiêu cực này, cô chỉ muốn tích cực sống trong khoảnh khắc hiện tại, làm nhiều điều khiến bản thân và mọi người vui vẻ hơn.
Ra khỏi công viên giải trí, Lãng Phong và Bạch An Ny, Dư Mộc Mộc và Ngôn Bắc phân ra hai đường lần lượt về nhà.

Cảm giác thành cặp thành đôi một cách tự nhiên như vậy làm cho Dư Mộc Mộc vui vẻ không thôi.

Trên đường về nhà.
Dư Mộc Mộc đi bên cạnh Ngôn Bắc, khi cô đi, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay của anh.

Cảm giác các ngón tay đan vào nhau trên vòng quay lại hiện lên trong đầu Dư Mộc Mộc, cô xấu hổ đỏ mặt.

Giống như mở một chai nước có ga vị trái cây, ùng ục ùng ục, chua ngọt sủi bọt dày đặc từ tận đáy lòng.

Trong lúc xấu hổ đồng thời cô cũng lặng lẽ cảm thán, các kế hoạch tác chiến hoàng kim của bản thân đặt ra quả nhiên có tác dụng.

Dư Mộc Mộc thầm phấn khởi.
Nhân tiện, Dư Mộc Mộc vẫn đang suy nghĩ về cách thực hiện quy tắc thứ ba của "Những quy tắc quyến rũ Ngôn Bắc": Đặt biệt danh cho đối phương.
Cô dừng lại, ngập ngừng nói: "Em có thể gọi anh khác với những người khác không?"
Cô đang nói tiếng người sao...!Dư Mộc Mộc cạn lời.
"Hả?" Ngôn Bắc không hiểu.
"Em có thể gọi anh Bắc Bắc được không?" Aaaaaaa Dư Mộc Mộc nói xong liền muốn gào thét.
Nhưng mà có phải sớm quá rồi không,,,? Không lẽ lại nói sai rồi sao?
Cô căng thẳng len lén liếc nhìn Ngôn Bắc.
"Có thể." Vẻ mặt Ngôn Bắc có vẻ hơi mất tự nhiên.

Sau đó, anh hỏi Dư Mộc Mộc: "Vậy anh nên gọi em là gì?"
"Mộc Mộc?" Dư Mộc Mộc trả lời.
"Giống với những người khác," Ngôn Bắc lắc đầu.
Dư Mộc Mộc: "Vậy anh muốn gọi như thế nào?"
Ngôn Bắc suy nghĩ một chút, mở miệng dường như có chút khó khăn: "Tiểu Mộc? Tiểu Mộc...!Mộc?"
Tại sao phải thêm từ "Tiểu" ở đằng trước chứ? Là bởi vì gọi thế nghe đáng yêu hơn sao?
Hoàn toàn là một câu trả lời mà cô không ngờ được.
Dư Mộc Mộc ngay lập tức cảm thấy khuôn mặt của cô hiện giờ giống như túi sưởi vậy, không ngừng bốc hơi.
Cô xấu hổ hồi lâu: "Thật ra anh gọi là Mộc Mộc là em đã rất vui rồi."
Dư Mộc Mộc và Ngôn Bắc dần dần phát triển thành một mối quan hệ mà họ có thể tùy ý trò chuyện ở trường, thậm chí tan học còn hay cùng nhau về nhà.

Ngày càng có nhiều nhân chứng nhìn thấy họ ở cùng nhau, vô số chàng trai và cô gái đều đau lòng.

Nhưng đối mặt với Dư Mộc Mộc, một đối thủ mạnh không có góc chết, các chàng trai và cô gái thậm chí không biết bắt đầu ghen tị từ đâu.
Dư Mộc Mộc luôn cho rằng, bất cứ nơi nào có Ngôn Bắc thì nơi đó sẽ tự động hình thành một vầng hào quang, đó là hào quang chỉ thuộc về Ngôn Bắc.
Thanh lãnh, sạch sẽ và xa cách.

Nhưng Dư Mộc Mộc giờ đây có thể mang theo những bong bóng màu hồng của cô, tùy ý xông vào thế giới của anh.
Có người hình dung hai người họ như sau:
Giống như việc cho một quả dâu đông lạnh vào soda bạc hà, hai thứ hòa vào nhau sẽ tạo ra một phản ứng hóa học tuyệt vời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương