Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh
-
85: Chương 82
Long Nghị đã từng không có mong cầu gì quá lớn lao về đời sống vật chất.
Ba mươi mấy năm qua, anh vẫn luôn nghĩ chỉ cần mình ăn no mặc ấm, có được chỗ đặt lưng đã là đủ rồi.
Nhưng từ ngày có Tần Thiên, anh nhận ra mình ngày một trở nên khó thỏa mãn.
Cả hai tá túc trong phòng tài sản chỉ vỏn vẹn mười mấy hai chục mét vuông, chưa nói chuyện chật chội cũ kỹ, mưa dột gió lùa là chuyện thường diễn ra.
Mùa đông còn đỡ, căng vải chống thấm chắn gió là được.
Nhưng rồi mùa hè tới, vài ngày mưa to liên tục khiến căn phòng ướt nước dầm dề, nước mưa trên hốc tường nhỏ long tong xuống mấy cái thau bày khắp sàn.
Phòng Long Nghị dột nặng hơn nên hai người sang phòng Tần Thiên ngủ, nhưng đêm xuống không chỉ tiếng nước mà có cả tiếng muỗi vo ve quấy nhiễu giấc ngủ.
Long Nghị dậy sớm thấy Tần Thiên không chịu nổi cào cào gãi gãi tay, bên trên là mấy vết muỗi đốt nhìn mà hoảng hồn.
Dạo gần đây công ty đã vào quỹ đạo, công việc ngày một chồng chất, đứa nhỏ cũng ngày một bận rộn.
Cả ngày ngược xuôi ngoài đường đã rất vất vả rồi mà về nhà cũng ngủ không ngon, Long Nghị đau lòng.
Anh nhìn Tần Thiên bị chuông báo đánh thức lờ đờ mơ màng ngồi dậy, hai con mắt díu lại, đầu gục gặc cắm xuống ngủ gật, tay bị gãi ra mấy vết đỏ.
Anh kéo đứa nhỏ dựa vào ngực mình, đưa tay cầm chai dầu ở cạnh đầu giường bôi cho cậu.
"Ưm...!anh Long..."
Tần Thiên mềm oặt cọ cọ cổ người đàn ông, chỉ muốn nằm dài trên giường mà thôi.
"Hay là hôm nay xin nghỉ nửa ngày?" Long Nghị như nắm hết trong bụng cậu, khe khẽ xoa lưng đứa nhỏ, "Tạnh mưa rồi, em ngủ thêm chút nữa đi."
"Ưm, không được..." Tần Thiên ngáp một cái, ngọ nguậy dụi dụi mắt tỉnh táo lại, "Sếp Phương thương lượng hợp tác với một đơn vị chuyển phát nhanh nhỏ ở phía Nam cũng xong xuôi rồi, hôm nay sẽ ký hợp đồng, em phải theo sếp nữa."
Long Nghị hơi ngạc nhiên: "Mở rộng quy mô nhanh thế à?"
"Dạ, bây giờ tụi em thiếu nhân lực, ngày nào cũng vài trăm đơn hàng, không giao kịp luôn á!" Tần Thiên nói tới đây lập tức lên tinh tần, cười hì hì ôm người đàn ông, mặt đầy hãnh diện, "Anh xem đó, tuyệt nhiên không để anh thua lỗ đâu!"
"Sếp Phương nói bọn em đã có bước khởi đầu thuận lợi, nhưng để phát triển lâu dài thì hiện tại phải hy sinh lợi nhuận để thu hút khách hàng mới, sau này sẽ kiếm vào nhiều hơn nữa cơ!" Cậu nhẩm tính trên đầu ngón tay, "Chẳng bao lâu nữa ai biết chừng em đủ mua nhà luôn đó!"
"Bé út cưng nhà ta giỏi thật." Long Nghị ngắm đôi mắt sáng ngời của thanh niên, bên trong chứa đựng sự hài lòng thực tại và chờ mong vào tương lai.
Tim Long Nghị run lên khẽ, anh cúi đầu hôn lên mí mắt ấy: "Bé út cưng muốn mua nhà thế nào? To một chút có chịu không?"
Hồi Tết Đoan Ngọ bà Viên dúi cho hai người mấy cái bánh ú nhân thịt.
Long Nghị hấp hai cái, hơi nước trong nồi bám lên nắp, mùi gạo nếp và lá gói thơm ngát hòa quyện vào nhau.
"Ưm." Tần Thiên cọ quẹt vào cái gằm lún phún râu của người đàn ông, "To quá thì không ổn đâu ạ...!Có cái giường to hơn một tẹo là được rồi."
"Ừm, mua giường hai mét." Long Nghị phát ra tiếng cười trầm từ trong ngực, "Thêm một cái bồn tắm to."
"Sao lại bồn tắm to..." Tần Thiên vừa tỉnh giấc, đầu óc còn dính đặc.
Long Nghị mờ ám xoa nắn cái mông mềm của cậu, hôn lên vành tai đứa nhỏ: "Dễ tắm rửa."
Tai Tần Thiên đỏ lựng.
"Hứ." Cậu bắt lấy tay người đàn ông, "Anh Long, anh hư rồi."
"Anh không." Long Nghị ôm cậu đặt lên đùi, cầm áo sơ mi trên ghế cho đứa nhỏ mặc vào, "Vẫn luôn là vậy."
Đương nhiên, chỉ như thế với một mình em.
Tần Thiên ngoan ngoãn giơ tay, mấy ngày qua cậu được Phương Hoành Tiệm dắt theo làm việc, thời khoác mấy bộ đồng phục shipper một đi không trở lại, cậu còn đặt mua vài bộ sơ mi quần tây mới.
Dù Tần Thiên không cao lớn cường tráng được như Long Nghị, nhưng thân hình làm việc chân tay thời gian dài này của cậu vẫn rất ưa nhìn, khoác đồ Tây vô cùng trẻ trung khỏe khoắn.
Lần đầu tiên thấy đứa nhỏ mặc Long Nghị không nhịn được, ban đêm tự tay cởi phăng tất cả xuống.
Mặc đồ tử tế rồi, hai người lại sáp vào nhau quấn quít một lát, vẫn là Tần Thiên thấy sắp trễ giờ mới đẩy người đàn ông đang ôm mình cứng ngắc ra: "Ưm, ra ăn sáng lẹ đi anh.
Không thì muộn mất ~ "
Hiện tại văn phòng công ty Tần Thiên ở khu phố cổ, cạnh đường vành đai một, chạy xe điện sang cũng phải tầm hai mươi phút nên phải ra đường sớm hơn lúc trước nhiều.
Long Nghị dọn bữa sáng lên bàn, vuốt vuốt tóc đứa nhỏ: "Chúng ta chuyển ra gần công ty em ở có được không?"
Tần Thiên đang bóc lá bánh ú vẫn nhính một tí thời gian ra mắng anh: "Anh ăn no rửng mỡ à?"
"Em thích ở đây thôi." Tần Thiên vẫy tay gọi người đàn ông ngồi xuống, nhét bánh ú vào miệng anh, "Anh xót em, bộ em không xót anh à?"
Người Thành Đô thích ăn bánh ú mặn, Tần Thiên gắp hết thịt nạc mỡ đan xen cho Long Nghị, mình thì chấm phần vỏ nếp vào tương, vừa nhai gạo nếp mềm vừa nói: "Em lái xe có mệt gì, anh suốt ngày thay ca đến thay ca đi, chạy xa vất vả chết mất thôi, em không chuyển."
"Mà khu dân cư mình ở tốt bao nhiêu." Tần Thiên nói không ngớt miệng, "Vừa ra khỏi cổng là có chợ, đằng sau có nguyên con đường toàn đồ ăn ngon, xóm giềng ai cũng tốt...!À, trừ mấy thành phần xấu xa."
Tần Thiên biết người đàn ông bận lòng chuyện dạo này cậu ngủ không ngon.
Nhưng thật ra cậu chẳng thấy làm sao cả đâu, rướn lên hôn môi người đàn ông an ủi: "Mưa theo đợt thôi ấy mà, chờ đến cuối tuần tụi mình sửa lại nóc nhà là được."
Long Nghị không nói gì, Tần Thiên cứ tưởng chuyện này đã xong.
Không ngờ cơm nước xong xuôi, người đàn ông soạn cho cậu mấy bộ đồ, bảo cậu ở lại công ty vài ngày cho đỡ phải vất vả, để anh ở nhà quét tước.
Thôi được.
Tần Thiên biết chuyện nào Long Nghị đã quyết định cậu không cách nào thay đổi, huống chi chuyện sửa chữa cũng không to tát, một mình Long Nghị làm là được, cậu đã học được cách tín nhiệm vào anh từ rất lâu trước kia rồi.
Tần Thiên vội tới giờ làm, dặn dò Long Nghị không được làm việc quá mệt rồi đi trước, không để ý người đàn ông phía sau lưng khoác vẻ trầm tư.
Long Nghị nhìn ván giường chật chội, cửa sổ lọt gió, lẫn gian phòng trơ trọi.
Lần đầu tiên anh cảm thấy chướng mắt.
Anh không đành lòng để đứa nhỏ phải sống ở nơi dột nát này.
Anh muốn cho Tần Thiên một mái nhà.
Nhưng không phải nơi này.
Long Nghị châm điếu thuốc, đến phòng trực, ngẩng đầu nhìn khu dân cư trước mắt.
Anh sờ thẻ ngân hàng trong túi quần, tiếp đó móc điện thoại ra, dứt khoát gọi một cuộc điện thoại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook