Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
-
Chương 31
Nói không thấy cảm động là nói dối. Có thể có được một người luôn lặng lẽ thích mình như vậy, ai mà chả thấy vui. Nhưng vui là một chuyện, có thể tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Trên đời này, có một loại tiếc nuối gọi là gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Nếu lúc trước không chấp nhận điều kiện của bà Khương thì tốt biết mấy, như vậy thì tôi sẽ không còn cảm thấy nhớ mãi không quên đối với Mát-xcơ-va nữa, cũng có thể tiếp nhận Phương tiên sinh; nếu Phương tiên sinh là người bình thường thì tốt biết mấy, không còn thâm tình một cách đơn thuần như vậy nữa, như vậy thì tôi cũng sẽ có thể cự tuyệt một cách dứt khoát hơn, không cần phải do dự tiến thoái lưỡng nan như bây giờ nữa.
Tôi hạ quyết tâm, trả lại giỏ hoa cho anh ta, nói: “Về sau đừng có tặng tôi mấy thứ này nữa, có ít hơn nữa tôi cũng không cần.”
Tôi trả lại rất đột ngột, anh ta không chú ý, suýt chút nữa thì đã để giỏ hoa rơi xuống đất, sau khi bắt được giỏ hoa anh ta nhìn tôi với vẻ hoảng hốt.
Tôi không dám nhìn anh ta, chỉ chăm chăm nhìn xuống mũi chân, bảo: “Anh đi đi, tôi còn phải chờ đồng nghiệp để đi ăn cơm nữa.”
Anh ta gật gật đầu, nói: “Được.” Sau đó cầm theo giỏ hoa xoay người bước đi.
Tuy rằng lúc nói chuyện vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến khi anh ta quay người lại thì tôi lại bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, giống như lo sợ anh ta mà đi rồi thì sẽ không còn đến đây thêm lần nào nữa.
“Phương tiên sinh!” Tôi không nhịn được bèn gọi anh ta lại: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi.” Anh ta đáp.
“Vậy anh đi đi.” Tôi có chút ủ rũ.
“Ừm.” Dứt lời, anh ta xoay người chuẩn bị đi tiếp.
“Khoan đã!” Tôi lại gọi anh ta lại, hỏi: “Sau này anh vẫn sẽ đến đây chứ?”
“Vẫn sẽ đến.”
“Ngồi ghế trước hay ghế sau?”
“Ghế trước.”
“Không ngồi ghế sau nữa à?”
“Tôi muốn ngồi ở gần cậu hơn một chút.”
Giọng nói của anh ta không lớn lắm, nhưng tôi vẫn nghe được rất rõ ràng.
Đèn trong nhà hát sáng trưng, tôi nhìn thấy được sự mất tự nhiên cùng với vẻ yếu mềm trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chỉ nói: “Anh đi đi.”
Trên đời này, có một loại tiếc nuối gọi là gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Nếu lúc trước không chấp nhận điều kiện của bà Khương thì tốt biết mấy, như vậy thì tôi sẽ không còn cảm thấy nhớ mãi không quên đối với Mát-xcơ-va nữa, cũng có thể tiếp nhận Phương tiên sinh; nếu Phương tiên sinh là người bình thường thì tốt biết mấy, không còn thâm tình một cách đơn thuần như vậy nữa, như vậy thì tôi cũng sẽ có thể cự tuyệt một cách dứt khoát hơn, không cần phải do dự tiến thoái lưỡng nan như bây giờ nữa.
Tôi hạ quyết tâm, trả lại giỏ hoa cho anh ta, nói: “Về sau đừng có tặng tôi mấy thứ này nữa, có ít hơn nữa tôi cũng không cần.”
Tôi trả lại rất đột ngột, anh ta không chú ý, suýt chút nữa thì đã để giỏ hoa rơi xuống đất, sau khi bắt được giỏ hoa anh ta nhìn tôi với vẻ hoảng hốt.
Tôi không dám nhìn anh ta, chỉ chăm chăm nhìn xuống mũi chân, bảo: “Anh đi đi, tôi còn phải chờ đồng nghiệp để đi ăn cơm nữa.”
Anh ta gật gật đầu, nói: “Được.” Sau đó cầm theo giỏ hoa xoay người bước đi.
Tuy rằng lúc nói chuyện vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến khi anh ta quay người lại thì tôi lại bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, giống như lo sợ anh ta mà đi rồi thì sẽ không còn đến đây thêm lần nào nữa.
“Phương tiên sinh!” Tôi không nhịn được bèn gọi anh ta lại: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi.” Anh ta đáp.
“Vậy anh đi đi.” Tôi có chút ủ rũ.
“Ừm.” Dứt lời, anh ta xoay người chuẩn bị đi tiếp.
“Khoan đã!” Tôi lại gọi anh ta lại, hỏi: “Sau này anh vẫn sẽ đến đây chứ?”
“Vẫn sẽ đến.”
“Ngồi ghế trước hay ghế sau?”
“Ghế trước.”
“Không ngồi ghế sau nữa à?”
“Tôi muốn ngồi ở gần cậu hơn một chút.”
Giọng nói của anh ta không lớn lắm, nhưng tôi vẫn nghe được rất rõ ràng.
Đèn trong nhà hát sáng trưng, tôi nhìn thấy được sự mất tự nhiên cùng với vẻ yếu mềm trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chỉ nói: “Anh đi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook