Trong Lòng Còn Vương
-
Chương 8
Sáng ngày hôm sau, còn chưa tới bảy giờ, Thị trưởng đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi trên đầu giường.
Người gọi đến là Phó thị trưởng.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Thị trưởng mơ màng bắt điện thoại, vẫn còn đang ngái ngủ: “Có chuyện gì?”
“Sao?!”
Thị trưởng đột ngột ngồi bật dậy, dáng vẻ hốt hoảng kinh ngạc, bao nhiêu buồn ngủ lúc nãy chẳng biết tan biến đi đâu hết.
Cúp điện thoại, Thị trưởng lật đật xuống giường bật máy tính để lên mạng.
Khoảng hai giờ đồng hồ trước, trên các trang mạng xã hội thông dụng nhất hiện nay, trong phạm vi toàn bộ đất nước Ryane, đột ngột xuất hiện thông tin tố cáo công ty vật liệu xây dựng Y làm ăn gian dối, cung cấp sản phẩm kém chất lượng, đồng thời có những hành động bẩn thỉu đe dọa đến tính mạng người dân. Những ID đăng thông tin này lên mạng trước đây đã từng vạch trần rất nhiều người và việc làm phạm pháp, những kẻ mà bọn họ tố cáo đều đã bị điều tra và xét xử đúng tội, cho nên độ nổi tiếng cùng đáng tin rất cao. Bọn họ còn nói, trong vụ công trình kém chất lượng đang bị phanh phui rầm rộ tại thành phố Violet Phoenix, ngoài mặt do công ty A có tiếng tăm không tồi nhận thầu, nhưng thực chất từ trước đã âm thầm cấu kết với công ty vật liệu xây dựng Y để bòn rút tiền do nhà nước cung cấp, sau đó dùng những sản phẩm kém chất lượng để xây dựng những công trình kém chất lượng.
Bọn họ không chỉ tố cáo bằng lời không mà còn công khai ảnh chụp chi tiết hợp đồng giao dịch bất hợp pháp giữa hai bên công ty A và Y, hình ảnh của những ngôi nhà do công ty Y cung cấp vật liệu xây dựng bị hỏng hóc nặng nề chỉ sau một thời gian ngắn, các loại hợp đồng mua bán và hàng loạt đơn kiện công ty Y từ phía chủ của những ngôi nhà hỏng hóc được gửi lên tòa án thành phố nhưng lại chẳng bao giờ được xét xử. Những ID này còn ám chỉ sau lưng công ty Y có bối cảnh cho nên mới chẳng coi ai ra gì mà mua chuộc cả tòa án, thuê người đe dọa bịt miệng những người bị hại, khiến cho tiếng xấu không bị truyền ra bên ngoài, nếu không thì sao cái công ty thối nát này có thể trụ vững ở thành phố Violet Phoenix trong suốt ba năm trời.
Thị trưởng càng xem thì sắc mặt càng xấu. Công ty vật liệu xây dựng Y chính là công ty do ông ta âm thầm thành lập sau hai năm nhậm chức nhằm kiếm thêm ‘thu nhập’, việc sản phẩm kém chất lượng có phải là sự thật hay không, ông ta biết rõ nhất. Kể cả chuyện công trình đang bị điều tra... Không phải ông ta đã cho người giải quyết cẩn thận rồi sao? Đám người này kiếm chứng cớ ở đâu ra? Đã vậy sớm không làm muộn không làm, cố ý ngay lúc Hoàng thái tử đang ở Violet Phoenix lại làm... Mặc dù trong những lời tố cáo không một chữ nào đề cập tới ông ta, nhưng có tật thì sẽ giật mình.
Thị trưởng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, mặt mày xanh mét. Ông ta vội cầm điện thoại, không phải gọi cho Phó thị trưởng để trách cứ, mà là gọi vào một số điện thoại khác.
Chuông vang lên gần hết hồi thứ mười thì đầu dây bên kia mới bắt máy, nhưng người kia không hề có ý định lên tiếng trước. Thị trưởng cũng không dư thời gian so đo chuyện này, "Những thứ kia vẫn an toàn chứ?"
Hoàng thái tử tài giỏi tới mức độ nào, chỉ cần xem việc bảy gia tộc "Thần" không một ai dám khinh thường anh ta liền biết. Anh ta đến Violet Phoenix, nói dễ nghe một chút là để giải quyết những chuyện bê bối ở đây, nói trắng ra một chút, chính là lọc máu hệ thống chính trị của nơi này, nếu không đã chẳng cần thẳng tay loại bỏ tới mười bốn quan chức cấp cao. Hoàng thái tử biết thân phận của những người này rõ hơn ai hết, nhưng anh ta một chút nể nang cũng không chừa cho bọn họ, đây không còn là cảnh cáo, đây là thông báo cho một cuộc tàn sát đã và đang và sẽ tiếp tục xảy ra. Nếu như những việc ông ta đã làm truyền đến tai Hoàng thái tử, không đời nào anh ta bỏ qua. Trong mười bốn cái tên trước đó không bao gồm Thị trưởng, nhưng một khi Hoàng thái tử vẫn còn ở đây và vẫn tiếp tục điều tra chuyện này, ông ta phải luôn luôn cảnh giác. Hơn nữa, ai mà chẳng biết, Jonathan Sulvian – người cùng Hoàng thái tử tới Violet Phoenix, là một IT thiên tài. Nếu Hoàng thái tử để ý tới chuyện này và kêu Jonathan điều tra sâu hơn…
Tuy rằng ông ta đã thuê người che giấu, nhưng không phải ai cũng vượt mặt được tài năng của Jonathan Sulvian. Ngay cả tên hacker ông ta đã thuê cũng không thể khiến ông ta hoàn toàn tin tưởng nếu như để hắn đối đầu với cậu cả nhà Sulvian.
Trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm biếng nhác, âm thanh ngái ngủ còn nồng đậm hơn cả Thị trưởng lúc nãy, "Vẫn an toàn. Thì sao?”
“Chắc chắn chứ?” Những thông tin đang rầm rộ trên mạng khiến Thị trưởng trở nên bất an, “Tuyệt đối phải bảo đảm an toàn.”
“Chắc. Mới sáng ra ông phát rồ cái gì. Cúp máy đây."
"Khoan đã." Thị trưởng vội vàng ngăn anh ta lại. Nếu không vì người này còn sử dụng được, ông ta đã không để yên cho thái độ xấc xược của hắn. "Lên mạng xem tin tức đi."
Nhờ vào mức độ nổi tiếng và chân thực rất cao của những ID tố cáo, cộng với vụ việc công trình kém chất lượng vẫn đang rùm beng khắp chốn, những thông tin vừa được đăng lên đã ngay lập tức thu hút một lượng lớn người chú ý, tốc độ lan truyền nhanh đến chóng mặt, chưa đầy hai giờ đồng hồ đã trở thành tin tức đầu đề nóng hổi nhất trên internet, đồng thời lan tràn đầy rẫy khắp các trang báo mạng.
Người ở đầu dây bên kia im lặng trong một thoáng. "Những thứ này liên quan gì tới tôi?" Hơn nữa còn ngáp một cái rõ to, ngay cả Thị trưởng cách điện thoại mà vẫn nghe thấy được.
Ông ta đè nén sự tức giận đang chực chờ bùng phát, "Tôi muốn biết những kẻ này là ai. Càng nhanh càng tốt."
"Ừ hử." Dường như người kia không nghe ra thái độ không hài lòng trong giọng nói của Thị trưởng, tiếp tục ngái ngủ hỏi lại, "Còn gì nữa không?"
"Nhớ bảo vệ những thứ kia an toàn."
Ông ta vừa dứt lời, người kia đã không kiên nhẫn ngắt máy. Thị trưởng chửi thề một tiếng, nhưng đây không phải lúc để ông ta giận dữ. Việc ông ta nhúng tay vào vụ công trình lần này sớm muộn cũng sẽ đến tai anh họ của ông ta ở thủ đô, trước khi chuyện này trở nên ầm ĩ hơn nữa, ông ta phải nghĩ ra phương pháp khắc phục.
Nghĩ như thế, ông ta thay đồ, gọi cho Phó thị trưởng và yêu cầu anh ta có mặt tại Tòa thị chính ngay lập tức.
Thị trưởng dễ dàng tin lời của hacker một phần bởi vì thái độ của anh ta rất thản nhiên, không giống như một kẻ đang chột dạ, một phần nữa vì ông ta nghĩ, nếu việc ông ta buôn bán hàng cấm bị những ID kia phát hiện thì không lý gì bọn họ lại không đề cập đến nó, mục đích của những ID kia rõ ràng muốn làm sụp đổ công ty Y – đây là một cái cớ hoàn hảo cùng thời cơ hoàn hảo. Bởi vì khi bọn họ chỉ làm tới mức này mà không có động tĩnh gì thêm nghĩa là đã mở đường cho Thị trưởng chạy thoát, đổi trắng thay đen một vụ phanh phui cỏn con đối với một người nhà Tylphann là chuyện hết sức dễ dàng, những ID kia biết điều đó, với điều kiện bọn họ đã biết ông ta chính là chủ sở hữu thật sự của công ty Y.
Nhưng bọn họ đã không làm vậy, đồng nghĩa với việc phần trăm bọn họ vẫn chưa điều tra được tường tận mọi chuyện rất cao, sự liên quan giữa Thị trưởng và công ty Y chưa bị bại lộ. Vậy thì trước khi Hoàng thái tử chú ý và đào sâu vào vụ bê bối này, ông ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thị trưởng tính tới tính lui, lại không ngờ rằng, trên thế giới này không phải chỉ mình ông ta mới biết diễn xuất.
Vừa bỏ điện thoại xuống, hacker mà Thị trưởng thuê nhanh chóng gõ chữ vào laptop đang đặt trước mặt.
Joker: Ông ta vừa gọi tới, tôi đã trả lời theo yêu cầu của các người. Ông ta muốn biết ai là chủ mưu.
Đối phương không trả lời ngay, chỉ seen. Jocker đợi khoảng ba phút sau mới thấy bên kia đáp lại.
DR: Kéo dài thời gian.
*
Quay ngược trở lại lúc 01:00 am ngày hôm nay.
Một giờ sáng ngày hôm nay, Joker bị tiếng động phát ra từ laptop đánh thức, đây là tín hiệu cảnh báo có kẻ đang xâm nhập vào hệ thống dữ liệu mà Thị trưởng thuê anh ta bảo mật. Những dữ liệu này nằm trong máy tính chủ của công ty Y, anh ta đã cài một chương trình bảo vệ cho nó và kết nối với phần mềm kiểm soát trong laptop đặt tại nhà mình. Khi Joker bị đánh thức thì đã quá muộn, laptop của anh ta hoàn toàn tê liệt, tường bảo vệ bị phá hỏng nặng nề và toàn bộ dữ liệu mật đã mất. Joker chưa kịp trở tay, trên màn hình laptop tự động nhảy ra một khung chat màu trắng. Laptop của anh ta đã bị kiểm soát.
Tên hiển thị của đối phương vỏn vẹn và ngắn ngủi: DR.
Joker nhớ mang máng hình như bản thân biết cái tên này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đã gặp ở đâu.
Đối phương không chỉ lấy mất toàn bộ dữ liệu mật của công ty Y mà còn lấy cả dữ liệu cá nhân trong laptop của Joker. DR đưa ra một đề nghị hợp tác, nếu như Joker ngoan ngoãn làm theo những gì bọn họ yêu cầu, dữ liệu cá nhân của anh ta sẽ không bị công khai ra bên ngoài.
Joker không đồng ý ngay: Sao tôi biết các người đáng tin?
DR: Tôi không đáng tin. Nhưng anh làm gì còn lựa chọn.
Joker: Tôi cũng không tin bây giờ tôi chạy trốn mà các người bắt được tôi.
DR: Tôi cũng không tin anh chạy cả đời mà không cần xài máy tính. Tôi biết anh đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất từ trước, bây giờ anh có thể chạy thoát, nhưng trình độ của tôi như thế nào thì anh cũng thấy rồi, chỉ cần anh dùng máy tính, tôi chắc chắn tóm được anh. Chạy trốn cả đời nghe thì thú vị đấy, nhưng tự mình làm thì không đâu.
DR: Tôi sẽ chừa đường lui cho anh.
DR: Cách làm việc của anh vừa khớp ý tôi.
Joker: Cách làm việc?
DR: Biết trở mặt ⊙﹏⊙
... Joker không biết phải nói gì thêm. Tin hay không tin, anh ta đều buộc phải đồng ý. Những tư liệu mà DR đang cầm trong tay có thể khiến anh ta bóc lịch cả đời, DR nói đúng, anh ta chạy được, nhưng chạy không thoát. Joker chỉ làm việc cho Thị trưởng vì tiền, trở mặt với ông ta là chuyện còn dễ làm hơn húp cháo. Cân nhắc giữa tiền của Thị trưởng và lợi ích lâu dài của bản thân, à... Thật ra chẳng có gì cần phải cân nhắc.
Joker: DR. Nghe rất quen.
Chi Nghiên nhẹ cong khóe miệng, kêu anh ta chờ. Cô nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa là hai giờ sáng. Không biết vị hôn phu của cô đang ngủ hay đang thức nữa. Chi Nghiên ngẫm nghĩ, quyết định xuống giường. Cô mở cửa phòng, vệ sĩ đứng canh bên ngoài thấy cô, cúi đầu chào. Một người hỏi: “Tiểu thư cần gì sao?”
Chi Nghiên để ý đến ánh sáng lọt qua cái khe nhỏ phía dưới cửa phòng đối diện. Cô đi qua, gõ lên cửa phòng. Không lâu sau đó cửa phòng bật mở, Hoàng Dĩ Khâm xuất hiện trước cửa.
“Không đánh thức anh chứ?” Chi Nghiên mỉm cười dịu dàng.
“Không. Anh vẫn đang làm việc.” Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười còn dịu dàng hơn.
Vốn chỉ hỏi để diễn tròn vai một vị hôn thê biết quan tâm hôn phu của mình mà thôi, còn việc Hoàng Dĩ Khâm có bị cô đánh thức giữa chừng hay không kỳ thực chẳng nằm trong những điều Chi Nghiên muốn bận tâm. Nhưng nhìn sự tỉnh táo của đối phương thì hẳn là chưa ngủ thật. Cũng tốt. Nói chuyện với một kẻ ngái ngủ phí sức lắm.
“Chờ em một chút.”
Cô trở lại phòng của mình, đóng ô chat với Joker, sau đó lại mở một ô chat mới với Joker. Cô cầm cả laptop và usb lưu trữ bằng chứng tố cáo Thị trưởng buôn bán hàng cấm đi qua phòng Hoàng Dĩ Khâm.
Chi Nghiên đặt usb lên bàn làm việc, “Đây là thứ anh cần.” Rồi đặt laptop lên bàn làm việc, “Còn đây là người anh cần.”
Hoàng Dĩ Khâm nhìn màn hình laptop, trên đó hiển thị ô chat trò chuyện với một người tên là Joker, Chi Nghiên nói đây là người anh cần, hiển nhiên người này chính là hacker mà Thị trưởng thuê.
Anh dời tầm mắt về phía Chi Nghiên, cô kéo cái ghế đặt gần bàn làm việc qua để ngồi, cô lười đứng. Hoàng Dĩ Khâm khẽ cười, cắm usb vào laptop của mình.
Lướt qua dữ liệu trong usb một lượt, tuy Hoàng Dĩ Khâm đã biết Chi Nghiên không phải dạng có tài tầm thường, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt vẫn không khỏi hiện lên tán thưởng. Suri mất gần một tuần liền vẫn không thể lấy được những thứ này, Chi Nghiên có thể. Vượt qua được Suri phải là hàng cao thủ của cao thủ.
“Tôi biết tôi rất giỏi rồi, không cần anh khen đâu.” Đọc hiểu ánh mắt người đối diện, Chi Nghiên chẳng lấy làm ngại ngùng, “Đưa cho Jonathan thì anh ta cũng làm được. Người này không phải đối thủ của thiếu gia Sulvian.”
Hoàng Dĩ Khâm nửa đùa nửa thật, “Nếu chúng ta không gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, tôi đã suy xét đến việc chiêu dụ cô về.”
“Nếu chúng ta không gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, anh sẽ cần tốn rất nhiều tiền để chiêu dụ tôi về.” Chi Nghiên thản nhiên nhún vai, “Chất xám của tôi chỉ lấy giá cao.”
“Xem ra lần này tôi được lợi rồi.” Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười. Anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, nói vỏn vẹn hai từ, “Qua đây.”
Sau đó thản nhiên ngắt điện thoại.
Toàn bộ hành động diễn ra trong khoảng thời gian ngắn đến mức Chi Nghiên cam đoan người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp hiểu mệnh lệnh của anh ta. Tuy cô không thể nhìn thấy Hoàng thái tử bấm số gọi cho ai, nhưng từ cách nói chuyện thì có thể đoán được là Jonathan Sulvian.
Chi Nghiên nhớ tới cô và Lãnh Lạc Dương lúc trước, bản thân cũng thường xuyên cộc lốc không đầu không đuôi với cậu ta, thế nên mỗi lần thấy mặt cô là y như rằng cậu ta lại móc mỉa mắng chửi nguyền rủa đa dạng thể loại. Chi Nghiên nghe riết nhàm tai, coi như mây bay gió thoảng. Còn Jonathan, cái khả năng anh ta qua phòng Hoàng Dĩ Khâm rồi móc mỉa mắng chửi nguyền rủa đa dạng thể loại hình như không được cao cho lắm, dù sao người ta cũng là Hoàng thái tử, hơn nữa còn là Hoàng thái có năng lực có đầu óc có quyền sinh sát trong tay... Chi Nghiên đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Jonathan.
Bỏ điện thoại xuống, Hoàng Dĩ Khâm chăm chú nhìn máy tính, Chi Nghiên ngồi đối diện với anh, chỉ thấy được mặt sau đen ngòm của laptop, nhưng usb vẫn chưa được rút ra, có lẽ anh đang xem những bằng chứng cô đưa.
Chi Nghiên ngẫm nghĩ hồi lâu. “Anh đâu có tin tôi.”
Hoàng Dĩ Khâm liếc cô một cái, ý bảo cô nói tiếp.
“Không sợ tôi lấy được những thứ này rồi uy hiếp ngược lại anh sao?”
Từ ngày hôm qua, khi Hoàng Dĩ Khâm đề nghị cô giúp đỡ, Chi Nghiên vẫn luôn cảm thấy thắc mắc về vấn đề này. Những tài liệu mật của công ty Y không thể không dính líu chút nào tới người đứng đầu của gia tộc Tylphann – một trong bảy gia tộc ‘Thần’ của Ryane. Một gia tộc ‘Thần’ không chỉ dung túng cho thành viên trong gia tộc buôn bán hàng kém chất lượng gây nguy hiểm mà còn kinh doanh cả hàng cấm, nếu sơ sảy để những chuyện này lọt đến tai của người dân, một cơn sóng dữ dội gấp bội lần việc công trình kém chất lượng ở Violet Phoenix bị phanh phui sẽ diễn ra và hoàn toàn không dễ đẩy lùi một chút nào.
Bảy gia tộc ‘Thần’ – ý ngay mặt chữ, tồn tại trong ý thức của người Ryane như hiện thân của Thần. Hãy tưởng tượng vị Thần mà bạn luôn tôn thờ và kính trọng, ánh sáng chân lý của cuộc đời bạn, đột ngột phô bày bộ mặt xấu xí ghê tởm hoàn toàn khác biệt với những điều bạn từng biết, chẳng khác gì bị ai đó dùng gậy đập thật mạnh vào đầu, đau khủng khiếp. Bảy gia tộc ‘Thần’ sẽ bị lung lay. Và sự lung lay của bảy gia tộc ‘Thần’ cũng chính là lung lay của Ryane.
Những bằng chứng này là một quả bom chỉ cần giao sai người sẽ tạo ra một vụ oanh tạc đi kèm những tổn thất không hề nhỏ.
Nhưng Lance Grino Wann – Hoàng thái tử của Ryane, người kế vị ngai vàng, lại đưa quả bom ấy cho cô.
Lance Grino Wann không có lấy cả một cái cớ để tin tưởng cô, nhưng có đến hàng ngàn lý do để nghi ngờ cô. Chi Nghiên biết điều đó. Vậy thì hà cớ gì anh ta lại đưa một quả bom chứa đầy nguy cơ làm tổn hại tới đất nước của mình cho một kẻ mà anh ta không hề tin tưởng cơ chứ?
Nếu chỉ vì năng lực, Hoàng Dĩ Khâm có rất nhiều cách để thăm dò cô, đâu nhất thiết phải sử dụng cách này.
Câu hỏi của Chi Nghiên cũng giống như câu hỏi mà Jonathan thắc mắc tối qua, Hoàng Dĩ Khâm không hề cảm thấy bất ngờ. Giữa hai người họ không tồn tại nền tảng để tin tưởng, nghi ngờ lẫn nhau là điều tất yếu.
“Tôi chỉ nghĩ cô sẽ không làm như thế.” Copy toàn bộ dữ liệu qua máy của mình xong, anh rút usb ra, đẩy nó trên mặt bàn về phía Chi Nghiên, nụ cười ôn hòa thường ngày xuất hiện trên gương mặt điển trai. “Cô nói đúng, tôi không sợ cô dùng nó để uy hiếp tôi. Trong ấn tượng của tôi, cô không nông cạn đến mức đó.”
Hoàng Dĩ Khâm không nói trắng ra bất cứ điều gì, tâm của anh khó dò, ngay cả Chi Nghiên nhất thời cũng lờ mờ không hiểu.
Người đàn ông kia quan sát cô, không nói tiếp. Anh quay lại với màn hình máy tính, khóe miệng vẫn nhè nhẹ mỉm cười.
Chi Nghiên nghi ngờ đúng, Hoàng Dĩ Khâm có rất nhiều cách để thăm dò năng lực của cô, không nhất thiết phải sử dụng cách này. Nhưng dùng cách này, anh không chỉ thăm dò được năng lực của Chi Nghiên, mà còn tìm được đáp án cho nghi vấn của mình.
Chi Nghiên biết Hoàng Dĩ Khâm vẫn luôn quan sát cô. Nhưng Chi Nghiên lại không biết rằng phần u ám ở trong lòng cô đã xấu xí tới mức mặc kệ cô che giấu cẩn thận thế nào vẫn không thể thoát khỏi mắt quan sát của một người quá sắc bén giống như Hoàng Dĩ Khâm.
Hai tháng sống chung đủ để Hoàng Dĩ Khâm cảm giác được, Chi Nghiên rất để ý tới gia tộc Kazeilm, và sự để ý này không kèm theo bất cứ mục đích tốt đẹp nào cả. Khi cô đưa băng ghi âm vu oan Công tước Kazeilm thuê người ám sát Hoàng thái tử cho anh, mặc dù cô phủ nhận khi anh hỏi, nhưng kể từ giây phút đó, Hoàng Dĩ Khâm biết chắc cảm giác của mình không sai.
Những bằng chứng liên quan tới giao dịch buôn bán hàng cấm ảnh hưởng trực tiếp tới gia tộc Tylphann, nhưng nhà Kazeilm không hề nhúng tay vào việc này, nếu như Chi Nghiên lấy nó để uy hiếp hoàng gia, công bố rộng rãi ra bên ngoài, cuối cùng chịu tổn thất nặng nề nhất cũng chỉ có một mình nhà Tylphann, hoàng gia và những gia tộc ‘Thần’ còn lại chỉ cần tỏ vẻ bản thân cũng là người bị lừa dối và đứng về phía dân chúng để xét xử công bằng. Cơn sóng này khó bị đẩy lùi, không phải không thể bị đẩy lùi. Bảy gia tộc ‘Thần’ có thể bị lung lay, nhưng sẽ không lập tức đổ vỡ. Hiện tại người kế nhiệm đời tiếp theo của nhà Tylphann đã xuất hiện, cho dù người đứng đầu hiện giờ có phải sống đằng sau song sắt cả đời thì chỉ cần người kế nhiệm tiếp nhận vị trí của mình và xây dựng một hình tượng tốt đẹp hơn, cơn sóng này sẽ dần dần lắng xuống. Dù sao, chỉ một lần phạm lỗi không đủ để người dân Ryane mất niềm tin hoàn toàn vào một gia tộc đã đổ mồ hôi cùng xương máu của chính mình để xây dựng đất nước suốt hàng ngàn năm qua ngay từ những buổi ban đầu. Hơn nữa, nếu có sự trợ giúp từ hoàng gia và những gia tộc ‘Thần’ còn lại thì chuyện này càng trở nên thuận lợi.
Quan trọng hơn nữa là, trong suốt quá trình đó, tổn thất mà gia tộc Kazeilm phải chịu nhỏ đến mức nhiều nhất cũng chỉ lung lay được một cái móng chân của bọn họ mà thôi.
Ngược lại.
Hiện giờ Công tước Kazeilm đang âm mưu cấu kết với nhà Tylphann để tăng cường thế lực của mình nhằm kéo gia tộc Grino Wann xuống khỏi ngai vàng. Đưa những bằng chứng này cho đúng người – chẳng hạn như Hoàng thái tử của Ryane, sẽ tạo ra một lợi thế tốt. Đặt việc từ bỏ ngai vàng nhưng vẫn sống trong vinh hoa phú quý cả đời và bóc lịch suốt quãng đời còn lại lên bàn cân, người đứng đầu nhà Tylphann hẳn không não tàn tới mức chọn con đường thứ hai. Nhưng mất đi một đồng minh thì con đường tiến tới ngai vàng của Công tước Kazeilm càng trở nên khó khăn. Đối với một kẻ tham vọng như Công tước Kazeilm, đây không phải tổn thất nhỏ bé gì. Và một khi bị đẩy vào tình cảnh khó khăn, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Hoàng Dĩ Khâm nghĩ, đây mới chính là thứ Chi Nghiên muốn.
Dùng cách này để thử cô, thật ra ngay từ đầu anh đã nắm chắc phần thắng trong tay. Hoàng Dĩ Khâm không có thói quen cược một ván bài mà anh không thể đoán trước kết quả của nó. Cái mà anh muốn biết là, Chi Nghiên để ý tới nhà Kazeilm tới mức nào.
Và hành động của cô đã bán đứng cô. Chi Nghiên muốn dồn gia tộc Kazeilm vào đường cùng.
Câu chuyện năm năm trước xuất hiện những vết tích bị đào bới. Một cô gái mang theo ý nghĩ thù địch hướng về phía Công tước Kazeilm...
Mọi chuyện diễn ra một cách trùng hợp. Trùng hợp đến mức không thể nào là trùng hợp.
Cảm nhận được ánh mắt Chi Nghiên chẳng hề dời đi, Hoàng Dĩ Khâm ngẩng đầu đối diện với cô.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên ở lần gặp gỡ đầu tiên, điều khắc sâu nhất vào trong ấn tượng của Hoàng Dĩ Khâm chính là đôi mắt của Chi Nghiên. Đôi mắt màu đen, đen như mực, bị một thứ đau thương không tên khuấy đều, theo thời gian đặc lại quánh lại, mặc cho ánh mặt trời rực rỡ cách mấy cũng không phản chiếu nổi khi chạm vào đôi mắt đó.
Đôi mắt của người phương Đông rất quyến rũ. Hoàng Dĩ Khâm nghĩ lời tán thưởng này rất phù hợp Chi Nghiên. Tuy nhiên, quá mức quyến rũ, dễ gây chết người.
Sự yên lặng diễn ra không lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Lance, tớ đây.” Giọng nói của Jonathan vang lên.
Người gọi đến là Phó thị trưởng.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Thị trưởng mơ màng bắt điện thoại, vẫn còn đang ngái ngủ: “Có chuyện gì?”
“Sao?!”
Thị trưởng đột ngột ngồi bật dậy, dáng vẻ hốt hoảng kinh ngạc, bao nhiêu buồn ngủ lúc nãy chẳng biết tan biến đi đâu hết.
Cúp điện thoại, Thị trưởng lật đật xuống giường bật máy tính để lên mạng.
Khoảng hai giờ đồng hồ trước, trên các trang mạng xã hội thông dụng nhất hiện nay, trong phạm vi toàn bộ đất nước Ryane, đột ngột xuất hiện thông tin tố cáo công ty vật liệu xây dựng Y làm ăn gian dối, cung cấp sản phẩm kém chất lượng, đồng thời có những hành động bẩn thỉu đe dọa đến tính mạng người dân. Những ID đăng thông tin này lên mạng trước đây đã từng vạch trần rất nhiều người và việc làm phạm pháp, những kẻ mà bọn họ tố cáo đều đã bị điều tra và xét xử đúng tội, cho nên độ nổi tiếng cùng đáng tin rất cao. Bọn họ còn nói, trong vụ công trình kém chất lượng đang bị phanh phui rầm rộ tại thành phố Violet Phoenix, ngoài mặt do công ty A có tiếng tăm không tồi nhận thầu, nhưng thực chất từ trước đã âm thầm cấu kết với công ty vật liệu xây dựng Y để bòn rút tiền do nhà nước cung cấp, sau đó dùng những sản phẩm kém chất lượng để xây dựng những công trình kém chất lượng.
Bọn họ không chỉ tố cáo bằng lời không mà còn công khai ảnh chụp chi tiết hợp đồng giao dịch bất hợp pháp giữa hai bên công ty A và Y, hình ảnh của những ngôi nhà do công ty Y cung cấp vật liệu xây dựng bị hỏng hóc nặng nề chỉ sau một thời gian ngắn, các loại hợp đồng mua bán và hàng loạt đơn kiện công ty Y từ phía chủ của những ngôi nhà hỏng hóc được gửi lên tòa án thành phố nhưng lại chẳng bao giờ được xét xử. Những ID này còn ám chỉ sau lưng công ty Y có bối cảnh cho nên mới chẳng coi ai ra gì mà mua chuộc cả tòa án, thuê người đe dọa bịt miệng những người bị hại, khiến cho tiếng xấu không bị truyền ra bên ngoài, nếu không thì sao cái công ty thối nát này có thể trụ vững ở thành phố Violet Phoenix trong suốt ba năm trời.
Thị trưởng càng xem thì sắc mặt càng xấu. Công ty vật liệu xây dựng Y chính là công ty do ông ta âm thầm thành lập sau hai năm nhậm chức nhằm kiếm thêm ‘thu nhập’, việc sản phẩm kém chất lượng có phải là sự thật hay không, ông ta biết rõ nhất. Kể cả chuyện công trình đang bị điều tra... Không phải ông ta đã cho người giải quyết cẩn thận rồi sao? Đám người này kiếm chứng cớ ở đâu ra? Đã vậy sớm không làm muộn không làm, cố ý ngay lúc Hoàng thái tử đang ở Violet Phoenix lại làm... Mặc dù trong những lời tố cáo không một chữ nào đề cập tới ông ta, nhưng có tật thì sẽ giật mình.
Thị trưởng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, mặt mày xanh mét. Ông ta vội cầm điện thoại, không phải gọi cho Phó thị trưởng để trách cứ, mà là gọi vào một số điện thoại khác.
Chuông vang lên gần hết hồi thứ mười thì đầu dây bên kia mới bắt máy, nhưng người kia không hề có ý định lên tiếng trước. Thị trưởng cũng không dư thời gian so đo chuyện này, "Những thứ kia vẫn an toàn chứ?"
Hoàng thái tử tài giỏi tới mức độ nào, chỉ cần xem việc bảy gia tộc "Thần" không một ai dám khinh thường anh ta liền biết. Anh ta đến Violet Phoenix, nói dễ nghe một chút là để giải quyết những chuyện bê bối ở đây, nói trắng ra một chút, chính là lọc máu hệ thống chính trị của nơi này, nếu không đã chẳng cần thẳng tay loại bỏ tới mười bốn quan chức cấp cao. Hoàng thái tử biết thân phận của những người này rõ hơn ai hết, nhưng anh ta một chút nể nang cũng không chừa cho bọn họ, đây không còn là cảnh cáo, đây là thông báo cho một cuộc tàn sát đã và đang và sẽ tiếp tục xảy ra. Nếu như những việc ông ta đã làm truyền đến tai Hoàng thái tử, không đời nào anh ta bỏ qua. Trong mười bốn cái tên trước đó không bao gồm Thị trưởng, nhưng một khi Hoàng thái tử vẫn còn ở đây và vẫn tiếp tục điều tra chuyện này, ông ta phải luôn luôn cảnh giác. Hơn nữa, ai mà chẳng biết, Jonathan Sulvian – người cùng Hoàng thái tử tới Violet Phoenix, là một IT thiên tài. Nếu Hoàng thái tử để ý tới chuyện này và kêu Jonathan điều tra sâu hơn…
Tuy rằng ông ta đã thuê người che giấu, nhưng không phải ai cũng vượt mặt được tài năng của Jonathan Sulvian. Ngay cả tên hacker ông ta đã thuê cũng không thể khiến ông ta hoàn toàn tin tưởng nếu như để hắn đối đầu với cậu cả nhà Sulvian.
Trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm biếng nhác, âm thanh ngái ngủ còn nồng đậm hơn cả Thị trưởng lúc nãy, "Vẫn an toàn. Thì sao?”
“Chắc chắn chứ?” Những thông tin đang rầm rộ trên mạng khiến Thị trưởng trở nên bất an, “Tuyệt đối phải bảo đảm an toàn.”
“Chắc. Mới sáng ra ông phát rồ cái gì. Cúp máy đây."
"Khoan đã." Thị trưởng vội vàng ngăn anh ta lại. Nếu không vì người này còn sử dụng được, ông ta đã không để yên cho thái độ xấc xược của hắn. "Lên mạng xem tin tức đi."
Nhờ vào mức độ nổi tiếng và chân thực rất cao của những ID tố cáo, cộng với vụ việc công trình kém chất lượng vẫn đang rùm beng khắp chốn, những thông tin vừa được đăng lên đã ngay lập tức thu hút một lượng lớn người chú ý, tốc độ lan truyền nhanh đến chóng mặt, chưa đầy hai giờ đồng hồ đã trở thành tin tức đầu đề nóng hổi nhất trên internet, đồng thời lan tràn đầy rẫy khắp các trang báo mạng.
Người ở đầu dây bên kia im lặng trong một thoáng. "Những thứ này liên quan gì tới tôi?" Hơn nữa còn ngáp một cái rõ to, ngay cả Thị trưởng cách điện thoại mà vẫn nghe thấy được.
Ông ta đè nén sự tức giận đang chực chờ bùng phát, "Tôi muốn biết những kẻ này là ai. Càng nhanh càng tốt."
"Ừ hử." Dường như người kia không nghe ra thái độ không hài lòng trong giọng nói của Thị trưởng, tiếp tục ngái ngủ hỏi lại, "Còn gì nữa không?"
"Nhớ bảo vệ những thứ kia an toàn."
Ông ta vừa dứt lời, người kia đã không kiên nhẫn ngắt máy. Thị trưởng chửi thề một tiếng, nhưng đây không phải lúc để ông ta giận dữ. Việc ông ta nhúng tay vào vụ công trình lần này sớm muộn cũng sẽ đến tai anh họ của ông ta ở thủ đô, trước khi chuyện này trở nên ầm ĩ hơn nữa, ông ta phải nghĩ ra phương pháp khắc phục.
Nghĩ như thế, ông ta thay đồ, gọi cho Phó thị trưởng và yêu cầu anh ta có mặt tại Tòa thị chính ngay lập tức.
Thị trưởng dễ dàng tin lời của hacker một phần bởi vì thái độ của anh ta rất thản nhiên, không giống như một kẻ đang chột dạ, một phần nữa vì ông ta nghĩ, nếu việc ông ta buôn bán hàng cấm bị những ID kia phát hiện thì không lý gì bọn họ lại không đề cập đến nó, mục đích của những ID kia rõ ràng muốn làm sụp đổ công ty Y – đây là một cái cớ hoàn hảo cùng thời cơ hoàn hảo. Bởi vì khi bọn họ chỉ làm tới mức này mà không có động tĩnh gì thêm nghĩa là đã mở đường cho Thị trưởng chạy thoát, đổi trắng thay đen một vụ phanh phui cỏn con đối với một người nhà Tylphann là chuyện hết sức dễ dàng, những ID kia biết điều đó, với điều kiện bọn họ đã biết ông ta chính là chủ sở hữu thật sự của công ty Y.
Nhưng bọn họ đã không làm vậy, đồng nghĩa với việc phần trăm bọn họ vẫn chưa điều tra được tường tận mọi chuyện rất cao, sự liên quan giữa Thị trưởng và công ty Y chưa bị bại lộ. Vậy thì trước khi Hoàng thái tử chú ý và đào sâu vào vụ bê bối này, ông ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thị trưởng tính tới tính lui, lại không ngờ rằng, trên thế giới này không phải chỉ mình ông ta mới biết diễn xuất.
Vừa bỏ điện thoại xuống, hacker mà Thị trưởng thuê nhanh chóng gõ chữ vào laptop đang đặt trước mặt.
Joker: Ông ta vừa gọi tới, tôi đã trả lời theo yêu cầu của các người. Ông ta muốn biết ai là chủ mưu.
Đối phương không trả lời ngay, chỉ seen. Jocker đợi khoảng ba phút sau mới thấy bên kia đáp lại.
DR: Kéo dài thời gian.
*
Quay ngược trở lại lúc 01:00 am ngày hôm nay.
Một giờ sáng ngày hôm nay, Joker bị tiếng động phát ra từ laptop đánh thức, đây là tín hiệu cảnh báo có kẻ đang xâm nhập vào hệ thống dữ liệu mà Thị trưởng thuê anh ta bảo mật. Những dữ liệu này nằm trong máy tính chủ của công ty Y, anh ta đã cài một chương trình bảo vệ cho nó và kết nối với phần mềm kiểm soát trong laptop đặt tại nhà mình. Khi Joker bị đánh thức thì đã quá muộn, laptop của anh ta hoàn toàn tê liệt, tường bảo vệ bị phá hỏng nặng nề và toàn bộ dữ liệu mật đã mất. Joker chưa kịp trở tay, trên màn hình laptop tự động nhảy ra một khung chat màu trắng. Laptop của anh ta đã bị kiểm soát.
Tên hiển thị của đối phương vỏn vẹn và ngắn ngủi: DR.
Joker nhớ mang máng hình như bản thân biết cái tên này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đã gặp ở đâu.
Đối phương không chỉ lấy mất toàn bộ dữ liệu mật của công ty Y mà còn lấy cả dữ liệu cá nhân trong laptop của Joker. DR đưa ra một đề nghị hợp tác, nếu như Joker ngoan ngoãn làm theo những gì bọn họ yêu cầu, dữ liệu cá nhân của anh ta sẽ không bị công khai ra bên ngoài.
Joker không đồng ý ngay: Sao tôi biết các người đáng tin?
DR: Tôi không đáng tin. Nhưng anh làm gì còn lựa chọn.
Joker: Tôi cũng không tin bây giờ tôi chạy trốn mà các người bắt được tôi.
DR: Tôi cũng không tin anh chạy cả đời mà không cần xài máy tính. Tôi biết anh đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất từ trước, bây giờ anh có thể chạy thoát, nhưng trình độ của tôi như thế nào thì anh cũng thấy rồi, chỉ cần anh dùng máy tính, tôi chắc chắn tóm được anh. Chạy trốn cả đời nghe thì thú vị đấy, nhưng tự mình làm thì không đâu.
DR: Tôi sẽ chừa đường lui cho anh.
DR: Cách làm việc của anh vừa khớp ý tôi.
Joker: Cách làm việc?
DR: Biết trở mặt ⊙﹏⊙
... Joker không biết phải nói gì thêm. Tin hay không tin, anh ta đều buộc phải đồng ý. Những tư liệu mà DR đang cầm trong tay có thể khiến anh ta bóc lịch cả đời, DR nói đúng, anh ta chạy được, nhưng chạy không thoát. Joker chỉ làm việc cho Thị trưởng vì tiền, trở mặt với ông ta là chuyện còn dễ làm hơn húp cháo. Cân nhắc giữa tiền của Thị trưởng và lợi ích lâu dài của bản thân, à... Thật ra chẳng có gì cần phải cân nhắc.
Joker: DR. Nghe rất quen.
Chi Nghiên nhẹ cong khóe miệng, kêu anh ta chờ. Cô nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa là hai giờ sáng. Không biết vị hôn phu của cô đang ngủ hay đang thức nữa. Chi Nghiên ngẫm nghĩ, quyết định xuống giường. Cô mở cửa phòng, vệ sĩ đứng canh bên ngoài thấy cô, cúi đầu chào. Một người hỏi: “Tiểu thư cần gì sao?”
Chi Nghiên để ý đến ánh sáng lọt qua cái khe nhỏ phía dưới cửa phòng đối diện. Cô đi qua, gõ lên cửa phòng. Không lâu sau đó cửa phòng bật mở, Hoàng Dĩ Khâm xuất hiện trước cửa.
“Không đánh thức anh chứ?” Chi Nghiên mỉm cười dịu dàng.
“Không. Anh vẫn đang làm việc.” Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười còn dịu dàng hơn.
Vốn chỉ hỏi để diễn tròn vai một vị hôn thê biết quan tâm hôn phu của mình mà thôi, còn việc Hoàng Dĩ Khâm có bị cô đánh thức giữa chừng hay không kỳ thực chẳng nằm trong những điều Chi Nghiên muốn bận tâm. Nhưng nhìn sự tỉnh táo của đối phương thì hẳn là chưa ngủ thật. Cũng tốt. Nói chuyện với một kẻ ngái ngủ phí sức lắm.
“Chờ em một chút.”
Cô trở lại phòng của mình, đóng ô chat với Joker, sau đó lại mở một ô chat mới với Joker. Cô cầm cả laptop và usb lưu trữ bằng chứng tố cáo Thị trưởng buôn bán hàng cấm đi qua phòng Hoàng Dĩ Khâm.
Chi Nghiên đặt usb lên bàn làm việc, “Đây là thứ anh cần.” Rồi đặt laptop lên bàn làm việc, “Còn đây là người anh cần.”
Hoàng Dĩ Khâm nhìn màn hình laptop, trên đó hiển thị ô chat trò chuyện với một người tên là Joker, Chi Nghiên nói đây là người anh cần, hiển nhiên người này chính là hacker mà Thị trưởng thuê.
Anh dời tầm mắt về phía Chi Nghiên, cô kéo cái ghế đặt gần bàn làm việc qua để ngồi, cô lười đứng. Hoàng Dĩ Khâm khẽ cười, cắm usb vào laptop của mình.
Lướt qua dữ liệu trong usb một lượt, tuy Hoàng Dĩ Khâm đã biết Chi Nghiên không phải dạng có tài tầm thường, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt vẫn không khỏi hiện lên tán thưởng. Suri mất gần một tuần liền vẫn không thể lấy được những thứ này, Chi Nghiên có thể. Vượt qua được Suri phải là hàng cao thủ của cao thủ.
“Tôi biết tôi rất giỏi rồi, không cần anh khen đâu.” Đọc hiểu ánh mắt người đối diện, Chi Nghiên chẳng lấy làm ngại ngùng, “Đưa cho Jonathan thì anh ta cũng làm được. Người này không phải đối thủ của thiếu gia Sulvian.”
Hoàng Dĩ Khâm nửa đùa nửa thật, “Nếu chúng ta không gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, tôi đã suy xét đến việc chiêu dụ cô về.”
“Nếu chúng ta không gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, anh sẽ cần tốn rất nhiều tiền để chiêu dụ tôi về.” Chi Nghiên thản nhiên nhún vai, “Chất xám của tôi chỉ lấy giá cao.”
“Xem ra lần này tôi được lợi rồi.” Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười. Anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, nói vỏn vẹn hai từ, “Qua đây.”
Sau đó thản nhiên ngắt điện thoại.
Toàn bộ hành động diễn ra trong khoảng thời gian ngắn đến mức Chi Nghiên cam đoan người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp hiểu mệnh lệnh của anh ta. Tuy cô không thể nhìn thấy Hoàng thái tử bấm số gọi cho ai, nhưng từ cách nói chuyện thì có thể đoán được là Jonathan Sulvian.
Chi Nghiên nhớ tới cô và Lãnh Lạc Dương lúc trước, bản thân cũng thường xuyên cộc lốc không đầu không đuôi với cậu ta, thế nên mỗi lần thấy mặt cô là y như rằng cậu ta lại móc mỉa mắng chửi nguyền rủa đa dạng thể loại. Chi Nghiên nghe riết nhàm tai, coi như mây bay gió thoảng. Còn Jonathan, cái khả năng anh ta qua phòng Hoàng Dĩ Khâm rồi móc mỉa mắng chửi nguyền rủa đa dạng thể loại hình như không được cao cho lắm, dù sao người ta cũng là Hoàng thái tử, hơn nữa còn là Hoàng thái có năng lực có đầu óc có quyền sinh sát trong tay... Chi Nghiên đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Jonathan.
Bỏ điện thoại xuống, Hoàng Dĩ Khâm chăm chú nhìn máy tính, Chi Nghiên ngồi đối diện với anh, chỉ thấy được mặt sau đen ngòm của laptop, nhưng usb vẫn chưa được rút ra, có lẽ anh đang xem những bằng chứng cô đưa.
Chi Nghiên ngẫm nghĩ hồi lâu. “Anh đâu có tin tôi.”
Hoàng Dĩ Khâm liếc cô một cái, ý bảo cô nói tiếp.
“Không sợ tôi lấy được những thứ này rồi uy hiếp ngược lại anh sao?”
Từ ngày hôm qua, khi Hoàng Dĩ Khâm đề nghị cô giúp đỡ, Chi Nghiên vẫn luôn cảm thấy thắc mắc về vấn đề này. Những tài liệu mật của công ty Y không thể không dính líu chút nào tới người đứng đầu của gia tộc Tylphann – một trong bảy gia tộc ‘Thần’ của Ryane. Một gia tộc ‘Thần’ không chỉ dung túng cho thành viên trong gia tộc buôn bán hàng kém chất lượng gây nguy hiểm mà còn kinh doanh cả hàng cấm, nếu sơ sảy để những chuyện này lọt đến tai của người dân, một cơn sóng dữ dội gấp bội lần việc công trình kém chất lượng ở Violet Phoenix bị phanh phui sẽ diễn ra và hoàn toàn không dễ đẩy lùi một chút nào.
Bảy gia tộc ‘Thần’ – ý ngay mặt chữ, tồn tại trong ý thức của người Ryane như hiện thân của Thần. Hãy tưởng tượng vị Thần mà bạn luôn tôn thờ và kính trọng, ánh sáng chân lý của cuộc đời bạn, đột ngột phô bày bộ mặt xấu xí ghê tởm hoàn toàn khác biệt với những điều bạn từng biết, chẳng khác gì bị ai đó dùng gậy đập thật mạnh vào đầu, đau khủng khiếp. Bảy gia tộc ‘Thần’ sẽ bị lung lay. Và sự lung lay của bảy gia tộc ‘Thần’ cũng chính là lung lay của Ryane.
Những bằng chứng này là một quả bom chỉ cần giao sai người sẽ tạo ra một vụ oanh tạc đi kèm những tổn thất không hề nhỏ.
Nhưng Lance Grino Wann – Hoàng thái tử của Ryane, người kế vị ngai vàng, lại đưa quả bom ấy cho cô.
Lance Grino Wann không có lấy cả một cái cớ để tin tưởng cô, nhưng có đến hàng ngàn lý do để nghi ngờ cô. Chi Nghiên biết điều đó. Vậy thì hà cớ gì anh ta lại đưa một quả bom chứa đầy nguy cơ làm tổn hại tới đất nước của mình cho một kẻ mà anh ta không hề tin tưởng cơ chứ?
Nếu chỉ vì năng lực, Hoàng Dĩ Khâm có rất nhiều cách để thăm dò cô, đâu nhất thiết phải sử dụng cách này.
Câu hỏi của Chi Nghiên cũng giống như câu hỏi mà Jonathan thắc mắc tối qua, Hoàng Dĩ Khâm không hề cảm thấy bất ngờ. Giữa hai người họ không tồn tại nền tảng để tin tưởng, nghi ngờ lẫn nhau là điều tất yếu.
“Tôi chỉ nghĩ cô sẽ không làm như thế.” Copy toàn bộ dữ liệu qua máy của mình xong, anh rút usb ra, đẩy nó trên mặt bàn về phía Chi Nghiên, nụ cười ôn hòa thường ngày xuất hiện trên gương mặt điển trai. “Cô nói đúng, tôi không sợ cô dùng nó để uy hiếp tôi. Trong ấn tượng của tôi, cô không nông cạn đến mức đó.”
Hoàng Dĩ Khâm không nói trắng ra bất cứ điều gì, tâm của anh khó dò, ngay cả Chi Nghiên nhất thời cũng lờ mờ không hiểu.
Người đàn ông kia quan sát cô, không nói tiếp. Anh quay lại với màn hình máy tính, khóe miệng vẫn nhè nhẹ mỉm cười.
Chi Nghiên nghi ngờ đúng, Hoàng Dĩ Khâm có rất nhiều cách để thăm dò năng lực của cô, không nhất thiết phải sử dụng cách này. Nhưng dùng cách này, anh không chỉ thăm dò được năng lực của Chi Nghiên, mà còn tìm được đáp án cho nghi vấn của mình.
Chi Nghiên biết Hoàng Dĩ Khâm vẫn luôn quan sát cô. Nhưng Chi Nghiên lại không biết rằng phần u ám ở trong lòng cô đã xấu xí tới mức mặc kệ cô che giấu cẩn thận thế nào vẫn không thể thoát khỏi mắt quan sát của một người quá sắc bén giống như Hoàng Dĩ Khâm.
Hai tháng sống chung đủ để Hoàng Dĩ Khâm cảm giác được, Chi Nghiên rất để ý tới gia tộc Kazeilm, và sự để ý này không kèm theo bất cứ mục đích tốt đẹp nào cả. Khi cô đưa băng ghi âm vu oan Công tước Kazeilm thuê người ám sát Hoàng thái tử cho anh, mặc dù cô phủ nhận khi anh hỏi, nhưng kể từ giây phút đó, Hoàng Dĩ Khâm biết chắc cảm giác của mình không sai.
Những bằng chứng liên quan tới giao dịch buôn bán hàng cấm ảnh hưởng trực tiếp tới gia tộc Tylphann, nhưng nhà Kazeilm không hề nhúng tay vào việc này, nếu như Chi Nghiên lấy nó để uy hiếp hoàng gia, công bố rộng rãi ra bên ngoài, cuối cùng chịu tổn thất nặng nề nhất cũng chỉ có một mình nhà Tylphann, hoàng gia và những gia tộc ‘Thần’ còn lại chỉ cần tỏ vẻ bản thân cũng là người bị lừa dối và đứng về phía dân chúng để xét xử công bằng. Cơn sóng này khó bị đẩy lùi, không phải không thể bị đẩy lùi. Bảy gia tộc ‘Thần’ có thể bị lung lay, nhưng sẽ không lập tức đổ vỡ. Hiện tại người kế nhiệm đời tiếp theo của nhà Tylphann đã xuất hiện, cho dù người đứng đầu hiện giờ có phải sống đằng sau song sắt cả đời thì chỉ cần người kế nhiệm tiếp nhận vị trí của mình và xây dựng một hình tượng tốt đẹp hơn, cơn sóng này sẽ dần dần lắng xuống. Dù sao, chỉ một lần phạm lỗi không đủ để người dân Ryane mất niềm tin hoàn toàn vào một gia tộc đã đổ mồ hôi cùng xương máu của chính mình để xây dựng đất nước suốt hàng ngàn năm qua ngay từ những buổi ban đầu. Hơn nữa, nếu có sự trợ giúp từ hoàng gia và những gia tộc ‘Thần’ còn lại thì chuyện này càng trở nên thuận lợi.
Quan trọng hơn nữa là, trong suốt quá trình đó, tổn thất mà gia tộc Kazeilm phải chịu nhỏ đến mức nhiều nhất cũng chỉ lung lay được một cái móng chân của bọn họ mà thôi.
Ngược lại.
Hiện giờ Công tước Kazeilm đang âm mưu cấu kết với nhà Tylphann để tăng cường thế lực của mình nhằm kéo gia tộc Grino Wann xuống khỏi ngai vàng. Đưa những bằng chứng này cho đúng người – chẳng hạn như Hoàng thái tử của Ryane, sẽ tạo ra một lợi thế tốt. Đặt việc từ bỏ ngai vàng nhưng vẫn sống trong vinh hoa phú quý cả đời và bóc lịch suốt quãng đời còn lại lên bàn cân, người đứng đầu nhà Tylphann hẳn không não tàn tới mức chọn con đường thứ hai. Nhưng mất đi một đồng minh thì con đường tiến tới ngai vàng của Công tước Kazeilm càng trở nên khó khăn. Đối với một kẻ tham vọng như Công tước Kazeilm, đây không phải tổn thất nhỏ bé gì. Và một khi bị đẩy vào tình cảnh khó khăn, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Hoàng Dĩ Khâm nghĩ, đây mới chính là thứ Chi Nghiên muốn.
Dùng cách này để thử cô, thật ra ngay từ đầu anh đã nắm chắc phần thắng trong tay. Hoàng Dĩ Khâm không có thói quen cược một ván bài mà anh không thể đoán trước kết quả của nó. Cái mà anh muốn biết là, Chi Nghiên để ý tới nhà Kazeilm tới mức nào.
Và hành động của cô đã bán đứng cô. Chi Nghiên muốn dồn gia tộc Kazeilm vào đường cùng.
Câu chuyện năm năm trước xuất hiện những vết tích bị đào bới. Một cô gái mang theo ý nghĩ thù địch hướng về phía Công tước Kazeilm...
Mọi chuyện diễn ra một cách trùng hợp. Trùng hợp đến mức không thể nào là trùng hợp.
Cảm nhận được ánh mắt Chi Nghiên chẳng hề dời đi, Hoàng Dĩ Khâm ngẩng đầu đối diện với cô.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên ở lần gặp gỡ đầu tiên, điều khắc sâu nhất vào trong ấn tượng của Hoàng Dĩ Khâm chính là đôi mắt của Chi Nghiên. Đôi mắt màu đen, đen như mực, bị một thứ đau thương không tên khuấy đều, theo thời gian đặc lại quánh lại, mặc cho ánh mặt trời rực rỡ cách mấy cũng không phản chiếu nổi khi chạm vào đôi mắt đó.
Đôi mắt của người phương Đông rất quyến rũ. Hoàng Dĩ Khâm nghĩ lời tán thưởng này rất phù hợp Chi Nghiên. Tuy nhiên, quá mức quyến rũ, dễ gây chết người.
Sự yên lặng diễn ra không lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Lance, tớ đây.” Giọng nói của Jonathan vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook