Trong Lòng Có Người
17: Hấp Dẫn


Thời điểm Giang Diệu mở mắt lại lần nữa, cả người cậu toát lên phong thái không giống cậu thường ngày.Có thể nói người đó không phải là “Giang Diệu”.Cũng là cơ thể đó nhưng bên trong như ẩn chứa một con người khác không phải cậu.Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, vẫn là ngũ quan quen thuộc mỗi ngày, nhưng giờ đây đứng trước mặt Ôn Lĩnh Tây cậu hoàn toàn là một con người khác, một người xa lạ như chưa từng quen biết.Dáng đứng vững vàng, phong thái lãnh đạm còn mang theo sự phòng bị mạnh mẽ với mọi thứ xung quanh.Cằm hơi hơi nhếch lên, ánh mắt luôn nhìn người khác từ trên cao xuống, vô hình chung tạo ra cảm giác áp bách cho người bên cạnh.“Nói đi.” Câu nói vừa ngắn gọn vừa lãnh cảm cứ thế bật ra từ miệng người đó, “Anh muốn hỏi cái gì từ tôi?”Ôn Lĩnh Tây ngây người hẳn ra.Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh Từ Tĩnh Nhàn trong lần đầu gặp mặt chắc chắn sẽ bị nhân cách phụ trước mặt này hù cho một phen khiếp sợ… Nhưng dù sao Ôn Lĩnh Tây cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp, anh rất nhanh khôi phục lại trạng thái, hơn nữa anh đã sớm chuẩn bị những vấn đề cần hỏi đối phương rồi.“Tên của cậu là?”“Tôi không có tên.”“Vậy Giang Diệu bình thường xưng hô như thế nào với cậu?”“Em ấy không cần phải kêu gọi làm gì, chỉ cần trực tiếp nói chuyện với tôi là được rồi.”“Hiện tại Giang Diệu ở trạng thái như nào rồi?”“Em ấy đang rơi vào ác mộng.

Còn chuyện gì thì anh nên hỏi nhanh lên em ấy không thể ngủ lâu ở bên trong được.”“Cậu ấy gặp loại ác mộng gì?”“Tôi không nhìn ra được chỉ có thể chờ em ấy tỉnh lại mới có thể nghe em ấy kể lại.”Người hỏi người đáp trong thoáng chốc ngắn ngủi, giải đáp được không ít thắc mắc trong đầu Ôn Lĩnh Tây, nhưng cũng mang đến càng nhiều vấn đề không có lời giải đáp hơn.Những câu trả lời vừa rồi chỉ mang tính tương đối không rõ ràng được điều gì, càng làm bác sĩ Ôn cảm thấy sự tình càng lúc càng phức tạp.Ôn Lĩnh Tây tự hỏi một lát trong đầu, đang tính hỏi tiếp thì nam nhân trước mắt đột nhiên quay đầu nhìn lại.Cả người hắn bất chợt tỏa ra khí lạnh bao quanh, ánh mắt sắc bén tựa như tay súng bắn tỉa ngắm chuẩn mục tiêu qua ống ngắm.“Có chuyện gì sao?” Ôn Lĩnh Tây nhận thấy hắn có phản ứng bất thường.


Chính anh đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc trước khí chất mạnh mẽ của nam nhân trước mắt.— Anh thế mà không hề cảm thấy có chướng ngại gì đã đem đối phương tách thành một người “Nam nhân” riêng biệt khác hẳn với Giang Diệu.Loại khí chất cường đại này thật sự hoàn toàn khác với Giang Diệu ôn nhu nhã nhặn vốn có.Theo anh suy đoán, đây có thể là một người nam nhân trẻ nắm giữ chức vị cao, mới có được khí tức vừa cường thế vừa ngạo mạn như thế.Cánh môi nam nhân hơi động nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của Ôn Lĩnh Tây, chỉ nhàn nhạt nói với anh: “Anh phải nhanh lên.”“?” Ôn Lĩnh Tây nghe xong không hiểu cậu muốn làm gì.Anh đang muốn hỏi lại người nam nhân kia, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập được truyền đến từ chỗ lối vào Khu tham quan côn trùng.Vô số ánh đèn pin được rọi vào, một đường thẳng xuyên thẳng qua bóng tối vào trong, cùng lúc đó bảo vệ bên ngoài lớn tiếng kêu gọi mọi người:“Mời khách tham quan nhanh chóng rời khỏi Khu côn trùng! Các vị nhớ xếp hàng theo thứ tự, trật tự đi ra ngoài!”“Quý khách không cần phải hoảng sợ! Không được chạy loạn! Từng người một đi ra ngoài!”Đây là… lệnh sơ tán khẩn cấp sao?!Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này có nguy hiểm cần sơ tán gấp?Ôn Lĩnh Tây vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.Khách tham quan xung quanh nghe tiếng bảo vệ thông báo liền bắt đầu ồ ạt như sóng lớn chạy về hướng lối ra.“Anh chỉ còn lại hai phút để lưu lại đây.”Nam nhân nói xong liền xoay người hòa vào dòng người đi mất.Xảy ra tình huống sơ tán khẩn cấp đầy bất ngờ làm cho toàn bộ khách tham quan bên trong vô cùng nôn nóng.Chỉ có “Giang Diệu” đứng đó, trên mặt hiện rõ thần thái điềm tĩnh cùng với ánh mắt sắc bén như chim ưng, làm “cậu” không giống như một vị khách thông thường tới để tham quan.Ngược lại mang đến cho người ta cảm giác như “cậu” là vị cảnh sát tháo gỡ bom mìn nào đó đang làm nhiệm vụ.Cảm giác này thật sự quá mâu thuẫn.Rõ ràng trước mắt là gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng trong thân thể đó lại ẩn chứa một linh hồn hoàn toàn bất đồng khí chất với Giang Diệu.Ôn Lĩnh Tây cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đối phương đã nói anh chỉ còn lại hai phút.

Ôn Lĩnh Tây đành phải đuổi theo bước chân của nam nhân vừa rời đi, một bên cùng hắn hòa theo dòng người ra ngoài, một bên cố gắng hỏi thêm thông tin:‘‘Cậu bắt đầu xuất hiện từ khi nào?’’‘‘Vừa mới mấy tháng trước thôi, tôi tỉnh dậy trong cơ thể của em ấy.

Từ lúc có lại được ý thức thì tôi và em ấy đã ở cùng với nhau.”Ánh mắt kiên định vững vàng nhìn thẳng về phía lối ra, bước chân từng nhịp uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.“Tôi không có cách nào để xác định mình đang thuộc loại trạng thái gì, cũng không có cách nào kiểm chứng được tôi là ai, vì sao lại ở trong cơ thể của em ấy.”“Chỉ sợ việc này diễn ra có quan hệ với [Sự kiện đình viện bí ẩn] từ một năm trước.

Nhưng em ấy không có bất kỳ ký ức nào về việc đó, tôi cũng như vậy.”Ôn Lĩnh Tây nhận lấy lượng lớn tin tức mới xuất hiện vào trong đại não.

Anh vừa nhanh chân đuổi theo cho kịp bước chân với nam nhân, vừa nhanh chóng suy nghĩ nên hỏi câu gì tiếp theo:“Mẹ cậu ấy rốt cuộc ở đâu? Buổi tối ngày hôm đó đã xảy ra những chuyện gì?”Nam nhân dừng bước, nghiêng đầu lại nhìn Ôn Lĩnh Tây một cái, trên mặt có tia lay động.“...!Tôi không biết.


Thời gian em ấy rơi vào trạng thái ngủ sâu, tôi không thể cảm nhận được những việc xảy ra ở bên ngoài, thế nên tôi không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Tôi rất xin lỗi về việc này.”Nam nhân cố tình hạ thấp giọng như không muốn cho người quan trọng trong lòng nghe thấy được lời mình nói: “Hơn hết, đến thời điểm hiện tại em ấy vẫn không biết thế nào là cái chết.

Vậy nên em ấy không hề biết rằng mẹ của mình đã mất… Tôi cho rằng với tình hình bây giờ không nên nói gì với em ấy là tốt nhất.”“Tốt nhất là như vậy.” Ôn Lĩnh Tây cũng gật đầu đồng ý với ý kiến trên.


Thời gian qua anh cũng đã nhìn ra được điểm này, sau khi Từ Tĩnh Nhàn mất, Giang Diệu đối với cái chết của mẹ mình cũng không có thay đổi cảm xúc quá nhiều.Có lẽ Giang Diệu căn bản thật sự không thể hiểu thế nào là “Cái chết”.Vậy không cần thiết phải cưỡng ép cậu ấy phải cảm nhận nỗi đau mất mẹ.

Huống hồ cái chết của mẹ cậu ấy thảm thiết đến vậy.Ôn Lĩnh Tây có chút buồn phiền thở dài một hơi, định tiếp tục hỏi thêm vài câu, nhưng mà lúc này hai người đã đi đến gần cuối đoạn hành lang..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương