Trong Loạn Thế
7: Mặt Khác Của Dì Hoa


Khi xã hội ngày càng văn minh và phát triển, đời sống vật chất tinh thần dần được đáp ứng đầy đủ, con người đã bắt đầu có tầm nhìn xuyên qua ngôi nhà chung trái đất, đặt mục tiêu vĩ đại hơn chính là tìm tòi, khám phá vũ trụ.

Nhưng qua hàng nghìn năm phát triển không ngừng, những thảm họa mà con người phải gánh chịu đa phần đến từ các cuộc chiến tranh, dịch bệnh hay thiên nhiên khắc nghiệt.

Trong nhận thức của vô số người, thảm họa đến từ vũ trụ là một cái gì đó quá mức xa vời, có lẽ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, phim ảnh hay các giả thuyết phi thực tế.

Thỉnh thoảng trên các kênh truyền thông đại chúng xuất hiện một bảng tin: “Trái đất có nguy cơ bị hành tinh xxx, thiên thạch yyy hay một cái gì đại loại từ bên ngoài vũ trụ va chạm trong tương lai, ước tính một vạn hay hàng triệu năm tới!”
Những bảng tin này xuất hiện chỉ tạo nên những tiếng cười, giải trí, các bình luận cợt nhã:
“Có sống tới đó đâu mà lo? Con cháu chúng ta sau này lên vũ trụ chơi với người ngoài hành tinh hết rồi!”
Hoặc kiểu: “Có chết thì chết hết, có chết một mình đâu mà sợ?”
Ấy thế nên giờ đây, khi toàn bộ tinh cầu đối mặt đại nạn thật sự mang tính diệt vong, rất nhiều người vẫn chưa kịp phản ứng.

Có người không tin vào sự thật, đặt ra đủ mọi loại lập luận để chứng minh đây chỉ là tin đồn thất thiệt từ các nhà cầm quyền cao cấp để tạo nên hỗn loạn nhằm mục đích bất chính.

Có người tính tình cố chấp, chưa nhận thức được tầm quan trọng của sự việc, không nguyện ý từ bỏ tài sản, đất đai và địa vị xã hội để sơ tán đến nơi an toàn theo kế hoạch.

Có người lòng dạ vẫn luôn ấp ủ bản tính cực đoan, nhân cơ hội thế giới hỗn loạn, pháp luật lỏng lẻo nên làm ra những hành vi thú tính.

Dù sao cũng chết, tìm thời cơ cưỡng hiếp vài nữ nhân xinh đẹp rồi chết cũng đáng mà đúng không?
Đương nhiên cũng có những nhân vật tri thức, biết phân biệt đúng sai, chấp nhận làm theo mọi sắp xếp của chính quyền sở tại.

Các thế lực, giáo phái khủng bố cũng lần lượt mọc lên như nấm.

Thậm chí ngay cả khi thiên thạch chưa rơi xuống, khắp nơi trên thế giới đã có vô vàn sự hỗn loạn.

Cho đến cuối cùng, chính phủ các nước quyết định dùng vũ trang trấn áp mặc cho vô số các cuộc biểu tình về nhân quyền diễn ra.

Phần tử hỗn loạn bắn bỏ tại chỗ.


Bên dưới lòng đất…
Dương Việt đã giam mình trong phòng đến ngày thứ ba.

Chưa có tâm trạng ăn uống.

Trong vòng ba ngày, hắn có cảm giác như mình đã già đi mấy tuổi.

Hắn chỉ là chàng thanh niên 18 còn chưa trải sự đời, đối mặt với cú shock lớn như vậy đâu phải cứ muốn bình tĩnh là lập tức có thể làm được.

Hắn cần thêm thời gian để dần thích ứng sự thật, người có cùng huyết thống duy nhất với hắn trên đời này đã không tồn tại.

ẦM!

Cửa phòng đột ngột bị một chiếc chân dài dùng lực đá văng bay thẳng vào tường.

Dương Việt đang ngồi cúi đầu bên giường cũng giật mình nhìn thẳng.

Phải biết rằng cửa phòng kia là bằng gỗ nguyên khối, cực kỳ chắc chắn, hắn không cho rằng mình dùng búa nện có thể một búa đập văng nó như vậy.

Trương Xuân Hoa thu chân về, chậm rãi bước vào trong phòng.

Dương Việt há to mồm, mắt tròn xeo.

Khác xa với hình tượng ôn nhu thục nữ trong tà váy dài thường ngày.

Trương Xuân Hoa hôm nay mặc một bộ quần áo bằng da màu đen ôm sát lấy cơ thể như muốn bóc lửa, triển lộ những đường cong tuyệt mỹ.

Hai bầu ngực quy mô to lớn như bị o ép đến nghẹt thở, vòng eo con kiến nhỏ nhắn tràn ngập cảm giác dẻo dai, đôi chân dài miên man đi boot đen cá tính.

Mái tóc dài thướt tha của nàng cột thành đuôi ngựa, viền mắt kẻ đen, bờ môi cũng tô son đen tuyền bí hiểm.

Nếu không phải quá quen thuộc khuôn mặt này, có lẽ Dương Việt cho rằng trước mặt mình là nữ sát thủ nào đó từ phim hành động bước ra.

Khí chất, phong cách như trời và đất so với thường ngày.

“Dì?” Dương Việt có chút không dám xác định lên tiếng.

Trương Xuân Hoa đi thẳng đến chỗ hắn, chợt vươn ra cánh tay trắng nõn chụp vào gáy áo Dương Việt, đem hắn nhấc bổng lên như đang xách một con gà.

“Cái này…” Dương Việt trợn mắt há hốc mồm.

Khó có thể tin một mỹ phụ như nàng lại có sức mạnh to lớn đến thế.

“Không có thời gian để tiếp tục tự kỷ đâu!” Trương Xuân Hoa nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng vô cảm:
“Ông gia kêu ngươi sống tiếp bảo vệ mẹ con chúng ta, không phải để ngươi yếu đuối tự giam mình trong phòng như vậy!”
“Con không yếu đuối!” Dương Việt không phục nói:
“Con chỉ cần chút thời gian để tĩnh tâm trở lại!”
“Hừ!” Trương Xuân Hoa hừ một tiếng, hương thơm như lan từ trong môi truyền ra:
“Ta đã cho ngươi ba ngày, bên ngoài đang hỗn loạn, đây là ưu thế và thời cơ tốt nhất để ngươi toàn diện phát triển!”
“Phát triển? phát triển cái gì?” Dương Việt cả kinh.

Trương Xuân Hoa không đáp, nàng dùng sức kéo Dương Việt đi.

Rất nhanh hai người đã có mặt ở phòng GYM.

Tiến vào bên trong, Dương Việt phát hiện em gái Dương Tố Vy cũng đang biểu lộ nũng nịu chờ sẳn.


Trương Xuân Hoa đem Dương Việt ném đến bên cạnh Dương Tố Vy, nàng nở nụ cười lãnh khốc:
“Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi phải tiến vào trạng thái tập huấn của mật vụ chuyên nghiệp!”
“Phát triển toàn diện về thân thể, kiến thức, tinh thông vũ khí, khả năng sinh tồn, kinh nghiệm thực chiến!”
“Ta là một giáo viên cực kỳ nghiêm khắc đấy !’’
“Ực!” Dương Tố Vy nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu khó tin hỏi:
“Mẹ có phải mẹ của con không vậy?”
“Trong huấn luyện không có tình thân!” Trương Xuân Hoa khoanh tay trước ngực, giọng điệu sắt bén:
“Ta là Mật Vụ cấp SS, được Đại Tướng Quân Dương Quá phân phó đào tạo hai ngươi trở nên xuất sắc!”
“Mật Vụ cấp SS!” Dương Việt giật mình hỏi:
“Vậy ông già cấp mấy?”
“Dương Quá Tướng Quân cấp SSS+” Trương Xuân Hoa hùng hồn đáp:
“Mật Vụ chia làm D, C, B, A, S, SS, SSS, SSS+”
Dương Việt cùng Dương Tố Vy liếc mắt nhìn nhau, chứng kiến vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.

“Được rồi, hôm nay bắt đầu từ những bài tập thể lực cơ bản, chạy bộ 10km, gập bụng 100 cái, chống đẩy 100 cái, nâng tạ 100 lần!”
Trương Xuân Hoa lấy ra một cây roi mây cầm trong tay, không chút lưu tình nhìn hai anh em hạ lệnh.

Dương Tố Vy vẻ mặt thoáng cái trắng bệch.

Mà Dương Việt cũng không dám tin vào tai mình.

“Lập tức thi lệnh!”
Trương Xuân Hoa roi dài quất xuống.

CHÁT.

“Á…”
Dương Tố Vy hét thảm một tiếng, áo thun rách đôi, một vết roi dài rỉ máu xuất hiện trên tấm lưng trần trắng nõn của nàng, xém chút bất tỉnh nhân sự.

“Dì làm gì vậy?” Dương Việt kinh hãi quá độ.

CHÁT.

Roi lại quất vào cơ thể hắn, Dương Việt đau thấu trời xanh.

Mắt thấy roi dài của Trương Xuân Hoa sắp quất xuống lần nữa, hắn vội vàng ôm lấy Dương Tố Vy vào trong ngực, lau đi nước mắt của nàng.

CHÁT.


Cảnh tượng đó không làm Trương Xuân Hoa hạ thủ lưu tình, nàng vẫn tàn nhẫn để lại một vết roi trên cơ thể hắn.

“Chúng ta tập, dì chờ đã!” Dương Việt muốn nâng đỡ Dương Tố Vy đứng lên bước về phía máy chạy bộ.

CHÁT.

Lại một roi rọc ngang da đầu hắn, Trương Xuân Hoa không chút cảm xúc nói:
“Gọi Giáo Viên!”
“Giáo Viên, chúng ta lập tức chấp hành mệnh lệnh!” Dương Việt bế lấy Dương Tố Vy chạy thục mạng.

Đặt nàng lên máy chạy bộ, Dương Tố Vy vẫn còn hoang mang tột đỉnh nhìn lấy Trương Xuân Hoa.

“Dì chỉ muốn tốt cho chúng ta!” Dương Việt an ủi lẩm bẩm nói:
“Bên ngoài đang rất hỗn loạn, chúng ta không thể cả đời sống ở dưới này, phải có thực lực tự bảo vệ mình!”
“Nhưng mà…” Dương Tố Vy ủy khuất cắn chặt môi, khóc không thành tiếng:
“Từ từ cũng được mà, vì sao mẹ tàn nhẫn như vậy?”
“Nói nhảm trong giờ tập, phạt chạy thêm 2 km!” Âm thanh như hàn băng của Trương Xuân Hoa truyền đến.

Hai anh em cắn chặt răng, cuối cùng chú tâm vào luyện tập, không còn dám nói thêm lời nào.

Trương Xuân Hoa lúc này mới hài lòng gật đầu, nhấc đôi chân dài tiến đến một vách ngăn bên trong phòng GYM, tìm một cái nút Bấm bí mật ấn vào.

KẼO KẸT…
Bức tường tưởng như ngõ cụt ở nơi đó mở ra.

Đập vào mắt Dương Việt và Dương Tố Vy chính là một vùng không gian rộng lớn.

Trong đó có chứa đủ loại vũ khí như lựu đạn, dao găm, súng ngắn, súng trường, bia ngắm, địa hình hiểm trở, các loại cạm bẫy.

Thậm chí cả công nghệ tối tân như Robot hình người thực chiến.

Vừa nhìn đã biết chính là nơi đào tạo nên những cổ máy giết người chuyên nghiệp.

Hai anh em rùng mình một thoáng, thì ra phòng GYM này chỉ là nơi khởi đầu.


Một ngày như địa ngục không nhanh không chậm trôi qua.

Dương Việt ôm lấy Dương Tố Vy nằm dưới mặt đất.

Hai đôi mắt trắng dã như cá chết nhìn lên trần nhà.

Toàn thân bọn hắn lúc này như bị xé tan thành từng mảnh, không còn cảm giác gì nữa.

Chỉ nhận thức là mình còn sống.

Dương Tố Vy liếc mắt nhìn sang anh hai, ngửi được mùi mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể hai người.

Nàng mở miệng muốn nói đi tắm, lại phát hiện nói cũng không làm được, động đậy bờ môi lúc này lại trở nên quá mức khó khăn.


Thân thể rả rời, việc hai người có thể làm lúc này chính là lắng nghe nhịp tim và hô hấp của nhau, tìm kiếm sự ấm áp đồng cảm.

Trương Xuân Hoa đẩy cửa tiến vào, hài lòng gật đầu trước cảnh tượng này.

Nàng lấy ra vòi xịt nước, đứng từ trên bắn thẳng xuống thân thể hai người, tẩy rửa cho hai anh em ngay tại chỗ, thản nhiên nói:
“Nếu quần áo vướn víu quá thì trần truồng huấn luyện cũng được, không có vấn đề!”
“Thức ăn, nước uống và chất dinh dưỡng đã được mang vào!”
“Ngày mai lại tiếp tục!”
Nói xong đã bước ra ngoài, cửa phòng Gym đóng lại.

Ọt…ọt…ọt…
Nghe đến thức ăn, bụng của hai anh em biểu tình tưng bừng.

Đáng tiếc thân thể rã rời động đậy cũng không làm nổi.

Dương Tố Vy tội nghiệp nhìn lấy hắn.

Dương Việt cắn chặt răng, cố gắng điều khiển cơ thể hết mức có thể, một tay chống xuống đất, gân xanh nổi lên gồng mình bò dậy.

Chật vật trườn xuống chỗ đặt thức ăn, hắn cúi đầu vào bát canh húp sì sụp như thú vật.

Thức ăn vào bụng, bàn tay run rẩy có chút sức mang phần của Dương Tố Vy tiến đến bên cạnh nàng.

Dương Tố Vy cũng học theo hắn cúi đầu vào bát canh.

Chỉ là nàng vẫn còn quá yếu, ngay cả ăn cũng ăn không nổi.

Dương Việt nhìn mà đau lòng không gì sánh được.

Hắn nhìn thấy bình dung dịch màu trắng đục không biết là cái gì, nhớ lại vừa rồi Trương Xuân Hoa có nói đây là dinh dưỡng.

Vội vàng nắm lấy bình dung dịch, nâng cằm Dương Tố Vy lên đổ vào môi nàng.

Chỉ là vừa tiến vào miệng, dung dịch lại tràn ra.

‘‘Việt à…đút cho em !’’ Nàng dùng ánh mắt cầu cứu ra hiệu.

Dương Việt hiểu ý, đổ bình dung dịch vào miệng mình, cúi thấp đầu hôn xuống đôi môi nhợt nhạt khô khốc của em gái.

Truyền thứ nước đó vào tận cổ họng nàng.

Một cảm giác cực kỳ dễ chịu bao phủ toàn thân hai người, từng ngõ ngách thân thể, từng tia tế bào như được rột rửa.

Cơn mỏi mệt kéo đến, đôi nam nữ ôm siết lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai sẽ lại rất dài…
….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương